Ngược Lối

– Chúng mày ơi,ra mà xem con bé Song Vũ lại mặc đồ của anh nó kìa.Haha.Lũ trẻ con trong xóm hùa nhau ra xem,trêu đùa,cợt nhả:

– Kệ tao.Để tao yên.Nó ngồi sụp xuống,bịt chặt hai tai:

– Vũ..về nhà ngay..Mẹ nó từ xa tiến lại,lôi xồng xộc về nhà

– Mẹ đã dặn con bao nhiêu lần rồi,không được tự tiện vào phòng anh lấy đồ anh mặc cơ mà,sao con bướng bỉnh thế hả Song Vũ? Mẹ nó quát tháo:

– Tại sao bọn con trai được cắt tóc ngắn,được đánh trần,mặc quần đùi mà con lại không được.Nó xị mặt:

– Con gái là phải dịu dàng.Cứ như mấy đứa con trai thì đâu ra dáng con gái nữa hả con? Mẹ nó nhẹ nhàng khuyên:

– Con không thích dịu dàng.Con không thích.Không thích.Nó chạy một mạch về phòng,để mẹ nó lại trong sự ngạc nhiên:

Đóng sầm cửa lại.Úp mặt vào gối.Nó khóc.Cắn chặt môi.Cố gắng kìm nén những tiếng nấc nghẹn ngào.Nó thấy tủi thân.Ngay từ khi sinh ra,không ai có thể lí giải được rằng,một đứa trẻ là nó xinh xắn là thế,đáng yêu là thế ấy vậy mà tính cách thì chẳng khác gì một đứa con trai.Nó gét phải mặc váy vì vướng,gét để tóc dài vì nóng,ghét chơi búp bê,ghét xem những phim hoạt hình dễ thương,ghét chơi với lũ con trai vì trong mắt nó chúng thật vớ vẩn và chẳng có chút hấp dẫn nào.Ngay đến cả cái tên bố nó đặt,cũng đậm chất con trai. Chính vì thế mà mấy thằng con trai luôn giễu cợt nó,và luôn đem nó ra làm trò đùa.Tuổi thơ với những chuyện không vui,dần hình thành trong con người nó một khoảng cách,sự vô cảm với mọi người.Nó sống khép kín.Nó buồn.Chôn dấu nỗi buồn của một con bé 10 tuổi lớn dần theo năm tháng.

nguoc_loi

***

Mười năm sau:

– Song Vũ, Chiều nay đi tập với bọn tớ không?

– Xin lỗi.Tớ hơi mệt.Chiều tớ nghỉ

– Haiz.Không có cậu,ai sẽ đảm nhận đọc Rap cho bọn tớ đây.

– Chỉ là nghỉ chiều nay thôi mà.Bảo ai thế tạm chỗ tớ đi.Thôi tớ về đây.

Vũ đi thẳng,Để lại cô bạn cùng lớp đứng như trời trồng,nó rảo bước nhanh trên con đường phủ tiếng ve,dưới những tán phượng rợp nắng hè.Hôm nay,trông nó như một Tom boy chính hiệu, mái tóc cắt ngắn,đầu đội mũ phớt màu xanh cô ban đậm, tô điểm thêm đôi ba đường kẻ sọc xung quanh,quần áo rộng thùng thình,lỏng lẻo vài sợi xích sắt,tai đeo head phone,mang trên mình chiếc ba lô đen in hình đầu lâu xương chéo.Dáng đi hiên ngang.Thỉnh thoảng,lọt vào tai nó đôi ba câu xầm xì to nhỏ của mấy đứa con gái đi đường “ Ôi.Đẹp trai quá”.Nó cười khẩy.Chẳng ai biết được rằng,cái đứa con trai mà họ đang khen đó lại là Con gái. Song Vũ – một đứa bé nay đã trưởng thành.

– Chào mẹ.Con mới về”

– Về rồi đấy hả? Lên thay đồ rồi xuống ăn cơm kẻo nguội

– Vâng

Nó về phòng.Toan vứt cặp.Liếc nhìn thấy mấy bộ quần áo sắp ngay ngắn trên giường.Chẳng cần giở ra,nó cũng biết đồ mẹ nó mua.Những chiếc áo đủ màu lòe loẹt,rườm rà.Nó ngán ngẩm.

– Mẹ mới mua cho con mấy bộ đồ đó.Con thấy chưa?

– Vâng.

– Sao? Không đẹp à?

– Không phải.Nhưng lần sau mẹ đừng mua đồ cho con nữa.Con không mặc mấy thứ đồ đó đâu.Cho con tiền,con tự đi mua cũng được.

