NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐẸP – Seri Truyện Vợ Dâm
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐẸP – Seri Truyện Vợ Dâm
Tác Giả: Gojira
Danh Mục: Gái Xinh, Máy Bay, Ông Già, Truyện Sex Người Lớn, Vụng Trộm
Lượt Xem: 135 Lượt Xem
CHƯƠNG 2:
Sáng hôm sau, tôi dậy sớm trước cả báo thức. Vuốt nước rửa mặt, thấy hình ảnh phản chiếu của mình thật già nua và uể oải. Khoác lên mình bộ đồ đi làm, tôi rảo bước thật nhanh ra phía cửa mà không đoái hoài gì đến việc ăn sáng, cà phê như thường lệ, hay nói cách khác, tôi cố tình trốn tránh đụng phải ánh nhìn của em bởi tôi biết em cũng dậy rất sớm.
Lướt qua phòng con bé, mặc dù rất tối nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy dáng người đang cuộn mình dưới tấm chăn, có lẽ em cũng đã thức rất khuya.
Đến công ty, tôi cố gắng nhanh chóng chìm vào công việc, thói quen thường ngày. Chà chà…vì muốn bỏ theo người tình, một người vợ của một khách hàng giàu có, già yếu đang đâm đơn ly hôn và giờ họ muốn rút gần 5 tỷ đồng đã đặt cọc ra khỏi dự án. Tôi phải đưa ra quyết định và báo cáo sếp những khoản bồi thường mà họ phải thanh toán. Tôi đã từng gặp vợ chồng nhà này, một ông lão 75 tuổi, vợ mất, 3 đứa con đã định cư ở nước ngoài, nghe đâu lão còn đang mang trong mình căn bệnh ung thư nào đó. Lão già là người rất tỉ mỉ, cẩn thận, mất hàng tuần trời đắn đo trước khi quyết định đổ tiền vào đầu tư cho dự án, nhưng chính xác thì người vợ trẻ đẹp kia mới là kẻ cầm đằng chuôi. Mới sáng này ra, đám luật sư được thuê đến đang làm điên đảo các trợ lý của tôi bởi cái cách mà họ làm việc. Đào bới, liến thoắng, leo lẻo, tuôn dài dằng dặc nào là những điều luật, nghị định. Thực sự chỉ muốn nổ tung cái đầu. Nhưng luật để làm gì khi mà chúng tôi mới là những người đang cầm tiền?
Tệ thay, trong khi công việc thì chưa thông suốt, những suy nghĩ và nỗi sợ hãi tối qua cứ quay cuồng, quay cuồng trong đầu. Lẽ thường, tôi không thích ngồi ăn trưa tại công ty, sáng nay cũng lại chưa kịp ăn sáng, uống cà phê, thế nên tôi nhờ trợ lý gọi cho một cốc espresso và mấy cái bánh ngọt.
Linh – cô trợ lý của tôi trong 3 năm qua, với dáng mình uyển chuyển, đặt đồ order của tôi lên bàn. Ngay khoảnh khắc em định quay lưng đi, tôi lập tức đề nghị em gác tất cả cuộc gọi lại, không nối máy với bất kỳ ai. Chỉ trừ khi nào ai đó báo tin lão sếp tôi bay từ trên tầng 20 bay xuống thì hẵng nói chuyện.
Linh nhìn tôi đầy bối rối. Có lẽ bởi tôi chưa bao giờ yêu cầu em làm như vậy cả. Nói về ngoại hình của em một chút, Linh cao tầm m6, tóc nhuộm khói xám, ăn mặc lịch sự trong một chiếc váy ngắn màu đen, ngắn đến mức đủ làm khiêu khích người nhìn nhưng vẫn đủ dài để không bị gọi là lẳng lơ và không bị đánh giá là thiếu đứng đắn trong môi trường làm việc. Em đeo kính, búi tóc cao, tôi đã có vài lần thấy em xõa tóc dài gần chạm eo, gần như vậy. Thực sự cuốn hút.
"Anh có muốn lấy thêm gì không ạ?" Linh hỏi.
"Ngồi xuống đây đi, anh muốn nói chuyện với em một chút"
Em ném vào tôi ánh mắt bối rối, nhưng sau đó bình thản. Mối quan hệ của chúng tôi khá là nghiêm túc và chuyên nghiệp, tôi và em cùng dự nhiều bữa tiệc với nhau, tôi cũng đã vài lần thấy em say xỉn và thậm chí còn có lần phải đưa em về đến tận nhà. Tuy nhiên, Linh biết rằng một khi tôi đã cơ hội để động chạm vào cơ thể em mà tôi còn không làm thì cớ gì mà tôi lại dở trò ngay tại chốn thanh thiên bạch nhật này. Tôi biết rằng em cũng sẽ ngưỡng mộ, tôn trọng tôi vì tôi là người đứng đắn.
"Có chuyện gì vậy ạ?"
