Nhật Ký Nhận Nuôi Sói Dẫn Vào Nhà – Update Chương 315

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Nhật Ký Nhận Nuôi Sói Dẫn Vào Nhà – Update Chương 315

Lượt Xem: 8346 Lượt Xem

Chương 103​
Cũng không biết thời gian qua bao lâu, đang lúc tôi đang suy nghĩ, Lãnh Băng Sương đang ôm tôi cuối cùng ưỡn người, mở mắt ra. Mắt nàng vừa mới mở còn mang theo mông lung mơ hồ, từ từ biến thành thanh minh, nàng nhìn tôi, trong ánh mắt thật dịu dàng, sau đó nhìn cánh tay đang ôm tôi, trong mắt hiện lên một tia thẹn thùng, nhưng không có bối rối, bộ dáng cho tới bây giờ vẫn luôn bình tĩnh. Nàng từ từ ngồi dậy, nhìn bộ dáng rất đoan trang.

“Xin lỗi, hôm qua ngồi ở bên giường bồi anh, không biết tại sao lại ngủ quên…” Lãnh Băng Sương dụi dụi mắt, ngượng ngùng nói với tôi.

“Đáng lẽ người xin lỗi phải là tôi, chiếm phòng của cô, chiếm giường của cô…” Tôi lộ ra tia mỉm cười đầy ẩn ý, không biết đã bao lâu mình không có cười, không biết lúc này mình cười có phải rất gượng gạo hay không.

“Không sao, anh là người khác giới đầu tiên và duy nhất có thể vào phòng tôi, bất luận là hiện tại hay tương lai, mặt khác, cám ơn anh…” Giọng điệu nói chuyện của Lãnh Băng Sương rất kiên định, nhưng đến cuối, lại toát ra một câu “cảm ơn anh”. Tiếng cảm ơn này làm cho tôi như trong sương mù, hoàn toàn bối rối. Nói cảm ơn hẳn là tôi mới đúng, được nàng cứu, ăn ngon mặc sướng.

“Vì sao lại nói cảm ơn tôi? Hẳn là tôi phải cám ơn cô mới đúng chứ…”

“Không, thật sự, đã lâu rồi tôi không có giấc ngủ yên bình như vậy, dựa vào anh, tôi ngủ thật thoải mái, đây là lần đầu tiên tôi không bị mất ngủ trong mấy năm qua. Ối, xin lỗi, tôi đi rửa mặt trước…” Cô nói câu cuối cùng, dụi dụi mắt lần nữa, nhưng không cẩn thận đụng phải tôi, có vẻ rất thẹn thùng, vội vàng chạy ra khỏi giường.

Thừa dịp Lãnh Băng Sương rửa mặt, tôi cũng xuống giường. Lúc này thân thể tôi đã hoàn toàn hồi phục, không còn mệt mỏi nữa ngoài trái tim của tôi mà thôi, tình huống của mình đã khôi phục đến trạng thái tốt nhất, cũng đã đến lúc xử lý một số chuyện.

Vâng, tôi đã rời đi vào đêm hôm đó, nói thật, có một yếu tố bốc đồng ở bên trong, hiện giờ tôi đã bình tĩnh lại, đã đến lúc phải giải quyết một số việc một cách chính xác, ít nhất tôi phải làm thủ tục ly hôn với Khả Hân, nhưng tôi không muốn gặp mặt cô, tốt hơn là ủy thác cho luật sư.

“Anh đang nghĩ gì vậy?” Đang lúc tôi đứng trước cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn để suy nghĩ, tôi nghe một giọng nói lạnh lẽo ở sau lưng.

“Tôi đang nghĩ mình nên rời đi…” Tôi quay lại nhìn Lãnh Băng Sương nói.

“Á… anh… anh muốn đi đâu?” Nghe tôi nói, trong mắt nàng xuất hiện một tia bối rối và lo lắng, thanh âm cũng có vẻ lắp bắp.

“Tôi còn có thể đi đâu nữa? Đi làm chuyện nên làm, sau đó lưu lạc thiên nhai, tùy ngộ mà an…” Trong mắt tôi lúc này nhất định mang theo sự tang thương, mấy câu này rất nghiêm túc.