– Mày toàn mua ba cái đồ gì gì không à.Mày thấy đứa nào trong xóm ăn mặc kì quặc như mày không? Hàng xóm người ta nhìn vào người ta cười vào mặt mẹ mày đấy.Người ta bảo “ Mẹ gì mà cả đời chẳng sắm nổi cho con một cái quần cái áo cho ra hồn” . Mày thấy người ta nói mẹ mày chưa.Xấu hổ lắm con ạ…Mẹ nó cằn nhằn:

– Mẹ thôi đi.Con chán khi suốt ngày mẹ cứ kêu ca như thế này lắm rồi.Bỏ giở bát cơm,nó vội vàng về phòng:

Xua hết đống đồ trên giường xuống sàn nhà.Vắt tay lên trán,nó thở dài.Nó biết,mẹ nó làm tất cả cũng chỉ vì muốn tốt cho nó.Bố mẹ người khác mắng chửi con cái họ vì chúng nó hư hỏng,nghiện ngập,bỏ nhà ra đi.Còn mẹ nó than vãn,kể lể cũng chỉ vì mong một ngày nó thay đổi cách sống đúng nghĩa là một đứa con gái.Chỉ vậy thôi.Nhưng sao có những điều tưởng chừng như đơn giản nhưng thực tế thì nó lại không hề đơn giản một tí nào.Nó cũng thế.Ngay cả trong giấc mơ,nó cũng không bao giờ hình dung ra được hình ảnh nó bận trên mình những bộ váy đủ sắc hồng cam,bồng bềnh,tóc dài thả trôi trông sẽ kì dị như thế nào.Với nó,đó thực là ác mộng.

Nằm suy nghĩ hồi lâu,nhìn đồng hồ,trời đã ngả tối.Cảm giác bức bối trong người vẫn chẳng nguôi ngoai.Nó bật dậy.Thay quần áo.Tính đi ra khỏi nhà,ngắm phố ngắm phường.Hi vọng mọi ấm ức trong lòng tiêu tan trong chốc lát. Thoáng thấy nó lạch cạch trước hiên, mẹ nó nói vọng:

– Mày lại đi đâu đấy hả Vũ?

– Con ra ngoài một lát.Tí nữa mẹ cứ ăn cơm trước đi,không phải đợi con đâu.Nó nói rồi đi thẳng

Không khí về đêm thật nhộn nhịp.Với một đứa có tính cách như nó thì những nơi ồn ào có vẻ không hợp cho lắm.Nhưng nó lại thích cái cảm giác,hòa trộn trong đám người hỗn tạp này.Để cảm nhận được sự sống của vạn vật.Để chẳng ai biết nó là ai?.Sống thế nào?Và mặc cảm ra làm sao?.Nó thích thú.Đang vu vơ vừa đi vừa nghĩ,thì:

– Đồ đàn bà thối tha.Mày dám lừa tiền bạn gái tao à.Mày tưởng mày bị Les nên bạn gái tao cũng như mày sao.Từ giờ tránh xa người yêu tao ra.Nó là của tao.Hiểu chưa?????

Một đám người xúm xít lại chỉ chỉ trỏ trỏ.Một vụ đánh ghen chăng?Nó tò mò lại gần xem.Giữa một vòng người đông đúc,là một người con gái trẻ tầm 22,23t và một người đàn ông to cao.Tên đấy túm tóc cô gái ,tát “ Bốp …Bốp” vào mặt và đay nghiến.Cô ta chỉ im lặng.Không đành hanh, chửi bới hay thanh minh.Chỉ lấy tay ôm mặt như một sự chống cự yếu ớt nhất.Cô mặc trên người bộ đồ liền bó sát da báo.Mái tóc xoăn vàng.Khuôn mặt khá là xinh đẹp.Cũng ra dáng phong cách của một cô gái sành điệu.Thật đáng thương cho một người mĩ miều như thế lại bị đánh ghen giữa thanh thiên bạch nhật.Nó im lặng theo dõi:

– Cút đi. Biến khỏi mắt tao. Đồ lăng loàn. Người đàn ông chỉ thẳng vào mặt cảnh cáo,rồi bước lên xe ô tô,nơi cô bạn gái của anh ta đang rúm ró vì sợ hãi.

