Nghịch Tử – Truyện Loạn Luân 2024

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Nghịch Tử – Truyện Loạn Luân 2024

Tác Giả:

Lượt Xem: 2091 Lượt Xem

Phần 19: Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi

Ranh giới giữa sự sống và cái chết đôi khi chỉ là sợi dây mong manh vô hình mà ta chỉ cần chạm nhẹ thì sợi dây ấy sẽ vỡ vụn từng mảnh. Có phải là những thứ mong manh đều dễ vỡ? Ranh giới giữa phần “con” và ”người” đôi khi chỉ được ngăn cách bởi chiếc quần lót mỏng manh, mà khi ta cởi bỏ nó ra thì mọi thứ không còn nguyên vẹn như xưa nữa.

Cậu bạn thân của tôi đã ra đi như thế đấy. Tôi đau buồn vì mất đi một người bạn tốt, cũng buồn vì từ nay không còn ai về quê thu thập thông tin nhà tôi để cho tôi biết nữa. Sau này tôi có nhiều người bạn nhưng mãi mãi không có lấy một người bạn như thế, hãy trân trọng những gì mình đang có, vậy đấy… Mong manh!
Tôi lên thành phố chuẩn bị cho kỳ học sắp tới, có lẽ phải tết mới về được, định lòng như thế. Tôi vui vì mẹ đã không còn day dứt mặc cảm tội lỗi như trước và càng vui hơn nữa khi biết mẹ cũng ngày ngày mong ngóng tôi về. Thực ra thì đàn bà là vậy, tôi đúc rút ra được kinh nghiệm sau này, đàn bà về cơ bản khi đã có tình cảm rồi họ thường yêu sâu đậm, một lần hay ngàn lần cũng vậy. Tuy không phải tất cả nhưng…

Tôi gọi điện về nhà nhiều hơn, tôi sợ mẹ buồn, lủi thủi. Chiếc điện thoại cũ của tôi giờ đã thành kỷ niệm, hồi đó điện thoại di động là thứ xa xỉ và chỉ có chức năng nghe gọi căn bản. Mẹ tôi cởi mở hơn, cũng hay gọi điện lên cho tôi vào những ngày cuối tuần. Bố tôi chẳng bao giờ gọi điện cho tôi, dù là một lần, bố tôi cũng không có số điện thoại của tôi mà có lẽ cũng không biết tôi có điện thoại. Mùa hè cứ thế êm đềm qua đi, tôi tự đi làm để nuôi bản thân mình, đôi khi tôi cũng gửi về cho mẹ những món quà nhỏ, chẳng hạn như cái ví hay túi xách, những đồ rẻ tiền vì tôi cũng không có tiền để mua những thứ đắt đỏ. Mỗi lần như thề mẹ tôi rất vui, đều gọi điện lên cười nói ríu rít.

