Nhật Ký Nhận Nuôi Sói Dẫn Vào Nhà – Update Chương 315
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Nhật Ký Nhận Nuôi Sói Dẫn Vào Nhà – Update Chương 315
Tác Giả: tình dục và tình cảm
Thể Loại: đàn bà dâm, mẹ kế, ngoại tình
Lượt Xem: 8688 Lượt Xem
Chương 137
Nhìn bộ dáng Lãnh Băng Sương và Khả Hân, tôi biết hai người họ tựa hồ như có cái gì giấu tôi. Có lẽ điều họ muốn nói cũng không phải là bí mật gì, nhưng dù sao có tôi ở bên cạnh, nàng cũng không biết lời nói của nàng có làm thương tổn đến tôi hay không, cho nên nàng không dám mở miệng.
Nhìn thấy cảnh này, tôi đứng dậy và từ từ đi tới cửa. Khi Khả Hân thấy tôi muốn rời đi, nàng cũng vội vàng đứng dậy muốn đi cùng với tôi.
“Hai người cứ nói chuyện đi, tôi ra ngoài hít không khí, nói chuyện xong ra ngoài tìm tôi…” Thấy Khả Hân đứng dậy, tôi xoay người đưa lưng tới Lãnh Băng Sương và Khả Hân nói.
Nói xong câu đó tôi liền đi ra khỏi phòng, mà phía sau không có truyền đến tiếng bước chân của Khả Hân. Đi tới hoa viên khu biệt thự, tôi hít không khí tràn ngập hương hoa, lúc này trong lòng tôi không thể bình tĩnh được. Thật lòng mà nói, tôi không biết quyết định của mình có đúng không, nhưng mình lại không có biện pháp nào khác, chẳng lẽ mặc kệ Tư Kiến sao? Cứ để cho nó về nhà, liệu có phải lại dẫn sói vào nhà một lần nữa không? Dẫn hỏa thiêu thân không? Lúc này trong lòng tôi cũng tràn ngập tò mò, Lãnh Băng Sương sẽ nói gì với Khả Hân? Nhưng để mọi thứ diễn ra suôn sẻ, tôi chỉ có thể kìm hãm sự tò mò và khao khát muốn biết của mình.
Tôi ngồi trong hoa viên, không biết đã bao lâu, tôi nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân, Khả Hân và Lãnh Băng Sương đi tới. Lãnh Băng Sương vẫn với bộ dáng thản nhiên không gợn sóng không lo sợ, Khả Hân thì lại không dám nhìn tôi, chỉ cúi đầu đi, biểu tình tựa hồ như có chút rối rắm.
“Anh chuẩn bị khi nào cho Tư Kiến về nhà?” Sau khi Lãnh Băng Sương đi đến bên cạnh tôi hỏi. Kỳ thật vấn đề này vừa rồi tôi cũng đã nghĩ đến, mình thật sự có chuẩn bị tốt cho Tư Kiến tạm thời về nhà không?
“Chờ điện thoại của tôi…” Nói xong câu đó, tôi gật gật đầu với Lãnh Băng Sương, sau đó mang theo Khả Hân đi ra khỏi biệt thự. Sau khi chào Khả Hân, tôi liền bắt taxi trở lại công ty, còn nàng thì trở lại trường học.
Sau khi trở lại công ty, trong lòng tôi thật lâu không thể bình tĩnh lại được, tôi luôn lo sau khi Tư Kiến trở về sẽ làm cho gia đình tôi vốn đã yên ấm lại khởi dậy biến cố, nhất là tâm tình Khả Hân làm cho tôi bất an. Nhưng vì để chữa trị cho nó, lúc này tôi không thể trì hoãn thêm nữa, tôi gọi điện cho Lãnh Băng Sương, nói cho nàng hay hai ngày sau mang nó về. Sau khi cúp điện thoại, trong lòng tôi không cảm thấy thoải mái, ngược lại càng lo lắng và phiền muộn thêm.
