Nhật Ký Nhận Nuôi Sói Dẫn Vào Nhà – Update Chương 315
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Nhật Ký Nhận Nuôi Sói Dẫn Vào Nhà – Update Chương 315
Tác Giả: tình dục và tình cảm
Thể Loại: đàn bà dâm, mẹ kế, ngoại tình
Lượt Xem: 8345 Lượt Xem
Chương 125
“Á… Từ Kiên, anh sao vậy? Tại sao cô làm tổn thương ảnh?” Khoảnh khắc tôi ngã xuống đất, tôi nghe tiếng Khả Hân hét lên, cô chạy đến bên tôi và ôm tôi vào lòng.
Lúc này đầu óc tôi choáng váng, ý thức vẫn rất thanh tỉnh, nhưng toàn thân tê liệt, không có một tia khí lực, ngay cả ngón tay cũng không cử động được. Lúc này tôi ý thức được, tôi bị dùi cui điện đánh ngã, ngay cả khí lực há miệng nói chuyện tôi cũng không có, tôi nằm trong ngực Khả Hân, trong lòng có nhiều nghi vấn. Lúc này đầu tôi dựa vào ngực cô, trên cổ có thể cảm nhận được bộ ngực mềm mại của cô, vẫn quen thuộc và đầy đặn như vậy.
Mà mùi hương trên người Khả Hân vẫn như trước kia, không có chút thay đổi nào, không biết tại sao, cảm nhận được cơ thể cô chạm vào người tôi, ngửi được mùi hương thân thể quen thuộc của cô, tôi cảm thấy vô cùng bình tĩnh và thoải mái, từ từ nhắm mắt lại, không phải vì tôi sắp ngất đi, mà vì tôi thực sự quá mệt và muốn ngủ.
Tôi không biết mình ngủ đã bao lâu, chỉ mơ mơ màng màng, cảm giác mình nằm trên một cái giường lớn, mà bên cạnh còn có một thân thể mềm mại đầy đặn, thân thể này rất nóng bỏng. Tôi nhắm mắt lại không nhìn thấy gì, nhưng sao thân thể này lại xa lạ như vậy.
Một lúc sau, tôi cảm giác được hạ thể bị thứ gì đó ấm áp bao bọc, sau đó từng đợt khoái cảm ập đến. Lúc này tôi mới phát hiện thân thể mình có thể cử động, tôi không khỏi biến bị động thành chủ động…
Cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng tôi cũng mở mắt ra. Lúc này đầu óc tôi choáng váng, tôi thấy mình nằm trên giường lớn của Lãnh Băng Sương, còn nàng nằm bên cạnh tôi. Thân thể của tôi lúc này chỉ mặc một cái quần lót mà nàng thì mặc một cái váy ngủ, hai chúng tôi lúc này đều không có đắp chăn, chỉ thấy giường chúng tôi đang nằm có vẻ rất bừa bộn, toàn bộ gian phòng tràn ngập mùi tinh dịch nam.
Chính xác thì tôi đã trải qua những gì? Lãnh Băng Sương đang mặc váy ngủ ngắn tay, trên cánh tay trần của nàng còn một số dấu hickey nhàn nhạt, nếu như cái váy ngủ được cởi ra, có lẽ trên thân thể của nàng cũng có nhiều dấu hôn nữa, tôi nhớ tới những chuyện đã xảy ra trong giấc ngủ, nó có phải là một giấc mộng không? Hay mọi thứ đã thực sự xảy ra? Nghĩ đến những điều này, tôi vội vàng ngồi dậy, sau đó xuống giường quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy trên chăn nệm giường lớn có dấu vết dịch tình rõ ràng, mà giữa những dấu vết dịch tình khô ráo kia, có một bông hoa mận đỏ trong veo không tương xứng với màu sắc xung quanh. Nhìn thấy cảnh này và cảm nhận được cảm giác khác thường của dương vật mình, cho dù tôi có ngốc đến đâu cũng biết chuyện gì đã xảy ra. Tôi đã có quan hệ thực sự với Lãnh Băng Sương một cách mơ hồ, mọi thứ đã xảy ra và không thể thay đổi được.
Mà lúc này trên giường, Lãnh Băng Sương cũng từ từ tỉnh dậy, sau khi mở mắt ra, thứ đầu tiên nàng nhìn thấy chính là tôi đang đứng bên cạnh giường.