Sau khi xử lý xong chuyện với Khả Hân, tôi sẽ mua vé xe lửa, sau đó ngủ một giấc trên xe lửa, lúc tỉnh dậy xe lửa dừng ở trạm nào, tôi sẽ xuống ở chỗ đó, vận mệnh của mình ra sao, tôi cũng không quan tâm. Không có Khả Hân, không có gia cư, không có vướng bận, tôi đã mất hết động lực, có lẽ cuối cùng mình sẽ trở thành một thành viên vô gia cư đầu đường xó chợ, cũng như họ, vô ưu vô tư, đó không phải là những gì tôi muốn sao?

“Sự tình của anh, tôi có thể giúp anh làm, anh ở lại bên cạnh tôi được không? Tôi có thể cho anh tất cả những gì anh muốn, quyền lợi, địa vị, tiền bạc, anh muốn cái gì tôi đều cho anh, tôi nguyện ý đi theo sau ủng hộ anh.” Lãnh Băng Sương nghe tôi nói xong, lúc đầu trong mắt hiện lên một tia vui mừng, cuối cùng đi tới trước mặt tôi, thanh âm có vẻ dồn dập. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nàng mất bình tĩnh, lời nói của nàng rất chân thành, hơn nữa trong mắt mang theo một tia hy vọng chờ mong.

“Cám ơn cô ưu ái đã chiếu cố, nhưng tôi không muốn làm một nam nhân ăn cơm thừa, hơn nữa càng không muốn nhờ nữ nhân để lên ngôi, trong lòng tôi đã không còn vướng bận, chỉ muốn đi qua cuộc sống mình muốn.” Đề nghị của Lãnh Băng Sương có lẽ sẽ làm cho đại bộ phận nam nhân động tâm, nhưng nó không cám dỗ được tôi, lúc này tiền tài đối với tôi đã là vật ngoài thân.

“Chẳng lẽ ngoại trừ cô ấy ra, trong lòng anh không thể chứa bất luận kẻ nào khác sao?” Nghe tôi nói, đôi môi của nàng run run, cảm xúc có vẻ rất kích động, dường như đã trải qua một thất bại lớn. Đúng vậy, là thiên chi kiêu nữ, có lẽ lần đầu tiên nàng nếm được tư vị bị cự tuyệt.

…”Xin lỗi tôi… tôi đã thất thố, không sao đâu, anh có thể ở lại đây muốn làm gì thì làm, đừng có rời đi, được không?” Lãnh Băng Sương phát hiện ra mình thất thố, hơn nữa đối mặt với người không phải thuộc hạ của mình, cho nên nàng vội vàng thay đổi khẩu điệu, trên mặt lộ ra một tia áy náy.

“Tôi muốn đi làm những chuyện tôi nên làm, xin hãy tôn trọng quyền tự do cá nhân của tôi…” Mặc dù tôi rất cảm kích nàng, nhưng tôi không biết chuyện xảy ra ở nhà có đúng như trong lòng tôi nghĩ hay không, tuy rằng tôi đã quyết định ly hôn cùng Khả Hân, nhưng dù sao hiện tại cô vẫn là vợ của tôi, một ngày vợ chồng trăm ngày ân, cô rất tốt với tôi, tôi nợ cô ấy tình cảm không thể quên, tôi không muốn cô ấy có bất kỳ sơ suất và tai nạn gì.

“Được rồi… được rồi, chúng ta đi ăn tối trước đi… sau đó… cũng không muộn.” Có lẽ Lãnh Băng Sương nhận thấy mình nói chuyện quá chặt chẽ, không khỏi vội vàng buông lỏng, ngữ khí và biểu tình có vẻ thật thận trọng, nếu như trước kia chưa lập gia đình, có lẽ tôi sẽ thanh tỉnh chấp nhận diễm phúc của mình, nhưng lúc này mình thật sự không quan tâm bất cứ điều gì nữa.

Tôi xuống giường tìm đồ nhưng tìm mãi vẫn không thấy.

“Đây là đồ tôi mới mua cho anh.” Đúng lúc này, Lãnh Băng Sương xách túi lớn túi nhỏ trở về phòng, đặt mấy cái túi lên giường.