Từ quê lên thành phố cũng không xa, hơn trăm cây số nhưng hồi đó đi lại cũng không thuận tiện như bây giờ, có khi cả buổi sáng mới đi được quãng đường như thế. Đó cũng là một lý do tôi ngại về. Mùa hè cũng gần qua, tôi thấy thời gian qua đi lẹ quá, cứ mong chờ điều gì đó thời gian qua đi thật lâu nhưng khi tập trung công việc thì thời gian trôi qua kẽ tay…
Chiều, tôi trở về khu trọ quen thuộc trên chiếc xe cũ quen thuộc, con đường quen thuộc, tự nhiên lòng tôi như lửa đốt. Linh cảm cho tôi biết có chuyện gì đó sắp xảy ra. Tôi tự nhủ sao mắt mình lại nháy như vậy, không biết có chuyện gì không. Đang suy nghĩ mông lung thì “Rầm”, tôi bất tỉnh tại chỗ. Khi tỉnh dậy thì tôi đã nằm trong viện rồi. Khắp mình mẩy đau nhức, mắt tôi hoa lên, mơ hồ nhớ lại những gì đã xảy ra. Thì ra do vội về nhà trọ mà tôi tông xe vào người khác rồi lăn ra bất tỉnh. Có lẽ người đi đường đã đưa tôi vào đây, cái bệnh viện thành phố lần đầu tôi đến.
May quá, không sao là may rồi, tôi tự nhủ khi thử cử động tay chân. Sờ lên mặt có đôi chút xây xát nhưng theo thời gian sẽ hết thôi, quan trọng tay chân đầu óc không sao là may rồi. Tôi tự nhủ từ nay sẽ đi đứng cẩn thận hơn, lỡ chẳng may có chuyện gì… Một thân một mình ở cái thành phố hoa lệ này biết ra sao? Ranh giới giữa sự sống và cái chết đôi khi chỉ là sợi dây vô hình…
Tôi nằm ở phòng chung với một vài người nữa, hình như họ cũng bị tai nạn thì phải. Tôi thấy có người thở ôxy, có người thì băng bó. Rùng mình! Tôi định ngồi dậy nhưng có vẻ khó khăn quá, đành nằm nghỉ ngơi. Đói bụng quá, bụng sôi lên từng cơn làm tôi khó chịu vô cùng.
Chợt cửa phòng mở, ai kia, kia chẳng phải là mẹ tôi sao? Sao mẹ tôi lại ở đây? Ai báo cho mẹ tôi sao? Mẹ tôi trong trang phục bệnh viện người nhà bệnh nhân ngỗi xuống giường phía đầu tôi, lại mùi hương ấy…
– Con dậy rồi à?
– Sao con lại ở đây? Sao mẹ lại ở đây?
– Con đi đứng kiểu gì mà tông vào xe người ta, may là không sao.
– Thề người ta có sao không? Xe có sao không? Tôi có nhiều câu hỏi quá.
– Người ta may là không sao, chỉ có con bị bất tỉnh thôi. Xe thì công an mang đi rồi, để phục vụ điều tra gì đấy. Mẹ không rõ, quan trọng con không sao là may rồi.
– Thế có phải đền gì không mẹ? Mà sao mẹ lại ở đây?
– Người ta không sao nên đền thì không phải đền, chỉ phải đền sửa xe cho người ta thôi. Như vậy là còn may măn lắm rồi. Mẹ nhớ con lên thăm con xem con học hành thế nào, ai dè lại thấy con thế này. Cũng may là mẹ lên đúng ngày con bị tai nạn nên còn có mẹ bên cạnh lo cho con.
– Nhưng sao mẹ biết con bị tai nạn mà đến đưa con vào đây?
– Con bị tai nạn gần nhà trọ, người cùng xóm trọ đi qua thấy vậy đưa con vào viện, lúc nó về xóm trọ thấy mẹ ở đấy nên nói cho mẹ biết. May quá!
– Đúng là sự trùng lặp may mắn kỳ lạ, lúc đó chẳng hiểu sao con có linh cảm kỳ lạ, mắt con nháy liên tục, hoá ra là vì mẹ quê lên.
– Chứ không phải vì ngắm cô chân dài nào mà lao vào người khác à? Mẹ tủm tỉm.
– Nhà mình cũng không khá giả gì, đang nợ tiền ông bà ngoại mà lại phải đền tiền thế này… Tôi nghẹn lại…
– Của đi thay người, con không sao là mẹ mừng rồi. Con có mệnh hệ gì chắc mẹ không sống nổi. Mẹ tôi lại sụt sịt như chuẩn bị khóc. Mẹ vốn yếu đuối mong manh như thế.

Tôi cố gắng nắm tay mẹ, an ủi mẹ rằng tôi không sao… Mẹ đút cháo cho tôi ăn như đứa trẻ. Ăn xong bát cháo tôi cảm thấy như bình phục hoàn toàn, muốn bay nhảy về nhà ngay lập tức. Tính tôi vốn hiếu động, không thích gò bó trong sự giàng buộc nào cả.
– Bao giờ con được ra viện hả mẹ? Con thấy khoẻ rồi.
– Còn phải chờ theo dõi thêm. Cơ thể thì không sao nhưng não phải theo dõi thêm, bác sĩ họ bảo vậy, sợ ảnh hưởng về não gì đó.
– Mẹ lên thế này công việc ai lo?
– Mẹ đang nghỉ phép mùa hè mà con, được 5 ngày nhưng có lẽ mẹ xin thêm mấy ngày nữa để chăm sóc con.
Tôi muốn đi vệ sinh quá nhưng không đi lại lúc này cũng hơi khó khăn. Mẹ tôi hình như hiểu điều đó liền bảo: “Con có đi vệ sinh thì mẹ dìu đi”. Tôi bảo “Con chưa buồn, lát buồn con tự đi”. Thực ra tôi muốn đi lắm rồi, nhưng ngại mẹ nên nói dối vậy thôi.
– Vẫn còn đau thì lấy cái chai mà đi. Bà già chăm sóc cháu ở giường bên cạnh quay sáng nói với mẹ tôi vậy. Bà lão có lẽ là người ở quê lên, thật thà như đếm. Bà lão đang chăm sóc cháu thì phải, nó đang thở ôxy.
– Vâng. Mẹ tôi trả lời.
Lấy chai nước suối hết nước mẹ đưa cho tôi và bảo con tiểu vào đây để mẹ đi đổ. Tôi xấu hổ vô cùng, giữa thanh thiên bạch nhật như vậy mà tè ra chai thì ngại chết đi được. Mẹ hiểu điều đó nên nói.
– Ở đây chỉ có ngưòi già và người bệnh, con đừng ngại, có bệnh thì phải chữa, nhu cầu cần giải quyết thì phải giải quyết.
– Nhưng…

