Nhắn gió mây rằng anh nhớ em…

Tôi quen Phong trong những ngày mùa thu dịu ngọt, nhưng lại xa anh ngày hè oi ả, và cơn mưa ngoài trời cứ day dứt mãi không thôi. Mà những kỷ niệm của chúng tôi, thường gắn liền với những cơn mưa…

– My hả, My giờ này đi suốt, khi thì miền Tây, khi thì cực Đông, mà thực ra, tôi cũng không đếm được tần suất cô ấy đi đâu! – Cậu bạn buông một hơi dài khi tôi hỏi về My, cô gái năm xưa tôi đã dại dột buông tay.
Cám ơn cậu bạn rồi tôi buông điện thoại, uể oải nằm xuống ghế. Tin nhắn tới từ cậu bạn vừa nãy:
– Có can đảm thì đi tìm cô ấy đi, đồ tồi! – Tôi cứ trân trân nhìn dòng tin nhắn vừa tới, như thể nhìn thấu vào quãng thời gian vừa qua, khi tôi để mặc My với mớ ký ức về mình, không một hồi kết tốt đẹp. Tim tôi thắt lại, em đang ở đâu trên dải đất này? Đúng mà, có sai đâu khi nói tôi là một thằng tồi. Khi để em như thế, một mình cô độc, My ơi.
***
– Cám ơn em nhé, chuyến đi của tụi anh rất vui, nhờ có em. Mong sớm được gặp em – Huy vừa cười, vừa chân thật nói với My. My cười xòa:
– Có chi đâu anh, dịp tới có tour nào cứ alo nhé – Rồi My bước ra tàu, trở về đảo. Bóng My xa rồi, mà Huy vẫn còn không thôi ngóng nhìn mãi. Cô gái nhỏ nhắn, mà nhiệt tình và đáng yêu thế. Quen nhau nhiều lần trong những dịp đi viết bài, rồi lần này, là may mắn được đi cùng em trong tour Cô Tô, Huy không nén nổi cảm xúc yêu mến dành cho cô gái. Dù chuyến đi mang tính chất đi nghỉ cùng bạn bè, nhưng thực ra là mong được gặp em. Huy biết rõ lòng mình, hơn ai hết…
Lần này, nếu không có em – cô hướng dẫn viên nhiệt tình, thì hẳn anh và bạn bè đã không có một chuyến đi đầy nụ cười và tràn đầy niềm vui như thế. Những mong, sẽ được trò chuyện với cô lâu hơn, vậy mà em đã tạm biệt để chuẩn bị cho những chuyến đi khác, cho những đoàn khách ở trên đảo rồi. Anh lên xe, trở về thành phố với một nỗi nhớ đong đầy.
***
Thành phố mùa này sao mà đẹp lạ, những hàng cây xanh mát mắt, những đóa bằng lăng tím ngắt cả một khung trời. Phong bước qua từng con phố, vừa đi vừa lục lại trí nhớ, hòng tìm nụ cười của cô gái năm nào. Trước kia, My thích được anh đèo đi ngắm sen hồ Tây sáng sớm, thích đi ăn kem những chiều mưa lạnh – sở thích kỳ lạ, nhưng luôn khiến em hạnh phúc vô cùng.
Quán trà quen, vẫn đôi ba hàng ghế sẫm màu trên ban công, vẫn mùi trà hòa cùng hương gió sà vào những chiều muộn. Anh lần tay trên bức tường dọc theo lối đi dẫn lên tầng hai, cố tìm xem anh và My đã đến đây bao lần, đã cùng cười nói bên nhau bao lâu.
Cô gái của anh, chỉ vì một lần lầm lỡ, anh đã đánh mất rồi. Cô nhân viên cũ vẫn nhận ra anh, mỉm cười gật đầu chào anh. Anh toan hỏi về My, nhưng lại thôi. Anh đến bên khung cửa sổ đặt cuốn album của khách hàng viết lại cho quán.
Hà Nội, ngày… tháng… năm
Mưa hôm nay rơi nhiều quá, ướt cả vai, cả tóc em, vậy mà anh thì chẳng còn ở đây? Phương Nam nắng ấm không anh, chị ấy, có làm anh vui?