Lúc này trong văn phòng có hai cái máy tính, một là máy tính văn phòng, còn một là máy tính cá nhân của tôi, công việc và sự việc bí mật nói chung, tôi đều tiến hành thao tác trên máy tính của mình. Trở lại công ty hai tháng này, tôi rất ít khi mở máy tính cá nhân của mình, bởi vì trong máy tính cá nhân có quá nhiều kỷ niệm khiến cho tôi sợ hãi, dường như trong lòng đã bị ám ảnh.
Nghĩ đến cảm xúc của Khả Hân, trong lòng tôi đột nhiên dâng lên một cỗ dục vọng muốn biết, hai tháng nay mình chưa kiểm tra tình huống trong nhà, cũng chưa từng thấy Khả Hân ở nhà một mình có bộ dáng gì.
Thấy trời còn sớm trước khi tan sở, tôi có nên kiểm tra phát lại giám sát để xem Khả Hân có hành động bất thường khi ở nhà một mình không. Với sức tò mò, tôi mở màn hình nhà của tôi và đặt thời gian hai tháng trước, sau khi tôi quyết định tha thứ cho nàng và bảo nàng quay lại làm việc…
Trong màn hình sau khi tôi rời đi, Khả Hân xụi lơ trên sàng nhà lớn tiếng khóc. Trong tiếng khóc ẩn chứa sự an ủi, vui mừng, nhưng cũng có một loại bất đắc dĩ, chỉ là ẩn chứa bất đắc dĩ trong đó làm cho tôi không cách nào nắm bắt được.
Trong những ngày sau đó, mỗi ngày sau khi tan sở Khả Hân đều chuẩn bị cơm cho tôi, dường như nàng rất hăng hái, cũng rất dụng tâm, mấy ngày trước, khi nấu cơm cho tôi, thỉnh thoảng còn rơi nước mắt, chỉ là không biết nước mắt này là vì tôi hay là vì Tư Kiến…
Tôi nhấp chuột tua nhanh, bởi vì ban ngày cả hai chúng tôi đều đi làm, trong nhà trống rỗng, vì vậy tôi trực tiếp bỏ qua thời gian ban ngày, vì vậy tốc độ xem video rất nhanh… Nửa tháng sau vào một ngày cuối tuần, cuối cùng tôi cũng phát hiện ra một điều bất thường, bởi vì Khả Hân làm việc ở trường, có những ngày nghỉ cuối tuần theo luật định, còn tôi không có ngày nghỉ cố định, thường xuyên phải làm thêm giờ.
Nửa tháng sau, Khả Hân ngủ ở nhà, mà tôi không có ở nhà lúc đó. Khi nàng ở nhà một mình, bắt đầu dọn dẹp phòng, mấy ngày cuối tuần, thỉnh thoảng nàng dọn dẹp phòng, nhưng lúc dọn dẹp phòng, thế mà vô tình hay cố ý lướt qua phòng Tư Kiến. Lúc thu dọn mọi ngóc ngách trong nhà, duy chỉ có phòng nó là không có thu thập, chẳng lẽ là tránh? Lần này cũng vậy, sau khi nàng dọn dẹp tất cả các phòng, nhìn qua cửa phòng nó đang đóng chặt. Trong khoảng thời gian này, cửa phòng nó đều đóng chặt, nơi đó phảng phất như như là một cấm địa, chúng tôi chưa từng mở cửa phòng đó, nơi đó không có vật gì của chúng tôi, cũng không cần phải vô đó.
Sau khi Khả Hân dọn dẹp xong, trong tay còn cầm đồ vệ sinh, nàng nhìn lướt qua phòng Tư Kiến, sau khi do dự một hồi tại chỗ, nàng hít sâu một hơi, mở cửa phòng nó ra. Vừa mở cửa phòng, một luồng không khí đục ngầu ập vào mặt, nàng không khống chế được ho khan vài cái, sau đó từ từ đi vào phòng. Trong phòng vẫn giống như trước kia, không có bất kỳ biến hóa nào, ở góc giường, bàn học của nó đặt bên cạnh giường, trên bàn học còn có sách nó dùng, trong góc còn đặt giày của nó, trên vách tường treo đồ của nó, hết thảy khung cảnh và bầu không khí đều quen thuộc.
