NGƯỜI GIÀU CŨNG KHÓC

– Cậu này! Cậu cho tôi photo quyển sách này chiều nay lấy được chứ?

– Dạ. Cả quyển này luôn hả chú? Ồ hơn 11 giờ rồi à. Chiều mà khoảng trễ trễ được không ạ?

nguoi_giau_cung_khoc

– Cuối giờ làm buổi chiều, khoảng 5 giờ tôi ghé lấy được không?

– Giờ đó cháu e chưa xong quá chú ạ, vì mùa này thi cử nhiều quá nên phòng photo của cháu ai cũng bít giờ cả. Hay khoảng 7 giờ chú ghé lấy đi, cháu sẽ cố chen thời gian ra làm cho chú.

– Vậy cũng được, cố gắng giúp chú nha, vì quyển sách này bây giờ ngoại hiệu sách không còn nên chú cần phải sao ra để có mà dự trữ, cháu nhớ giữ cẩn thận cho chú nhé. Thôi cháu làm tiếp đi, tối chú ghé lấy.

– Dạ chào chú.

Nhìn người đàn ông quay lưng đi nó đoán có lẽ ông ta là nhân vật có ghế trong một cơ quan nào đó. Vì quyển sách ông cần photo là quyển “Chiến Lược Kinh Doanh…” cộng thêm vẻ bề ngoài nghiêm trang và lịch lãm của ông cho nên nó mới đoán thế.

*******

– Ồ! Mọi người về hết rồi hả cháu?

– Dạ vì đây là công ty chuyên cung cấp các vấn đề liên quan đến văn phòng như chú biết rồi đó. Các nhân viên nơi đây vẫn làm trong giờ hành chánh, hồi trưa này cháu định hẹn với chú mai ghé lấy, nhưng thấy chú rất quý quyển sách này, mà chiều nay xong việc ở đây cháu cũng không bận thêm việc gì nên cháu quyết định ở lại để photo cho chú. Không riêng gì cháu, các anh chị khác cũng vậy thôi, vì làm thêm thì vừa làm hài lòng khách, vừa có thêm được chút thu nhập chú ạ. Nhưng nguyên tắc ở đây là làm trong giờ hành chánh nên thỉnh thoảng tụi cháu mới dám nhận làm thêm khi khách có yêu cầu đặc biệt.

– Ồ thế sao? Chú cám ơn cháu nhiều lắm nha. Thật sự cháu nói đúng rồi đó, đây là quyển sách mà chú rất quý nó.

– À chú ơi, còn đây là thứ mà khi photo cháu thấy nó rơi ra từ trong quyển sách, cháu đã cất nó ở riêng đây, giờ chú đến cháu xin trả nó lại cho chú.

Khi nó chìa tay đưa cái phong bì nhuốm vàng trả lại cho vị khách này thì nó thấy “có phản ứng hoá học” xảy ra với ông ta ngay. Nó cứ tưởng mặt ông ta là “tấm giấy quỳ” vậy, còn lá thư nó đưa là “dung dịch axit” không bằng, vì khi thấy lá thư và đưa tay chạm vào nó thì mặt ông chuyển từ sắc trắng hồng sang đỏ tía ngay. Sau 1 thoáng im lặng, ông nói với nó:

– Cậu về bây giờ luôn chưa?

– Dạ về ngay thôi ạ, chú có cần gì thêm không, cháu sẽ làm giúp cho.

– Không cậu ạ, cám ơn cậu nhiều lắm. À mà cậu ăn gì chưa? Hay đi ăn với tôi được k? Trước tiên coi như tôi cám ơn cậu, thứ hai là tôi sẽ giải thích cho cậu hiểu về lá thư cậu vừa đưa tôi. Có lẽ cậu đọc nó rồi phải không?

Không hiểu vì sao nó nghe chú ấy nói vậy là gật đầu cái bụp mà không suy nghĩ gì hết. Không phải nó chấp nhận đi là vì miếng ăn, mà nó tò mò xem ông này giải thích như thế nào về lá thư đó. Lúc chiều này khi lá thư rớt ra, nỗi tò mò trong nó cứ dâng lên, nó đã không chiến thắng được cơn cám dỗ mà lấy ra đọc, vì nhìn lá thư thì nó thấy có lẽ người nhận thư đã đọc nó nhiều lần rồi.

*******

– Cậu ăn gì cứ gọi đi, đừng ngại.

– Dạ gì cũng được chú ạ. Về khoản ăn uống chấu không rành lắm đâu, vì ở nhà chỉ toàn cơm và rau thôi.

– Vậy cho đây 2 phần cơm cá kèo kho tiêu và canh chua ếch đi em trai.

