Nhật Ký Nhận Nuôi Sói Dẫn Vào Nhà – Update Chương 315
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Nhật Ký Nhận Nuôi Sói Dẫn Vào Nhà – Update Chương 315
Tác Giả: tình dục và tình cảm
Thể Loại: đàn bà dâm, mẹ kế, ngoại tình
Lượt Xem: 8605 Lượt Xem
Chương 132
Tôi hít sâu một hơi, sau đó vươn tay ra lấy báo cáo kiểm tra trong tay Lãnh Băng Sương đưa cho tôi. Nàng nhìn tôi cầm tờ báo cáo, cắn chặt môi dưới, trên mặt mang theo do dự kịch liệt. Suy nghĩ một lúc lâu, nàng giấu báo cáo ra sau lưng, nhắm mắt lại kịch liệt lắc đầu, tóc cô hất qua lại liên tục.
Nhìn thấy vậy, tôi đứng dậy khỏi ghế, đi tới bên cạnh Lãnh Băng Sương, vươn tay ra. Nàng nhìn tôi, trong mắt mang theo một tia cầu xin, chỉ là nhìn thấy biểu tình này của nàng, càng khơi dậy mức tò mò của tôi đối với bản báo cáo kiểm tra kia.
Cuối cùng tôi đưa tay vòng qua lưng Lãnh Băng Sương, cánh tay lướt qua vòng eo thon của nàng, chạm vào phong tài liệu. Tôi cầm phong tài liệu kéo vài cái, cuối cùng nàng cũng buông tay, tôi lấy được phong tài liệu, hít sâu một hơi, sau đó mở dây buộc, lấy ra bản báo cáo kiểm tra, tôi nhắm mắt lại theo phản xạ tự nhiên, trong lòng ít nhiều vẫn có một chút sợ, cuối cùng buộc mình mở mắt nhìn báo cáo kiểm tra.
Sau khi nhìn thấy kết quả, biểu tình của tôi rất bình tĩnh, sau đó lấy bật lửa ra đốt báo cáo kiểm tra này, bản báo cáo nóng rực trên tay nhưng tôi không có cảm giác bị phỏng. Căn phòng vốn tràn ngập mùi thơm thư pháp, bị khói dày đặc tràn ngập, làm cho căn phòng này có thêm một chút khuyết điểm.
“Anh định làm gì?” Lãnh Băng Sương nhìn bộ dáng bình tĩnh của tôi, trong lòng rất lo lắng, nếu như tôi có biểu hiện kích động, có lẽ nàng sẽ yên tâm hơn, nhưng tôi lại bình tĩnh một cách kỳ lạ.
“Anh đã thấy đáp án rồi phải không?” Lãnh Băng Sương chưa đọc báo cáo xét nghiệm mà hỏi tôi, vậy chứng tỏ nàng đã sớm biết đáp án, có lẽ trước đây nàng đã lấy được ADN của tôi và Tư Kiến để làm xét nghiệm.
“Vâng… vâng… ” Kỳ thật bề ngoài tôi rất bình tĩnh, nhưng nội tâm đã dấy lên sóng lớn, thật sự, lúc này tôi vô cùng bối rối và bất lực. Trên báo cáo kiểm tra viết, tôi và Tư Kiến quả thật có quan hệ huyết thống, trực tiếp!
Nếu là trước đây, chắc chắn là tôi sẽ rất vui mừng, bởi vì mình có hậu nhân, một đứa con trai. Đây là điều hối tiếc lớn nhất của tôi, tôi cho rằng mình không cách nào thực hiện nguyện vọng này được, nhưng hiện tại tôi lại có con trai của riêng mình, nhưng mà…
Lãnh Băng Sương không dám nhìn tôi, cúi đầu có vẻ rất phiền muộn: “Nếu nó không phải là… sao tôi có thể dễ dàng buông tha cho nó như vậy? Còn gửi nó đi học nước ngoài? Tất cả là vì anh… Từ Kiên, lúc này anh phải bình tĩnh lại, không nên xúc động nhất thời mà…” Lúc Lãnh Băng Sương nói xong, nàng ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo một tia cầu xin, tựa hồ như đang khuyên tôi nên kiên trì giao Tư Kiến cho nàng đưa ra nước ngoài, trong lòng nàng có thể cảm nhận được khó khăn của tôi.