“Đồ cũ của tôi đâu?” Tôi có thể tưởng tượng đồ nàng mua cho tôi chắc chắn rất đắt tiền, tôi không muốn nhận ơn của nàng nữa, tôi nợ nàng quá nhiều.

“Đồ của anh đã bẩn, hơn nữa lại rách, tôi để nô tỳ thử đồ cho anh…” Có thể tưởng tượng được đêm đó bị mấy tên côn đồ lục soát, mình thì lăn lộn dưới đất, chắc không thể mặc đồ đó được nữa.

Tôi từ chối đề nghị của Lãnh Băng Sương, tự mình mặc đồ, nàng cũng khéo léo lảng tránh. Sau khi thay đồ xong, tôi ra khỏi phòng, nàng sửa lại góc áo cho tôi rồi lại ngồi xổm xuống sửa lại ống quần, mà sau khi nàng ngồi xổm xuống, tôi nhìn thấy những người hầu trợn mắt há hốc mồm.

Lãnh Băng Sương rất hài lòng đối với hình tượng của tôi, trong mắt hiện lên sự dịu dàng, từ đầu đến cuối tôi cũng không có soi gương. Sau bữa cơm tối, nàng từng bước tiễn tôi ra cửa, trong mắt mang theo vẻ bất đắc dĩ. Trước khi tôi đi, tôi muốn nàng đừng phái người theo tôi nữa, nhưng cuối cùng không có mở miệng, bởi vì bất luận tôi nói như thế nào, nhất định nàng cũng phái người theo, hơn nữa tôi không cách nào phát hiện. Kỳ thật vì nàng muốn bảo vệ an ninh cho tôi, hiện tại tâm tư của tôi đều đang ở trong việc giải quyết mối quan hệ với Khả Hân, cho nên tôi để tùy nàng.

Tôi quay đầu lại nhìn Lãnh Băng Sương, nhìn căn biệt thự mình đã ở mấy ngày, bắt taxi chạy nhanh đến nơi mình muốn đi. Xe taxi đi vào đường phố quen thuộc, nhìn cảnh phố quen thuộc, trong lòng tôi thật sự trăm mối cảm xúc đan xen, mục đích của tôi là một công ty luật, tôi hẹn gặp một luật sư, trực tiếp nói rõ ý của mình. Luật sư giúp tôi soạn thảo một bản thỏa thuận ly hôn, nội dung rất đơn giản, toàn bộ tài sản đều để lại cho Khả Hân, cái gì tôi cũng không muốn, tịnh thân xuất gia.

Khi tôi ký tên với luật sư, tôi vẫn do dự một lúc, cuối cùng tôi vẫn ký, những chuyện còn lại ủy thác cho luật sư xử lý, tôi nói địa chỉ nhà và số điện thoại của Khả Hân, luật sư muốn số điện thoại của tôi, nhưng vì ra đi quá vội vàng, nên tôi chưa xin thẻ điện thoại mới, đành phải bảo luật sư đến nơi cô ở để hoàn thành chữ ký, tôi sẽ điện hỏi kết quả. Tôi đã phá lệ và thanh toán toàn bộ số tiền công trước, sau đó xin số điện thoại của luật sư. Sau khi được luật sư hứa sẽ hoàn tất thủ tục càng sớm càng tốt, tôi bước ra khỏi công ty luật.

Đứng trước cửa nhìn dòng xe trên đường phố, với cái nắng như thiêu đốt trên đầu, tôi thực sự không biết nên đi đâu vào lúc này. Hiện tại đi mua vé xe về quê? Nhưng ngẫm lại, còn chưa có kết quả ly hôn, hay là nên ở lại thêm một ngày nữa, tôi tìm một khách sạn để ở.

Nằm trên giường khách sạn, trong lòng tôi lại không cách nào bình tĩnh, khi ký tên, tôi và hôn nhân với cô kết thúc, tôi cũng hoàn toàn mất đi vợ và gia cư của mình, kết quả tiếp theo sẽ ra sao? Không biết tại sao, tim tôi đột nhiên đập rất nhanh…