……

– Cháu năm nay bao nhiêu tuổi rồi? cháu học trường nào?

– Dạ cháu 20 tuổi, sinh viên năm thứ 2 trường Đại học An Giang, gia đình cháu ở huyện An Phú, nhà khá nghèo nên xuống đây học cháu phải tìm việc làm thêm để có chi phí ăn ở. Cháu chỉ lấy tiền của gia đình để đóng học phí thôi.

– Tôi có thằng con năm nay vừa tốt nghiệp phổ thông xong và thi đại học mấy ngày qua.
……

– Ừ cũng có lẽ cậu lỡn vỡn suy nghĩ về nội dung lá thư trong đầu phải không? Tôi không giấu cậu, tôi sẽ kể cho cậu biết sự thật. Một sự thật mà tôi luôn giấu mọi người, không ngờ được rằng giờ cậu là người xa lạ với tôi mà lại phát hiện ra điều tôi đang cố giấu.

*******

– Ba ơi! Mẹ mới mua cho con bộ đồ mới nè, chủ nhật này nghỉ làm Ba chở con với Mẹ về bên nhà Nội chơi nhe, lâu rồi con không được về đó câu cá, mùa này ở nhà nội mận có trái nhiều lắm phải không Ba? À mà còn có cả xoài nữa, ba chở con với Mẹ về nhà Nội chơi hé, hé Ba?

– Anh à! Mấy lần trước gấp quá nên em chỉ ghé về nhà nội Bé Bo một mình thôi, Mẹ nói khi Bé Bo nghỉ hè anh chở nó về chơi với Mẹ, vì lâu quá rồi mà anh có ghé về Mẹ đâu. Cách đây mấy ngày Mẹ có gọi điện sang nhà mình, lúc đó anh đi làm chưa về. Mẹ nói lâu rồi vợ chồng mình không chở Bé Bo về chơi với Mẹ. Giờ bên đó xoài có nhiều trái chín lắm, nhưng Mẹ không hái, Mẹ nói để trái chín trên cây cho khi Bé Bo về chính tay nó bẻ cho vui. Anh cố thu xếp mà cùng em và con về thăm Mẹ, anh nhé.

– Ừ, được rồi. Ba hứa với Bé Bo, tuần này Ba sẽ chở con và Mẹ về thăm Nội, Về quê Ba sẽ cho Bé Bo tắm sông nè, Ba sẽ tập bơi cho con. Con chịu không?

– Ồ vậy hả Ba? Vậy là con được tập bơi rồi, con thích tắm sông lắm, nhưng con không biết bơi, vậy là Ba hứa là về và tập bơi cho con đó nha.

Vậy mà,…

– Anh ơi! Tuần này em đi công tác ở Cần Thơ, cuối tuần em tranh thủ ghé Long Xuyên, anh cố gắng thu sếp để mình được gặp nhau nha – một thanh niên gọi cho tôi.

Thế là tôi lại không giữ lời hứa với vợ và con. Năm đó con tôi còn khá nhỏ, nó mới có 12 tuổi.

Đó chỉ là 1 trong số những lần tôi sao lãng chuyện gia đình. Tôi là một con người đáng trách cậu ạ. Tôi không xứng đáng là một người chồng, một người cha. Có lẽ cậu không hiểu được tôi. Tôi cũng không có gì để biện minh cho việc làm sai trái của mình.

Khi còn là sinh viên, tôi đã nhận ra điều đi trái tự nhiên trong con người của tôi. Nhưng tôi cố đè giấu nó, tôi kìm nén mọi cảm xúc. Với lại lúc đó, tình trạng ham muốn tình dục đồng giới gần như không phổ biến như bây giờ. Tôi phải cố sống thật giả tạo để đóng tốt vai trò người đàn ông mà tôi khoác lên trên bộ mặt của tôi. Tôi chấp nhận lấy vợ, sinh con. Tôi luôn có cảm giác như mình chính là diễn viên, là đạo diễn, là tác giả…trong một phẩm của tạo hóa. Tôi, khao khát được sống với chính con người thật của tôi, nhưng tôi không có có hội để trút bỏ đi cái áo diễn viên đóng thế của mình.