Để lại cô gái gục mặt giữa đường một mình. Cảm giác hình như cô bị đánh rất đau. Tay chân bầm tím,mặt mũi xây xước. Có vẻ như người đàn ông đó chẳng nhẹ tay với cô một tí nào.Cô chống tay lên rồi lại khuỵu xuống,chắc chẳng còn sức lực để mà đứng lên. Mọi người dần tản ra khắp nơi,chỉ trỏ,bình luận chán chê rồi vô tâm bỏ đi không một sự giúp đỡ. Bên tai nó vẫn còn văng vẳng tiếng mấy bà bán hàng bên đường “ Cái loại trai không ra trai,gái không ra gái đấy thì đánh cho chết đi” “Dị vật”. Đi kèm là những cái bĩu môi,khinh bỉ. Nó nghe mà thấy uất ức thay cho người con gái đó. Dù cô có sai nhưng họ biết gì mà chửi cô cay nghiệt đến thế? Dẫu sao cũng là con người với nhau cơ mà?. Giờ trên đường chỉ còn lại mỗi nó,nhìn cô gái hồi lâu.Song Vũ chạy lại.

– Để tôi giúp chị.Nó nhẹ nhàng:

Cô gái ngước mắt lên nhìn nó,ra chiều ngạc nhiên.Nhưng vì hoàn cảnh bất lực,đành im lặng,để nó dìu vào ngõ khuất gần đó.(top9xy.wap.sh) Đỡ cô gái ngồi xuống bên bậc thềm của một cửa hàng đã đóng cửa.Nó từ tốn hỏi:

– Chị có sao không?

– Ừm.Chị không sao?Cô gái nhỏ nhẹ:

– Tay chân chị bị trầy xước hết rồi kìa.Để tôi đi mua thuốc về cho chị..

– Thôi.Không cần đâu.Tôi quen rồi mà.Cô gái nhìn vết thương rồi cưởi khẩy chua chát:

– Nhưng..máu chảy rất nhiều…Nó ấp úng:

– Tôi đã bảo không sao.Cậu cứ mặc tôi.Cậu về đi.Tôi tự lo cho mình được.Cô gái ra chiều miễn cưỡng không cần sự giúp đỡ của Song Vũ.

Cô nói xong.Đứng dậy.Khập khiễng bước đi.Vũ chẳng biết làm gì ngoài việc đứng thần ra nhìn cô gái đi khuất.Nó quay lưng.Có chút gì đó đồng cảm trong tâm hồn.

Vũ về nhà.Tắm rửa,thay quần áo.Nó ngồi vào bàn học.Mắt nhìn sách,nhưng tâm trí lại mông lung.Hình ảnh cô gái đó vẫn thỉnh thoảng làm nó phải bận tâm. “ Không biết giờ này chị ấy thế nào rồi?”,vết thương có vẻ nặng không biết có đi được về nhà không?. Mà kể cũng lạ.Nó không hiểu tại sao nó lại quan tâm chị ấy như vậy.Ngay từ lúc nhìn thấy cô gái đó,nó chẳng có cảm giác gì gọi là khinh bỉ hay miệt hạ cô như những người xung quanh,nó chỉ thấy thương hại cô.Là một thằng đàn ông,bị đánh như thế còn choáng váng huống gì là một cô gái bé nhỏ,mỏng manh.

Chợt nhớ mang máng lời nói của người đàn ông “ Mày tưởng mày bị Les nên bạn gái tao cũng như mày sao?”…Bị LES? Nó đã từng nghe nói đến căn bệnh này, là hiện tượng con gái yêu con gái,tức là yêu người đồng giới với mình.Hóa ra cô gái đó bị LES?Chắc cô ấy cũng từng khổ tâm lắm đây?.Song Vũ bỗng dưng thở dài.Bị người ta nói này nói nọ,mặc dù hai người ở hai hoàn cảnh khác nhau,nhưng nó nhận ra,sự giao thoa giữa hai con người.Bị người ta nói ức chế lắm chứ,khó chịu lắm chứ,dù có sai hay đúng,cùng là con người thì cũng không nên khinh miệt lẫn nhau.Vũ trầm ngâm. “ Mà thôi,không phải việc của mình”.Nó lắc lắc đầu.Chuyện đã qua,dù sao mình cũng đã có ý tốt giúp người ta,chứ không như những con người kém hiểu biết,chỉ biết mắng nhiếc người khác kia.Dẹp những suy nghĩ vẩn vơ,nó học bài.

11:30 trưa:

– Vũ ơi,cậu không về cùng cái Linh à? Cô bạn cùng bàn gọi với theo:

– Không.Hôm nay nó bận đi chơi với người yêu rồi.Nó tỏ vẻ bực dọc:

Cữ mỗi lần Linh – con bạn thân chí cốt bảo đi chơi với người yêu là nó lại khó chịu và tỏ vẻ không thích.Cũng chẳng hiểu tại sao nó lại có thái độ như vậy,hay tại vì từ trước đến giờ nó chẳng có lấy nổi một người bạn thân nên giờ thấy Linh suốt ngày đi với tình yêu,tính nó đâm ra cáu bẳn.Thật là khó hiểu.Ra lấy xe,nó phóng nhanh về nhà.

