Nhật Ký Nhận Nuôi Sói Dẫn Vào Nhà – Update Chương 315

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Nhật Ký Nhận Nuôi Sói Dẫn Vào Nhà – Update Chương 315

Lượt Xem: 8356 Lượt Xem

Chương 123​
Nhìn thấy bộ dáng này của Khả Hân, tim tôi không khỏi đau nhói, cô vẫn quan tâm đến Tư Kiến, chỉ là không biểu hiện ra ngoài mà thôi, hiện tại bị tôi vạch trần, rốt cục cô cũng lộ ra biểu tình chân thật của mình. Chỉ là vẻ mặt này lộ ra không đến mười giây, biểu tình của cô mới từ từ dịu đi, cuối cùng thở dài, trong hơi thở có một tia cười khổ, trong nụ cười mang theo cười nhạo, không biết là cười nhạo mình hay là tôi.

“Hiện tại ngay cả bản thân mình còn không cứu được, còn lo cứu người khác được sao? ” Khả Hân lấy tay lau khóe mắt, hữu khí vô lực nói.

“Kỳ thật trong lòng cô thực sự muốn nói: tất cả mọi thứ là lỗi của cô, đừng làm tổn thương Tư Kiến, cô nguyện ý gánh chịu một mình, dù sao nó còn là một đứa nhỏ… Tôi nói vậy có đúng không?” Tôi nhìn bộ dáng của Khả Hân, thay cô nói câu này, với giọng điệu đều đều châm chọc.

“Anh đã hiểu tôi như vậy, sao còn mỉa mai tôi? Tôi thực sự rất quan tâm đến Tư Kiến, tại vì nó là người “đầu tiên gọi tôi là mẹ”, đã cho tôi một an ủi về tinh thần, nhưng cũng đã làm tôi thất thân, tôi thương nó, cũng buồn nó, tôi muốn gánh vác tất cả, nhưng tôi sợ anh sẽ giận hơn, tôi không phải là một người ích kỷ, trong tình cảm với hai người, tôi phải cho mình ích kỷ một lần, nhưng nếu tôi phải chọn giữa anh và Tư Kiến, tôi sẽ chọn anh, điều đó là chắc chắn không thể phủ nhận. Tôi không muốn nói về Tư Kiến…” Khả Hân cuối cùng cũng nói, sao đó nhẹ lắc đầu, lấy tay che mặt, biểu tình bất lực và tuyệt vọng.

“Cô thật không quan tâm đến Tư Kiến chút nào sao?” Tôi không thể tin được thái độ hiện tại của Khả Hân, tôi vốn nghĩ rằng sau khi nhìn thấy tôi, cô sẽ thay Tư Kiến cầu tình, nhưng tình cảnh hiện tại làm cho tôi có chút bất ngờ.

“Có quan tâm chứ, dù sao chúng tôi ở chung lâu như vậy, nhưng tôi không dám nói gì cả, chỉ hy vọng anh đừng làm chuyện thiếu suy nghĩ…” Khả Hân cúi đầu nói, ngữ khí có vẻ rất an tĩnh.

Chuyện thiếu suy nghĩ Khả Hân nói có lẽ là làm tổn thương tính mạng Tư Kiến, khiến cho tôi đi vào con đường phạm pháp luật. Điều này thứ nhất là thay nó cầu tình, thứ hai là biểu đạt sự quan tâm đến tôi.

“Cô đi về đi! Lát nữa tôi bảo nàng mang Tư Kiến đến cỏng lớn, các người dắt tay nhau đi đi…” Sau một thời gian trầm mặc, tôi không còn gì để trao đổi, xoay người đưa lưng lại với Khả Hân nói, giọng điệu vô cùng mệt mỏi.

Tôi vốn muốn coi cảm xúc của Khả Hân để phán đoán xem cô có nói thật với tôi hay không, cuộc hôn nhân này của chúng tôi có còn cứu được không? Nhưng hiện tại tôi lại rụt rè, tôi sợ mình sẽ không chịu nổi sự kích động tâm linh này, bây giờ khi tôi nhắm mắt lại là nhìn thấy cảnh ân ái của hai người, nhất là tận mắt nhìn thấy cảnh đêm đó, tim tôi như bị dao cắt.

