Nhật Ký Nhận Nuôi Sói Dẫn Vào Nhà – Update Chương 315

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Nhật Ký Nhận Nuôi Sói Dẫn Vào Nhà – Update Chương 315

Lượt Xem: 8268 Lượt Xem

Chương 105​
“Xin chào, là Triệu luật sư?” Điện thoại đã được kết nối, tôi hỏi trước.

“Đúng vậy, anh là Từ tiên sinh? ” Thanh âm bên kia đích thật là Triệu luật sư, chỉ là thanh âm của ông ta có vẻ dồn dập và khẩn trương.

“Đúng vậy, sự tình thế nào rồi?” Khi hỏi ra câu này, tôi phát hiện hô hấp của mình cũng dồn dập và hồi hộp vô cùng, nếu luật sư đã đến nhà tôi gặp Khả Hân, vậy thì hiện tại có lẽ đã được giải quyết.

“Từ tiên sinh, cuối cùng cũng chờ được cuộc gọi của anh, tôi đã qua nhà anh, nhưng trong nhà không có ai mở cửa, hơn nữa tôi cũng dựa theo điện thoại anh đã cho để gọi cho đương sự, nhưng điện thoại vẫn luôn ở trạng thái tắt máy, không liên lạc được với đương sự…” Ngữ khí của luật sư cuối cùng cũng dịu đi, anh ấy nói một câu làm cho tôi không hiểu, trong nhà không có ai? Điện thoại của Khả Hân tắt máy?

“Vậy thì… chờ tôi xem chuyện gì xảy ra…” Nói xong, tôi cùng luật sư chào từ biệt, tôi liền cúp điện thoại.

Dưới ánh mắt kỳ lạ của nhân viên quầy dịch vụ, tôi rời đi. Lúc này trong lòng tôi đầy nghi hoặc, Khả Hân không có ở nhà? Điện thoại tắt? Chuyện gì đã xảy ra? Có thể là cô đang có việc ra ngoài? Hay điện thoại hết pin? Nếu như tự mình đa tình tưởng tượng một chút, lúc này có phải cô đang ở bên ngoài sốt ruột tìm kiếm tôi hay không? Mà tình cờ điện thoại hết pin và không có thời gian về nhà để sạc?

Lúc này cũng đã khuya lắm rồi, mọi dịch vụ kinh doanh đều đóng cửa, tôi cũng không cách nào đi mua điện thoại di động hay đăng ký thẻ. Khi tôi ra khỏi cửa siêu thị, tôi vội vã quay trở lại, lúc này tôi bất chấp có bị bại lộ hành tung hay không, lại đến quầy dịch vụ cầm điện thoại, sau đó dùng tay run run bấm số của Khả Hân, kết quả cho thấy điện thoại đã tắt máy. Sau khi thử hai lần, tôi buông điện thoại xuống, ra khỏi siêu thị, dưới bóng đêm, không khí lạnh lẽo ùa vào mặt.

Lúc này trong lòng tôi cũng có chút bất an, một ngày vợ chồng trăm ngày ân, tuy rằng đã quyết tâm rời bỏ Khả Hân, nhưng tôi không hy vọng cô gặp tai nạn và nguy hiểm gì. Tôi vội vàng bắt taxi lao thẳng về nhà, trong lòng tôi rất lo lắng cho cô, đối với cô tôi có oán hận nhưng không thể nào bỏ mặc được, bởi vì trước kia cô có ân đối với tôi, tôi giữ bình tĩnh và tiếp tục phán xét trong xe. Khi xe dừng lại ở cổng chung cư, tôi mới cảm thấy nhẹ nhõm, trả tiền xe, tôi đi đến chỗ cách nhà không xa rồi dừng lại.

Tôi nhìn từ xa tòa nhà chung cư, tất cả mọi thứ trong chung cư vẫn quen thuộc như vậy, chỉ là mọi thứ đã thay đổi. Tôi khựng lại không dám tiến lên một bước, tôi nhìn thấy phòng Tư Kiến, không có ánh sáng, phòng khách cũng không.

