Nhật Ký Nhận Nuôi Sói Dẫn Vào Nhà – Update Chương 315
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Nhật Ký Nhận Nuôi Sói Dẫn Vào Nhà – Update Chương 315
Tác Giả: tình dục và tình cảm
Thể Loại: đàn bà dâm, mẹ kế, ngoại tình
Lượt Xem: 8485 Lượt Xem
Chương 115
Khả Hân nhìn tờ giấy kia thật lâu, tựa hồ như đối với tờ giấy đó có chút lo sợ, bởi vì cô không biết trên đó viết cái gì, cũng không biết Tư Kiến nói gì với cô, có lẽ cô sợ nhìn thấy thứ mình không muốn thấy, cũng sợ làm cho tâm trạng hỗn loạn của mình càng thêm rối rắm. Suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng cô thở dài, vô luận nội dung viết cái gì, mình cũng nên đối mặt với hiện thực, hơn nữa nhìn chiếc nhẫn kim cương trong tay, biểu tình của cô lại càng phức tạp hơn.
“XOẢN…” Tư Kiến đang nghỉ trong phòng bị hoảng sợ bởi thanh âm rất thanh thúy vang lên trong phòng khách, trong đêm yên tĩnh này vang dội rất lớn. Đó là tiếng thủy tinh vỡ vụn, mà trong phòng khách chỉ có mẹ nuôi, nó bất chấp mọi chuyện, vội vàng trần truồng từ trong phòng ngủ chạy ra. Kết quả mở cửa nhìn thấy mẹ nuôi đang đứng ở bên cạnh tủ giày ở cạnh cửa chính. Tay cầm một tờ giấy, mà dưới chân là một vũng nước và thủy tinh vỡ vụn.
Lúc này không biết Khả Hân nhìn thấy cái gì, trên mặt không có huyết sắc, biểu tình yên tĩnh vô cùng đáng sợ, trên chân rõ ràng có một vết thương nhỏ do thủy tinh vỡ gây ra, vết máu nhàn nhạt từ trên mắt cá chân chảy ra, tuy rằng lượng máu không nhiều, nhưng trên cái chân trắng nõn thấy rất rõ ràng, cô cũng không bận tâm, ánh mắt nhìn chằm chằm tờ giấy trong tay…
Trước khi Tư Kiến chạy ra ngoài, Khả Hân suy nghĩ thật lâu, đặt chiếc nhẫn lên tủ giày. Sau đó một tay cầm ly nước uống một ngụm như thể muốn uống nước để xoa dịu nội tâm của mình, sau khi uống một ngụm nước, cô cầm tờ giấy kia lên, tờ giấy kia được gấp lại và đặt ở trên tủ giày.
Sau khi lật tờ giấy ra, Khả Hân nhìn lướt qua, trên mặt lộ ra một tia nghi hoặc lẩn kinh ngạc, bởi vì văn kiện có dấu đỏ tươi phía trên biểu thị dấu hiệu của thư bổ nhiệm, nội dung rất ngắn, cô chỉ nhìn không đến hai giây đã đọc được ý tứ của lá thư bổ nhiệm. Sau khi nghi hoặc một hồi, đột nhiên cô cứng người, hơn nữa khuôn mặt tái nhợt, thân thể run lẩy bẩy, bàn tay cầm ly nước mất đi khí lực, ly nước từ trong tay trượt và rơi xuống sàn, đánh thức Tư Kiến đang hồi tưởng.
“Mẹ, có chuyện gì vậy? Chân mẹ bị chảy máu…” Tư Kiến nhìn thấy Khả Hân ngây ngốc đứng ở đó, mắt cá chân còn đang chảy máu, nó cầm khăn giấy hoản hốt chạy đến trước mặt mẹ nuôi, lúc này nó đang khỏa thân, dương vật vừa mới được cô lau sạch theo nó chạy lắc lư trước sau.