Mẹ tôi giơ chăn lên che lại để tôi có thể tự nhiên đi vệ sinh vào cái chai đó. Tuy hơi bất tiện chút nhưng còn đỡ hơn là phải đứng dậy vào lúc này.
– Con trai chị đấy à? Cô ngồi đối diện với tôi quay sang hỏi mẹ tôi làm quen.
– Ừ, cháu đang học trên này, may mà không sao.
– Chị trẻ quá, lúc đầu em cứ nghĩ hai chị em.

Cô ấy khen làm mẹ tôi đỏ mặt, liếc nhìn tôi thẹn thùng.
– Mẹ cháu trẻ mà, cứ như gái 20 cô nhỉ. Tôi thêm vào.
– Đứa lớn nhà chị đây hả? Các cháu chắc lớn hết rồi. Cô ấy lại hỏi.
– Chị có mỗi mình nó thôi.
– Sao chị không sinh thêm cho có anh có em, vui cửa vui nhà?
– Chị cũng có tuổi rồi, cũng ngại sinh lắm.
– Úi trời, chị còn trẻ chán, sinh thoải mái đi… Mà sao không thấy anh nhà chị đâu?

Mẹ tôi im lặng một chút rồi trả lời cho có rồi quay sáng tôi, buồn buồn.
Chiều, những người nhà đến thăm bệnh nhân đông hơn, họ trò chuyện, lo lắng cho người bệnh làm tôi tủi thân vô cùng. Chỉ có mẹ tôi lo cho tôi, ước gì bên cạnh tôi lúc này là bố tôi, em tôi. Ước gì tôi có người em nữa, vậy thôi…

Đêm đến, khi hết giờ thăm bệnh nhân chỉ còn lại người bệnh và một người nhà được phép ở lại. Mẹ nằm bên cạnh tôi, một góc mong manh. Giường bệnh viện thật nhỏ, vốn dĩ chỉ bố trí đủ cho một bệnh nhân nằm nay lại có thêm người nữa lại càng chật chội thêm. Ai ai cũng mệt mỏi nên mọi người chìm sâu trong giấc ngủ, điện tắt rồi chỉ còn chút ánh sáng leo lét từ hành lang hắt vào, nghiệt ngã…
Tôi không ngủ được, không phải vì đau mà vì tôi không quen với hoàn cảnh này, khó thở quá. Mẹ tôi ngủ ngay khi đặt lưng xuống, tôi biết điều đó qua tiếng thở nhẹ của mẹ. Mẹ mệt rồi, sau một ngày vất vả lo cho tôi. Giấc mơ chợt kéo đến khi tôi chìm vào trong giấc ngủ. Tôi mơ thấy mình đi tắm biển cùng với mẹ, mặc dù tôi chưa đi biển bao giờ. Tôi mơ thấy mẹ mặc bộ bikini nóng bỏng bơi lội vui đùa dưới biển. Tôi chợt tỉnh giấc, mồ hôi vã như tắm, lại buồn đi vệ sinh. Tôi lọ mọ ngồi dậy định đi tìm chai buổi chiều nhưng tìm mãi không thấy, không biết mẹ tôi để đâu nữa. Tôi lại nằm xuống, định bụng nhịn đến sáng luôn vậy. Nhưng cứ nhắm mắt vào là tôi lại bừng tỉnh vì mắc tiểu quá, nằm một lúc tôi lại lọ mọ dậy. Mẹ tôi cũng dậy tự bao giờ, như hiểu ý mẹ tôi đi lại cuối giường lấy chai đưa tôi. Tôi ra hiệu mẹ quay đi nhưng mẹ tôi cười tủm xinh như nàng tiên cá giành lấy cái chai, kéo khoá quần tôi xuống, cầm lấy chú bé của tôi cho vào chai. Bất ngờ làm tôi nghẹn lại, ấp úng, ú ớ trong giấy lát.

Đây không phải lần đầu mẹ cầm chú bé của tôi nhưng sao tôi thấy có cảm giác lạ vô cùng. Những lần trước mẹ cầm chú bé của tôi có khi là để giúp tôi cương cứng lên, có khi là chỉ đường để đưa vào cô bé ướt nhèm của mẹ.
– Sao mẹ liều thế? Tôi ghé tai mẹ nói nhỏ.
– Gớm, tôi chả cầm chim anh suốt, sĩ bọ!
– Nhưng ở đây đông đông người mà.
– Đông cũng không sao, mẹ con ai người ta để ý. Hơn nữa con là bệnh nhân mà, trời thì tối thế này.