“Ơ… anh muốn tâm sự với nhân viên đáng yêu nhất công ty cũng cần phải có chuyện ấy à?” tôi trêu ghẹo, cố gắng mỉm cười.
"Em thấy kỳ kỳ…có bao giờ anh như này đâu. Thêm nữa là … là bất kỳ ai cũng có thể nhìn thấy anh có điều gì đó không ổn"
Nghe được điều đó làm tổn thương lòng tự trọng của tôi chút đỉnh.
"Rõ ràng thế cơ à? Anh cứ nghĩ anh che giấu cảm xúc đỉnh lắm"
"Thường thì thế. Nhưng chả hiểu sao sáng nay, em đã ngờ ngợ có điều gì đó. Ngoài công việc ra thì là chuyện gia đinh. Em đoán có thể là gia đình. Và với kinh nghiệm ít ỏi … em sẽ nói chuyện này liên quan đến chị Phương Anh. Anh chị lớn tiếng với nhau à?"
"Lớn tiếng đã tốt"
Vẻ mặt hoảng hốt thoáng qua trên khuôn mặt Linh và em nhanh chóng nắm lấy một chiếc ghế, kéo nó đến gần bàn làm việc của tôi, đủ gần để em có thể đưa tay ra và chạm vào tôi.
"Úi, còn tệ hơn cả thế à anh? Động tay động chân?"
"Suýt"
"Em hay tư vấn tình cảm cho bạn lắm, em quân sư cho"
Tôi đã định vậy, nhưng giữa ban ngày ban mặt như thế, tôi không thể kể chi tiết cho Linh được. Tôi càng nghĩ về nó, về tất cả sự quay cuồng, điên rồ mà Phương Anh đã nói đêm qua.
" …nhưng mà….chuyện dớ dẩn lắm"
"Chuyện gì?"
"Chi tiết thì không quan trọng. Nhưng, ngay lúc này đây anh muốn em trả lời một cách thành thật. Anh sẽ hỏi em một vài câu hỏi. Nhưng em phải hữa là không nổi khùng lên đâu nhé. Hay là bị khó chịu, khó xử gì cả. Anh chỉ cần quan điểm từ … từ một người phụ nữ, và phải thành thật."
Linh liếm đôi môi đỏ mọng của mình một lúc trước khi trả lời.
"Cũng hơi ghê ghê đấy nha, mà sự thật lại luôn gây tổn thương."
"Em cứ thành thật nhất đi Linh. Anh với em là đồng nghiệp tốt, làm việc với nhau đủ lâu để hiểu tính cách của nhau. Hơn nữa anh cũng tin em sẽ không nghĩ rằng anh sẽ làm bất cứ điều gì thiếu chuyên nghiệp và ảnh hưởng đến công việc, mối quan hệ giữa anh và em"
Linh đặt tay lên bàn, rướn người và chăm chú lắng nghe.
"Em biết anh là người đứng đắn mà. Anh cứ hỏi đi."
"Em đã bao giờ nghĩ … khi tỉnh táo nhé … là sẽ … ngủ với anh không? Giả dụ anh tỏ ý thích em và có tình ý với em chẳng hạn? Kiểu anh, với tư cách là một người đàn ông … có khiến em … hứng thú chút nào không?"
Linh nhìn tôi chằm chằm trong giây lát.
"Trời ơi, anh đã nói rồi, em đừng hiểu lầm là anh đang gạ gẫm gì hết, tất cả là giả định và anh muốn biết quan điểm từ … một người phụ nữ. Chỉ vậy thôi"
Cô ấy nhìn xuống bàn, rồi ngước nhìn lên tôi.
"Có lẽ sẽ là một cái gì đó chút chút….mà khó tả lắm. Nhưng thú thật em chưa bao giờ nghĩ thế cả. Anh không phải gu của em. Nhưng mà anh không … cái này khó … nhưng anh thực sự không đúng gu em. Em có ngưỡng mộ anh trong công việc. Em quý anh. Nhưng, em không hiểu … em không thể nói rõ ràng, nhưng… kiểu em sẽ không hứng khi nghĩ đến anh. Nói chung… hiếm…gần như không có khi nào em lại…tưởng tượng anh với em lại ngủ chung giường với nhau cả. Cũng có. Nhưng chỉ thoáng qua duy nhất một lần thôi"
"Vậy tóm lại anh không hấp dẫn gì với em? anh không phải thuộc dạng sát gái?"
Lần này Linh nhìn xuống bàn lâu hơn trước khi lại ngước mắt lên nhìn tôi.
"Anh không kém sắc đến thế. Chỉ là anh hơi thừa cân, và hơi … nhão, và anh đang rụng tóc nữa. Em không quan tâm ai nói gì, nhưng với em … tóc tai rất quan trọng. Hói đầu không đẹp. Trong công việc, anh rất cứng cỏi, nhưng trong phòng ngủ … thì … em chỉ có thể miêu tả là anh chỉ là … môt ông trung niên thông thường"
Tôi đã có thể mỉm cười với Linh, mặc dù điều đó rất đau.