“Không phải tôi là một kẻ vô sinh sao? Sao có thể…” Tôi trở lại ghế và đưa tay xoa xoa thái dương. Lúc này tôi vẫn chưa thể tin được, nhưng tôi tin vào tính xác thực và thẩm quyền của báo cáo đó.
“Tôi đã hỏi bác sĩ, bệnh của anh hẳn là sau khi kết hôn mà mắc phải, trước đó anh không phải như vậy… Kỳ thật anh còn có hy vọng trị liệu, tôi sẽ tìm cho anh bác sĩ tốt nhất để trị liệu, anh còn có thể có hài tử khác…” Trên mặt Lãnh Băng Sương lộ ra hy vọng, trong giọng nói tràn ngập ý khuyên, chỉ là nàng sợ tôi giận cho nên hiện ra tâm tình bất định.
“Cô kêu Tư Kiến vào đi…” Tôi vẫy tay ngắt lời Lãnh Băng Sương, vì tôi đã biết đáp án rồi, bây giờ cũng là lúc nói chuyện với nó.
Lãnh Băng Sương nhìn tôi, cuối cùng chỉ thở dài ra khỏi phòng, bóng lưng có vẻ rất cô đơn, nhưng lúc này mình đã không quan tâm đến những thứ này.
Một lúc sau, Tư Kiến bước vào phòng, trên mặt lộ ra vẻ căng thẳng, nó tìm được đáp án trong nhật ký của Phượng Quân, bản thân nó cũng không chắc về tất cả những điều này, dù sao cũng không ai dám bảo đảm 100%, chỉ có kết quả giám định khoa học mới có thể tin cậy được.
“Tại sao người cha Châu Phi đó lại ngược đãi mẹ con và con, con có thể tiếp tục nói không?” Tôi hướng tới Tư Kiến, cũng không có nói cho nó đáp án, có lẽ trong lời nói của tôi lúc này, đã nói cho nó biết đáp án.
Tư Kiến do dự sau khi nghe câu hỏi của tôi, muốn nói lại thôi, nhưng vẫn bình tĩnh. Có lẽ lúc này nó rất quan tâm đến quyết định của tôi, không biết lúc ở phòng khách một mình nó suy nghĩ cái gì, nhưng không còn ngang ngược như lúc trước.
“Trong nhật ký của mẹ tôi có nói, khi tôi mới sinh ra, tên biến thái đó đã nghi ngờ, hắn cho rằng mẹ tôi ngoại tình, cắm sừng hắn nên từ đó hắn hoàn toàn thay đổi. Dựa theo nhật ký nói, trước khi tôi sinh ra, hắn đối với mẹ rất tốt, nhưng sự ra đời của tôi đã thay đổi tất cả, từ đó về sau, hắn rất ít khi nhìn tôi, suốt ngày rượu chè ở bên ngoài và chơi gái. Thời gian đầu hắn đối với mẹ rất hòa thuận, không có quá đáng, nhưng cuối cùng tính cách của hắn càng lúc càng cực đoan, thái độ đối với mẹ cũng từ từ thay đổi, mẹ cũng không muốn giải thích với hắn, không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ im lặng chịu đựng sự ngược đãi của hắn. Mà kể từ khi tôi có thể nhớ, tôi bị hắn đánh đập, hơn nữa đi ra ngoài cũng không có ai nguyện ý chơi với tôi, thậm chí còn mắng tôi là… cẩu tạp chủng và con hoang, vì vậy hắn và mẹ đã di chuyển nhiều lần, nhưng vì tôi không giống như những đứa nhỏ Châu Phi, nên mọi người đều biết tôi không phải là con ruột của hắn ở bất cứ nơi nào tôi chuyển đến. Khi tôi lên tám chín tuổi, không biết bao nhiêu lần gia đình chúng tôi đã chuyển chỗ, thay đổi bao nhiêu nơi. Nhưng khi tôi lớn lên, có lẽ vì tôi lớn lên ở Châu Phi, nước da của tôi bị rám nắng và các đặc điểm cơ thể cũng thích nghi với môi trường Châu Phi, vì vậy diện mạo và hình dạng cũng thay đổi, khi đó lời đồn ít đi rất nhiều, nhưng mối hận thù của hắn với mẹ và tôi không giảm đi chút nào. Mẹ tôi vẫn rất kiên cường, chỉ biết chịu đựng sự ngược đãi của hắn, mẹ có nói trong nhật ký đây là mẹ nợ hắn, xem như đang trả nợ… Thật ra, trước khi tôi sinh ra, mẹ cũng không nghĩ là tôi lại là…” Tư Kiến nói những lời này, biểu tình cũng theo ngữ khí biến hóa, tình cảm của nó đối với Phượng Quân rất sâu, mỗi lần nói đến nàng, nỗi buồn trong mắt không phải là giả vờ.