Tôi quay sáng ôm mẹ, mẹ đẩy tôi ra, “Kìa con, đông người kìa”
– Đấy nhé, sao mẹ bảo mẹ con thế mà. Tôi khúc khích.

Mẹ im lặng há miệng mắc quai nên không nói gì thêm. Tôi kéo chăn mỏng lên che cho mẹ, mẹ nóng lên đẩy ra. Tôi lại kéo lên rồi nhanh như chớp tay tôi luồn vào cô bé của mẹ, giới hạn mong manh. Mẹ chỉ kịp “á” lên một tiếng rồi im bặt. Chăn cũng nằm trên mẹ che đi bàn tay tôi đang du lịch trong cô bé to mập của mẹ. Nóng mùa hè làm tôi khó chịu và có lẽ mẹ cũng vậy nhưng ở khoảng này nóng cũng phải che chăn lại. Mẹ tôi nhích gấn lại tôi để cho tôi tự nhiên hơn, thoải mái hơn. Tay tôi bắt đầu khám phá nơi quen thuộc ấy, đầu tiên là bên ngoài khhi tối xoa lên mu mẹ mập mạp, lông của mẹ dài che lấp kín lối đi. Tôi nghịch ngợm đôi khi kéo một vài sợi lông dài nhất của mẹ vuốt vuốt như muốn đo xem dài bao nhiêu. Đôi khi tôi đang mơn trớn bên ngoài chợt đút trọn một ngón tay vào sâu cô bé của mẹ. Những lúc như thế mẹ tôi quằn người lại, ưỡn mông lên, cô bé của mẹ mút chặt tay tôi. Rồi tôi lại rút vội ngón tay ra làm mẹ hụt hẫng, hạ người xuống buông lơi…
Có phải là những thứ mong manh đều dễ vỡ?

Tôi thò ra thụt vào liên tục một lúc đã làm cô bé của mẹ tôi ướt nhẹp, ướt đẫm tay tôi, Không chỉ ngón tay mà cả bàn tay tôi thấm đẫm nước nhờn của mẹ. Nước nhờn ướt sũng ra cả bên hàng của mẹ, chảy dài xuống hậu môn của mẹ. Mỗi khi tôi xoa hậu môn là mỗi khi mẹ thở gấp. Đôi khi mẹ lấy tay giữ tay tôi lại khi tôi thụt ra thụt vào nhanh quá…
– Dừng đi con, mẹ ngại quá.
– Không, con nhớ cô bé…
– Thôi để khi con ra viện mẹ đền, ở đây bất tiện lắm, nóng và con cũng đang bệnh mà.
– Con chỉ đau người thôi chứ chỗ này không đau. Tôi bỏ tay ra khỏi cô bé nhớp nháp của mẹ cầm tay mẹ để lên chú bé của tôi.

Mẹ hiểu tôi muốn gì. Mẹ xoa nhẹ nhàng như sợ tôi còn đau. Vậy là trong bóng tối ngay tại giường bệnh bệnh viện này, hai mẹ con tôi như hai con thú lao vào nhau chỉ để thoả mãn cho nhau.
– Con đang bệnh mà, mẹ không làm thế đâu.
– Không sao, mẹ xoa như vậy cũng là mat xa cho con, có khi lại mau khỏi hơn đấy. Tôi hì hì cười.

Vậy là chăn lại được kéo lên, tay tôi trong cô bé của mẹ, mẹ thoả mãn tôi bằng tay, mẹ chỉ có ý định vuốt ve chú bé của tôi thôi chứ không muốn làm tôi ra. Có lẽ mẹ sợ ảnh hưởng đến sức khỏe của tôi. Tay tôi đôi khi cho cả hai ngón vào sâu trong mẹ, đôi khi moi móc hết nước nhờn của mẹ ra, xoa lên bụng mẹ, đôi khi tôi chùi nước ấy lên quần lót của mẹ… Đôi khi tay tôi tham lam luồn cả lên ngực mẹ, luồn qua chiếc áo lót mềm mại của mẹ mà xoa mà nắn…
Bên dưới, tay mẹ vẫn nhẹ nhàng, đôi khi dừng lại rồi lại tiếp tục. Tôi không giữ được lâu, ra đầy quần lót của tôi, hình như ra cả tay mẹ thì phải. Mẹ hoảng hốt khi thấy tôi ra nhanh thế, rụt tay lại, lau vào quần tôi. Tôi thoả mãn, nằm im, tay tôi vẫn móc hai ngón vào sâu trong mẹ, nghịch tử, nghiệt ngã..
Tôi cho tay vào chú bé, vét hết những dòng nước nghịch tử ấy rồi bôi lên cô bé của mẹ, tôi không bôi vào sâu mà chỉ xoa hết lên mu mẹ, hai thứ nước nhờn quấn vào nhau nhầy nhụa.
– Sao con làm thế, mẹ không mang viên thuốc nào đâu.
– Con để bên ngoài mà, chú bé nhớ cô bé nên con mới làm vậy.
– Thôi, ngủ đi, bỏ tay ra khỏi quần mẹ đi, bẩn quá!
– Sau này giả sử mẹ bị ốm nằm như con, con sẽ làm như nào nhỉ?
– ?
– Tức là đi vệ sinh thì còn có chai, mẹ đi vệ sinh thì làm thề nào? Tôi hóm hỉnh.
– Con chỉ suy nghĩ linh tinh thôi. Mẹ cốc đầu tôi.