Tôi di chuyển bước chân đi vòng quanh căn hộ, thấy phòng ngủ chúng tôi cũng tối om, cả căn nhà đều không có ánh đèn, tôi vốn định vào cửa chung cư, nhưng sợ hai mẹ con đang ở nhà lúc này. Có lẽ hai người đã trở về, đang ngủ chung trong phòng, hay giống như đêm đó, đang đòi hỏi nhau kịch liệt giao cấu!

Vì sợ đụng phải Khả Hân, tôi áp chế nội tâm của mình, đứng trước tòa nhà chung cư khoảng 8 phút, tôi đi bộ trong hoa viên chung cư, ngồi xuống cái ghế dài công cộng, lúc này đã là 8 giờ tối. Dựa theo trước kia, cô đang dạy kèm cho Tư Kiến, sau đó hai người mới đi ngủ.

Chỉ là từ sau khi tôi đi, có lẽ cuộc sống của hai người đã thay đổi, trong nhà có bị đảo lộn hay không? Lúc này băng ghế dài đã có chút lạnh, nhưng tôi lại không thấy lạnh chút nào, ở trong đầu tôi không ngừng suy nghĩ, sở dĩ tôi ngồi trên cái ghế dài này là bởi vì ngồi ở đây có thể nhìn thấy cửa lớn chung cư và cửa căn hộ nhà tôi.

Tôi sẽ chờ một đoạn thời gian, có lẽ có thể nhìn thấy hai người từ bên ngoài trở về, hơn nữa hiện tại thời gian còn sớm, đợi một hồi rồi nói sau. Lúc này tôi đội mũ, trên mặt đeo khẩu trang, trên người mặc đồ Lãnh Băng Sương mua cho tôi, cho nên không sợ bị nhận ra. Thời gian trôi qua từng phút, bất tri bất giác tôi ngồi ở trên ghế đã hai tiếng đồng hồ, lúc này thời gian đã hơn 10 giờ tối, dựa theo bình thường, hai người đã chìm vào giấc ngủ.

Từ đầu đến giờ tôi cũng không thấy bóng dáng hai người ở cổng chung cư, mà cửa sổ nhà tôi ở, cũng không có đèn, tôi biết tiếp tục ngồi đây cũng vô ích, tôi đứng dậy. Chỉ là vừa mới đứng dậy tôi phát hiện mông và chân không biết từ lúc nào đã không còn cảm giác, bước một bước thiếu chút nữa té ngã. Vừa mới ngồi trên băng ghế dài hơn hai tiếng đồng hồ không nhúc nhích, mông và chân đã tê, lực chú ý đều đặt vào suy nghĩ.

Sau khi nghỉ một hồi, tôi cảm giác được hai chân mình lại sung huyết một lần nữa, sau đó lảo đảo đi tới tòa nhà chung cư, tôi dùng chìa khóa mở cửa căn hộ đi vào, hạ mũ xuống, đeo khẩu trang lại để ẩn mặt, trong hành lang vẫn bày biện những vật quen thuộc và cái mùi quen thuộc. Tôi bước từng bước lên cầu thang, chỉ là tâm tình của tôi đã khác trước rất nhiều, tôi không nghĩ rằng sẽ có ngày mình trở lại ngôi nhà này.

Trong lòng đầy lo lắng cho Khả Hân, tôi từ từ đi tới tầng lầu nhà tôi, nhìn cánh cửa quen thuộc, trên cửa còn lưu lại câu đối xuân năm mới dán lên, đó là tết năm ngoái hai chúng tôi cùng nhau hoàn thành, cô đưa cho tôi, tôi đứng trên ghế và dán nó từng cái, đây là những dấu vết mà chúng tôi lưu lại.

