Nghịch Tử – Truyện Loạn Luân 2024

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Nghịch Tử – Truyện Loạn Luân 2024

Tác Giả:

Lượt Xem: 2082 Lượt Xem

Phần 12

Tôi kinh tởm mấy trò “thư giãn” ấy đến mấy ngày sau. Mấy thằng nhà giàu bàn tán về chuỵên đó như một chiến tích.
– Mày có kiểm hang không? Hô hô…
– Tao chỉ nằm im, ngại lắm.
– Thằng ngu, mất tiền mà lại không làm gì. Cả bọn cười ồ khi tôi nói vậy.

Bọn chúng ngồi kể chi tiết từng hành động, rồi liệt kê những quán matxa cho làm đến Z. Tôi chỉ ậm ừ lắng nghe. Có lẽ bọn nó chưa được cảm giác quan hệ xác thịt yêu thương nên tò mò như thế. Còn tôi, tôi đã hiểu thế nào là mùi đàn bà, hiểu thế nào là cảm giác quan hệ xác thịt.

Tôi nghe bọn nó kể mà lòng thấy nhớ mẹ quá, chẳng hiểu sao tôi không nhớ HHTT nữa, chỉ nhớ mẹ tôi nhiều, kể cả khi không có chuyện đó tôi vẫn nhớ mẹ da diết.
Tôi vẫn đi qua những con phố với những quán đèn mờ, với những em chân dài váy ngắn chờ đợi nhưng tôi không đủ can đảm vào những nơi đó một mình. Chẳng lẽ lại đi xe đạp vào những nơi đó?

Tôi cũng không có nhiều tiền, nói thật mỗi lần tiêu gì quá tay tôi đều nhịn đói hoặc ăn mì tôm để bù lại…
Tôi nhớ có những khi trong người không còn xu nào, phải nhịn ăn sáng đi làm. Tôi cũng không dám điện thoại về nhà xin tiền mẹ nhiều nữa, vì mẹ cũng còn nhiều khoản khác phải lo…
Tôi cứ nhớ đến quán tẩm quất ấy mà trong lòng bứt rứt, tôi đã định vào mấy lần rồi lại thôi..
Rồi tôi lại lạc lối trong niềm đam mê ấy, tính tôi là thế, đã muốn thì phải làm bằng được, xong rồi thôi. Tôi cầm tiền lương dạy thêm trong tay đi vào quán cũ ấy, lần đầu… một mình…

Tiếp tôi hôm ấy là một cô gái miền Tây còn rất trẻ, giọng nói ngọt ngào như mía lùi làm tim tôi như nóng chảy, đôi tay khéo léo nhẹ nhàng làm những mảng thịt trên cơ thể tôi như tan vỡ…
Trên cơ thể tôi chỉ còn lại mỗi chiếc quần lót nhỏ bé, đủ để che đi chú bé của tôi. Cô bé ấy cố tình động chạm vào chỗ ấy, đầu tiên thì còn ngại ngùng, chạm nhẹ; rồi sau đó thì mạnh dạn hơn, thò cả tay vào quần lót mà xoa bóp chim tôi. Rồi khi đã quen rồi thì chiếc quần lót ấy cũng không còn trên người tôi nữa.
– Thư giãn anh nhé…

Lại thư giãn, tôi bắt đầu quen hai từ đó rồi. Cảm giác được người lạ “thư giãn” cũng là một thử nghiệm mới, tôi như đờ người ra để cho người ta hành hạ chú bé tội nghiệp của tôi. Chợt nhớ đến lời thằng bạn, nó bảo đi matxa mà không làm gì là ngu nên tôi cũng chủ động đưa tay ra xoa ngực cô bé ấy. Thấy không có phản ứng gì, tôi thò tay vào quần lót cô bé đó mà sờ nắn.
– Ở trên thôi anh, bên dưới thì mất tiền đấy. Cô bé gạt tay tôi ra.