“Ah… mệt quá…” Tôi thấy Lãnh Băng Sương cũng không kinh ngạc chút nào, sau khi đứng dậy khỏi giường, duỗi eo lười một cái thật lớn, xuyên qua lớp váy ngủ tôi vẫn có thể cảm nhận được những đường cong đầy đặn trên người nàng.
Trên mặt Lãnh Băng Sương đầy vẽ mệt mỏi, mà tâm trạng của tôi lúc này rất phức tạp. Tôi đã phát sinh quan hệ với một người phụ nữ khác ngoài Khả Hân, tuy rằng tôi không có tự nguyện, tính ra xem như tôi bị mê gian, nhưng tôi vẫn xem như đã ngoại tình, mặc kệ là cố ý hay vô ý.
Nhìn khuôn mặt kiều mỵ của Lãnh Băng Sương và thân thể đầy đặn xinh đẹp, trong lòng tôi vẫn có một chút hối hận. Tôi cũng đã ngoại tình, nhưng không có phát sinh lúc thanh tỉnh, thậm chí ngay cả cảm giác cũng không có để hồi tưởng lại.
“Đây là ý của cô?” Tôi vốn tưởng rằng mình bị phóng điện đánh ngã, nhất định là do thuộc hạ của Lãnh Băng Sương làm, mà lúc này mình lại cùng nàng phát sinh quan hệ, tôi có thể khẳng định hết thảy là bố cục của nàng.
“Coi như là vậy đi, dù sao thì vợ anh ở trước mặt tôi cũng không có chủ kiến gì, hơn nữa tôi cũng không quen nghe theo bày bố của người khác…” Lúc Lãnh Băng Sương nói ra những lời này nàng nâng cái cằm nhọn hoắt của nàng lên, có vẻ rất cao ngạo, nhưng phải thừa nhận, nàng quả thật có tư chất để ngạo mạn.
“Rốt cuộc là tại sao? Chẳng lẽ cô coi tôi như một món đồ chơi bị các người chơi đùa sao?” Lúc này tôi sinh ra một cảm giác vô lực, như thể mình đã trở thành một con búp bê, bị hai nữ nhân chơi đùa qua lại, mà tôi lại có tính tình bướng bỉnh, dắt không đi đánh không lui. Lúc này tôi không có cảm giác thoải mái chút nào, ngược lại càng lúc càng nghẹn khuất và buồn bực, phảng phất như có một ngọn lửa trong lòng không cách nào phát tiết ra.
“Không phải… Từ Kiên đừng nói vậy, hãy nghe tôi nói, tôi không muốn anh buồn, nhưng ngoại trừ cách này, chúng tôi thật sự nghĩ không ra biện pháp nào khác…” Tựa hồ như Lãnh Băng Sương cảm nhận được tâm tình của tôi, nàng vội vàng xuống giường chạy đến cạnh tôi, có chút sợ hãi nói.
“Hai người đã đạt được thỏa thuận gì rồi?” Nói cho tôi biết mọi chuyện đi…” Lúc này tôi cảm thấy mình như con chim bị nhốt trong lồng, hoàn toàn không thoát ra được khỏi căn biệt thự lớn này.
Nói thật, tôi giống như có bóng ma tâm lý, bất cứ lúc nào cũng sợ có người phía sau cho tôi một cái dùi cui điện, dù sao tư vị bị dùi cui điện quật ngã thật sự không dễ chịu.
“Được rồi… được rồi… thật ra… nên nói thế nào nhỉ?” Lãnh Băng Sương lần đầu tiên có chút lúng túng, cái này hoàn toàn không giống vẻ lạnh lùng thường ngày của nàng, có vẻ có chút luống cuống.
…”Hãy để tôi bắt đầu lại từ đầu đi… Tối hôm qua sau khi anh đi, chúng tôi đã nói chuyện rất nhiều, tôi cũng biết được suy nghĩ và nỗi khổ tâm của cô ta, nhưng tôi cũng như anh, không có suy nghĩ tới nỗi khổ và khó khăn của cô ta, những chuyện này có thể tha thứ được. Và tôi bị thuyết phục, tôi giúp cô ta là vì anh, cũng là vì tôi…” Lúc Lãnh Băng Sương nói, ánh mắt vẫn nhìn tôi, tuy rằng nàng tương đối lo lắng trong khi nói, nhưng vẫn nói bằng sự chân thành.