Tôi ôm mẹ ngủ khò khò một mạch đến sáng.
Mấy hôm ở viện cũng qua, tôi cũng tự đi vệ sinh được mà không cần dựa vào chai bất tiện nữa. Tối đến, tôi ôm mẹ ngủ ngon lành, chú bé của tôi đã thoả mãn nên tôi không làm phiền mẹ tôi nữa, hai mẹ con ôm nhau ngủ hàng đêm như thủa nhỏ. Ban chiều, bác sĩ vào thông báo sáng mai tôi có thể ra viện, tôi mừng khôn xiết khi nghe tin ấy.
– Mai về rồi, vui nhỉ mẹ nhỉ?
– Mai đưa con về phòng trọ rồi có khi ngày kia mẹ về luôn. Hay con về quê đi.
– Thôi, tết con về, đi lại ngại lắm.

Mẹ thoáng buồn trên đôi mắt sầu lệ. Hôm nay là cuối tuần, một số bệnh nhân nặng đã chuyển sang phòng đặc biệt, một số bệnh nhân đã ra viện, đêm nay chỉ còn hai mẹ con tôi trong căn phòng ảm đạm đầy mùi thuốc men bệnh dịch.

Hai mẹ con tâm sự những chuyện đã qua, những dự định sau này. Tôi ôm mẹ vào lòng dưới ánh đèn leo lét lập loè của hành lang.
– Mai về rồi, cũng may con không sao, từ nay nhớ đi đứng cẩn thận. Mẹ thì thầm vào ngực tôi.
– Lúc đó con có linh cảm lạ lắm, ai dè là mẹ lên.
– Con có chuyện gì mẹ biết dựa vào ai, mẹ có mình con thôi. Mẹ lại sụt sịt,

Tôi ghét cái tiếng sụt sịt ấy vô cùng, ôm mẹ chặt vào lòng:
– Mẹ sinh em bé đi, ai cũng nói mẹ còn trẻ mà.
– Trẻ nhưng sinh với ai? Với bố con ư? Không bao giờ?
– Mẹ có thể xin tinh trùng của ai cũng được mà.
– Mẹ không thích, mình con là đủ rồi.

Tôi mò xuống cô bé của mẹ xoa xoa nhẹ nhẹ:
– Thế cô bé cũng chỉ có mình con chứ?

Mẹ không nói gì giữ tay tôi lại, xoa lên mu tay tôi nhẹ nhàng ngại ngùng như gái mới yêu lần đầu. Tôi cúi xuống hôn mẹ, cũng lâu rồi tôi mới hôn mẹ như thế. Mẹ thè lưỡi ra cho tôi mút, cảm giác như điện giật trong người, một luồng điện làm chú bé thức giấc ngẩng cao đầu chạm vào mu mẹ. Mẹ cảm nhận được điều đó, ngại ngùng rúc đầu vào ngực tôi e thẹn.
Tôi kéo khoá quần xuống, chỉ kéo khoá quần xuống thôi, chìa chú bé ra đòi hỏi. Mẹ hiểu ý kéo sát tôi lại gần:
– Ở đây không được con ơi.
– Có ai đâu mẹ. Lo gì. Tôi an ủi mẹ.
– Nhưng con đang đau mà…
– Con chỉ đau chỗ khác thôi chứ chỗ này không đau. Tôi kéo tay mẹ vào chú bé của tôi. Mẹ thụt tay lại, mong manh?