Hà Nội, ngày cuối tuần không anh…
Hôm nay, em tới đây bằng xe bus, không có ai nhắc em phải ngồi bên này cho đỡ nắng, cũng không có ai cho em tựa vai ngủ vùi. Sao anh đi, mà không cho em một lời, dù cay đắng, em vẫn muốn nghe.
Hà Nội, ngày trở về…
Một năm rồi, em mới trở lại thành phố này. Xa anh nhanh quá, những ký ức giờ ra sao?
rang_anh_nho_em
… Thật nhiều dòng chữ quen thuộc, là My của anh, vẫn trong trẻo và dịu dàng như thế. Duy chỉ có điều, có những trang, chỉ ghi ngày tháng, không một dòng chia sẻ nào thêm.
Bức ảnh gần nhất, là khung cảnh một bãi biển vắng người. Anh cố gắng gặng hỏi cô nhân viên, nhưng cô cũng không biết gì thêm. Chỉ biết rất lâu rồi, không thấy chủ nhân của những lưu bút này quay lại. Chén trà bỏ dở, anh lao ra ngoài phố. My ơi, em ở đâu?
***
Đêm biển bình yên đến kỳ lạ. Vậy là tôi đã đi như thế này hơn ba năm trời. Lần gần nhất trở về Hà Nội cũng đã hai năm. Lạ thật, những ký ức vẫn gợi nhớ về anh, nhưng chưa một lần tôi muốn ngoái lại.
Xa anh, là khoảng thời gian thật khó khăn, và tôi cứ muốn chúng ngủ vùi thật lâu, để lòng đừng dội lên những miền nhớ vô vàn. Thật khó để khóa chặt nỗi nhớ về một bóng hình trong tim, và cố vùi lấp bằng những chuyến đi dài. Tôi không về Hà Nội nhiều, bởi sợ bất kỳ thứ gì nơi thành phố nhỏ xinh này lại gợi nhắc thêm về anh.
Tôi quen Phong trong những ngày mùa thu dịu ngọt, nhưng lại xa anh ngày hè oi ả, và cơn mưa ngoài trời cứ day dứt mãi không thôi. Mà những kỷ niệm của chúng tôi, thường gắn liền với những cơn mưa.
Vùi đầu vào những trang viết, tôi bắt đầu dần quen biết nhiều người hơn, họ đi nhiều, trải nghiệm và cứ đi về lại viết. Trước tôi từng nghĩ, quên anh thì khó, chi bằng cứ viết ra tên anh trên trang giấy này. Thế rồi thời gian cũng làm tôi vơi bớt phần nào, phần vì công việc hiện tại, nó cho phép tôi toàn tâm toàn ý dành sức lực cho chúng.
Hiện giờ, tôi làm hướng dẫn tour cho các đoàn tại đây, sau đó, có thể sẽ viết một vài bài về chuyến đi, gửi cho công ty đăng lên các trang mạng. Tôi yêu thích công việc này, nó mang lại cảm giác vui vẻ, không nhàm chán.
Cuối hè đầu thu, mọi người tới với biển cũng thưa dần, không đổ dồn về đây như trung tuần tháng sáu. Công việc cũng giãn dần ra, tôi tự thưởng một ngày đi dạo loanh quanh và viết một vài bài gửi báo.
Tin nhắn tới từ Huy – người trong đoàn du lịch hôm trước tôi có dẫn, cũng là người thường xuyên gặp ở những buổi đi thực tế. Anh và tôi có nhiều sở thích chung, nhất là văn phong viết bài, bởi vậy, nên nói chuyện cũng gần gũi. Đặc biệt, anh rất dịu dàng, quan tâm và sâu sắc. Tôi cảm nhận rõ điều ấy, trong đôi mắt.
Chuyến đi gặp một vài trục trặc do giờ giấc những chuyến tàu về đất liền, nhưng, may là tôi đã giải quyết ổn thỏa, để đoàn có được những ngày cuối tuần trọn vẹn ở Cô Tô.
Anh nhắn cám ơn tôi, một lần nữa, và sắp tới sẽ có một chuyến đi Mù Căng Chải, lần này chỉ đi theo nhóm khoảng năm người. Anh hỏi, tôi có thể làm hướng dẫn cho anh được hay không. Lịch mùa này ở biển quả không nhiều, với lại tôi cũng đã ở đảo này khá lâu, đã đến lúc đi trên một cung đường khác. Vậy là tôi đồng ý.
