Nhật Ký Nhận Nuôi Sói Dẫn Vào Nhà – Update Chương 315
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Nhật Ký Nhận Nuôi Sói Dẫn Vào Nhà – Update Chương 315
Tác Giả: tình dục và tình cảm
Thể Loại: đàn bà dâm, mẹ kế, ngoại tình
Lượt Xem: 8381 Lượt Xem
Chương 122
Tôi mang theo Khả Hân bước vào một căn phòng độc lập, Lãnh Băng Sương không theo tôi bước vào, để lại thời gian và không gian cho hai chúng tôi. Căn phòng này trông giống như là thư phòng của Lãnh Băng Sương, mấy giá sách lớn được đặt ở các góc phòng, tăng thêm rất nhiều bầu không khí thư pháp.
Khả Hân đứng giữa phòng với đôi mắt sưng đỏ, tôi bước đến bên cửa sổ kiểu Pháp và nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ. Căn phòng này tương ứng với vườn hoa của biệt thự, hoa viên đầy hoa hồng liễu lục, mọi thứ có vẻ như tràn đầy sinh cơ bừng bừng, nhưng nội tâm của mình tại sao lại không có một chút thảnh thơi nào, mình dẫn cô đến gian phòng này để làm gì? Mình muốn hỏi cái gì? Muốn nói cái gì?
“Tại sao?” Đứng trước cửa sổ một lúc lâu, tôi chỉ có thể hỏi câu này, mặc dù tôi đã tìm ra câu trả lời từ giám sát, nhưng tôi vẫn muốn biết lý do từ miệng Khả Hân để đánh giá xem cô có nói dối hay không.
“Tất cả đều là duyên phận, em cũng không biết nói sao? Chỉ có thể nói từ đầu đến giờ, em chưa bao giờ tự nguyện, đó là sự thật.” Khả Hân đứng ở sau lưng tôi trả lời. Khi nàng nói, tôi quay đầu lại để nhìn vào mắt cô ta, cô cúi đầu không dám nhìn vào mắt tôi.
“Nó đã ép buộc cô?” Nghe những lời của Khả Hân, tôi hỏi thẳng, trong lòng tôi hy vọng cô sẽ quy hết mọi trách nhiệm cho Tư Kiến, ít nhất tôi cũng có lý do để tha thứ cho cô.
“Bất kể là nguyên nhân gì, đều là vì em không tuân thủ phụ đạo, không trung thành với tình yêu và hôn nhân, sự tình đã xảy ra rồi, nguyên nhân còn quan trọng sao?” Khả Hân cắn môi và đấu tranh một lúc, cuối cùng vẫn không quy trách nhiệm lên người Tư Kiến, cô là một người chịu trách nhiệm, hơn nữa còn là loại người chịu trách nhiệm dù không phải là do mình, cho nên cô trả lời như vậy tôi cũng không có ngạc nhiên chút nào, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng, cảm giác như cô đang thay nó để nhận lỗi.
“Nói như vậy, chỉ ngắn ngủi trong hai tháng, cô đã đồng tình biệt luyến? Yêu một đứa nhỏ còn ở tuổi dậy thì? Hơn nữa còn là con nuôi của mình? Một thằng bé vừa mới vào nhà chỉ có mấy tháng thôi? Và tình cảm của chúng ta trong mấy năm lại không sánh bằng phải không? Tôi tệ đến mức đó sao?” Tôi không muốn đả kích Tư Kiến vào lúc này, chỉ là chúng tôi đã gặp nhau và quyết định nói chuyện trong căn phòng này, tốt hơn là nên mở lòng nói ra vấn đề này cũng là vấn đề mà tôi rối rắm nhất. Tôi tin Khả Hân từng có tình yêu đối với tôi, nhưng lúc cùng nó làm tình lại hưởng thụ và tận tâm như vậy, cô đối với nó chẳng lẽ chỉ do tình mẫu tử sao?
“Không, không… không phải! Em chỉ yêu có một mình anh thôi, đối với Tư Kiến em chỉ có thương, là tình thân không phải là tình yêu, điểm này em có thể khẳng định!” Đột nhiên Khả Hân ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt rất kiên định, ngữ khí cũng chém đinh chặt sắt.