Mẹ hôm nay mặc váy rộng, tôi chỉ vén váy lên một chút là thấy quần lót màu trắng của mẹ, lấp ló sau chiếc quần lót mỏng manh trắng ngần ấy là cô bé rậm rạp mũ mĩm của mẹ. Mẹ nhắm mắt buông xuôi mặc cho tôi muốn làm gì thì làm. Mẹ vốn chịu đựng như thế quen rồi. Tôi kéo nhẹ chiếc quần lót của mẹ xuống đến gần đầu gối, vội vàng đút tọt chú bé của tôi vào. Tôi chỉ cảm nhận thấy một tiếng ót một chút là chú bé đã lọt thỏm trong cô bé của mẹ ấm áp.
Hai mẹ con nằm đối diện nhau, tư thế hơi khó chịu một chút nhưng rất kích thích. Tôi kéo mông mẹ lại gần cho thật sát để chú bé vào sâu hơn. Mẹ cũng muốn vào sâu hơn nên ưỡn hết sức có thể. Đôi khi mẹ gác chân lên chân tôi để rộng háng hơn cho chú bé mặc sức tung hoành. Tôi ấn nhẹ, rút ra đút vào một cách nặng nhọc, mẹ rên khẽ mỗi khi tôi ấn vào sâu, tay mẹ xoa lên ngực tôi liên tục. Tôi chỉ muốn đè mẹ ra mà dập cho tơi bời nhưng cửa sổ bệnh viện là cửa kính, mọi người sẽ nhìn thấy nếu tôi làm thế.
– Con cho ra ngoài nhé. Mẹ không an toàn. Mẹ rên lên trong từng câu nói.
– Con thích vào trong mẹ cơ, con không kiểm soát được đâu.
– Không, tội lỗi!

Tôi bịt miệng mẹ lại, tóc mẹ rũ rượi xoã xuống khuôn mặt mờ ảo. Cô bé của mẹ ở tư thế này khít vô cùng, cứ như không muốn nhả chú bé ra, tham lam quá. Tôi chỉ muốn cởi hết quần áo của mẹ ra lúc này cho thoải mái nhưng…
Chiếc quần lót đã tụt xuỗng cuối giường tự bao giờ, nước nhờn của mẹ ướt cả xuống ga giường, mồ hôi của tôi tuôn xối xả, nhầy nhụa. Bên dưới cô bé khóc ngày càng to, Đôi khi mệt quá tôi dừng lại, mẹ ngước lên nhìn tôi, cười mỉm.
– Vất cả quá con nhỉ?
– Tại mẹ đấy.
– Sao lại tại mẹ?
– Ai bảo mẹ xinh đẹp làm chi.
– Tại con đã đưa mẹ tới hết sai lầm này đến sai lầm khác.
– Hai mẹ con mình biết là được, bí mật này chỉ có chúng ta biết thôi mẹ nhé.

Mẹ đưa tay xuống xoa lên hai hột bé con của tôi rồi nói:
– Con lẽ ra phải dành cái này cho vợ con, Mẹ xin lỗi.
– Mẹ là vợ con mà.

Mẹ lại sụt sịt, tôi vuốt tóc mẹ sang một bên rồi lau những giọt nứơc mắt nhẹ nhàng bé nhỏ của mẹ. Mẹ kéo chú bé lại gần ý là muốn tôi ra nhanh. Tôi không ra vội, cứ ngâm chú bé trong mẹ.
– Con ra đi, ra trên bụng mẹ nhé.

Tôi ngoan ngoãn ra trên bụng mẹ tôi như thế… Liệu có quá mong manh…
Ngoài kia, tiếng bước chân người đôi khi náo nhiệt khi có những ca cấp cứu, đôi khi im lặng đến lạ thường, đôi khi tiếng người khóc, tiếng bác sĩ trao đổi công việc… còn ở trong này, hai thân thể cuộn tròn vào nhau sau cuộc giao hoan mệt mỏi, tội lỗi, mong manh…
Sáng hôm sau, mẹ làm thủ tục xuất viện, cũng khá tốn tiền, tôi lo lắng cho tương lai sau này quá, ước gì cuộc sống khá giả thì tốt.
– Hết nhiều tiền mẹ nhỉ. Thể này làm đến bao giờ mới bù lại.
– Của đi thay người con à. Mau về rồi đi lấy xe nữa, còn giải quyết nhiều vấn đề đấy.
– Mẹ ở đây mấy hôm rồi về. Đằng nào cũng lên rồi.
– Để xem đã, mẹ thoáng chút trầm tư.