***
Mùa này Mù Căng Chải phủ một màu vàng rực rỡ, những sóng lúa vàng chín ôm ấp khắp các triền núi. Đoàn lần này của Huy có hai bạn gái, ba bạn trai và một nữ hướng dẫn là tôi. Chúng tôi cùng nhau thuê xe, và đi trên những con đường quanh co để ngắm lúa chín vàng rực. Bốn bạn kia là hai cặp đôi, và theo lẽ tất nhiên, tôi với Huy đi cùng một xe. Mọi người hồ hởi lên đường, còn tôi thì cũng chỉ biết cười trừ.
– Cũng lâu rồi, tôi chưa đi tour này, chắc ở đảo lâu quá, có gì mọi người bỏ qua nhé. Tôi nói với mọi người, khi dừng xe trên đỉnh dốc, bên kia là màu vàng rực của lúa vàng.
– Có chi đâu, nghe nói chuyến đi Cô Tô của Huy đã rất vui. Vậy coi như lần này bạn đi chơi cùng hội mình đi, một bạn gái nháy mắt.
– Đúng đó, như vậy cho thoải mái My ạ. Huy lên tiếng.
Cả hội cùng cười, và quyết định sẽ vào bản để nếm thử xôi nếp Tú Lệ nổi danh. Riêng tôi, ký ức về chuyến đi cùng Phong năm nào lại thừa dịp nổi lên, đè nén trái tim có phần đau nhói. Đã ba năm, có còn lại gì với thứ tình cảm mong manh ngày nào?
– Em có vẻ không vui? Huy đi chậm lại và hỏi tôi.
– Không, chỉ là có một vài chuyện chưa thể ngủ yên.
Huy tôn trọng sự im lặng nơi My, và không hỏi thêm gì nữa. Chuyến đi này, anh từng mong, sẽ xích lại gần thêm những tình cảm của mình với cô. Nhưng, có lẽ, ai cũng nên cần thêm thời gian.
Không phải My không nhận ra tình cảm của Huy dành cho mình, nó nhẹ nhàng, dịu ngọt. Những lần gặp nhau vô tình rồi tới trùng hợp quá đỗi mỗi dịp đi thực tế viết bài, những lần anh cần sự giúp đỡ của cô, những chuyến đi khác anh mời cô làm tourguide và cả chuyến đi lần này nữa.
Bản thân hiểu được sự trìu mến trong những lần làm việc cùng nhau, những quan tâm, hỏi han ân cần anh dành cho cô, nhưng trái tim lại không muốn làm theo điều ấy. Đêm xuống trên bản, có những đôi mắt không sao chìm vào giấc ngủ.
***
– Anh có nhìn thấy ngôi nhà bé xíu trên triền núi kia không? Giọng My háo hức. Em muốn sau này sẽ có một ngôi nhà như thế, và anh phải cõng em lên đó mỗi ngày. Cô vừa nói vừa vòng tay ôm chặt lấy Phong.
– Được anh hứa, anh hứa.
Tiếng chuông điện thoại kêu lôi Phong trở về thực tại. Ngày đó, đã xa lâu lắm rồi còn đâu.
– Mọi người đang kéo nhau đi Mù, lâu mày cũng chưa đi, lần này về Bắc đi luôn nha.
– Tao không muốn đi.
– Thế định cứ ôm mãi mớ ký ức ấy sao. Đi đi, tao cho mày mười lăm phút, tẹo tụi tao tới đón. Thằng bạn quả quyết.
Phong chẳng biết nên làm gì tiếp theo, vậy là đi. Mùa này người ta ồ ạt kéo lên Mù Căng Chải, bóng áo cờ đỏ sao vàng, quần rằn ri nhuộm cùng sắc vàng của lúa chín thêm rực rỡ.
Mọi người biết câu chuyện của tôi và My, cũng biết tôi đã sai lầm ra sao khi rời bỏ My theo một bóng hình không phù hợp. Lần này chúng muốn tôi đối diện lần nữa, rồi dần quên đi ký ức ấy, để bắt đầu một cuộc sống mới khi trở lại đây.
– Ê này, tới đây mà không qua Tú Lệ ăn xôi nếp thì chán chết. Một thằng lên tiếng.
– Qua ngay và luôn đi chứ.
