Nhật Ký Nhận Nuôi Sói Dẫn Vào Nhà – Update Chương 315
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Nhật Ký Nhận Nuôi Sói Dẫn Vào Nhà – Update Chương 315
Tác Giả: tình dục và tình cảm
Thể Loại: đàn bà dâm, mẹ kế, ngoại tình
Lượt Xem: 8521 Lượt Xem
Chương 129
Nghe Lãnh Băng Sương nói, thân thể Tư Kiến đột nhiên cứng đờ ở cửa, thậm chí còn run lên, nhưng nó vẫn bước vào. Nhìn thấy bộ dáng này của nó, tôi có thể tưởng tượng được nó rất sợ nàng, trải qua giáo huấn lần trước, nó hoàn toàn sợ nàng, bởi vì nàng đã làm cho nó cảm nhận được cái gì là tuyệt vọng, cái gì là cảm giác tử vong, có lẽ loại tâm lý ám ảnh này sẽ ảnh hưởng suốt đời nó.
Tư Kiến thất thểu lĩnh hội đứng trước mặt tôi và Lãnh Băng Sương, hai tay nắm chặt đồ của mình, vẻ mặt vừa khẩn trương vừa sợ hãi.
Tôi nhìn nó trước mặt, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, nước da ngăm đen, cơ thể cường tráng. Tôi nhìn nó, trong đầu tôi hiện lên cảnh tượng cơ thể trần truồng của nó lên xuống không ngừng trên người trần truồng của Khả Hân, nó thở hổn hển, mà cô thì ở dưới háng nó uyển chuyển thừa hoan… Tôi vội vàng lắc lắc đầu, để suy nghĩ của mình khôi phục lại bình thường, đồng thời điều chỉnh hơi thở cho tâm tình bình tĩnh lại, mỗi khi nghĩ đến cảnh này, tâm tình của tôi đối với nó rất phức tạp, rất hận nó. Quả thật rất hận, nhưng nghĩ đến Phượng Quân mẹ của nó, tôi lại không thể làm gì được, tựa hồ như kiếp trước tôi đã nợ họ, nên kiếp này phải trả.
“Vì mẹ ruột của ngươi, sau này hãy đi theo con đường chính khí, để an ủi nàng ở trên thiên đường…” Tôi vốn định hỏi Tư Kiến vì sao lại làm như vậy, nhưng là một đứa nhỏ tuổi dậy thì, không kiềm chế được dục vọng của mình, lời giải thích của nó đối với tôi không có ý nghĩa gì, cho nên tôi cũng không hỏi. Suy nghĩ thật lâu, tôi chỉ nói ra một câu này, xem như là một câu nói suông cũng không có ý nghĩa thực tế.
Điều khiến cho tôi cảm thấy kỳ lạ là Tư Kiến, ban đầu thì sợ hãi và run rẩy, nhưng sau khi nghe những lời của tôi đã bình tĩnh lại, như thể nó bị kích động bởi cái gì, nó từ từ ngẩng đầu lên nhìn tôi với cảm xúc không rõ ràng.
“Tôi có thể nói chuyện riêng với ông không?” Khi Tư Kiến nói điều này, mắt vẫn nhìn tôi chằm chằm, mà không nhìn Lãnh Băng Sương. Phản ứng của nó có vẻ rất dị thường, bộ dáng vừa rồi run rẩy sợ sệt và bộ dáng hiện tại quả thực giống như hai người khác nhau, không biết vừa rồi sợ là giả vờ, hay trấn tĩnh hiện tại là giả vờ.
Nghe Tư Kiến nói, tôi do dự một chút, quay đầu nhìn Lãnh Băng Sương, từ trong biểu tình của tôi nàng đọc hiểu được ý, ánh mắt do dự vài cái, sau đó là trầm mặc, nhưng cuối cùng thở dài từ từ đi tới cửa.
Nhìn bóng lưng Lãnh Băng Sương, tôi cảm thấy rất kỳ lạ, hơn nữa loại cảm giác kỳ lạ này đã quanh quẩn trong đầu tôi thật lâu. Kể từ lần đầu tiên nàng thuyết phục tôi cùng Khả Hân, tôi đã cảm thấy nàng rất khác thường, hơn nữa vừa rồi cho dù phải rời đi, vì sao lại do dự? Có điều gì mà tôi không biết?
