Nhật Ký Nhận Nuôi Sói Dẫn Vào Nhà – Update Chương 315
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Nhật Ký Nhận Nuôi Sói Dẫn Vào Nhà – Update Chương 315
Tác Giả: tình dục và tình cảm
Thể Loại: đàn bà dâm, mẹ kế, ngoại tình
Lượt Xem: 8388 Lượt Xem
Chương 118
Sau khi nghe câu hỏi của tôi, Lãnh Băng Sương vốn đang hưng phấn đột nhiên trầm mặc, vẻ hưng phấn cũng thu liễm lại, biểu tình trên mặt có vẻ vô cùng kinh ngạc, nàng dùng ánh mắt phức tạp và do dự, hồi lâu sau mới thở dài, cúi đầu không dám nhìn vào mắt tôi.
“Sao anh biết?” Cúi đầu hồi lâu, Lãnh Băng Sương nhẹ giọng hỏi.
Câu trả lời của Lãnh Băng Sương như thế này là một sự thừa nhận hai người đang nằm trong tay nàng, mà câu trả lời của nàng làm cho tôi cũng ngạc nhiên, tôi còn tưởng nàng sẽ thẳng thừng phủ nhận, nhưng nàng không làm vậy. Nàng rất ngạc nhiên vì sao tôi lại biết chuyện này, có lẽ nàng không biết rằng tôi đã cài đặt giám sát trong nhà của tôi và nhìn thấy tất cả điều này, vì vậy nàng cảm thấy rất bất ngờ.
“Cô đã thừa nhận! Bọn họ thật ở trong tay cô sao?” Mặc dù Lãnh Băng Sương đã thừa nhận. Nhưng để chắc chắn 100%, tôi vẫn phải hỏi lại.
“Đúng vậy, quả thật bọn họ đang ở trong tay tôi, tôi không muốn gạt anh…” Lãnh Băng Sương ngẩng đầu lên, ánh mắt thất vọng nhìn tôi. Bộ dáng này, nàng làm cho tôi thật sự không biết đâu mới là nàng, chẳng lẽ nàng là một người có hai mặt? Đối mặt với người ngoài là bộ dáng lạnh như băng, mà lúc đối mặt với tôi lại nhu nhược như thế, tôi thật sự không biết cái nào mới chân chính là nàng.
“Cô đã làm gì họ?” Sau khi xác nhận hai người thực sự nằm trong tay của Lãnh Băng Sương, tôi vội vàng nắm lấy cánh tay nàng, có chút sốt ruột hỏi.
“Họ đối xử với anh như vậy, anh còn quan tâm đến họ như thế sao? Có đáng không?” Lãnh Băng Sương thấy bộ dáng sốt ruột của tôi, không biết bởi vì tôi làm nàng đau, hay bởi vì bị kích động, nàng có bức xúc hỏi tôi. Tuy rằng nàng đã cực lực kiềm chế, nhưng ở trong mắt nàng vẫn xuất hiện một tia lệ quang, chỉ là nước mắt không có chảy xuống mà thôi.
“Họ đang ở đâu?” Lúc này, tôi lo lắng cho sự an toàn của hai người, không có trả lời Lãnh Băng Sương, thậm chí không để ý đến đôi mắt lệ của nàng, lần thứ hai sốt ruột hỏi.
“Đi theo tôi…” Hai tay Lãnh Băng Sương khẽ run lên, hất tay tôi ra, sau đó xoay người đi tới cửa phòng. Khi nàng xoay người lại, tôi thấy nước mắt chảy xuống mặt nàng, trong quá trình xoay lại tôi thấy nàng giơ tay lên lau mặt, mặc dù tôi chỉ thấy bóng lưng của nàng, nhưng tôi biết nàng đang lau nước mắt.
Tôi đi theo Lãnh Băng Sương. Nàng đi ở phía trước tôi, dọc theo đường đi đám người hầu nhìn thấy nàng, đều lộ ra vẽ sợ hãi, vội vàng quay đầu hoặc cúi đầu, không dám nhìn thẳng mặt nàng, phảng phất như lúc này nàng là một ác ma, những người hầu này vừa kinh hãi vừa kinh ngạc.
Lãnh Băng Sương đưa tôi xuống tầng hầm, đứng trước một cánh cửa, người nàng đứng bất động ở trước cửa. Tôi đi tới bên cạnh nàng, nhìn mặt nàng, tuy rằng đã lau sạch nước mắt, nhưng mí mắt và lông mi vẫn còn ướt.
“Anh có biết không? Đây là lần đầu tiên có người nhìn thấy tôi khóc! Tôi bắt họ không có ý gì khác, tôi chỉ không hiểu được hành vi của họ, không quen cách cư xữ của họ, điều tôi không thể chấp nhận nhất là họ đã làm tổn thương anh. Ai cũng không thể làm tổn thương anh, kể cả những tên côn đồ kia, những ông chủ mỏ than lậu kia v.v., nhưng tôi cũng không muốn vi phạm ý của anh. Anh là một người đàn ông tốt, dốc lòng tìm bọn họ, quan tâm đến họ, trong mắt người ta anh có một số hành động không thể tin được, vì họ đã làm tổn thương anh tại sao anh vẫn còn quan tâm đến họ? Nhưng tôi biết cách tiếp cận của anh, vì vậy tôi không có ngạc nhiên. Chỉ là tôi hy vọng anh suy nghĩ cho kỹ, sau khi gặp họ sẽ nói gì? Anh có thể nói cái gì? Chẳng lẽ quay lại với cô ấy? Anh đã suy nghĩ về cách đối phó với mối quan hệ của họ sau này không?” Lãnh Băng Sương đứng trước cửa, mắt nhìn cửa phòng, đầu không chuyển động nói, trong giọng nói đã khôi phục vẻ lạnh lùng, nhưng vẫn thanh tỉnh.