Khi Tư Kiến chạy đến chỗ Khả Hân và ngồi xổm xuống với tâm lý hoản hốt, bất ngờ cô chạy vào phòng mình như một kẻ điên, mà lúc này nó đang ngồi xổm xuống chuẩn bị lau vết máu cho cô. Mà cô chạy động đối hầu căn bản không thèm để ý đến nó bên cạnh, lúc này phảng phất như cô đã mất lý trí.
“Ối…” Tư Kiến kêu lên một tiếng đau đớn, nặng nề ngồi trên sàn nhà, cái mông trần phát ra một tiếng “bịch” nhẹ, mà bước chân của Khả Hân không dừng lại chút nào, không bận tâm đến nó, chạy đến phòng ngủ của chúng tôi. Nhìn thấy căn phòng trống rỗng, lại chạy ra ban công, căn bản không bận tâm trên người mình chỉ quấn một cái khăn tắm, kéo rèm cửa nhìn ra ban công chính, nhưng cô không phát hiện bóng người.
Khả Hân lại chạy vào nhà tắm, lục lọi khắp nơi. Nhìn thấy lá thư bổ nhiệm, chắc cô đã hiểu ra mọi chuyện, chồng cô đã trở về, tiếng đóng cửa mà cô nghe được, không phải là ảo giác, cũng không phải thanh âm nhà hàng xóm, mà là sự tồn tại chân thật ở nhà mình. Nhìn trạng thái hiện tại của cô, có lẽ cô cho rằng tiếng đóng cửa kia có lẽ là âm thanh khi tôi trở về, lúc này có thể tôi vẫn còn ở trong nhà, cô đi tìm tôi khắp nơi như một người điên, tìm bất kỳ góc gác nào trong nhà.
Ở bên kia, không quan tâm đến cơn đau của mình, nhìn bộ dáng mẹ nuôi sốt ruột bối rối, Tư Kiến cũng ngây ngẩn cả người, nó không biết chuyện gì đã xảy ra. Mặt nó xám xịt từ sàn nhà đứng lên, xoa xoa cái mông đau, sau đó nhìn qua tủ giày, chiếc nhẫn kim cương dưới ánh sáng yếu ớt lấp lánh ở đó, hấp dẫn mắt của nó, nó cũng nhìn thấy tờ giấy kia, sau đó cũng cầm lên đọc. Sau khi đọc nội dung của tờ giấy, ngay một kẻ ngốc cũng biết là chuyện gì.
Lúc này Tư Kiến không còn kiêu ngạo cường thế như khi chiến đấu với mẹ nuôi ở trên giường, dù sao nó còn chưa có trưởng thành cho nên lúc này nó cũng ngây người ra, trong mắt hiện lên sự sợ hãi tột độ, ngây ngốc đứng ở đó không biết làm gì.
Khả Hân đã tìm kiếm khấp nơi nhưng không thu hoạch được gì, cuối cùng cô nghĩ đến ban công phía sau nhà tôi, nơi có bài vị của cha mẹ tôi được thờ phụng, nơi đó luôn được coi là một nơi cấm, chỉ khi có ngày lễ thờ phụng cha mẹ mới có thể mở cửa ra vào. Mà bởi vì cô luôn cảm thấy tội lỗi với những chuyện cô làm với Tư Kiến, trong lòng lúc nào cũng áy náy, căn bản không dám đi ra ban công đối mặt với linh vị cha mẹ chồng.
Khả Hân đi đến cửa ban công, phía sau là nơi cuối cùng, nếu tôi có ở nhà, đây là nơi có khả năng tôi ẩn náu nhất. Cô ôm ngực thở hổn hển đứng trước cửa ban công, một lúc lâu cô cũng không dám mở cửa. Thời gian trôi qua từng phút, sau 4 phút tĩnh tâm ở trước cửa, cô lấy hết can đảm mở cửa ban công, nhưng thấy bên ngoài trống rỗng, không thấy bóng người, tim cô không khỏi thả lỏng một chút, chỉ cần trong nhà không có bóng dáng của tôi, cô còn một tia hy vọng nhỏ.
