Nhật Ký Nhận Nuôi Sói Dẫn Vào Nhà – Update Chương 315

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Nhật Ký Nhận Nuôi Sói Dẫn Vào Nhà – Update Chương 315

Lượt Xem: 8700 Lượt Xem

Chương 136​
Kỳ thật tôi cũng đang loay hoay rối rắm với một vấn đề khác, đó là có nên nói ra thân phận của Tư Kiến cho Khả Hân biết hay không. Dù sao giữa vợ chồng quan trọng nhất là sự thành thật, nếu như tôi muốn giấu chuyện này, không nói ra, Lãnh Băng Sương cũng không nói, nhưng Tư Kiến có nói hay không? Dù sao biết chuyện này chỉ có ba người chúng tôi.

Nếu chúng tôi thành thật, phản ứng của Khả Hân sẽ như thế nào? Liệu nàng có bận tâm đến vấn đề giữa tôi và Phượng Quân hay không? Nếu như tôi và Phượng Quân chỉ đơn giản là quan hệ tình yêu đầu tiên, cho dù có phát sinh quan hệ tình dục, nàng có thể tiếp nhận, nhưng hiện tại lọt ra một đứa con trai, vậy bản chất đã hoàn toàn khác, về sau nếu nàng biết Tư Kiến là con ruột của tôi, mà nàng lại cùng con ruột của chồng phát sinh quan hệ, cha con chúng tôi đều phát sinh quan hệ với nàng, như vậy nàng có tiếp nhận hiện thực này không? Liệu nó có thể khiến cho chuyện của tôi vốn dĩ bình ổn lại nổi lên sóng gió hay không?

Trên bàn ăn, Khả Hân nhìn tôi trầm tư mà không nói lời nào, cũng không dám tìm đề tài để nói chuyện với tôi, chỉ thận trọng gắp thức ăn cho tôi. Một bữa cơm trong bầu không khí yên tĩnh này kết thúc và trong suốt quá trình ăn này tôi cũng chưa nghĩ ra cách để nói với nàng.

Sau khi ăn cơm xong, tôi ngồi trên ghế sofa xem TV, có thể nói, bây giờ đối với tôi xem TV hoàn toàn là một thứ xa xỉ, bình thường khi tôi ăn xong sẽ lăn ra ngủ vì quá mệt.

Sau khi Khả Hân thu dọn xong, liền đi vào nhà tắm để tắm. Nghe tiếng nước chảy róc rách trong nhà tắm, tôi khó yên tĩnh lại được. Hai tháng nay, nàng vẫn không hỏi chuyện có liên quan đến Tư Kiến, nhưng tôi biết trong nội tâm nàng bức thiết muốn biết sự an nguy của nó, nhưng lại không dám hỏi tôi, hai chúng tôi vẫn luôn tránh đề tài này. Lúc nàng có thời gian một mình yên lặng ngẩn người, có lẽ chính là lúc nàng lo lắng cho nó, hoặc là… nhớ tới nó?

Khả Hân là một người trọng tình cảm, nếu như không lo lắng cho Tư Kiến, vậy thì không phải là nàng. Mà có thể làm cho nàng tương đối an phận còn có một nguyên nhân quan trọng khác là nàng không lo cho sự an nguy của nó, là bởi vì có Lãnh Băng Sương dặn dò.

Trong khi tôi đang suy nghĩ, Khả Hân đã tắm xong bước ra khỏi nhà tắm, nàng nhìn tôi một cái, liền mở cửa phòng nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ. Trong hai tháng này, nàng đều tìm cơ hội để nói chuyện với tôi tăng cường tình cảm lẫn nhau, nhưng hôm nay tâm trạng tôi có chút không ổn cho nên nàng không dám nói nhiều.

Tôi ngồi trên ghế sofa xem TV, nhưng sự chú ý của tôi không phải là nội dung trên TV. Sau khi Khả Hân vào phòng ngủ liền lâm vào im lặng, nhưng lúc này nàng cũng không có ngủ, thông thường, đều là sau khi tôi lên giường, nàng mới có thể yên ổn chìm vào giấc ngủ, chỉ cần tôi ở gần nàng, dù không sát cạnh nhau, nàng vẫn an tâm đi vào giấc ngủ.

