Ngọt Ngào

Đôi lời của tgiả: Truyện được viết trong một buổi chiều đầy gió và mây, hoàn toàn dựa trên nền cảm nhận từ ca khúc “Ngọt Ngào” của bà chị Đông Nhi (dạo này đâm ra ‘sến hóa’, lấn sân từ nhạc Hàn và USUK sang nhạc Việt, lại toàn nghe những bài mà mang tới lớp hát chúng nó đều trợn mắt “Mày sến wá vậy gái?”)(1 lũ đê tiện). Ngọt Ngào (Honeyed) không phải là One-Shot đầu tay của bạn Nấm, nhưng là Fic hoàn-thành-đầu-tiên của em nó, có gì sai sót mong các bậc tiền bối tung chưởng tự nhiên, trên hết mong mọi người bỏ chút tgian đọc + ủng hộ đặng em nó hoàn thành nốt 3 Fic còn lại đang nằm trong tầm dự án (treo tới đầu tháng 7 vậy).

ngot_ngao

~o0o~

Author: Nấm Đông.
Category: Shounen Ai + Lãng mạn Nhẹ nhàng (Romance).
Rating: Hàng rất đỗi ‘nhẹ nhàng’ ha: K+ (9+).
Warning: Fic có đề cập (gián tiếp) tới Đồng tính Nam, nếu ai bị ‘dị ứng’ xin dẹp qua 1 bên và nhấn nút Back.
Status: One-Shot.
Summary: Một giấc mơ Ngọt Ngào và nhẹ nhàng.

~o0o~

Purple Dream (by Aislinn Adams)

Nhấn Play trước khi đọc nhé (đang thử nghiệm vụ lồng nhạc vào Fic)

~o0o~

Mùi hoa sữa bảng lảng bay mơ hồ trong không khí. Trời nắng hững hờ. Gió nhẹ tênh. Ngày thật ngọt ngào…

Em: Áo sơ mi màu hồng nhạt, để hở 2 cái khuy đầu tiên (chuyện, dù gì thì cũng cần chút không khí, bịt bùng che chắn sức-xuân-đương-căng-tràn làm chi), quần jean trắng tinh khôi đúng mốt ‘bó cẳng ôm chân show giò’, giày Converse màu đỏ đế mỏng cổ thấp (mới tậu ở Diamond trong đợt Premium Sale 20% hiếm hoi), mái xéo nâu nâu (cháy nắng) điệu đà với đời (ừ thì tui xấu tui có quyền), và một cặp kính Nobita không độ không cận cũng đeo, chủ yếu đeo đặng lừa tình các anh.

Nói chung là em nhí nhởn trong nắng (vâng, như một con điên).

Anh: Áo sơ mi (sơ mi nữa hả?) xanh baby blue, sắn tay lên tới khuỷu cho ra dáng giai đại học phơi phới đôi mươi, quần jean đen ôm đầy đủ để thấy dáng xì-po, thấp thoáng đường nét S-line đó đây, dép Dr.Marten khủng bố nâu xì một cục bụi bặm, tóc cắt ngắn vuốt gel xịt gôm đầy đủ. Trên tay một bó hồng nhung to tổ bố, thơm ngào ngạt (thì em đoán thế), anh thơ thẩn ngồi nhìn trời đất.

Nói chung là anh trông bảnh cực kỳ í. Lại còn cái tướng đang chờ người yêu kia nữa chứ.

Mong sao cho đôi ta sẽ mãi bên nhau ngày sau,
Gió gởi những chiếc hôn nồng nàn một tình yêu
I’m in love with you…

Thấy anh, em hơi đứng hình, cả đỏ mặt nữa. À ừ thì ai biểu anh đẹp giai quá làm chi, trông phong độ lại tài tử lãng mạn thế kia ai mà không chịu chết hỡi bưởi? Thật là, người gì đâu mà biết lừa tình người ta ghê… chắc tại vậy mà cả năm rồi em không ngừng ‘đắm đuối’ vì anh đó thôi.

Thấy em, anh trở về với thực tại, khấp khởi đứng lên và cười rạng rỡ. Á á lại còn vẫy tay nữa kìa, làm mọi người nhìn em gần chết, làm em xấu hổ muốn độn thổ, làm trái tim em xuyến xao biết bao… (bé ơi sao bé sến dữ thế?)