Đang đi.Chợt nó nhìn sang bên đường.Nhìn từ sau lưng cái người này trông rất quen.Cố đạp lên,quay mặt lại để nhìn cho rõ mặt.Nó há hốc mồm nhận ra,là cái cô hôm qua bị người ta đánh đây mà.Trời nắng chang chang,Cô gái đi lại có vẻ rất khó khăn,chân tập tễnh.Nó suy nghĩ “ Mình có nên sang giúp người ta không nhỉ?”.Vòng vo hồi lâu, “ Mà thôi,hôm qua giúp mà chị ấy có chịu nhận lời giúp đâu.Giờ mà sang,chị ấy lại từ chối như hôm qua thì ê mặt lắm,với cả chỉ là người xa lạ chứ có thân thiết gì đâu mà”. Thôi kệ vậy.Nó đạp thẳng.Đi được một đoạn,nghĩ thế nào nó lại Vòng xe lại tiến sát gần cô gái trẻ.

– Chị gì ơi..

– “ Cậu là…?” Cô gái giật mình,dừng lại,ngước cổ lên nhìn:

– Chị không nhận ra em à.Em là người đỡ chị lúc chị bị người ta đánh í.Nó nói thẳng:

– À…xin lỗi.Đột ngột quá nên tôi quên.Tôi nhớ ra rồi.

– Dạ.Không sao.Chị đang đi đâu đấy ạ?

– Ừm.Tôi đi mua một số đồ chuyển về phòng trọ mới.Cô gái thật thà:

– Chân chị đang đau mà lại phải xách nhiều đồ thế này ạ? Nếu chị không ngại thì lên đây,em chở về nhà.

– Tôi…

– Người giúp người là chuyện bình thường mà.Đừng lo,em không bán chị sang Trung Quốc đâu mà sợ.Hì.Chị lên đây,em chở…

Chần chừ hồi lâu,ngó bộ còn phải đi một quãng đường xa.Cô đáp:

– Vậy.Phiền cậu một lát…cô gái trẻ cười hiền:

Xe dừng tại một ngôi nhà cao tầng,có vẻ xây đã lâu.Phòng người đó ở trên tầng 2.Song vũ gửi xe,rồi xách đồ lên phòng.Cửa mở,một căn phòng khá là bé và chật chội.Nói không điêu chứ chắc là bằng cái nhà tắm của nó.Vật dụng trong nhà cũng chưa có gì nhiều.

– Cậu để đấy.Tí nữa tôi sắp vào cũng được.Dù gì cũng gần xong rồi mà..

– Không sao.Nhẹ mà chị.Nó hồ hởi:

– Cám ơn cậu nhé.Cậu uống nước đi.Cô gái từ tốn đưa cốc nước cho Vũ:

– Vâng.Xin chị…

Dọn dẹp xong xuôi.Hai chị em ngồi nghỉ,uống nước.Nhìn Vũ hồi lâu,cô gái lên tiếng:

– Cậu tên gì?

– Em tên Song Vũ.Chị cứ gọi em là Vũ.Thế còn chị?

– Tôi tên Gia Phương.Tại…tại sao cậu lại giúp tôi.Cô gái ngập ngừng:

Thoáng thấy sự bối rối trong mắt cô gái.Vũ từ tốn.

– Em cũng không biết.Chỉ đơn giản là muốn giúp chị thôi.Nó nói sắc mặt chẳng hề thay đổi.

– Sau chuyện hôm qua,cậu không thấy “ Khinh” tôi sao?

– “ Khinh”.Chị đừng nói như thế.Nó xua tay.Em không biết chị là người như thế nào.Cũng chẳng để tâm đến chuyện ngày hôm qua ra làm sao.Chỉ là trong em không có sự “ ác cảm” dành cho chị.

– Nghĩa là cậu “ Thương hại” tôi?

– Dạ.Không..em không có ý đó.Em..Chưa kịp nói hết câu,cô gái chặn lại:

– Tôi đùa đấy.Dù sao từ trước đến giờ chưa ai tốt với tôi như cậu cả.Nên dù có “ thương hại” hay không? Điều đó cũng không quan trọng với tôi lắm.Cô gái cúi đầu,môi mỉm cười cảm kích.