Sau khi Khả Hân bước vào phòng, nàng quên mục đích ban đầu khi vào phòng, trong tay cầm chỗi tuần tra phòng, mỗi lần nhìn thấy cảnh vật quen thuộc, nàng đều nhìn chằm chằm thật lâu, trong mắt mang theo lưu luyến. Khi nàng nhìn thấy bức ảnh của nó trên bàn, mắt nàng rốt cuộc không thể rời khỏi, nước mắt từ từ chảy xuống.
“Cạch…” Theo một tiếng vang, cây chỗi tuột khỏi tay Khả Hân rơi xuống sàn. Nàng không nhặt nó lên, mà từ từ đi tới trước bàn học của Tư Kiến, cầm tấm ảnh của nó lên. Bức ảnh đó là ảnh chụp chung của hai người, là trong kỳ nghỉ nàng dẫn nó đi chơi, hai người chụp ảnh chung, sau khi trở về, trang bị khung hình. Nó đặt ở trên bàn học, bức ảnh này chụp rất bình thường, lúc chụp tôi cũng có mặt, chỉ là tôi không có chụp chung. Lúc đó quan hệ giữa hai người vẫn bình thường, nàng cầm bức ảnh, nước mắt rơi xuống từng giọt.
Tôi vẫn chưa nói cho nàng biết chuyện Tư Kiến trả thù tôi, thứ nhất là nếu tôi nói ra sẽ lộ ra quan hệ giữa tôi và nó, thứ hai tôi sợ sẽ tạo thành kích thích cho Khả Hân, dù sao không biết vẫn tốt hơn, nàng hoàn toàn không biết, cho nên trong lòng nàng vẫn coi nó là một đứa nhỏ chưa trưởng thành, nàng vẫn luôn trách mình không có giáo dục tốt cho nó, đã nhiều lần nhượng bộ, để nó hiểu lầm, kết quả hai người lầm đường lạc lối! Nàng quy hết thảy trách nhiệm lên người mình, cho rằng nó vô tội, là nàng đã làm hại nó.
“Mẹ có lỗi với con, mẹ xin lỗi con… Mẹ không biết phải làm sao để giúp con… nhưng mẹ tin rằng tính cách của bố con, tuyệt đối sẽ không làm tổn thương con, mẹ chỉ hy vọng con có thể lớn lên khỏe mạnh… Nếu có kiếp sau, mẹ sẽ bồi thường cho con, thỏa mãn nguyện vọng của con…” Khả Hân vuốt vuốt bức ảnh của Tư Kiến, vừa rơi lệ vừa lẩm bẩm, sau đó siết ảnh chụp vào ngực mình, đè lên bộ ngực đầy đặn của mình, nàng khóc thật lâu. Một hồi mở mắt ra, nàng đã khôi phục thanh tỉnh.
Khả Hân lại đặt bức ảnh lên bàn, sau đó lau nước mắt, bắt đầu dọn dẹp phòng, mỗi lần cầm giày dép và đồ của Tư Kiến, nàng đều hiện ra một tia hồi ức, lúc thu dọn giường, hồi ức của nàng là lâu nhất, cuối cùng nàng cắn môi lắc lắc đầu, dường như ném những kỷ niệm kia ra ngoài đầu. Sau khi dọn dẹp mọi thứ xong, nàng nhặt các dụng cụ vệ sinh ra khỏi phòng nó, trong ánh mắt lộ ra một cảm xúc không rõ ràng, trong suốt hành trình thu dọn phòng nó, trong lòng nàng đều rất ưu thương, loại biểu tình này khi tôi về nhà, nàng không bao giờ biểu hiện ra ngoài.
Lúc này tôi lại nghi hoặc, Khả Hân nói những lời đó khi nàng cầm bức ảnh là có ý gì? Không biết tại sao, sau khi xem video này, tim tôi thậm chí còn khó chịu hơn!…