Đứng ở cửa một hồi lâu, tôi giơ tay lên, hô hấp có chút dồn dập, khẽ run. “Cộp cộp cộp” tôi gõ cửa ba cái, đồng thời hai chân đã chuẩn bị, vừa nghe tiếng mở cửa, tôi sẽ lập tức quay người bỏ chạy, bởi vì tôi muốn xác nhận tình hình hiện tại của cô ấy chứ không muốn gặp mặt, chỉ cần biết cô ấy ở nhà là được rồi, như vậy mọi chuyện đều không sao. Nhưng chờ một hồi lâu, cũng không có tiếng mở cửa, thậm chí cũng không nghe tiếng bước chân trong phòng khách, mọi thứ đều rất yên tĩnh.

“Cộp cộp cộp” Tôi lại gõ ba cái, lần này tôi dùng nhiều sức, nhưng chờ một hồi lâu cũng không có thanh âm nào vang lên, chẳng lẽ thật sự hai người không có ở nhà? Thực ra, cách tốt nhất để xác minh xem hai người có ở nhà hay không là quay lại khách sạn và sử dụng cái laptop để kiểm tra giám sát tại nhà.

Khi ra khỏi khách sạn, tôi có chút rối loạn, hơn nữa trong lòng rất quảng giao, quên đi máy tính ở khách sạn. Cho dù có nhớ tới tôi cũng sẽ chọn về nhà, dù sao về nhà kiểm tra vẫn là chân thật hơn. Tôi đợi một hồi lâu, vẫn không có ai mở cửa, tôi giơ tay lên gõ cửa một lần nữa, nếu lần này không ai mở thì tôi sẽ lấy chìa khóa ra mở cửa vào xem.

“Cộp cộp cộp” Tôi gõ cửa lần thứ ba, hơn nữa lần này khí lực rất lớn, cả hành lang đều vang lên tiếng gõ cửa. Lúc này tâm tình của tôi vô cùng khẩn trương, một mặt phải cẩn thận nghe bên trong có tiếng chân hay không, một mặt còn phải chuẩn bị tốt xoay người bỏ chạy, chỉ là tôi khẩn trương hồi lâu vẫn không có thanh âm.

Lúc này tôi không thể bảo trì bình tĩnh được nữa, tôi lấy chìa khóa ra chuẩn bị mở cửa, nhưng khi tra chìa khóa vào lỗ khóa, tôi lại hoang mang, sau khi tôi vào cửa có đối mặt với cảnh tượng như đêm đó không? Chẳng lẽ giống như đêm đó, hai người đang giao cấu và ân ái mãnh liệt nên hoàn toàn không nghe tiếng gõ cửa?

Bất quá tôi lắc lắc đầu, bỏ đi những suy nghĩ cực đoan này, tình cảm của chúng tôi đã có nhiều thăng trầm trong nhiều năm như vậy, cho dù cùng Tư Kiến xảy ra quan hệ vượt qua thân tình, nhưng người Khả Hân yêu hẳn vẫn là tôi, ít nhất còn yêu tôi nhiều một chút, một người muốn thay lòng đổi dạ cần có thời gian, nếu nói cô yêu nó nhiều hơn tôi, tôi nghỉ thời gian hai người ở chung có lẽ còn chưa đủ. Nhưng nếu mất đi tin tức của tôi mà cô còn có tâm trộm tình với nó thì chứng tỏ cô đã thật sự yêu nó, đã không còn để ý đến tôi.

“Kẹt…” Động tác của tôi rất nhẹ, nhưng vẫn truyền đến thanh âm cửa bị mở, trong khoảnh khắc hô hấp của tôi cũng ngừng lại. Cửa vừa hé ra một khe hở, một mùi quen thuộc đập vào mũi, mùi quen thuộc này, trong lòng tôi không khỏi xuất hiện một tia đau lòng, làm cho mình bỗng nhiên có cảm giác muốn khóc…