Lúc này tôi đã biết kết quả, một lần nữa nhìn kỷ hình dáng Tư Kiến, nước da của nó rất đen, cũng rất cường tráng, quả thật có đặc điểm của người da đen Châu Phi. Có lẽ do nó trường kỳ sinh sống ở Châu Phi, lối sống và chế độ ăn uống của họ v.v., làm cho nó lớn lên so với tôi còn cường tráng hơn nhiều, dù sao nó cũng là sự kết hợp giữa tôi và Phượng Quân, cho nên không hoàn toàn giống tôi cũng có thể lý giải, người ta thường nói con trai kế thừa gen của cha, nhưng Tư Kiến vóc người cường tráng, to, cao, ngực nở… quả thật đều không giống tôi. Có lẽ là hoàn cảnh sinh hoạt của hai cha con chúng tôi khi còn bé khác nhau, cha tôi qua đời sớm, tôi đã sớm tự lập, bữa đói bữa no, dinh dưỡng không theo kịp, cho nên thể trạng tương đối gầy, cơ thể phát triển không toàn diện, nếu như không nhờ báo cáo giám định kia, tôi tuyệt đối không thể tin nó là con trai tôi.
Thật ra trước khi tôi mở bản báo cáo giám định kia, tôi đã có tâm lý hoài nghi báo cáo và thái độ của Lãnh Băng Sương. Nếu kết quả báo cáo cho thấy Tư Kiến không phải con trai tôi, thì tôi có thể hoài nghi nàng đã động tay động chân trong báo cáo giám định, tôi sẽ mang nó đến sở công an giám định một lần nữa, dù sao ở đáy lòng nàng cũng không hy vọng tôi biết kết quả, nhưng hiện tại, nàng không có dối trá, kết quả đúng là điều nàng không muốn, nhưng nàng không có ý định giấu tôi, điều này làm cho khúc mắc của tôi đối với nàng giảm đi rất nhiều.
…”Mỗi lần hắn đánh tôi, mẹ đều liều mạng bảo vệ tôi, mặc cho những cú đấm từ trên người tôi chuyển sang mẹ, sau đó mẹ tìm mọi cách đưa tôi về Trung Quốc để ông bà ngoại chăm sóc cho tôi. Nhưng từ lúc đó trở đi, tôi mới hoàn toàn hiểu được tình người, sự ấm lạnh của con người trong xã hội này, ông bà ngoại tôi lại coi tôi là gánh nặng, nếu không phải có mẹ chuyển tiền tiếp tế tài chính, tôi không biết mình có trở thành một kẻ vô gia cư hay không. Đã hơn một lần tôi nói với ông bà về hoàn cảnh hiện tại của mẹ, nhưng họ không quan tâm nhiều đến sự an toàn của mẹ, họ chỉ quan tâm đến tiền mẹ tôi gửi cho họ mỗi tháng… Ha ha.” Tư Kiến nói xong câu đó, mắt rưng rưng cười gượng.
Những lời nó nói này tôi đã được nghiệm chứng ở trên người cha mẹ Phượng Quân. Quả thật cha mẹ nàng rất coi trọng thế lợi, tiền tài là trên hết, lúc trước đã bức nàng rời xa tôi để gả đến Châu Phi, không phải là vì tiền tài sao? Tới khi đã nhận được, cũng không quan tâm đến tình hình sinh hoạt của con mình, nữ nhi gả ra ngoài như hắt nước ra sân, đây là vấn đề thực tế nhất mà họ đã xác minh. Dù sao trong nhà còn có trưởng tử, hai lão cũng không sợ vấn đề dưỡng lão, có lẽ giá trị duy nhất của Phượng Quân đối với bọn họ là thể xác của nàng.