– Thế…chuyện hôm qua là…Nó có chút tò mò:

– À.Có vẻ như tin tưởng Vũ.Cô gái kể “ Cậu cũng biết đấy,tôi bị LES.Tôi và bạn gái của người đàn ông đó qua lại với nhau cũng được một thời gian rồi.Chúng tôi yêu nhau.Nói đúng hơn là cô ấy làm quen với tôi trước.Hôm qua chúng tôi hẹn nhau ở quán café gần đó,và cuối cùng là bị bắt quả tang.Như cậu đã thấy đấy”..Cô gái nhìn nó:

– Nhưng…tại sao cô ta lại vừa yêu chị,lại yêu cả ông kia?

– Đúng ra cô ta cũng là một con Les như tôi mà thôi.Cô ta theo tên kia cũng chỉ vì Tiền.Tên đó là một đại gia,và nhà cô ta nghèo,nên Tiền là thứ không thể thiếu.Còn thực ra,cô ta chẳng ham hố gì lũ đàn ông con trai cả.Cô ta chỉ khát khao những cô gái như tôi thôi.

– Thế,thế còn chị? Chị có yêu cô ta không?

– Không

– ại sao?

– Vì cô ta ham muốn tôi..Muốn có được tôi,cô ta sẵn sàng vét tiền của gã kia để chiều chuộng mọi đáp ứng của tôi.Tôi cũng nghèo như cô ta,cô ta có đại gia còn tôi thì không.Con người ai cũng có nhu cầu của riêng mình.Cậu hiểu rồi chứ?

– Vâng..nhưng..làm như thế,chị chỉ thiệt mà thôi?

– Ý cậu nói chuyện tôi bị đánh hôm qua hả.Tôi bị như thế mấy lần nên quen rồi.Cuộc đời của tôi “ Bạc” lắm,nên cậu không hiểu được đâu.Cô gái cố tỏ ra mạnh mẽ:

– Thôi..cũng trưa rồi.Em về đây..Nó lảng sang chuyện khác:

– Ừ m.Hôm nào rảnh qua chơi với tôi,để tôi tiễn cậu..Cô gái niềm nở:

– Vâng.Em biết rồi..Em chào chị.

Dắt xe ra cổng.Đang định đi,nhớ đến điều gì đó,nó quay đầu lại. “ À chị này,đừng gọi em là cậu nữa.Thực ra…em là con gái đấy.Nhìn bề ngoài dễ nhầm lẫn thế thôi.Hì.Chị cứ gọi em là Vũ đi nhé.Thôi em về đây”.Nó lè lưỡi một cái rồi đạp xe đi vút.Để lại cô gái đứng nhìn theo với vẻ ngạc nhiên.

Tối hôm ấy,nó đi ngủ sớm.Leo lên giường,vẫn chưa thể nào chợp mắt được.Vắt tay lên trán,nó nghĩ đến chị.Người con gái có cuộc đời khá phức tạp.Nhìn vào mắt chị,nó có cảm giác trong đấy là vô vàn nỗi niềm suy tư.Chẳng ai đang nhiên lại tự chuốc đau khổ vào mình.Chắc chị cũng có nỗi khổ của chị.Cũng như Song Vũ,nó cũng có nỗi khổ tâm của riêng mình thì huống gì chị là một người từng trải và có cuộc sống long đong như vậy thì đâu phải là trường hợp ngoại lệ.Bị Les, bị người ta hắt hủi,có lẽ chị cô đơn lắm.Nhìn vào cái cách chị nhìn nó đầy cảm kích là nó biết chị thiếu thốn sự quan tâm như thế nào. “ Vài hôm nữa,mình có nên qua chỗ chị chơi không nhỉ?”. “ Liệu chị có thấy phiền?”. Lăn lộn giữa giường với đống câu hỏi ngổn ngang.Nó thiếp đi lúc nào không hay.

2 ngày sau:

Hôm nay,nó tính đi học về rồi qua nhà chị.Nên chuông vừa báo hết tiết,là nó phi một mạch đến phòng trọ của chị.Đứng dưới hồi lâu,nó chần chừ.Nửa muốn lên,nửa lại ngại. “ Không biết chị có nhà không?’’. Thôi đã đến rồi thì quyết định lên vậy.Lúc từ trường đến đây thì hào hứng như thế,đến lúc có mặt ở đây rồi nó lại có cảm giác ngượng ngùng.Chầm chậm leo từng bước cầu thang một cách nặng nề.Cuối cùng nó cũng đứng trước cửa phòng chị.Cửa không khóa ngoài.Tức là chị có nhà.Hít mạnh một cái thật sâu.Nó gõ cửa.

– Ai đấy?

– Em..là em..Song Vũ đây chị ạ…

Cửa mở.Cô gái ló đầu ra ngoài.