Có thể là ban ngày tôi đã trở về, đặt quà xuống, rồi vì đang bận việc bên ngoài, chỉ muốn cho cô một cái bất ngờ. Lúc hai người vào cửa không chú ý tới đồ trên tủ giày, tất cả những điều này tuy rằng khả năng rất nhỏ, nhưng dù sao cũng còn một tia hy vọng nhỏ. Chỉ là Khả Hân đang định đóng cửa ban công lại, ánh mắt rụt rè lại nhìn trên bàn thờ, dù sao cô vừa mới làm chuyện có lỗi với tôi và gia tọc, cho nên chột dạ mà không dám đối mặt với linh vị của cha mẹ chồng. Nhất là tối hôm nay, nhìn thấy linh vị phảng phất như nhìn thấy cha mẹ chồng của mình.
Cửa đã đóng, nhưng Khả Hân vẫn nhịn không được liếc mắt nhìn linh vị của cha mẹ chồng một cái, nhưng khi nhìn thấy trên bàn thờ trống rỗng, linh vị đã không còn nữa, cô trợn tròn mắt ngẩn người. Linh vị đã không còn, đương nhiên không có khả năng có quỷ, cũng không có khả năng linh vị tự mình rời đi, vậy nhất định là có người mang đi, mà người mang đi linh vị chỉ có một!
Hai chân Khả Hân mềm nhũn khuỵu xuống, thiếu chút nữa té ngã, cô đóng cửa ban công, sau đó tìm điện thoại di động của mình, lúc này cô có vẻ rất bối rối. Sau khi tìm được điện thoại di động, cô bấm lầm số nhiều lần mới gọi được ra ngoài, cuộc gọi được quay đi không lâu, âm thanh chờ kết nối vang lên, đợi hồi lâu không nghe âm thanh kết nối.
Lúc tôi mới đi công tác, Khả Hân vẫn kiên trì gọi cho tôi mỗi ngày, nhưng mỗi ngày điện thoại tôi đều tắt máy, sau đó có lẽ cô cũng mất kiên nhẫn, cũng có lẽ không có thời gian và công sức, cuối cùng không còn gọi cho tôi mỗi ngày nữa. Bây giờ điện thoại đã thông, nhưng cô lại không có một chút hưng phấn, ngược lại rất sốt ruột, rất lo lắng, càng nhiều hơn là lo sợ.
Điện thoại liên lạc rất lâu cũng không kết nối, Khả Hân lại gọi lại. Điện thoại của tôi đang bật, chứng tỏ lúc này tôi đã kết thúc chuyến công tác, càng chứng thực thêm tôi vừa mới về nhà, trong lúc hai người còn đang vong tình giao cấu!
Khả Hân đã gọi bốn năm lần tôi cũng không bắt máy, cuối cùng cô thật sự lo lắng và hết cách, vì vậy cô vội vàng gửi cho tôi một tin nhắn, nhưng tôi không trả lời. Cô đang định gọi lại thì điện thoại bên kia đã tắt, cô thử thêm vài lần nhưng vẫn tắt má, cuối cùng điện thoại di động của cô trượt khỏi tay, cô đứng chết trân tại chỗ như người mất hồn.
Mọi chuyện đã bị lộ, điều cô lo lắng nhất cuối cùng cũng xảy ra, nhất thời cô mất hết khí lực, thân thể co quắp trên sàng nhà, cô ngồi dưới đất khóc, chỉ là không có âm thanh nào, chỉ có nước mắt không ngừng chảy. Mà lúc này Tư Kiến còn trần truồng đứng ở đó, hai tay chà xát vào nhau, cắn chặt môi, nó đã mất phương hướng, cảm thấy sợ hãi, thậm chí nhìn thấy mẹ nuôi co ro trên sàn nhà khóc cũng không biết đi an ủi, lúc này đầu óc của nó có lẽ đã đoản mạch.
Sau khi khóc một hồi, Khả Hân vội vàng lấy mu bàn tay quẹt nước mắt, sau đó chạy vào phòng ngủ mặc đồ vào, khóc một hồi có lẽ cô đã nghĩ ra được điều gì, trong đêm tối cô mặc đồ, là muốn ra ngoài tìm chồng mình…