_ Hôm nay mình đi đâu ha?
_ Ai biết anh, tự nhiên hẹn tui ra đã đời xong hỏi nhảm cùi dừa vậy? Thế thì hẹn tui ra mần chi?
_ Àh nhớ rồi, anh…

Anh nhẹ nhàng nâng bó hồng lên một khoảng cách vừa vặn trước mặt em, đủ xa để em nghe chút hương nấn ná nơi đầu mũi, và đủ gần để mùi hoa dính bết lại trên tóc em, ừ thì trên cái mái hiên nâu nâu cháy nắng của em…
_ …có cái này tặng em.
_ Ai thèm! Tui là con trai chớ bộ, làm như cứ mua hoa là tui đổ ầm ầm như cây non mùa bão vậy!
_ Không nhận là anh ôm em luôn đó, mà lúc ấy thì không biết ai đổ àh! Thiệt tình, con trai gì đâu mà cứ ôm phát là mềm nhũn ra như bún với cháo vậy!
_ (đỏ mặt) Kệ tui, ai bảo anh ôm chặt quá chi, làm tui ná thở mún chết không hà, cứ như thế…

Anh bất chợt vươn tới em, nhẹ nhàng, ấm áp. Mùi da thịt anh sao mà… (lấp lửng thế là sao?) Phải chi trời lạnh lạnh thêm chút xíu xiu nữa nhỉ, lúc đó đôi mình chắc thành cảnh chính trong mấy chục bộ phim Hàn dài tập em hay nước mắt nước mũi tòe loe cùng mỗi tối luôn.
_ … ai mà chịu nổi… (lí nhí rồi tắt đài luôn)
_ Thế như vầy được chưa?

Em im lặng, bối rối đỏ mặt. Ôi đời có anh sao ngọt ngào quá. Ừ thì em như cọng bún miếng cháo gì gì đó mà anh ví von, mặc kệ anh. Em ngập ngừng, rồi lại thấy cơ thể mềm nhũn ra:
_ Chưa, anh …ôm chặt nữa đi.

Nhìn vào sâu đôi mắt của anh,
em muốn nói thật khẽ
Huh oh, I fall in love with you…

Khó khăn lắm em mới mở được đôi mắt nặng nề lên, làm như chúng bị trét xi măng không hà. Lại một giấc mơ chập chờn như điện miền núi nữa về anh, lại kết thúc một cách vô duyên nữa chớ. Anh vi vu theo cái máy bay đi Mỹ mới được một ngày, vậy mà nỗi nhớ trong em đã kịp leo lắt theo từng giấc mơ ngọt ngào.

Mong sao cho đôi ta sẽ mãi bên nhau ngày sau,
Gió gởi những chiếc hôn nồng nàn một tình yêu
I’m in love with you…

Điện thoại em rung rần rần nãy giờ, thảo nào mơ (mớ) mà cứ nghe thoảng thoảng nhạc chuông tin nhắn – Ngọt Ngào. Em lật đật bấm bấm chọt chọt cái điện thoại, vội vàng đọc ngấu nghiến những dòng tin nhắn ngắn ngủi từ anh:
_ Em se doi anh chu?

Em cười phì, rồi chợt mộng mơ. Hình như là năm năm nhỉ? Không biết trong năm năm đó sẽ có chuyện gì xảy ra đây ha? Anh sẽ trở về trong bộ dạng của một chàng trai năng động trẻ trung với nụ cười công nghiệp không thể giả hơn dính chặt trên môi? Hay bầm dập xác xơ tơi bời vì bị chúng hành? (hàhà cho anh chừa thói hay bắt nạt em, thấy người ta hiền làm tới!) Về phần em, năm năm ấy chắc em mua hẳn một cái nhà gần sân bay luôn, tối ngày lo ăn lo ngủ với lại chiều chiều tựa cửa chờ anh về, có gì tiện thể hóa thân thành hòn vọng phu nổi tiếng. Dù gì cũng gần sân bay, cũng tiện cho khách du lịch người ta tham quan chụp hình… (tự sướng có trình độ)

Thôi kệ thây nó, lo xa tính kỹ tới đó chỉ có nước mau già, mà già nhăn nheo teo tóp thì sẽ xấu, mà xấu xí như trái bí thì khi anh về sẽ không còn thương em nữa, mà lúc đó thì chỉ còn nước mua axit tự tạt cho nguôi nhục hả giận, blab blab blab… Em nhắn lại cho anh, nghịch anh chút chơi, ai bảo anh… dễ ghét:
_ Ai them doi anh!

Nhưng em biết là em sẽ đợi. Và em biết là anh cũng sẽ đợi…

~Hết~