“Bởi vì tôi?” Sau khi nghe Lãnh Băng Sương nói, tôi thật sự bối rối.
“Đúng vậy… thật ra thì, con người ta ai cũng ích kỷ, tôi cũng vậy. Khi biết mâu thuẫn giữa vợ chồng anh, tôi đau lòng cho anh, trong tâm có một tia hy vọng, nếu anh ly hôn thì tôi sẽ có cơ hội. Nhưng nhìn thấy bộ dạng suy đồi của anh, nghe vợ anh nói về chuyện tình cảm của hai người, cũng như sự thật thà, tận tụy của vợ anh, tôi đã mềm lòng, hơn nữa tôi cũng nhận rõ một sự thật, đó là khi anh mất vợ, trái tim của anh cũng chết theo. Hơn nữa từ sự hiểu biết vợ anh đối với anh mà xem, nhẹ thì anh sẽ suy đồi cả đời, nặng thì… có thể thiển cận mà tự tử. Và tôi cũng dần dần nhận ra anh rất yêu vợ của anh, tại thời điểm anh nhìn thấy vợ mình trên màn hình, tôi không thấy thù hận trong mắt anh mà chỉ có quan tâm và nhớ nhung… mặc dù anh không muốn thừa nhận, nhưng tôi đã thấy điều này. Vì vậy, chỉ có vợ của anh mới có thể nâng cao tinh thần của anh và làm cho anh hy vọng sống, khi anh đối mặt với tôi, chỉ là sự đơn thuần, nhạt nhẽo của anh làm cho tôi đau lòng, mỗi khi tôi nhìn thấy đôi mắt của anh nhìn vợ, tôi ghen tị, nhưng tôi phải chấp nhận sự thật này. Ngày hôm qua ở văn phòng tôi khuyên anh không được, tôi phải bảo thủ hạ hạ gục anh, để giữ anh lại, tôi không chắc sau khi anh ra khỏi cửa, còn có thể trở về hay không, bởi vì bộ hạ của tôi theo dõi anh, bảo vệ anh, nhưng có thể sẽ có lúc ngựa vấp. Vì anh, tôi không thể chấp nhận vạn nhất, cho dù là một tia nguy hiểm nhỏ…” Lãnh Băng Sương nói xong câu đó, cúi đầu xuống.
“Cô hy sinh thân thể trong trắng của mình chỉ để đền bù cho tôi, để tôi bớt uất ức trong lòng. Khả Hân đã ngoại tình, tôi cũng ngoại tình, như vậy hai chúng tôi có thể tiếp tục sống chung với nhau đúng không?” Lúc này tôi nói ra những lời này với nụ cười nhưng trong lòng lại cảm thấy rất khó chịu, tôi không thích để cho người ta bày bố, càng không thích bị người ta đặt gông xiềng.
“Vâng, có thể… hai chúng ta chỉ có tình duyên một đêm này thôi… Tôi không cưỡng cầu những thứ khác, chỉ hy vọng anh có thể sống vui, hết thảy những thứ khác đều không quan trọng…” Lãnh Băng Sương nói xong câu đó, từ từ tiến lên ôm tôi.
“Cô suy nghĩ rất cẩn thận, cũng rất hoàn mỹ, vậy cô có từng nghĩ tới, nếu như chúng tôi tái hợp, như vậy phải làm sao với Tư Kiến? Để nó tiếp tục sống với chúng tôi? Cô nghĩ tôi và nó còn có thể ở bên nhau sao? Hay tôi đuổi nó ra khỏi nhà? Đương nhiên, đây chỉ là một khía cạnh, còn phải cân nhắc nhiều hơn nữa. Hết thảy đều không cách nào trở lại trước kia…” Tại thời điểm này tôi mỉm cười nhìn Lãnh Băng Sương, nụ cười của tôi là một sự giễu cợt.
“Tôi có một cách để giải quyết vấn đề này…” Câu trả lời của Lãnh Băng Sương làm cho tôi rất bất ngờ. Hơn nữa sau khi nàng nghe câu hỏi của tôi, không suy nghĩ hay ngạc nhiên, ngược lại giống như đã chuẩn bị trước…