– Vũ đấy à em.Hôm nay được nghỉ hay sao mà đến chơi với chị thế?Cô gái vui vẻ:

– 3h em có tiết học trên trường.Cũng lười về nhà nên tiện đường ghé qua chị chơi,giết thời gian.Hì.Nó bịa đại một lí do:

– Ừm.Thế hôm nay ở lại ăn cơm với chị cho vui.Chị nấu cũng gần xong rồi..

– Dạ.Thế cũng được ạ.

Nó ngồi xuống mép giường.Nhìn ngó xung quanh.Ngôi nhà đã gọn gàng đi phần nào.Nhìn chị.Nó thấy lúc chị ở nhà rất khác với lúc chị đi ra đường.Chị ăn mặc giản dị,tóc búi cao.Mặt mộc trông rất tự nhiên.Nhìn chị hiền và không sắc sảo như lần đầu nó gặp.Nó thích chị như thế.Nó cười thầm trong bụng.Mải suy nghĩ,chị bê cơm ra từ lúc nào.

– Ở một mình nên chị cũng không chú trọng việc ăn uống lắm.Có gì ăn nấy,em thông cảm nhé.hì hì

– Không sao đâu chị.Em dễ tính với cả cũng dễ nuôi lắm.hehe

– Ừm.Nhìn em là chị biết mà. ^^

– À mà em đang học ở đâu? Có xa chỗ chị không mà đạp xe đạp đến đây?

– Em đang sinh viên năm 2 trường đại học Xây dựng.Từ đấy lại đây cũng có xa đâu ạ.Chị đừng lo.Nó cười toe:

– Ừm.Chị chỉ sợ học xa.Trời thì nắng,Sợ em mệt thôi.

– Không sao mà chị.hì.Thế quê chị ở đâu mà ra đây ở trọ ạ?

– Chị người Hòa Bình.Bố mẹ chị mất sớm,chị ở với họ hàng.Lâu dần họ biết chị bị Les.Chị trở thành nỗi ô nhục và cái gai trong mắt họ.Chị chán nên tự động ra ở riêng.Gia phương nói trong ngậm ngùi:

– Vâng.Thôi chị ăn đi.Cơm canh nguội hết cả rồi.Nhìn chị cố kiềm chế cảm xúc,nó nghẹn lòng,không muốn hỏi sâu thêm

Hàng ngày,cứ thế trôi qua.Lâu lâu nó lại đến thăm chị một lần.Riết thành quen,mỗi ngày không gặp được chị nó lại thấy thiếu thiếu.Lúc thì hai chị em đi xem phim,lúc lại đi uống trà chanh,ngồi café nói chuyện..Thỉnh thoảng nó chở chị đi siêu thị mua đồ,chị dạy cho nó nấu ăn. Có vẻ như lâu lắm rồi,chưa có ai thân với chị như nó.Và với nó,ngoài Lan thì chị là người thứ hai nó cảm thấy gần gũi,thoải mái mỗi khi ở bên.Chị thường gọi nó với cái tên đáng yêu là “ Người yêu bé nhỏ”.Thỉnh thoảng đang ngồi học bài,nó lại nhận được tin nhắn của chị “ Nhóc ơi,chị nhớ nhóc”.Làm nó cười suốt cả buổi tối.Dù biết chị trêu,nhưng mỗi lần được nghe chị gọi nó âu yếm như thế,nó rất vui.Đôi lúc tay nó vô tình chạm phải tay chị,mặc dù với nó con gái chạm tay con gái là chuyện bình thường,ấy vậy mà tim nó Có chút xao xuyến.Má nó ửng hồng vì ngượng.Chẳng hiểu tại sao thứ cảm xúc đó cứ len lỏi trong con người nó. Lắm lúc đi cạnh nhau,ai cũng tưởng nó là em trai chị.Nhiều khi nó chẳng lấy làm vui gì vì điều đó,nhưng miễn là đi cùng chị,trò chuyện với chị thì điều đó chẳng đáng để nó bận tâm.

Rồi một ngày:

– Vũ này…

– Ừm..sao hả chị?

– Nếu bây giờ,có một người đàn ông bảo thích chị.Chị có nên nhận lời không?

Thoáng ngạc nhiên,nó ậm ừ:

– Em…em không biết.Thế có ai tán tỉnh chị à?

– Ừm..gần đây chị mới quen một anh làm ở công ty thiết kế nội thất.Anh ấy năm nay gần 30.Cũng tốt với chị lắm..

– Thế…thế chị có thích anh ấy không.Nó hỏi dồn:

– Em hỏi ngốc thế.Chị là Les mà.Les thì đâu có cảm giác với con trai. Chị xoa đầu nó cười:

– Thế sao chị còn hỏi em có nên nhận lời không?

