Nhật Ký Nhận Nuôi Sói Dẫn Vào Nhà – Update Chương 315

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Nhật Ký Nhận Nuôi Sói Dẫn Vào Nhà – Update Chương 315

Lượt Xem: 8374 Lượt Xem

Chương 107​
Trong giấc ngủ, tôi mơ thấy một người đang nhẹ nhàng vuốt má tôi, bàn tay này rất quen thuộc, có phải là Khả Hân không? Ý thức của tôi bắt đầu từ từ khôi phục, khi tôi bắt đầu tỉnh lại, tôi cả kinh. Phải, lúc này tôi đang ngủ ở nhà, người vuốt má tôi có phải là Khả Hân không? Cô có trở lại không? Tôi mở mắt theo phản xạ tự nhiên, chỉ thấy lọt vào mắt tôi là căn phòng tối om, toàn bộ căn phòng trống rỗng, cũng không thấy ai khác, nhưng vừa rồi tôi lại cảm giác được có người vuốt má tôi. Có lẽ vì nội tâm mình quá háo hức, lúc này tôi mới ý thức được, mình còn yêu cô, yêu sâu đậm và có trách nhiệm với tình yêu của cô ấy, tình huống hiện tại của cô không rõ, mặc dù tôi không muốn thừa nhận nhưng tôi thực sự lo cho cô ấy, ngày đêm nghĩ về cô ấy. Nghĩ đi nghĩ lại, vừa rồi mơ thấy cô vuốt má tôi, cảm giác chân thật xuất phát từ sự háo hức trong tiềm thức nội tâm của tôi.

Lúc này tôi nhìn đồng hồ, đã 5:00 sáng, sắc trời cũng đã sáng, tôi đã ngủ một đêm ở trên ghế sofa, có lẽ gần đây tôi quá mệt. Lúc này không có tung tích hai người, đêm qua không có trở về, tôi rất may mắn là hai người không có trở về lúc tôi ngủ, đồng thời tôi cũng rất âu lo, rốt cuộc hai người đã đi đâu? Chẳng lẽ thật sự đã xa chạy cao bay? Hay là… đã gập tai nạn?

Tôi không thể bình tĩnh được nữa, tôi lại không có điện thoại di động, chỉ có thể dùng điện thoại cố định đã lâu không sử dụng, sau đó bấm số của Khả Hân, mặc dù làm như vậy sẽ bị bại lộ, nhưng tôi không thể quan tâm nhiều như vậy, ít nhất trước tiên chờ cô được an toàn đã, tôi mới yên tâm.

Điện thoại vừa được kết nối, liền truyền đến thanh âm nhắc nhở đối phương đã tắt máy, điện thoại di động của Khả Hân vẫn tắt máy, việc điện thoại của cô bị tắt chắc chắn là không bình thường. Bất kể tình huống nào xảy ra, hoặc là cô bỏ thẻ điện thoại di động kia, cắt đứt tất cả liên lạc với những người thân, vô luận là tình huống nào, hiện tại tôi đều không muốn nhìn thấy.

Tôi buông điện thoại xuống và bước ra khỏi nhà, chạy xuống lầu một cách trót lọt. Lúc này tôi bất chấp đến những thứ khác, tôi muốn biết tình huống của Khả Hân, nếu vì tôi bỏ đi làm cho cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì tôi nhất định áy náy chết không thôi, dù sao thì tôi nợ cô nhiều hơn, hơn nữa tình cảm của hai chúng tôi đã nhiều năm như vậy, không phải dễ dàng bị xua tan. Mặc dù tôi đã quyết định ly hôn cùng cô, nhưng tôi hy vọng sau khi tôi đi, cô có thể sống tốt, kỳ thực tôi ly hôn, không phải là tạo hình thức để giúp họ sao?

Sau khi tôi chạy ra khỏi chung cư, trực tiếp gọi taxi, chạy tới trường học Khả Hân, bây giờ thời gian vẫn còn sớm, ngoại trừ ở nhà ra, trường học là nơi duy nhất để tìm cô.

Khi tôi đến trường, trường vẫn chưa mở cửa, bây giờ cũng chỉ hơn 6:00 sáng, tôi thấy phòng bảo vệ của trường, hỏi nhân viên bảo vệ thì được biết đã nhiều ngày không thấy Khả Hân đến trường. Bởi vì cô xinh đẹp lại nổi tiếng ở trường, hầu như không ai là không biết cô. Sau khi rời trường, nỗi lo lắng của tôi càng tăng thêm, cô đã không đi làm trong nhiều ngày, cụ thể từ ngày nào người gác cổng cũng không biết!