…”Có thể nói, mẹ là chỗ dựa duy nhất của tôi, chỉ có mẹ mới làm cho tôi cảm giác được ấm áp, nhưng mẹ đã ra đi, vĩnh viễn rời khỏi thế gian này. Khi biết tin mẹ qua đời, trong tôi như có vẻ rất bình tĩnh, nhưng nhiều khi ở góc hẻo lánh của trường hay ở trong chăn ở nhà cũng vậy, tôi đều khóc thầm. Từ nhỏ tôi đã thề, chờ khi tôi lớn lên, tôi nhất định phải báo thù, tôi nhất định phải để cho tên biến thái ngược đãi tôi và mẹ tôi phải trả cái giá xứng đáng, nhưng đáng tiếc là hắn cũng chết bởi chiến tranh, đây coi như là tiện nghi cho hắn, mỗi lần nghĩ đến bộ dáng của hắn ngược đãi mẹ, tôi đều hận không thể ăn tươi nuốt sống, uống máu của hắn…” Tư Kiến nói mấy câu cuối nghiến răng, trong mắt hiện lên một tia âm độc, đó là biểu hiện của sự căm hận tột độ.
“Con cũng hận ta, phải không?” Nhìn thấy bộ dáng này của Tư Kiến, trong lòng tôi rất bất đắc dĩ và lo lắng, đồng thời trong lòng cũng bớt ác cảm với nó.
Từ nhỏ Tư Kiến đã trải qua nhiều chuyện đau thương như vậy, trong lòng khẳng định có bóng ma tâm lý, tạo thành tính cách vặn vẹo, bi quan cực đoan, trong lòng luôn âm u đen tối, có thể nói nó đã mắc bệnh tâm lý rất nghiêm trọng, nhưng nguyên nhân đều là từ Phượng Quân bị ngược đãi bởi người chồng da đen sao? Hình như đối với nó, hết thảy nguyên nhân dường như đều ở trên người tôi, tuy rằng trước đó tôi hoàn toàn không biết gì.
“Đúng vậy, tôi hận ông… Khi lần đầu tiên tôi nhìn thấy tên của ông, khi tôi bị đánh đập bởi tên biến thái đó, khi mẹ bị lạm dụng bởi hắn, khi tôi bị người khác mắng là con hoang… tôi biết tên của ông, cũng biết thủ phạm là ông… Chính ông đã làm cho số phận mẹ bị ngược đãi, cũng là ngươi tạo ra tôi khi còn bé đã gánh chiệu hết thảy, có thể nói, tôi và mẹ có ngày hôm nay, chính ông là căn nguyên, nếu ông đã làm cho mẹ tôi mang thai tôi, tại sao lại không gánh vác trách nhiệm? Cho nên khoảnh khắc tôi nhìn thấy ông, tôi đã quyết định, nếu không trả thù được tên biến thái kia, thì tôi sẽ nhấm vào ông mà báo thù! Tôi muốn ông phải gánh lấy cái giá mà ông đáng phải nhận, tội lỗi mà mẹ con tôi đã gánh chịu, ông phải dùng nỗi đau của mình để trả…” Tư Kiến nói xong, lập tức vọt tới trước mặt tôi, trong mắt mang theo căm thù và quyết tâm nhìn tôi.
Tôi không thể nhìn mặt Tư Kiến nên tôi nhắm mắt lại, có lẽ giờ phút này tôi thật sự chột dạ, không biết nên dùng ánh mắt nào để nhìn nó. Tôi có thể giải thích cho nó trước đó tôi không biết gì về những chuyện này, nhưng hận ý trong lòng nó há lại dễ dàng tiêu trừ như vậy? Nó có nên ghét tôi không? Phượng Quân và nó chịu đựng tất cả những đau khổ, tôi cũng có thể tưởng tượng được. Trong lòng tôi vô cùng hối hận, tại sao mình không chú ý đến cuộc sống của nàng sau khi kết hôn, chỉ là ngay từ đầu tôi luông trốn tránh mà thôi. Tôi không biết mọi thứ về nàng, bây giờ mọi thứ đã trở thành dĩ vãng, nếu tôi tò mò lấy dũng khí lén đi Châu Phi hỏi thăm tin tức của nàng, thì chắc chắn tôi sẽ nghe được những lời đồn đãi này, tôi có thể giải cứu nàng từ trong núi đao biển lửa.