– Bởi vì người ta có thể sống trái với lương tâm của mình mà.Anh ấy cũng đến tuổi lập gia đình rồi,và chị cũng nên tìm cho mình một người đàn ông tốt.Có thể chị không yêu anh ấy,nhưng chị nghĩ chị có thể đóng tốt vai người đàn bà bên cạnh anh ta..Dù đó quả là khó khăn đối với chị và chị cần cố gắng nhiều..

– Thiếu gì người tốt để chị yêu? Sao phải tự làm khổ mình như vậy? Nó bực bội:

– Vì..chị sợ..chị sợ đánh mất đi cơ hội hiếm hoi này.Vì người đàn ông đó quá tốt với chị.Nên..chị..

– Thôi đi..Em không muốn nghe chị nói nữa.Em có việc.Em về trước đây.

Nó vội vàng đi ra cửa.Để lại Chị ngồi một mình.Giọt nước mắt chợt rơi..

Tối hôm ấy,nó thức trắng đêm.Mọi suy nghĩ đổ dồn về chị,về cuộc nói chuyện ngày hôm nay.Không hiểu vì sao nó lại phản ứng gay gắt về việc chị có người khác tán tỉnh như vậy.Tâm trạng này,không giống như cảm giác nó đã từng khó chịu với Linh,khi Linh có người yêu mới.Cảm giác sợ,rất sợ.Nó sợ chị sẽ rời xa nó mà chạy theo người đàn ông kia.Cuộc đời của chị đã khổ lắm rồi,nó không muốn chị khổ sở thêm nữa.Sống như vậy,ai mà chịu nổi được cơ chứ? Nghĩ đến đấy thôi nó đã phát điên lên rồi.

Những ngày sau,nó không gặp chị.Và những ngày không gặp chị,là những ngày nó như sống trong địa ngục.Nó nhớ chị.Nó muốn được nhìn thấy chị,dù chỉ là trong chốc lát cũng đã đủ hạnh phúc với nó lắm rồi.Ấy vậy mà,chỉ vì lòng tự trọng của mình,nó cố kìm nén.

Nó ăn không ngon,ngủ không yên.Lắm lúc nó muốn gọi cho chị và hét toáng lên rằng “ Nó nhớ chị lắm lắm”.Nhưng nó không làm được.Ấn rồi lại xóa,cầm lên rồi lại đặt xuống.Nhiều khi,nó ức chế đến phát khóc.Thiếu chị,nó mới thấy những ngày qua quý gia với nó đến dường nào.Nằm trên giường,nước mắt chảy ra,tô đậm trên từng khóe mi.Nó khóc. “ Chị ơi,nó muốn gặp chị”.

Sáng hôm ấy,nó đến trường nhưng lại được nghỉ học.Sau 2 tiếng ngồi trên căng tin,đắn đo và lưỡng lự mãi.Nó quyết định bỏ qua cái lòng tự trọng của mình,mong sao nó gặp được chị.

Đứng trước cửa phòng chị,nó ngỡ ngàng vì dòng chữ “ Phòng cần cho thuê”. Chạy xuống hỏi cô chủ nhà,nó mới hay.Chị trả phòng từ hôm qua.Nghe cô chủ nhà bảo,đồ của chị vẫn còn một ít ở trong phòng,ngày mai chị đến lấy nốt.Ngày mai? Ngày mai nó phải đi thực tế với lớp đến tối mới về.Nó sợ không gặp được chị.Run run viết vội mẩu giấy.Nó hẹn chị tối mai gặp nó tại quán café cũ.Rồi đưa cho bà chủ nhà,nhờ đưa hộ.Nó ngậm ngùi nhìn lại căn phòng lần cuối,rồi quay xe về.

Cả tối nó liên lạc với chị mà số thuê bao.Không lẽ “ chị ghét nó đến thế sao?”. “ Tại sao chị đi mà không nói với nó một lời nào?’’. “ Nó là gì đối với chị?”. Có thực sự chị tốt với nó hãy cũng chỉ là loại gái hư hỏng mà người ta nói về chị. Aaaaaaaaaaaa…nó hét lên đầy đau khổ.Trằn trọc cả đêm,mong sao trời sáng,tối mai là nó có thể gặp được chị rồi.Liệu chị có chịu gặp nó không? Gia phương?

8h tối

Đi với lớp về,chưa kịp tắm rửa,ăn cơm.Nó phi thẳng một mạch đến quán café.Tối nay mưa.Mưa rất to.Nhưng chẳng thể nào ngăn nổi bước chân nó tìm đến chị.Nó đến.Vẫn chưa thấy chị đâu.Nó ngồi chờ.Vẫn chỗ ngồi quen thuộc.Gọi Loại nước uống quen thuộc của chị và nó.