Mấy ngày ở viện trở về tôi thấy yêu cuộc sống hơn, trân trọng bản thân hơn, chứng kiền những mảnh đời trong bệnh viện mới thấy cuộc sống thật mong manh quá.
Tối, tôi rủ mẹ đi xem phim ở rạp chiếu phim nhỏ gần nhà trọ, mẹ không đi vì chưa bao giờ đi xem phim, hơn nữa mẹ nghĩ tôi vẫn còn đau. Thực ra tôi chỉ bị bất tỉnh và chấn thương nhẹ, cũng không đến mức như thế, nhưng người mẹ nào chả vậy, luôn lo lắng cho con.
– Đi bộ ra tí là tới rạp mà mẹ. Tôi rủ.
– Thôi mới về, con nghỉ đi. Hơn nữa con còn đau mà.
– Đau gì, mẹ xem đây, tôi vừa nói vừa giơ cánh tay cuồn cuộn cho mẹ xem.
– Rạp phim chỉ cho tuổi trẻ và người yêu nhau đến thôi, mẹ ở nhà xem ti vi cũng đủ rồi.
– Ở nhà buồn lắm mẹ à, hôm nay dãy trọ cũng vắng người, về quê hết thì phải.

Tôi rủ mãi mẹ mới đi, hai mẹ con xem bộ phim kinh dị nổi tiếng thời đó. Tôi mua ít đồ ăn hai mẹ con vừa ngồi vừa xem như bao cặp tình nhân khác. Thỉnh thoảng lại nghe tiếng người con gái nào đó gào to lên mỗi khi có cảnh rung rợn, đôi khi là cả tiếng “đừng anh” ở đâu đó, rạp chiếu phim vốn mờ ảo mà..
Đến cảnh kinh dị quá, mẹ ôm chặt lấy tôi theo phản xạ tự nhiên, tôi lợi dụng bóp vú mẹ rồi cười hì hì, một lần, hai lần rồi tay tôi ở trong áo lót mẹ từ khi nào.
– Con làm gì thế, chỗ này mà dám?
– Ui, tối thui à, ai thấy đâu, người ta cũng vậy. Tôi nói rồi chỉ cho mẹ một cặp đang hôn nhau.

Mẹ ban đầu còn e thẹn nhưng cũng chẳng làm khác được nên để cho tay tôi tự do du lịch trên bầu vú mẹ. Rồi tay tôi đặt lên đùi mẹ, váy mẹ che đi để cho tay tôi xoa lên cô bé, tự bao giờ cô bé đã ướt nhèm nhẹp, run rấy khi tôi đưa sâu vào. Mẹ sợ phim kinh dị nhắm mắt lại cũng để tận hưởng giây phút khoái lạc mà tay tôi mang tới:
– Đừng con, suốt ngày như vậy. Mẹ thì thầm vào tai tôi.

Tôi mặc kệ, cứ xoa lên mu mẹ, day lên hột le to cứng của mẹ, nước nhờn của mẹ ra đẫm tay tôi. Hồi lâu mẹ không xem phim nữa, tôi cũng chẳng xem nữa, mẹ gục hẳn vào người tôi, che tay tôi đang hoạt động trong người mẹ… Tôi đặt tay mẹ lên chú bé cương cứng của tôi, mẹ không cho vào trong mà chỉ để bên ngoài thôi cũng làm tôi dễ chịu và kích thích vô cùng…
Rồi lại có tiếng la hét khi đến cảnh rung rợn, mỗi lần như thế tôi và mẹ lại giật mình hồi hộp bỏ tay ra nhưng sau đó, lại bắt đầu hành trình mệt mỏi…

Vậy là cả buổi phim tôi và mẹ chỉ yêu nhau như hai tình nhân mới yêu nồng nhiệt. Trên đường về, mẹ ghé vào tiệm thuốc tây, tôi biết mẹ sẽ mua gì nên không hỏi, đứng từ xa để chờ mẹ, tôi sợ người ta bảo tôi là lái máy bay bà già.

Tôi đi bên mẹ trên con phố quen thuộc, chỉ cho mẹ thấy cảnh đuờng phố nhộn nhịp thế nào.
– Mẹ lên ở với con đi, sau này con sẽ nuôi mẹ, ở thành phố tốt hơn.
– Sau này tính sau, bây giờ cứ vậy đã.

Vừa về đến phòng trọ, mẹ đi vệ sinh ngay vì ở rạp chiếu phim mẹ không tiện đi, cũng là để lau những giọt nước nhờn còn đọng lại trên quần lót và cô bé của mẹ. Mẹ vừa ra khỏi nhà vệ sinh, còn đang bỡ ngỡ tôi đã bế mẹ lên giường.
– Cái gì thế này, mới ở rạp rồi mà, chết mất. Mẹ đấm vào ngực tôi.