Phải làm sao bây giờ, điện thoại của cô vẫn tắt máy không liên lạc được. Đúng rồi, lúc này tôi mới nhớ ra, còn điện thoại của Tư Kiến, bây giờ là thời đại thông tin, điện thoại di động cũng không đắt, cho nên nó cũng có một cái điện thoại.

Tôi lại luống cuống tìm một chỗ để có thể gọi trên đường phố, chỉ là trời vẫn còn sớm, đại đa số cửa hàng thương mại chưa mở cửa, cuối cùng tôi đành phải chặn một người lạ để mượn điện thoại. Nếu là trước kia, tôi tuyệt đối sẽ không mượn điện thoại của người lạ, hiện tại có rất nhiều người lừa đảo, mọi người đều có tâm lý đề phòng, nếu là tôi, khẳng định tôi cũng không muốn cho mượn điện thoại di động.

Tôi gặp được một ông già tốt bụng dậy sớm đi dạo chơi, ông ta rất sảng khoái cho tôi mượn. Tôi có chút khẩn trương bấm số của Tư Kiến, lúc này tôi có chút sốt ruột, thậm chí không nghĩ mình nên nói gì nếu cuộc gọi được kết nối. Suy nghĩ của tôi bây giờ là chỉ cần bên kia kết nối, nghe được thanh âm của nó, như vậy trên cơ bản có thể chứng minh hai người đều an toàn.

Tuy nhiên, giọng nói từ điện thoại của nó khiến cho tim tôi như rớt xuống đáy vực, điện thoại của Tư Kiến cũng tắt máy! Tôi trả điện thoại cho ông cụ, ngay cả cảm ơn cũng chưa kịp nói, tôi đã bắt taxi chạy về khách sạn. Hiện giờ chỉ còn lại một biện pháp, đó là mở máy tính xem camera giám sát trong nhà, lúc này vai trò dường như bị đảo ngược, vốn là tôi bỏ nhà ra đi, hẳn là Khả Hân nên tìm tôi mới đúng, kết quả biến thành tôi đi tìm hai mẹ con họ.

Về đến khách sạn, tôi chạy về phòng, kết nối máy tính thì tay run cắm nhiều lần mới cắm được. Sau khi bật máy tính, tôi mở phần mềm giám sát, tất cả mọi thứ trong nhà hiển thị rõ ràng, bây giờ tôi đang kiểm tra giám sát theo thời gian thực, căn nhà vẫn như cũ, trống rỗng. Tôi nhanh chóng để cho lòng mình bình tĩnh trở lại, sau đó bắt đầu quay video trở lại, nhưng chỉ lùi video lại vài phút, tôi đã tạm dừng, tôi hít một hơi thật sâu, bây giờ tôi lại rơi vào rối rắm, tôi có nên xem từ lúc tôi bỏ đi, hay từ bây giờ đi ngược lại?

Nếu như dựa theo quy trình bình thường hẳn là từ lúc đó tới hiện tại, như vậy có thể thuận chiều và mạch lạc hơn, nếu như xem từ hiện tại, giống như xem phim ngược vậy, căn bản không thể xem rõ sơ suất của đoạn phim này, không bằng trực tiếp xem nó từ đầu, mình một mực trốn tránh một cách mù quáng cũng không phải là biện pháp.

Bây giờ tôi không có thời gian để tiếp tục xem video giám sát trước khi tôi đi công tác về, một số chi tiết của hai người tôi vẫn chưa coi đầy đủ. Nhưng bây giờ tôi háo hức muốn biết những gì đã xảy ra sau khi tôi rời khỏi nhà đêm đó, làm thế nào Khả Hân phát hiện ra tôi đã về nhà, cô có phản ứng thế nào khi biết tôi về nhà, cô có buồn không, có tìm tôi không, có khóc cho tôi không?

Bây giờ tôi rất muốn biết câu trả lời. Khả Hân hiện đang ở đâu? Có thật hai người đã bỏ đi xa? Đến một nơi không ai biết để hai mẹ con sống trong thế giới của họ? Chỉ có coi giám sát mới tìm được câu trả lời.

Tôi nhớ lại thời gian tôi về nhà tối hôm đó, sau đó điều chỉnh giám sát đến ngày hôm đó. Tôi nhấp chuột để tua nhanh, lúc này tôi hít một hơi thật sâu, điều chỉnh sự đau khổ để bình tĩnh lại, cuối cùng đã đến thời gian để hiển thị, màn hình xuất hiện đêm đó tôi lén mở cửa phòng về nhà…