Theo cánh cửa đóng lại, toàn bộ căn phòng chỉ còn lại Tư Kiến và tôi, vô cùng yên tĩnh. Lúc này quan hệ của chúng tôi rất phức tạp, trên danh nghĩa là cha nuôi và con nuôi, nhưng đằng sau lại là người chồng và tình nhân bé nhỏ của người vợ.
“Ngươi muốn nói chuyện gì với ta?” Tư Kiến cứ nhìn tôi, trong mắt mang theo địch ý, nhưng đối với tia địch ý này tôi không có ngạc nhiên chút nào, bởi vì trong giám sát tôi đã nhìn thấy nó nhiều lần, mỗi lần Khả Hân nhắc tới tôi, nó đều lộ ra cảm xúc phản cảm và chán ghét, hơn nữa vẫn không muốn gọi tôi là cha. Dù sao thì theo quan điểm của nó, tôi là tình địch, là trở ngại lớn nhất để cho nó có được Khả Hân, mẹ nuôi của nó.
“Ông có biết vì sao tên tôi là Tư Kiến không?” Tư Kiến nhìn tôi, hít sâu một hơi, khó lấy lại bình tĩnh, hỏi ra vấn đề này. Trong mắt lại mang theo một tia kiên định và thành thục không phù hợp với tuổi của nó.
Kỳ thật câu hỏi của nó luôn khiến cho tôi rất nhạy cảm, luôn muốn tránh, bởi vì tôi biết Phượng Quân đặt tên này là có ý nghĩa gì. Tôi không trả lời, mà nặng nề thở dài, tình cảm với Phượng Quân là một sự tiếc nuối trong lòng tôi, một sự hối hận không bao giờ có thể chuộc lại được.
“Nhớ nhung! Đây chính là hàm nghĩa của cái tên Tư Kiến này, khi mẹ tôi đặt cái tên này cho tôi, tôi cũng không rõ nó có ý nghĩa gì. Có nhiều đêm, tôi thấy mẹ tôi ôm bức ảnh của một người đàn ông, ngồi trong phòng ngủ âm thầm rơi nước mắt, hành động này của mẹ luôn quay lưng lại với tôi. Có một ngày mẹ không có ở nhà, tôi lén mở ngăn kéo của mẹ ra, lấy bức ảnh ra nhìn, người trong bức ảnh đó chính là ông, Từ Kiên, mà bức ảnh được kẹp trong một quyển sổ tay, quyển sổ kia ghi chép hết khoảng thời gian của hai người từng chút một…” Lúc Tư Kiến nói đoạn này thỉnh thoảng cúi đầu, thỉnh thoảng ngẩng đầu, thậm chí còn xoay cổ, động tác rất quái dị. Theo góc độ tâm lý học, đây là biểu hiện rất kích động trong lòng của một người không bình thường.
“Bố tôi là người Châu Phi, tuy biết được vài câu tiếng Hán đơn giản, nhưng lại không biết chữ Hán, cho nên cuốn sổ ghi chép của mẹ tôi cứ để trong phòng ngủ mà bố tôi không phát hiện. Mà từ khi còn bé, mẹ tôi đã dạy tôi nói tiếng Hán, biết chữ Hán, vì vậy tôi đã dành hai ngày để đọc cuốn sổ dày cộp đó thừa dịp mẹ tôi đi vắng. Đọc xong quyển sổ tay thật dày kia, tôi đã biết rất nhiều chuyện xưa và tôi cũng biết ông, Từ Kiên tiên sinh…” Khi nói xong câu cuối cùng, nó nhìn tôi chằm chằm, nghiến răng và sự thù hận trong mắt không còn che giấu nữa.