“Thật không? Đêm đó chắc là tôi nhìn lầm đúng không? Kết hôn lâu đã như vậy, tôi chưa từng yêu cầu cô làm những chuyện đó, cô cũng không bao giờ chủ động làm với tôi, nhưng tôi lại thấy tận mắt cô đối xử với nó một cách khác, cô có cần tôi nói rõ thêm không?” Nghe Khả Hân trả lời, nội tâm của tôi không khỏi nổi xung lên.
Nếu như Khả Hân đã thay lòng đổi dạ, đêm đó cô khẩu dâm cho Tư Kiến tôi còn có thể chấp nhận được, nhưng hiện tại cô nói vẫn yêu tôi, hoàn toàn không yêu Tư Kiến, vậy vì sao lại làm như vậy cho nó? Phải biết, trước kia hai chúng tôi làm tình, cô chưa bao giờ khẩu dâm cho tôi, thứ nhất là tôi không có yêu cầu, bởi vì ở trong lòng tôi vẫn luôn coi cô là thánh khiết nhất, tôi cũng rất yêu cô, để cô khẩu dâm cho tôi ở chỗ bẩn nhất, tôi không đành lòng, không cách nào tiếp nhận được. Và cô cũng không có chủ động đề cập đến nó, cũng không có chủ động làm điều đó. Nhưng đêm đó, tôi không ngờ đôi môi của cô, nơi thánh thiện nhất theo quan điểm của tôi, lại bị ô uế bởi dương vật ghê tởm của Tư Kiến. Và quan trọng hơn là cô lại tự nguyện.
“Hu hu hu… đừng nói nữa…” Sau khi nghe tôi nêu ra vấn đề, Khả Hân ôm mặt ngồi xổm xuống đất khóc, vừa khóc vừa lắc đầu, dường như lời nói của tôi đã đâm trúng vết thương trong lòng cô. Hơn nữa cô vẫn ôm một chút ảo tưởng, rằng đêm đó tôi chỉ nhìn thấy một phần nhỏ, nhưng những lời này của tôi, không nghi ngờ đã phá vỡ ảo tưởng cuối cùng của cô, tôi đã nhìn thấy toàn bộ, làm cho cô hoàn toàn không tiếp nhận được, cũng không biết làm thế nào để giải thích.
“Trong thâm tâm tôi, tôi luôn nghĩ cô là thánh khiết nhất, tôi thương tiếc tất cả mọi thứ trên người cô, không muốn để cho cô bị ô nhiễm bất luận cái gì. Nhưng những gì tôi thấy đêm đó đã khiến cho trái tim tôi tan vỡ, trước kia có phải mình thật đáng nực cười không?” Nhìn thấy Khả Hân khóc, trong lòng tôi tuy không đành lòng, tuy không đành lòng nhưng so với nỗi đau trong lòng tôi thì không thể sánh được. Tôi tự giễu mình khi nói những lời này, tôi cảm giác mũi mình cay cay.
“Không, anh đừng nói vậy… Em có lỗi với anh, bây giờ em không biết phải bù đắp như thế nào…” Khả Hân vừa lắc đầu vừa khóc lóc nói.
“Cho tới nay, gia đình là động lực duy nhất của tôi, ở bên ngoài dù nguy hiểm bao nhiêu, khi về nhà nhìn thấy cô, tôi chỉ báo tin vui chứ không báo tin buồn, mỗi lần mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần sau khi làm xong công tác, khoảnh khắc tôi về đến nhà nhìn thấy cô, tất cả mệt mỏi của tôi đều biến mất, tôi cảm thấy nỗ lực của mình thật có ý nghĩa, nhưng hiện tại, cô bảo tôi phải làm sao đây?” Lúc này cảm xúc của tôi dần dần kích động lên, không áp chế được, lúc này tôi mới cảm giác trong miệng mình có vị mặn. Hóa ra nước mắt tôi đã chảy ra, thuận theo khóe miệng chảy vào miệng, tôi không biết mình đã khóc từ lúc nào, người ta nói: nam nhi đổ huyết không đổ lệ, là vì họ chưa đến chỗ thương tâm.
“Em cầu xin anh, đừng nói nữa…” Khả Hân buông hai tay che mặt ra, ấn vào lỗ tai mình, không ngừng lắc đầu.