10h..

Vẫn chẳng thấy chị đâu.Tâm can nó như lửa đốt.Ngoài trời mưa tầm tã.Nó sốt ruột.Điện thoại thì thuê bao. “ Liệu trên đường đến đây,chị có gặp chuyện gì không?”. Xoay vòng chiếc điện thoại liên hồi trên bàn nó sốt sắng,chị vẫn chưa đến.Nó thất vọng.Gục mặt xuống bàn.

– Song Vũ…

Ngẩng đầu lên.Là chị đang đứng trước mặt nó

– Chị…sao chị đến muộn vậy..

– Ừm..chị..chị có tí việc.Em đợi chị lâu chưa?

– Đi với lớp về em đến đây luôn.Cũng lâu rồi.Nó xị mặt:

– Chị xin lỗi.Em ăn gì chưa?

– Em không đói.Sáng nay em đến tìm thì bà chủ nhà bảo chị trả phòng rồi.Chị chuyển đi đâu? Sao không nói với em?

– Ừm..xin lỗi vì chưa kịp nói với em.Chị..chị sắp lấy chồng rồi nhóc ạ.Chị nói mà nghẹn lại:

– Chị sắp lấy chồng? Chị lấy ai? Cái người đàn ông lần trước chị kể sao?Nó như không tin vào tai mình nữa:

– Ừm.Là anh ấy. Chắc khoảng giữa tháng này bọn chị cưới.Em không chúc mừng chị sao?

– Tại sao chị lại tự làm khổ mình như vậy chứ? Chị đâu có yêu người ta?Nó cảm thấy đau buốt tận tim:

– Ừm.Chị chẳng còn cách nào khác..

– Chị thật ngu ngốc.Nó tức giận:

– Chị biết..bây giờ em muốn nghĩ chị thế nào cũng được.Chị chấp nhận. Thôi khuya rồi,chị về đây.Khi nào cưới,Chị sẽ gửi thiếp mời cho em sau.

Nhìn chị đi trong vội vã.Nó bần thần.Cảm giác như ai đó đang bóp nghẹt trái tim bé nhỏ đang thổn thức trong con người nó.Nó đau quá.Cảm tưởng,những lời chị nói ra khiến nó không thở được.Nước mắt dàn giụa.Chợt nghĩ ra điều gì,nó chạy đuổi theo chị.

Mưa ngày càng to.Nó cứ chạy.Chạy mãi,cho đến khi nhìn thấy chị.Nó gọi to:

– Chị Gia Phương…

Chị hoảng hốt.Quay lại nhìn nó.Giữa một con hẻm vắng,ngoài tiếng mưa rơi rào rào bên tai.Chỉ còn lại mình nó và chị.Chị cầm ô,còn nó từ đầu đến chân ướt sũng.Nhưng nó chẳng màng,vì nó có rất nhiều điều chưa nói với chị.Tiến lại gần chị,Nó nói vọng trong mưa:

– Chị biết không.Ngay từ khi gặp chị,em đã rất có cảm tình với chị.Nhờ có chị em mới nhận ra,không phải chỉ có mỗi gia đình mới mang lại cho em niềm tin tưởng tuyệt đối.Mỗi ngày trôi qua,được nói chuyện với chị,được chị quan tâm.Em cảm thấy rất hạnh phúc.Dần dần em nhận ra,chị có ý nghĩa với em biết nhường nào. Gia Phương,em muốn nói với chị “ EM YÊU CHỊ”….

Nó ghé sát lại,nhẹ nhàng đặt vào môi chị nụ hôn thật sâu.Rồi quay lưng Chạy điên cuồng trong mưa.Nước mắt hòa vào mưa mặn chát.Nụ hôn vương vấn trên đầu môi.

Nó chạy đi mà không hay rằng,Gia phương vẫn đứng đấy, gồng mình lên cố gắng che dấu cảm xúc vì nó.Chiếc ô buông thõng xuống mặt đất,cô đứng yên hồi lâu rồi ngã khuỵu xuống,giọt nước mắt nhạt nhòa khẽ rơi,cô nói trong đau đớn “ CHỊ CŨNG YÊU EM,SONG VŨ – CHỊ XIN LỖI”….

Giữa những vùng đất khô cằn sỏi đá, Dù bị vùi dập trong mưa giông bão gió,“ Hoa dại” vẫn mọc và vươn lên đón ánh nắng của tạo hóa đất trời..Sinh tồn – mãi mãi sinh tồn…