Tôi thở dài một hơi, không có tâm trạng xem TV, đi về phòng ngủ. Lúc này Khả Hân đang nằm trên giường, nhưng hơi thở không đều. Tôi không phải là một người thiếu quyết đoán, nhưng lúc này mình giống như một bà nương?

“Hai ngày nữa Tư Kiến sẽ về…” Nằm trên giường tôi nói. Thật ra chuyện này đã sớm có đáp án không có lựa chọn nào khác, tôi không muốn nói ra miệng, cũng không cam lòng nói.

Những lời này của tôi không lớn, nhưng trong phòng ngủ yên tĩnh này vào ban đêm, rất rõ ràng và vang dội. Sau khi tôi nói ra những lời này, tôi cảm thấy được rõ ràng ga trải giường dưới cơ thể căng cứng! Vâng, ga trải giường thắt chặt một chút, lưng tôi cảm nhận rất rõ ràng.

Đây chỉ có một loại giải thích, sau khi Khả Hân nghe những lời này của tôi, thân thể căng thẳng, liên tục kéo theo ga giường, tôi có thể cảm nhận được điều đó. Có thể tưởng tượng cơ thể của nàng phản ứng kịch liệt.

“Ừ…” Cách một lúc sau, Khả Hân nhàn nhạt đáp lại. Nhưng một từ đơn giản như vậy lại quá bất thường, đầu tiên từ này thót ra là lúc nàng thở ra, ngay cả từ ngữ này cũng mang theo rung động, hơn nữa cảm xúc cực lực áp chế của nàng cũng làm cho phản ứng này có vẻ không hợp, mà hô hấp nàng vốn đã bất ổn, lúc này lại càng thêm thô, phảng phất như hít thở không thông.

Sau hai tháng, cuối cùng chúng tôi cũng nhắc đến cái tên nhạy cảm này lần đầu tiên. Sau khi Khả Hân đáp lại, nàng không nói nữa, nhưng nội tâm của nàng lúc này nhất định đã sóng lớn dâng trào.

“Không phải nàng muốn biết tình huống gần đây của Tư Kiến sao?” Thật lâu sau không nhận được hồi âm của Khả Hân, tôi chất vấn nàng thêm.

“Em chỉ muốn sống chung yên ổn qua ngày với anh, những người khác không quan trọng.” Khi Khả Hân nói điều này, giọng nàng nhẹ nhàng nhưng giọng điệu rất kiên định, có lẽ nàng vẫn còn quan tâm đến Tư Kiến, nhưng cá và tay gấu không thể có cả hai, nàng nhất định phải chọn một và đó là tôi.

“Tư Kiến vẫn luôn tiếp nhận tư vấn tâm lý ở chỗ Lãnh Băng Sương, bởi vì nguyên nhân gia đình khi còn bé, trong lòng nó có chút méo mó, vì sự trưởng thành trong tương lai của nó, trong khoảng thời gian này vẫn luôn được trị liệu, mà… nàng và tôi, chính là chướng ngại lớn nhất trong nội tâm của nó, cho nên lần này về nhà, cũng là để trị liệu chướng ngại này.” Những lời này có lẽ là câu dài nhất trong hai tháng này của chúng tôi, chính là vì để giải thích lý do cho Khả Hân, miễn cho nàng suy nghĩ lung tung, bên trong cũng miễn cho nàng hiểu lầm, hiện tại giữa hai chúng tôi sợ nhất chính là nghi kỵ.

“Vậy… Ồ…” Khả Hân há miệng muốn nói, nhưng sau đó chỉ đáp lại một tiếng. Những lời nàng chưa nói xong rốt cuộc là có ý gì, lúc này tôi không có tâm tư đi phỏng đoán.

“Nói cho nàng biết cái này chính là để chuẩn bị tâm lý, ngày mai chúng ta tới chỗ Lãnh Băng Sương trước, cùng cô ấy nói chuyện, cô sẽ nói cho chúng ta biết một ít chi tiết và thái độ để đối đãi với Tư Kiến.” Sau khi nói xong câu đó, tôi liền nhắm mắt lại để ngủ, trong khi Khả Hân ở bên kia hô hấp thật lâu không cách nào bình tĩnh được.