Nói xong tôi nhắm mắt lại, khi ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào mặt tôi, ánh nắng ấm áp làm ấm mặt tôi, nhưng không thể làm ấm trái tim tôi. Một lúc lâu sau, tôi nghe phía sau có tiếng bước chân, tôi từ từ mở mắt ra, sau đó xoay người lại, thấy Khả Hân vẫn đứng sau lưng tôi, ánh mắt buồn bã nhìn tôi, nhưng trong vẽ buồn bã mang theo sự quật cường.

“Sao cô không đi đi?” Tôi quay đầu lại, đưa lưng lại với Khả Hân nói, trong giọng nói mang theo bất đắc dĩ.

“Còn anh?” Khả Hân nói ra hai chữ ngắn ngủi, nhưng hai chữ này lại ẩn chứa sự căng thẳng và lo lắng.

“Tôi không về nhà đó nữa, ở đó không còn là nhà của tôi…” Mặc dù không đành lòng, nhưng tôi vẫn nói ra những lời này, nếu Khả Hân không chấp nhận sự thật này thì công việc của luật sư vẫn tiếp tục.

Sau khi nói ra những lời này, tôi không hề thoải mái như trong tưởng tượng mà ngược lại trong lòng tôi rất đau, lúc này tôi cũng rất hồi hộp, thậm chí còn lo lắng. Tôi nói xong liền buông thả bản thân, xoay người rời đi.

“Anh muốn ở lại đây?” Dường như Khả Hân đã nghĩ đến kết quả này, giọng của cô ấy có vẻ rất trầm thấp. Cô ấy hỏi câu này, có lẽ nghĩ rằng tôi sẽ ở lại với Lãnh Băng Sương.

Tôi thực sự chưa nghĩ về con đường tương lai của mình, vốn tôi định để luật sư làm xong thủ tục ly hôn với Khả Hân, nhưng hai ngày nay bận tìm tung tích của hai người. Bây giờ đã tìm được, mình đúng là chưa có suy nghĩ về con đường tương lai của mình.

“Em hiểu… Thân thể của em đã bị dơ rồi, em đã phản bội hôn nhân của chúng ta, tất cả những chuyện này đều là lỗi của em. Ban đầu không tìm được anh, em vẫn luôn lo lắng cho anh, sợ anh làm chuyện ngu xuẩn, sợ anh thiếu ăn thiếu mặc, sợ thân thể của anh sẽ suy sụp, không biết tự chăm sóc mình. Bây giờ gặp được anh, thấy anh không sao, hơn nữa còn có một nữ nhân ưu tú tuyệt vời làm bạn với anh, em đã yên tâm, thật sự đã yên tâm, em không còn gì để yêu cầu nữa. Từ hận ý vừa rồi của nàng đối với em có thể thấy được, nàng thật sự quan tâm cho anh, cái loại tức giận và hận ý này không phải giả vờ, nàng mới là Bạch Tuyết trong lòng anh. Mặc dù những năm này chúng ta sống bình thường và nhàn nhạt, nhưng em thực sự cảm thấy rất hạnh phúc, sự trung thực, hiền hậu và ý chí đấu tranh của anh, em đã thấy và rất yêu, nhưng bây giờ… tất cả mọi thứ quá kịch tính như vậy, đây là ý trời… Hảy bảo trọng…” Lời nói của Khả Hân ẩn chứa một ý khác, đó chính là tôi gạt cô, đã có một hồng nhan tri kỷ như Lãnh Băng Sương mà không nói cho cô biết.

Nếu là nữ nhân khác, có lẽ lúc này ngược lại đã hướng tôi hưng sư vấn tội, nhưng cô không làm vậy, tuy nhiên trong lời nói mang theo một tia ghen tuông, nhưng không có trách tôi, chỉ tự trách mình, đây chính là tính cách của cô, đây cũng là một trong những phẩm chất mà tôi yêu cô.