Cả hội lại phóng xe lao đi, cô bạn thân nhắc tôi lái xe chậm một chút, vì lâu chưa trở lại lái xe trên cung này. Những lời em thì thầm trước kia lại quay trở về trong tâm trí. Làn gió này, chút nhớ thương này, liệu còn vương vấn nơi tim em?…
***
Là bóng dáng ấy, không lẫn vào đâu được. Dáng dấp của anh- người mà tôi luôn tìm ra trong đám đông, suốt những năm qua. Chẳng lẽ, xoay một vòng, trái đất này lại nhỏ đến thế sao. Những dư âm còn sót lại, bỗng chốc choán đầy trong tâm trí. Tôi có sai không, khi nhận lời Huy tham gia chuyến đi về miền kỷ niệm lần này?
– Em sao vậy My? Em mệt à? Huy hỏi dồn, chừng như rất lo lắng. Anh cuống cuồng kiểm tra, xem trán tôi có bị sốt hay không.
Tôi chẳng biết phải nói với anh ra sao, mọi thứ dường như đã đi lệch quỹ đạo, thêm một lần nữa. Những điều tưởng chừng ngủ quên trong ký ức giờ lại dội về, làm bản thân nức nở. Không sao kìm nén được, tôi vùi vào lòng anh mà khóc, như nhìn suốt quãng thời gian đã qua đã đau khổ thế nào khi Phong bỏ đi.
Huy lặng im không nói gì, chỉ vỗ về bờ vai tôi không thôi. Vòng tay anh không ngừng ôm lấy bờ vai tôi đang run lên. Gió chiều se sắt thổi qua lòng tôi lạnh ngắt.
***
Lý trí mách bảo rằng tôi đã nhìn thấy em, không thể sai được. Lý trí cũng mách bảo tôi đừng có nhìn về phía ấy nữa, nơi hai người đang dựa vai vào nhau bên kia cánh đồng. Là em đấy ư, có chăng mái tóc dài hơn nhiều, mà đôi bờ vai vẫn nhỏ xinh như thế. Tôi đã thử tưởng tượng nhiều lần cảnh gặp lại em, cũng chuẩn bị tinh thần nhìn em bên người mới, sao tim lại nhói thế này. Chẳng thể nào bắt mình không dõi theo về phía ấy.
– Anh nghĩ cũng tới lúc, hai người nên gặp lại, để ký ức có một cái kết. Hãy làm những gì mà trái tim em muốn. Huy lên tiếng sau một hồi im lặng, cũng là khi tôi thôi không khóc nữa.
Bàn tay anh buông rời tôi, có ý muốn để tôi về bên kia. Khoảnh khắc ấy rất ngắn, nhưng tôi thấy trong ánh mắt anh, niềm yêu thương thiết tha sâu thẳm. Không hề níu kéo, cũng chưa từng bày tỏ với tôi, nhưng tôi luôn cảm nhận được ở anh, dịu êm và chân thành. Chỉ là bản thân tôi còn vướng bận quá nhiều chuyện của quá khứ, nên cứ để anh trông mong như vậy.
Rồi bóng em dần tiến về phía tôi. Chỉ mình em.
Vẫn đôi mắt sâu thẳm và ánh nhìn ấm áp như trước kia đã từng, nhưng dường như, niềm thiết tha không còn dành riêng tôi nữa.
– Thật mừng, vì thấy anh vẫn bình an….
– Em từng nghĩ sẽ chẳng bao giờ chào anh một cách bình thản được. Nhưng giờ, đến lúc, em bắt đầu những hành trình mới rồi. Chúc anh…
– Chúc em hạnh phúc. Anh chỉ muốn nói rằng, anh đã từng rất hạnh phúc khi được bên em. Tôi cắt ngang lời em nói.
– Ai cũng từng ít nhất một lần đau khổ vì tình yêu. Nên chuyện xưa, anh đừng tự trách mình, trái tim không có lỗi. Em nói khi rời đi, về phía chàng trai đang đứng rất lâu ở đó. Vẫn là em, tha thứ và dịu dàng như vậy. Tôi đã để tuột mất em, cũng từng làm em đau lòng, nhưng chuyện của trái tim, giờ hãy để thời gian làm lành lại. Em hạnh phúc, chẳng phải là điều tôi mong mỏi nhất đấy sao.
Có bóng hai người sóng đôi bên nhau dưới ánh chiều.
Có một người, chỉ còn biết nhắn với gió mây nỗi nhớ về em…