Nhật Ký Nhận Nuôi Sói Dẫn Vào Nhà – Update Chương 315

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Nhật Ký Nhận Nuôi Sói Dẫn Vào Nhà – Update Chương 315

Lượt Xem: 8337 Lượt Xem

Chương 121​
Tôi chạy dọc theo con đường mà Lãnh Băng Sương dẫn tôi đi qua. Khi chạy tới cánh cửa đã đóng lần trước, tôi phát hiện lúc này cửa phòng đã mở, đứng ở trước cửa là nữ tử áo đen vừa mới rời đi trên màn hình. Nữ tử áo đen nhìn thấy tôi có vẻ sửng sốt, vươn tay muốn ngăn tôi lại. Nhưng khi tôi vọt tới bên cạnh cô, cô lại rụt rè thu tay lại, có lẽ sự xuất hiện của tôi làm cho cô trở tay không kịp, mà tựa hồ như cô cũng biết thân phận của tôi không giống người thường, trong thời gian rất ngắn, cô không kịp đưa ra quyết định.

Khi tôi bước vào cửa, tôi phát hiện có nhiều cánh cửa bên trong và một trong những cánh cửa đang mở. Tôi nhìn thấy bóng lưng Lãnh Băng Sương ở sau một cánh cửa. Lúc này tôi không có băn khoăn về bất cứ điều gì khác, chỉ nghĩ đến sự an nguy của Khả Hân cho nên tôi trực tiếp vọt tới cửa, rốt cục cũng nhìn thấy Khả Hân đã lâu rồi tôi không gặp, chân chính mặt đối mặt.

Khi tôi đứng ở cửa, Khả Hân đang nhìn chằm chằm họng súng trên trán tựa hồ như cảm giác được cái gì, ánh mắt chuyển từ khuôn mặt Lãnh Băng Sương đến cửa và bắt gặp ánh mắt của tôi, khoảnh khắc gặp mặt tôi, đôi mắt của cô mở to và những giọt nước mắt vốn cực lực khống chế rốt cuộc không kiềm chế được nữa mà tuôn ra. Vào lúc này Lãnh Băng Sương cũng xoay người, có chút kinh ngạc nhìn tôi.

Sau khi chúng tôi trao đổi ánh mắt, tôi nhìn Lãnh Băng Sương, bởi vì nàng đã thật sự quá phận, mặc kệ như thế nào tôi là đương sự, Khả Hân là vợ của tôi, muốn trừng phạt là tùy thuộc vào tôi mới đúng, tôi không thể chấp nhận sự khinh miệt của nàng, lúc này tôi chỉ có quan tâm đến Khả Hân, không có oán hận cô, ít nhất là vào thời điểm này.

“Xin lỗi…” Không đợi tôi mở miệng, Lãnh Băng Sương nhanh chóng thu hồi khẩu súng từ trán Khả Hân, mắt nhìn tôi, rồi nhanh chóng dời ánh mắt đi, tựa hồ như vừa rồi nàng thật sự không khống chế được cảm xúc.

Nhìn bộ dáng của Lãnh Băng Sương, tôi thật sự không cách nào mở lời trách nàng, dù sao nàng cũng không phải là người của tôi.

“Cho tôi nói chuyện với cô ấy…” Tôi nhẹ giọng nói với Lãnh Băng Sương. Sau khi nàng nghe tôi nói, trong mắt hiện lên một tia lo lắng và không cam lòng, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu. Nàng xoay người đi ngang cạnh tôi, lộ ra vẻ lạnh lùng.

Sau khi Lãnh Băng Sương rời đi, tôi chuyển sự chú ý sang Khả Hân. Vốn tôi muốn rời khỏi thành phố này và thế gian này một cách lặng lẽ, tôi không muốn đối mặt với cô nữa. Thật không ngờ, ông trời lại trớ trêu đẩy tôi đối diện với cô ở nhà một nữ nhân khác, bầu không khí dường như có vẻ không thực tế, hết thảy phảng phất như một giấc mộng.

Vốn dĩ tôi không muốn đối mặt với Khả Hân, bởi vì trong lòng tôi luôn cảm thấy có nợ với cô ấy, tuy rằng cô đã phản bội tôi, nhưng không biết tại sao, tôi đối với cô không thể hận được, nhiều lúc tôi tự hỏi liệu mình có quá nhu nhược không, nhưng vào giờ khắc này, trái tim tôi lại bình tĩnh lại, đối diện cùng cô.