Tôi mặc kệ, kéo váy mẹ lên, tụt ngay chiêc quần lót xuống, mẹ chưa kịp nhận ra điều gì thì chú bé đã nằm trong mẹ sâu thẳm. Tôi không cho mẹ nói câu gì, dập liên tục trong mẹ, mẹ ban đầu còn chống cự yếu ớt, sau một hồi mệt mỏi thì mẹ buông xuôi, ôm chặt lấy tôi, ưỡn mông lên khi tôi dập xuỗng, bao nhiêu kìm nén ở rạp chiếu phim tôi trút hết lên mẹ, lên cô bé to mập của mẹ, váy của mẹ vẫn trên người, rũ rượi theo từng lần dập của tôi. Mẹ kéo đầu tôi xuống hôn lên trán tôi, môi tôi, xoa lên đầu tôi, lưng tôi như muốn cào cấu cơ thể tôi, cuồng dại…
Có phải là những thứ mong manh đều dê vỡ?
– Con ơi mẹ chết mất…
– Tại sao?
– Cứ thế này mẹ sẽ dằn vặt mà chết mất, lúc thế này thì quên hết nhưng còn lại một mình mẹ đau khổ lắm..

Tôi đưa hai chân mẹ lên vai, cô bé nhô cao mời gọi, mẹ đưa hai tay xuống banh ra, lần đầu…

Tôi lấy làm lạ, ít khi nào mẹ làm thế, có chăng mẹ chỉ để một tay mẹ day lên cô bé, bây giờ mẹ banh cô bé to ra hết mức như cố tình để tôi nhìn thấy… Tôi ngạc nhiên dừng lại…
– Sao con lại dừng lại?
– Lạ quá.
– Lạ gì?
– Có bao giờ mẹ chủ động vậy đâu, hơn nữa đây là lần đầu con thấy rõ nhất cô bé của mẹ…

Mẹ cố tình làm thế đấy, mẹ muốn cho con thấy nơi con đã sinh ra, bây giờ con lại cho vào mẹ…
Tôi dừng lại, kéo hai tay mẹ lên, nhìn mẹ hồi lâu rồi nói:
– Con người như hạt bụi từ đâu mang tới, nhờ có mẹ mà con có trên đời. Cảm ơn mẹ.

Mẹ không nói kéo chú bé lại gần cô bé và rồi lại bắt đầu…
– Con ra bên trong mẹ nhé.
– Không.
– Con biết mẹ mua thuốc rồi mà.
– Con thật là…

Tôi bắn thẳng những dòng tinh trùng nóng hổi vào sâu trong tử cung mẹ, mẹ rên lên khi tôi làm như thế, từng đợt! Dòng nước trắng đục ấy tràn ra ngoài đệm, mẹ lấy tay xoa lên rồi đưa lên bảo tôi;
– Ở đây là bao nhiêu sinh linh đấy con biết không, con cũng từng được sinh ra như thế. Chỉ là hạt bụi bé nhỏ trên trần gian này.
– Con cho mẹ một hạt bụi nhé… Tôi hì hì cười…
– Con cho mẹ nhiều lắm rồi… Mẹ ngủ đây, cô bé của mẹ hôm nay mệt quá.

Hai mẹ con ôm nhau ngủ, cô bé của mẹ vấn tràn ra dịch trắng, chú bé ỉu xìu ngủ bên cạnh… Mong manh!
Mẹ mệt nên ngủ say nay, tôi đưa tay lên trán ngẫm nghĩ, nghĩ đến lúc mẹ dùng hai tay banh cô bé ra hết cỡ, hoá ra con người ta sinh ra trên cõi đời đều phải thế. Cô bé của mẹ tuy nhỏ nhưng đã cho ra một thằng nghịch tử như tôi, để hôm nay chú bé lại tìm về cội nguồn cũ.

Ngoài đưòng, bên dãy trọ đối diện, đâu đó có tiếng nhạc Trịnh: “Hạt bụi nào hoá kiếp thân tôi, để một mai tôi về làm cát bụi, ôi cát bụi mệt nhoài”… Tôi là hạt cát từ đâu đến nhỉ? Tôi tự nhủ rồi ngủ quên lúc nào không hay…

Ngày mai…
Ngày mai tôi có là cát bụi…?

-> Điều gì sẽ xảy ra khi hạt cát trở về với cát bụi ?
-> Liệu tôi có gặp HHTT và VGN trong hoàn cảnh khác ?
-> Cuộc đời của Mongmanhdv bị phản bội mấy lần ?
-> Sẽ ra sao nếu mongmanhdv lập gia đình trong khi vẫn còn là nghịch tử?

VGN =?

Hối sau sẽ rõ…

Chap tiếp theo sẽ là:

Chap 12: Mẹ ơi, đừng khóc!