“Cô suy nghĩ nhiều quá… Trước đêm đó, tôi và nàng hoàn toàn không có bất kỳ liên hệ nào, có thể nói là chưa từng gặp…” Không biết tại sao, tôi lại nóng lòng muốn giải thích, có lẽ sợ Khả Hân hiểu lầm tôi. Cô ngoại tình, tôi cũng ngoại tình theo cô, là chuyện mình chưa từng làm. Mình không muốn đi vác hắc ám, tôi muốn gọi cô lại để giải thích, nhưng lại do dự, hiện tại mình còn cần phải giải thích sao?

“Phần còn lại tôi có thể nói với cô ta, được không?” Đang lúc tôi suy nghĩ miên man xem mình có nên tiếp tục hay không, Lãnh Băng Sương đẩy cửa bước vào, ánh mắt có chút áy náy nhìn tôi, nhưng khi ánh mắt nhìn tới Khả Hân lại rất lạnh lùng.

Lúc này Lãnh Băng Sương đẩy cửa tiến vào, chứng tỏ gian phòng này có lẽ cũng có giám sát, bằng không nàng sẽ không tiến vào đúng lúc như vậy, hơn nữa lúc nhìn tôi ánh mắt có vẻ áy náy như vậy.

“Tư Kiến đâu?” Lúc này đã hơn một giờ khoảng cách họ thả Tư Kiến trôi qua, chắc hẳn bây giờ nó đã ăn no rồi chứ?

“Người của tôi đang dẫn nó đi dạo? Ăn nhiều chướng bụng…” Lãnh Băng Sương không dám nhìn thẳng tôi, giọng điệu rất mềm mỏng.

“Tôi ra ngoài làm chút chuyện, xong việc sẽ đưa bọn họ đi…” Tôi đã cho Lãnh Băng Sương và Khả Hân cơ hội để trò chuyện. Tôi không biết mình đang có tâm lý gì, có lẽ tôi muốn nàng giải thích cho Khả Hân quá trình quen biết của chúng tôi, để tránh cho cô sinh ra hiểu lầm với tôi.

Nếu tôi đã quyết định rời khỏi Khả Hân, bỏ nhà ra đi, như vậy còn quan tâm đến những thứ này làm gì chứ? Chẳng lẽ mình vẫn không buôn bỏ được tất cả những chuyện này sao? Tôi đi ra khỏi biệt thự và đi bộ trên đường phố, bây giờ trời đã xế chiều, đèn neon đã sáng lên, cuộc sống về đêm trên phố bắt đầu, những người ban ngày làm việc mệt mỏi trút bỏ lớp ngụy trang và gánh nặng, bắt đầu trút bầu tâm sự để giải toả.

Vừa rồi lúc tôi đi ngang qua Khả Hân, cô vươn tay muốn giữ tôi lại, nhưng tay cô dừng lại ở giữa chừng, cuối cùng không dám chạm vào tôi, lưu luyến nhìn tôi đi ra cửa phòng.

Tôi đi trên đường cái, trong lòng thật lâu không thể bình tĩnh lại, Lãnh Băng Sương sẽ nói gì với Khả Hân? Có phải thêm giấm không? Chỉ cần nàng nói sự thật, cái gì tôi cũng không sợ, nàng cũng không phải loại người giở trò lưu manh, mặc dù là nữ nhân, trải qua mấy ngày ngắn ngủi ở chung, nàng có thể được coi là quang minh lỗi lạc.

Tôi nhìn đồng hồ trên đường phố, vô tình trở lại khách sạn của mình, tối nay mình có về đó không? Sau khi quay lại tôi nên làm gì nếu Lãnh Băng Sương và Khả Hân vẫn chưa trò chuyện xong? Hơn nữa mình chủ động trở lại chỗ ở của nàng, sống ở đó có tiện không? Tôi trở lại khách sạn, nằm trên cái giường lớn mềm mại, bên tai còn vang vọng những lời Khả Hân nói với tôi, có phải mình không hiểu hết hoàn toàn sự việc không?

Lời hứa của hai người là gì? Có phải mình đã hiểu lầm Khả Hân không? Không lẽ mình thật sự không có lý do nào để có thể tha thứ cho cô sao?…