Hai chúng tôi nhìn nhau, tôi không biết nên nói cái gì, mà Khả Hân chỉ khóc. Mấy lần tôi muốn mở miệng nhưng lại ngập ngừng, nhìn nhau mà không nói gì, mọi thứ dường như yên tỉnh, lúc này hai chúng tôi đã mất đi sự tương thông như trước kia, hoàn toàn không đoán được cô đang nghĩ gì lúc này.

Thời gian trôi qua từng phút, khoảng mười phút sau, chúng tôi vẫn không nói chuyện, cuối cùng tôi dời ánh mắt đi, lấy một điếu thuốc từ trong túi ra hút, đây là loại thuốc lá tôi vừa mới cầm trên bàn máy tính của Lãnh Băng Sương. Tôi nhớ lại lần cuối tôi hút, tôi hoàn toàn không chịu nổi, nhưng hiện tại hút lại dễ dàng, không có cảm giác cay sặc nào, bây giờ tôi biết tại sao nàng lại hút loại thuốc này. Đó là một loại thuốc tốt để giải tỏa sự phiền muộn bên trong.

“Cô còn quỳ trên sàng nhà làm gì?” Sau khi hút vài hơi thuốc, tôi không còn cách nào khác ngoài việc chủ động phá vỡ bế tắc, hỏi Khả Hân mà không nhìn cô ta.

“Vừa rồi là vì nàng mà em quỳ, hiện tại là em quỳ để xin lổi anh…” Rốt cục Khả Hân cũng há miệng nói. Không giống như âm thanh nghe trong giám sát, lần này âm thanh rất thật, nhưng không biết tại sao, âm thanh này đã trở nên xa lạ với tôi.

“Tôi không đáng để cho cô quỳ, cô không nợ tôi cái gì cả…” Tôi lùi lại một chút, tránh chính diện Khả Hân, tôi không thể chịu đựng được việc cô quỳ trước mặt tôi, bởi vì điều này sẽ làm cho tim tôi mềm lại.

“Nàng thực sự rất tốt, nàng ghét em như vậy là đúng… đối với em hận thật, đối với anh mới là tình yêu đích thực…” Tôi không nhìn vào mắt Khả Hân mà lắng nghe lời nói của cô, “nàng” trong miệng cô, ám chỉ Lãnh Băng Sương.

“Tôi với nàng không có quan hệ gì…” Tôi cũng không biết tại sao, khi nghe Khả Hân nói như vậy, tôi lại buột miệng giải thích, tuy rằng những lời này là sự thật, nhưng vì sao mình lại vội vàng giải thích cho cô? Có lẽ lúc này người tôi yêu vẫn là cô, không biết qua bao lâu mình mới có thể quên cô ta, cũng không biết sau này mình còn có thể yêu một người phụ nữ khác nữa hay không.

“Tôi không có làm ra chuyện có lỗi với hôn nhân của chúng ta…” Bây giờ tôi đã giải thích rõ ràng, tôi chỉ nói rõ thái độ của mình, lúc tôi nói ra những lời này, tuy rằng không có nhìn mắt Khả Hân, nhưng ngữ khí lại kiên định mười phần.

“Em tin, người có lỗi với hôn nhân của chúng ta là em…” Sau khi Khả Hân nói xong câu đó, lâm vào trầm mặc. Lúc này điều tôi hy vọng nhất là cô có thể giải thích một câu với tôi, nhưng kế tiếp làm cho tôi rất thất vọng, cô không có giải thích cái gì cả.

“Cô về đi, mang Tư Kiến rời khỏi nơi này…”

“Còn anh thì sao?” Sau khi nghe những lời này của tôi, từ khóe mắt tôi thấy bóng Khả Hân đang run lên. Cô ngước mắt nhìn tôi, trong mắt mang theo kỳ vọng, lúc này cô không thể yêu cầu tôi làm bất cứ điều gì, chỉ muốn biết quyết định của tôi.