Rồi vài năm trước đây, tôi học cao học ở TpHCM. Mỗi lần lên học là tôi ở trong nhà khách của cơ quan. Cùng phòng với tôi, có 1 thanh niên trẻ mới tốt nghiệp ra làm được 2 năm, do có ý chí cầu tiến nên đã học tiếp lớp cao học chung với tôi. Phòng ở chỉ có hai người. Dù tôi cố gắng chứng tỏ mình là 1 thằng đàn ông, nhưng vẫn bị cậu ấy nhận ra con người thật của tôi. Thế là chúng tôi yêu nhau. Yêu nhau khi chỉ có 2 người. Trước mọi người chúng tôi là những thằng đàn ông đích thực. Sau Những buổi chiêu đãi, những tiệc tùng chúng tôi vẫn đi tiếp…tăng 2, tăng 3 như mọi người. Nhưng khi trở về phòng riêng thì chúng tôi trút bỏ được thật sự gánh nặng “đóng thế” mà sống thật với chính con người của mình.

Thời gian trôi đi, tôi vẫn sống với công việc và gia đình của mình. Nhưng đối với gia đình thì tôi gần như không có ngày nghĩ. Những ngày cuối tuần, những ngày Lễ, Tết tôi đều bị phải đi họp ở chỗ này đi công tác ở chỗ kia. Tôi gần như quên đi mình đang có một mái gia đình, vợ đang đợi cơm, con đang chờ Ba dẫn đi chơi.

Đến một hôm tôi hoàn toàn bất ngờ, sau khi từ cơ quan trở về. Nhà cửa tối thui, vắng đi tiếng cười nói của đứa con gái 18 tuổi. Bếp núc lạnh tanh, cơm không có. Nhưng trên bàn ăn lại có 1 lá thư. Đó chính là lá thư đã rớt ra từ cuốn sách mà cậu photo hôm nay.

*******

Long Xuyên, ngày … tháng … năm …

Ba Bé Bo thương yêu!

Là vợ của anh, Người cùng sống một mái nhà với anh, người hàng đêm ngủ bên anh thì làm sao mà em không hiểu được anh. Em đã nhận ra những thay đổi của anh khi anh bắt đầu đi học lớp cao học…Em biết anh không thể nói ra điều đó với em. Còn em, em cũng muốn nói với anh, nhưng em cũng không đủ can đảm nói điều đó với anh khi em biết anh đang tự dằn vặt mình. Em cũng không biết lựa chọn nào để tốt cho cả hai chúng ta, cho con, cho gia đình. Giờ Bé Bo nó cũng vào được đại học ở Tp HCM. Có lẽ anh cũng không an tâm khi một thân một mình con gái chúng ta sống nơi xứ lạ quê người? Ở đây, em cũng chỉ lanh quanh mãi trong nhà, thôi thì với số vốn mình dành dụm được trong thời gian qua, em đã nhờ một người bạn của chúng ta mua 1 căn nhà nhỏ trên đó, để Bé Bo nó có chỗ ăn, chỗ học ổn định, em sẽ ở đó với con và làm nhà trọ thêm cho sinh viên nó thuê. Em xin lỗi vì không đem chuyện này bàn trước với anh. Em nghĩ anh không phản đối việc làm của em đâu phải không?

Em nghĩ đây có lẽ là giải pháp tốt nhất đó anh ạ. Anh cũng không cần ngại gì với em. Em hiểu được tâm trạng của anh mà. Em và con sẽ thường xuyên về thăm anh, anh có dịp đi Thành phố nhớ ghé em và con nha. Chúng ta cứ như vậy đi, rồi khi Bé Bo nó ra trường đi làm rồi mình tính tiếp. Chúng ta vẫn là vợ chồng như từ trước tới giờ anh nhé. Em đi rồi, cơm nước anh phải tự lo có lẽ sẽ cực lắm, nhưng anh nhớ là phải ăn uống đầy đủ đó. Ổn định việc nhà cửa ở đây, em sẽ về, nếu thấy anh không ăn uống đầy đủ là em về quê tìm đứa nào lên trông nom nhà cửa và lo cơm nước cho anh.

……………

*******

Lá thư này lần đầu tiên tôi đọc nó cách đây gần 1 năm rồi. Tôi đã kẹp nó trong quyển sách mà khi đem đi photo quên khuấy không lấy ra. Giờ có lẽ cậu đã hiểu được rõ hơn về nội dung lá thư đó rồi phải không?

Cũng khuya rồi, thôi mình về thôi. Đây là địa chỉ và số phone liên lạc của tôi. Có khó khăn gì cậu cứ liên lạc với tôi, đừng ngại.

Nhìn dáng ông thật sang trọng ngồi trên chiếc xe bóng loáng khuất dần trong đêm, cậu cộc cạch đạp chiếc xe cà tàng của mình về khu nhà trọ trong hẻm sâu mà không quên hỏi rằng: thế giới con người nó phức tạp vậy sao? Nó ngỗn ngang thế à? Người ta nói “người giàu cũng khóc” đúng không nhỉ?

HẾT