“Ta và mẹ ngươi đã từng có một đoạn tình cảm, nhưng ta không nghỉ ta đã có lỗi với nàng, hai chúng ta tự do yêu đương, tình cảm của mẹ ngươi đối với ta, ta cũng biết, chỉ có thể trách chúng ta có duyên mà vô phận, nếu như không phải ta quá nghèo, cũng không bị ông bà ngoại ngươi ngăn trở, để cho hai người chúng ta…” Lúc đầu tôi có thể bảo trì trấn định, nhưng sau khi nghe Tư Kiến tự thuật, ngữ khí của tôi không khỏi dịu đi một ít, tôi tin lời nói của nó, cũng biết tình cảm của Phượng Quân dành cho tôi. Sau khi tôi cùng Khả Hân kết hôn, nhiều đêm tôi cũng nhớ nàng, nhớ lại từng chút từng chút mối quan hệ của tôi với nàng, nhưng mà tôi đã cố quên những chuyện này, dù sao nó đã trở thành quá khứ, tôi phải nắm chắc hiện tại và tương lai.
“Không có lỗi với mẹ? Hắc…” Lúc nói xong câu đó, biểu tình của Tư Kiến rất khinh thường, mang theo tiếng cười nhạo nhìn tôi.
“Ta thực không có lỗi với nàng… điểm này ta có thể cam đoan, không thẹn với lương tâm… khi ở bên nàng, không phải ta coi trọng gia thế của nàng, mà là con người của nàng, cho dù nàng không một xu dính túi, ta cũng sẽ mãi yêu nàng, cưới nàng, thế nhưng gia thế hai chúng ta chênh lệch quá lớn, cuối cùng ông bà ngoại ngươi cho là ta không xứng với nàng…” Lúc này trong lòng tôi chua xót, không nghĩ tới Tư Kiến muốn nói lại là chuyện này, nhớ tới bộ dáng hấp hối của Phượng Quân, trong lòng tôi lại cảm thấy đau đớn, đây là nỗi đau mà tôi không bao giờ muốn hoài niệm.
“Từ đó về sau, tuy rằng chúng ta không gặp mặt, nhưng tôi cũng biết ông.” Sau khi nghe những lời của tôi, Tư Kiến nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ, không che giấu sự thù hận trong mắt nó.
“Chính vì chuyện này mà ngươi đã xúc phạm Khả Hân, mẹ nuôi của ngươi, chỉ vì để trả thù ta? Trả thù ta làm cho mẹ ngươi đau lòng?” Nghe những lời của Tư Kiến, tôi chợt tỉnh ngộ. Nếu thật sự là như vậy, cũng có thể giải thích vì sao nó vẫn luôn lãnh đạm và thù địch với tôi, vốn tôi tưởng rằng bởi vì Khả Hân, hiện tại lại có thêm một lời giải thích, dù sao nó cũng là một đứa nhỏ.
Nhìn bộ dáng của nó, tôi cảm thấy thân thiết hơn với Phượng Quân, nếu nó vì Phượng Quân mà hận tôi cũng là chuyện bình thường. Suy cho cùng, nó vẫn còn là một đứa nhỏ, nhìn biểu hiện và động tác tay chân của nó vừa rồi, nội tâm của nó tựa hồ như có chút vặn vẹo, có lẽ có quan hệ với sự trưởng thành của nó hồi còn nhỏ.
“Coi như là vậy đi…” Câu trả lời của Tư Kiến xác nhận câu hỏi của tôi. Nghe câu trả lời của nó, tôi nhắm mắt lại, câu trả lời của nó còn mơ hồ, xem ra ngoài nguyên nhân đó, còn nguyên nhân khác là vì tuổi trẻ và vẻ đẹp của Khả Hân, kết hợp tất cả lại các nguyên nhân, mới có ngày hôm nay, tính ra tôi vẫn có trách nhiệm của mình trong đó.
“Nếu như lúc trước ông ở với mẹ tôi, thì mẹ tôi sẽ không có ngày hôm nay… Ông nghĩ rằng mẹ tôi sống rất hạnh phúc sao? Có đúng không? Ông lầm rồi… ông có biết không? Lúc tôi bắt đầu hiểu biết, nhiều đêm, tôi luôn nghe tiếng hét thảm thiết phát ra từ phòng ngủ của mẹ tôi, đó là tiếng hét vô cùng đau khổ. Lúc đó tôi không hiểu gì, cho đến một ngày, tôi không ngăn được lòng hiếu kỳ trong lòng, lén đến cửa phòng ngủ nhìn trộm…”