“Chờ cô về nhà rồi nói sau nhe…” Tôi vốn định nói cho Khả Hân biết, tôi đã thuê luật sư để chuẩn bị ly hôn, nếu như không phải cô đột nhiên mất tích, có lẽ thỏa thuận ly hôn đã ký xong rồi. Nhưng sau những gì vừa xảy ra, tôi không thể nói thẳng thừng ra, ít nhất chờ cô bình tĩnh lại rồi nói sau.

Trong phòng lại lâm vào yên tĩnh một lần nữa, hồi lâu sau không có bất kỳ thanh âm nào, tôi ngẩng đầu nhìn mắt camera, có thể Lãnh Băng Sương đang ở trong phòng giám sát nhìn chúng tôi.

“Anh đã gầy đi nhiều…” Rất lâu sau, Khả Hân mới lên tiếng. “Vì công việc, vì em… em không có gì để giải thích, em đã làm sai, không thể sửa chữa được, tất cả dường như là vận mệnh đã an bài và trêu đùa, dù cố gắng cũng không sửa được, cũng không cách nào làm cho thân thể mình trong sạch lại. Một lần… chỉ một lần, hết thảy đều không thể vãn hồi, em muốn cầu xin anh tha thứ, dù chỉ một lần cũng tốt, em mong muốn xa vời, nhưng không có thể diện để yêu cầu. Ban đầu em muốn tìm anh, vô luận trả giá gì cũng muốn anh tha thứ cho em, nhưng ngay từ khi nhìn thấy nàng, em đã biết, ông trời đã chọn cho anh một nữ nhân chân chính yêu anh, còn em thì hoàn toàn không xứng. Cho nên giờ khắc này, em đã hết hy vọng, em chấp nhận bất kỳ yêu cầu nào của anh đưa ra…” Nói xong câu đó, Khả Hân quỳ trên sàng nhà ôm mặt khóc lên, cô nói ra yêu cầu gì cũng có thể tiếp nhận, tựa hồ như dự cảm tôi sẽ ly hôn cùng cô. Vào giờ khắc này, cô nhìn thấy tôi, cũng đã hoàn thành nguyện vọng của mình, cũng biết mình sẽ phải trả cái giá gì, khi mọi thứ đã được nói rõ ràng, nhưng cuối cùng cô cũng không kìm được nước mắt.

Khả Hân khóc không phải là kiểu khóc to mà là kiểu khóc kìm nén hết mức, cô đang cực lực khống chế mình, nhưng cuối cùng cũng không thể kìm nén được, không phải cô dùng tiếng khóc để giành lại sự đồng tình và thương xót của tôi.

Nghe tiếng khóc của Khả Hân, tôi nhìn lên trần nhà. Giờ khắc này, tâm tôi thật sự rối loạn, nghe thanh âm cô khóc, mặc dù cô đã cố gắng kìm nén nhưng cái loại ý tứ tê tâm liệt phế này lại quá rõ ràng, không cố ý phóng đại, mà là biểu hiện chân thực của nội tâm. Tôi ngẩng đầu nhìn camera, suy nghĩ một lúc rồi đưa ra quyết định cuối cùng.

“Hảy ra ngoài với tôi trước…” Tôi quay đầu nhìn Khả Hân.

Sau khi nghe tôi nói, cô ngừng khóc, lúc này mí mắt đã sưng đỏ lên, nghe tôi bảo cô đi ra ngoài, trong mắt cô hiện lên một tia nghi hoặc, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng dậy. Có lẽ vì quỳ đã quá lâu cho nên vừa mới đứng lên, cô lại lảo đảo thiếu chút nữa té, mà tôi theo bản năng vươn tay đỡ để cô, nhưng tay mới vươn tới nửa chừng lại khựng lại.

Cuối cùng Khả Hân cũng giữ được thăng bằng, nhìn thấy tay của tôi vươn tới giữa chừng rồi khựng lại, một nụ cười tự ti xuất hiện trên mặt cô ấy.

Tôi cùng Khả Hân bước ra khỏi tầng hầm. Lúc này Lãnh Băng Sương đang đứng ở cửa, không biết nàng có theo dõi cuộc nói chuyện vừa rồi của chúng tôi hay không.

“Làm ơn cho tôi một căn phòng yên tĩnh…” Tôi nói với Lãnh Băng Sương. Nàng nhìn tôi một cái, sau đó lại nhìn Khả Hân, cuối cùng bất đắc dĩ gật gật đầu, biểu tình mang theo một tia không tình nguyện…