“Con hại ta, ta không trách con, quả thật ta đã nợ con và Phượng Quân, vậy còn Khả Hân thì sao? Cô ta vô tội, cô cũng bị con thương tổn, con phải biết cô coi con như con ruột của mình, ta tin tình thương cô dành cho con không kém Phượng Quân…” Tôi mở mắt ra nhìn Tư Kiến, lúc này tôi muốn khóc, nhưng bản thân tôi không tìm được lý do để khóc.
“Đúng vậy, nhưng mà đây tựa như một cuộc chiến vậy, không chỉ có binh tướng của cả hai bên chết trong cuộc chiến, mà còn có rất nhiều thường dân vô tội…” Nghe những lời của tôi, một tia nhu tình và biết ơn hiện lên trong mắt Tư Kiến, tình cảm của nó dành cho Khả Hân cũng rất phức tạp.
“Ngay từ đầu, khi tôi nhìn thấy… nàng trong nháy mắt, tôi quả thật có phản cảm với nàng, tôi cảm giác nàng đã cướp đi người cha đáng lẽ thuộc về tôi và mẹ tôi, lúc đầu ở trong mắt tôi… nàng chính là một con hồ ly tinh, khi đó tôi muốn phá tình cảm của hai người, để cho hai người phải trả giá xứng đáng…” Tư Kiến lại nói đến Khả Hân, nó lập tức dừng lại, không biết nên gọi cô là gì vào lúc này, biểu tình của nó xuất hiện một tia thống khổ, nhìn ra được, nó vẫn muốn được gọi Khả Hân là mẹ, nhưng nó lại không có kêu ra.
…”Nhưng đến cùng, tôi phát hiện tôi thật sự nhìn thấy hình bóng của mẹ tôi trên người nàng, nàng cho tôi sự ấm áp và tình thương, khiến cho tôi cảm nhận lại được tình cảm gia đình và thậm chí là tình yêu, có lẽ trong lòng tôi có chút quặn thắt, nhưng tôi quả thật rất quan tâm đến nàng, thật sự là vậy. Mà lúc bắt đầu, tôi đối với ông càng thêm bài xích, ông là một người đàn ông vô trách nhiệm, dựa vào cái gì mà có hai người phụ nữ dịu dàng hiền lành như vậy si tình với ông? Đây vốn không phải là loại người như ông nên có…” Tư Kiến nhìn vào mặt tôi, trong mắt mang theo một tia đề phòng, nội tâm của nó đã sinh nảy sinh tình cảm lệch lạc với Khả Hân, tôi nhớ rõ trước kia tôi cũng đã từng xem qua những bài viết và thông tin tương tự.
Giống như Tư Kiến khi còn bé bị bất hạnh, trong lòng đều có vặn vẹo, nhất là khi cha mình đối xử tệ bạc với mình, chỉ có mẹ nó đối xử tốt với nó, rất dễ sinh ra tâm lý “Oedipus” yêu mẹ mình, mà mỗi lần nói về Phượng Quân, đôi khi trong mắt nó đều lộ ra một tia nhớ nhung và yêu thương dành cho mẹ nó, trong đó đại bộ phận đều là đối với mẹ nhớ nhung và yêu thương dạt dào, nhưng lại luôn có một tia tình cảm không rõ ràng xen lẫn ở bên trong, có lẽ trong lòng nó đối với Phượng Quân cũng có thêm một loại tình cảm khác, tình mẫu tử trong mặc cảm Oedipus…
Lúc này trong lòng tôi càng thêm rối rắm, đây là một mớ hỗn độn bỗng ập xuống đầu tôi, rối như tơ vò. Con trai tôi đột ngột tìm đến tôi, làm kẻ thứ ba phá hoại hôn nhân của tôi. Kẻ cắm sừng tôi, là một tên biến thái tâm lý vặn vẹo bất bình thường, nhưng tôi lại không thể không nhìn nhận nó, rốt cuộc tôi nên làm gì bây giờ? Có nên giao nó cho Lãnh Băng Sương tự sinh tự diệt không? Trong lòng tôi mang theo hối hận với Phượng Quân, trong lúc nhất thời mình không cách nào ra quyết định…