"Thế giờ về Phương Anh. Anh cũng muốn em trung thực như vậy. Em có thấy chị Phương Anh hấp dẫn không? Và em có bao giờ thấy có thằng nào để ý hay có tình ý gì trong mấy lần dự party chưa? Theo em thì Phương Anh có biết không?"
Lần này Linh ngẫm nghĩ, mất nhiều thời gian hơn để trả lời.
"Chị Phương Anh thì khỏi phải bàn. Em nói gì được nhỉ. Dáng chị ấy đẹp, vòng nào ra vòng đấy, chân cũng tuyệt đẹp nữa. Theo em quan sát thì cũng có mấy người ở công ty mình để ý đến chị ấy đấy… kể cả sếp lớn"
"Cả sếp lớn à … Ok. Được rồi, còn câu này, câu này mới là câu anh cần em thành thật nhất. Em có nghĩ … hay là có thấy … Phương Anh lẳng lơ không?"
Cô lại nhìn xuống.
"Đùa … "
"Anh muốn biết."
"À… em hiểu rồi… Anh nghĩ là chị Phương Anh đang abcxyz với ai đó à?"
"Anh không chắc lắm, nhưng …. cũng có thể."
"Em không dám chắc, nhưng em để ý có năm công ty làm tiệc Giáng sinh, năm mà anh mới lên chức say ngoắc cần câu ý … anh nhớ không. Có mấy sếp đến chúc mừng, thỉnh thoảng vòng tay ôm chị ấy, vỗ nhẹ vào mông chị ấy, xong kiểu thơm má. Em cũng để ý một vài anh có cử chỉ vuốt ve này nọ. Nhưng, thành thật mà nói, trừ khi anh đi với một bà vợ già nua xấu xí thì hầu hết những đứa con gái bọn em đều đã phải từng trải qua việc này. Anh không phải phụ nữ nên không biết thôi. Giày cao gót không phải chỉ để chị em nhìn sexy không đâu. Em sẽ giẫm lên chân chúng nó nếu có cử chỉ hơi thái quá”
"Nhưng nói đi nói lại, em chưa bao giờ thấy chị ấy phản ứng kiểu lẳng lơ, mời gọi gì hết. Chị ấy không phải kiểu người mất kiểm soát, đùng đùng bỏ đi khỏi bữa tiệc với một người đàn ông lạ mặt đâu. Em không dám chắc chắn rằng chị ấy không làm gì sai, nhưng em không nghĩ chị Phương Anh là một người như thế"
"Chị ấy đẹp thật nhưng mà tin em đi, bọn con gái không phải đứa nào cũng như thế đâu. Chị ấy rất cẩn thận và tinh ý."
Tôi ngả người ra ghế và thở ra một hơi dài. Tôi không thể ăn một miếng bánh nào vì làm gì có cảm giác thèm mà ăn.
"Nhưng em có thấy lệch lệch không, khi mà Phương Anh là người đàn bà rất cuốn hút, sếp lớn cũng còn phải để mắt đến. Trong khi anh còn chả có tí hấp dẫn gì với phụ nữ. Nghe có vẻ sai sai"
"Người ta không chỉ đến bên nhau chỉ vì tình dục đâu. Người ta ở bên nhau vì tình yêu, sự đồng hành, đồng cảm và những đứa con. Anh chị đã cùng nhau xây dựng bao lâu rồi. Anh nghĩ rằng chị ý sẽ vứt bỏ hết mọi thứ chỉ vì tình dục thôi à?"
"Thực tế là có những người như thế mà, Linh. Đàn ông cũng vậy. Đó có thể chỉ là tình dục, nhưng nó là chất keo kết dính hai người trong cuộc hôn nhân với nhau. Và anh cảm giác, giữa bọn anh, chất keo đó không còn nữa".
Cô ấy chỉ nhìn tôi buồn buồn. Không nói gì. Tôi đoán rằng Linh cũng bối rối, Linh có thể rất muốn khích lệ tôi nhưng khích lệ thế nào được khi đối mặt với một tình huống thực sự tồi tệ như này.
Trong phần còn lại của buổi chiều, tôi chao đảo trong guồng suy tư của sự phản bội, ngu ngốc, bạo lực và ham muốn. Tôi cố gắng gạt bỏ nó ra khỏi đầu trước khi về nhà. Nhưng thực sự rất khó khăn. Công việc của tôi thì quá căng thẳng. Có quá nhiều sự phản bội, rác rưởi và niềm tin bị hủy hoại hàng ngày. Nhà đáng ra luôn là nơi nương tựa của tôi, nơi tôi có thể yên tâm tin tưởng vào tình yêu thương của vợ con. Nhưng giờ đây, nơi nương tựa, nơi nuôi dưỡng ước mơ về tình yêu và lòng trung thành đó đã bắt đầu nảy sinh những vết nứt.
###############################