Ngày hôm sau ở trong chung cư, tôi và Lãnh Băng Sương nói chuyện điện thoại, nàng bảo chúng tôi đến đó vào buổi trưa, nhân tiện ăn cơm trưa ở nhà nàng. Tôi gọi điện cho Khả Hân thông báo cho nàng.

Buổi trưa sau khi xong việc, tôi bắt taxi đến cửa biệt thự Lãnh Băng Sương, dựa theo thời gian việc làm của Khả Hân sớm hơn của tôi, có lẽ nàng đã vào biệt thự của Lãnh Băng Sương. Nhưng lúc tôi tới cửa, nhìn thấy nàng không vào mà đứng ở cửa nhìn xung quanh chờ.

Thấy tôi xuống xe, Khả Hân nở một nụ cười nhẹ rồi đứng đợi. Khi tôi đến gần biệt thự, nàng cũng đi theo phía sau tôi, trông có vẻ rất nhu thuận.

“Anh đã nói với nàng mọi chuyện chưa?” Trên bàn ăn chỉ có ba người chúng tôi, Lãnh Băng Sương nhìn Khả Hân rồi hỏi tôi.

Tôi không trả lời, chỉ gật đầu. Tôi nói cái gì bây giờ, tôi không nói gì, tin tưởng Lãnh Băng Sương có phán đoán chính xác.

“Để tôi tiêm thuốc phòng cho anh trước, vấn đề tâm lý của Tư Kiến so với tưởng tượng của anh còn nghiêm trọng hơn rất nhiều, tuy rằng trong khoảng thời gian này việc trị liệu rất có tiến triển, nhưng vẫn chưa đạt tới mục đích mong muốn. Vì kế tiếp tục trị liệu, cho nên để cho nó về nhà ở một thời gian, trong khoảng thời gian này anh không nên có sắc mặt lạnh lùng với nó, phải cho nó cảm giác ấm áp và quan tâm, để cho nội tâm nó không hận anh nữa, không bài xích anh, cuối cùng sẽ từ từ tiếp nhận anh…” Lúc Lãnh Băng Sương nói những lời này, trong giọng nói mang theo một tia ngoài ý muốn, có lẽ nàng cho rằng tôi không nên dung túng Tư Kiến, cứ để cho nàng giữ Tư Kiến và coi chừng cả đời mới tốt. Nhưng vì tôi, nàng không thể làm như vậy.

Lúc Lãnh Băng Sương nói những lời này, lông mày Khả Hân bên cạnh cũng thỉnh thoảng nhíu lại, nhìn ra được, nội tâm của nàng có vẻ rất nghi hoặc. Dù sao những chuyện này nàng cũng không biết, hơn nữa lúc nhắc tới đề tài này, tay nàng đặt ở dưới gầm bàn, quyện vào nhau, hiển thị rất khẩn trương.

“Hiện tại anh phải suy nghĩ kỷ, anh có thể có thái độ này không, nếu như không được, không bằng đừng cho nó về nhà tốt hơn, miễn cho sinh ra ảnh hưởng tiêu cực, biến khéo thành vụng tự chuốc họa vào thân.” Lãnh Băng Sương nói xong câu đó, bầu không khí trở nên yên tĩnh lại.

Điều cơ bản nhất bây giờ là thái độ của tôi, khi tôi đối mặt với Tư Kiến, thật sự có thể giả bộ trưng ra một khuôn mặt tươi cười không? Nếu đổi lại là người khác, khẳng định là không thể, một nam nhân đã đội mũ xanh cho mình, mình còn phải đối mặt với hắn với nụ cười nghênh đón, phải đối xử tốt với hắn! Bất quá nghĩ đến thân phận của nó và Phượng Quân, tôi vẫn gật đầu.

Thấy tôi gật đầu, Lãnh Băng Sương nhẹ thở dài, sau đó nàng chuyển ánh mắt về hướng Khả Hân, không còn tia thong dong nói chuyện với tôi, hiển nhiên do dự muốn nói lại thôi. Mà lúc này thần kinh Khả Hân cũng căng thẳng đến cực điểm!…