Nhìn thấy bộ dáng điên cuồng của Khả Hân, tôi không khỏi hít sâu một hơi, đè nén cảm xúc của mình trở lại, hiện tại tôi không nên tiếp tục bức cô, nếu tiếp tục sẽ làm cho cô phát điên.
“Hết thảy đều là em có lỗi với anh. Từ khi kết hôn với anh, em đã muốn sống chung cả đời với anh, cho dù có gặp phải bao nhiêu thất bại, em cũng chưa từng nghĩ đến việc rời xa anh. Nhưng chuyện này, em thật sự là hồ đồ nhất thời, cho đến khi muốn dừng lại thì đã quá muộn. Trong đời sống con người sẽ phạm phải rất nhiều sai lầm, nhưng sai lầm này, em không biết làm sao để bù đắp…” Khả Hân từ từ bình tĩnh lại, sau đó ngừng khóc, nước mắt mông lung nói. Lúc này tâm tình của cô trầm lặng lạ thường, có lẽ vừa rồi khóc nhiều đã phát tiếc những áp lực đè nén trong lòng cô khiến cho cô bình tĩnh lại rất nhiều.
“Tư Kiến, con trai của Phượng Quân, con trai của bạn gái cũ của tôi. Ha ha, tôi tự nghỉ mình không có lỗi với cô ta, nhưng tại sao con trai của cô lại đòi nợ tôi? Mà phần nợ này lại nặng như vậy, làm cho tôi mất đi tất cả, biến thành một kẽ vô gia cư. Tôi vốn có thể đem nó giao cho ông bà ngoại của nó, nhưng tôi đã không làm, tôi có thể đưa nó đến trại mồ côi, tôi cũng không làm, tôi cũng có thể ký thác nó đến trường học khép kín ở luôn trong đó, tôi cũng không làm, bởi vì tôi đã hứa với Phượng Quân, mặt khác, cũng muốn bù đắp cho cô vì tôi bị bệnh mà không có con. Nhưng tôi lại không ngờ, chính mình lại dẫn sói vào nhà, dẫn một con sói mắt trắng, cướp vợ của tôi, để cho tôi bây giờ hai bàn tay trắng vô gia cư. Đây có phải là phiên bản thực tế của ‘người nông dân và con rắn’?” Lúc tôi nói những lời này, một bên nhìn biểu tình Khả Hân, cô không nhìn vào mắt tôi, vừa yên lặng rơi lệ, vừa cắn môi, như thể muốn cắn chảy máu môi.
Khi tôi nói xong, kỳ lạ là Khả Hân không có trả lời, cũng không có giải thích hay phản bác bất cứ điều gì.
“Thế nào? Cô không muốn giải thích? Có phải Tư Kiến đã thành tình nhân bảo bối của cô sao? Cô không cho phép tôi nó động tới nó? Bây giờ trong lòng cô đang giận lắm phải không? Chỉ là cô không muốn nói ra thôi!” Nếu như Khả Hân xuất khẩu giải thích, có lẽ tim tôi có thể cảm thấy dễ chịu một chút, nhưng hiện tại đối với chuyện hai người cô lại ngậm miệng không nói, một phần ưu thương trong lòng tôi chuyển thành hỏa khí, làm cho lời nói của tôi tràn ngập mùi thuốc súng!
Khả Hân không nói gì, chỉ cắn môi không ngừng lắc đầu, lông mày nhíu lại, có thể thấy được lúc này nội tâm cô vô cùng rối rắm.
“Mà cho tới bây giờ, cô cũng không có hỏi tình huống của nó, chẳng lẽ bây giờ cô không quan tâm đến nó ra sao sao? Nếu cô gái kia đã dám kề súng thật vào trán cô, cô không sợ nàng sẽ giết Tư Kiến của cô sao?” Khi tôi nói đến nửa phần đầu, ánh mắt của Khả Hân thoáng bối rối, bởi vì cô vẫn quan tâm đến tình huống của nó, nhưng vẫn không dám hỏi. Khi tôi nói đến phần cuối, hàm răng của cô hé ra, miệng há rộng, nét mặt lộ vẻ hoảng sợ!…