Mà tôi vốn sốt ruột tìm kiếm hai người, nghe xong những lời này của Lãnh Băng Sương, cũng đột nhiên tỉnh táo lại. Đúng vậy, tôi chỉ nóng lòng muốn tìm họ, nhưng gặp họ rồi, tôi có thể nói gì đây?
“Thật ra tôi cũng có tư tâm, tôi đã từng nghĩ đến việc xữ họ ngay trong nhà anh, sau đó tôi có thể ở bên cạnh anh, tôi không phủ nhận tôi thật sự có động qua ý niệm này trong đầu. Vì lợi ích của anh, tôi dám làm tất cả mọi thứ, nhưng tôi vẫn từ bỏ ý định này, có thể là anh không có yêu tôi, nhưng tôi không muốn anh hận tôi. Có thể gặp lại anh tôi thật sự rất vui mừng, vốn tôi đã quyết định cô độc cả đời, cả đời không kết hôn, nhưng đột nhiên anh gập biến cố gia đình, thật sự tôi đã có một tia hy vọng và hưng phấn, nhưng nhìn thấy anh đau lòng khổ sở tuyệt vọng, tôi lại càng thống khổ hơn. Nếu như phải chọn, tôi tình nguyện gia đình anh vẫn mỹ mãn hạnh phúc, mặc dù tôi không chiếm được tim của anh, nhưng chỉ cần thấy anh hạnh phúc là đủ rồi…” Lãnh Băng Sương tiếp tục tự thuật, lời nói của nàng rất nóng bỏng, nhưng lúc này trái tim tôi đã rối loạn. Điều quan trọng nhất bây giờ đối với tôi là sự an nguy của hai người, nghe nàng kể, tôi lại không đành lòng cắt lời và làm tổn thương nàng.
“Cô đã làm gì họ?” Lúc này tôi mới bình tĩnh lại, tôi vẫn hỏi câu này, tôi không đáp lại biểu đạt của Lãnh Băng Sương, tôi biết như vậy sẽ làm tổn thương nàng, lời tỏ tình của nàng ở thời điểm lo lắng của tôi nhất định sẽ như không khí, nàng là một người phụ nữ có lý trí trên các mối quan hệ, nhưng về vấn đề tình cảm, dường như thực sự là một tờ giấy trắng. Tôi nghĩ đến câu hỏi quan trọng này, mặc dù tàn nhẫn với nàng nhưng tôi vẫn hỏi. Nàng bắt mẹ con họ, rốt cuộc đã xử lý như thế nào? Chẳng lẽ đánh cho họ tàn phế? Hoặc sử dụng hình phạt gì khác?
“Tôi không làm gì họ, tôi không đánh họ, cũng không tra tấn họ, tôi biết nếu tôi ngược đãi họ, anh sẽ ghét tôi. Nhưng tôi không dễ dàng tha cho họ, họ đã làm cho anh đau khổ tuyệt vọng thiếu chút nữa chết, tôi muốn cho họ nếm thử tư vị tuyệt vọng và tư vị mất đi thứ mà họ quan tâm nhất… so với đám côn đồ kia, hai người này may mắn hơn nhiều!” Lãnh Băng Sương quay đầu lại nhìn tôi rồi nói, nhưng lời nói vẫn mơ hồ, làm cho tôi có chút khó hiểu.
“Có một cách để xem tính cách của họ, anh đến giám sát máy tính để xem hay tự mình đi xem?” Lãnh Băng Sương thấy tôi không nói gì, không khỏi thuận miệng hỏi, mà câu hỏi của nàng khiến cho tôi khựng lại.
“Hãy cẩn thận…” Quả thật tôi không muốn gặp lại hai người, bởi vì sau khi gặp mặt tôi thật sự không biết nên dùng thái độ gì để đối mặt với họ, hơn nữa cũng không biết nên nói cái gì, nhưng tôi lại nóng lòng muốn biết tình huống hiện tại của họ.
“Đi lại phòng giám sát đi…” Cuối cùng tôi vẫn không dám đối mặt trực tiếp, Lãnh Băng Sương nghe câu trả lời của tôi, xoay người đi lên lầu. Tôi đi theo nàng đến một căn phòng, dường như là thư phòng của nàng, có mấy tủ sách được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, trên bàn làm việc có một cái máy tính. Sau khi nàng mở máy tính ra, nhấp trực tiếp vào một giao diện, trong giao diện có hai cửa sổ giám sát, lúc này tôi có chút sốt ruột đi tới trước máy tính. Nàng thấy tôi đến, nhường chỗ cho tôi, mắt tôi nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, bóng hình của hai người rốt cục thông qua máy tính hiện ra trước mặt tôi…