Tôi cứ sờ vì tôi muốn biết cảm giác khác với mẹ tôi mang lại. Tự nhiên tôi nhớ cô bé của mẹ tôi quá, nó không khô khan và nhỏ như vậy. Dù tôi có ngoáy thế nào, cũng chẳng ra được là bao nhiêu. Tự nhiên tôi thấy nản quá, chẳng muốn sờ vào cái đó nữa.
Cô bé ngậm chặt chim tôi mà mút. Đó là lần đầu tiên tôi cảm nhận được cảm giác như thế, lần trước so có hơi men và còn run sợ nên chưa cảm nhận hết. Tôi nhắm nghiền mắt để hương thủ cảm giác lạ lung ấy. Cô bé đó mút chú bé của tôi một cách say sưa, điêu luyện. Bờ môi mỏng manh của cô ta ngậm chặt lấy chim tôi nuốt sâu vào cảm giác như chim tôi chui tuột vào cổ họng ấy. Lưỡi cô ta đá qua đá lại trên đầu khất làm tim tôi như ngừng đập. Tôi dừng hẳn việc khám phá cơ thể cô ta để tận hưởng cảm giác ấy.
Khi tôi giật giật gần xuất tinh cô ta dùng tay sóc mạnh liên tục chẳng hề thương tiếc chú bé của tôi. Tôi xuất nhiều quá, cô ta lấy khăn chặn lại sợ nó bay lung tung ra nền nhà, trên giường.
Tôi nằm thở phì phò còn cô ta thì vội vàng chỉnh sửa quần áo giục tôi nhanh dậy làm thủ tục trả phòng. Khốn nạn thế đấy, mới sướng xong một tí chưa kịp hoàn hồn tận hưởng thì đã phải xách dép ra về.
Tôi bo cho cô ta một chút, gọi là công “thư giãn”. Matxa xong mà chẳng thấy khoẻ người tí nào, lại còn thấy mệt thêm…

Từ đó, cứ mỗi lần có tiền tôi lại đi “thư giãn”. Tôi như con nghiện lao vào cuộc chơi đầy đam mê nhục dục. Có lần thì tôi đi cùng bạn, có lần thì tôi đi một mình, thường là tôi đi một mình sau những ngày căng thẳng.
Tôi không đến một quán quen thuộc nữa, tôi muốn tìm cảm giác mới ở những quán mới, những con người phục vụ mới…
Nhưng ở đâu tôi cũng không được đi tới Z, chỉ dừng lại ở cảm giác khám phá và tận hưởng. Tôi đôi khi thấy mình có lỗi với mẹ, tôi muốn dứt ra mà không được. Nó như liều thuốc nghiện liều cao mà tôi không thể nào buông ra được. Đi một lần, rồi lại muốn lần hai…

Đã bao lần muốn dừng lại, rồi lại hứa rồi lại thất hứa…

Tôi khi tôi hận bản than mình vô cùng, tôi từng thề rằng sẽ dừng lại nhưng rồi…
Nhưng rồi khi đi qua những quán ấy với những em chân dài vẫy gọi, tôi lại buông lơi…
Nhưng rồi khi bạn bè rủ rê, mấy đứa bạn nhà thành phố níu kéo, tôi lại sa ngã…
Tôi như lún sâu vào những thú đam mê ấy không dứt ra được. Tôi xem việc đến mỗi quán ấy, mỗi con người phục vụ ấy như một chiến tích mà mình chinh phục được.

Thường thì các quán matxa ấy không cho làm tới bến, đã nhiều lần tôi gạ gẫm thử nhưng các cô gái đều không đồng ý, họ nói sợ chủ đuổi việc, sợ bệnh tật vì không có bcs..
Cũng đúng thôi….

Các cô gái matxa ấy cho tôi số điện thoại, bảo muốn quan hệ tới Z thì alô, chọn thời gian điạ điểm thích hợp sẽ đến. Tôi ghi chép lại không biết bao nhiêu số điện thoại, nhưng chưa gọi điện bao giờ. Một phần vì tôi chưa có điện thoại, một phần vì chi phí của họ cũng cao so với thu nhập của tôi.
Cũng có nhiều em xinh đẹp xin số điện thoại hoài mà không cho, có lẽ vì thấy tôi nghèo nghèo quá hoặc cũng có thể vì một lý do nào đó…

Danh sách điện thoại ngày một dài đến nỗi tôi không còn muốn lưu lại nữa, tôi giảm dần việc đến những quán matxa ấy mà chuỷên sáng một kiểu khác, café đèn mờ…

Tôi là người có tính tò mò, đã không biết thì thôi, biết rồi thì phải biết cho rõ ngọn ngành. Mấy thằng bạn nói ở ngoại ô có nhiều quán café đèn mờ lắm, tôi cũng theo bước chúng nó đi tìm cảm giác mới lạ, cũng chán với cảnh nằm cho người ta thủ dâm thư giãn cho mình lắm rồi.

Café đèn mờ đúng nghĩa là đèn mờ vì xung quanh mọi thứ đều mờ mờ ảo ảo. Tôi còn chẳng nhìn rõ lần đầu tiếp bọn tôi hôm đó là gái bao nhiêu tuổi. Giọng nói thì trẻ nhưng biết đâu đã là gái U40.
Tôi chỉ nhìn thấy ngực và đùi màu trằng mờ, còn lại mọi thứ đều tối tối.
– Các anh đi mấy người ạ? Các anh dùnggì?
– Cho anh caffe sữa đi, bọn anh 4 người.
– Vậy em kêu các em ra phục vụ các anh nhé.

Vừa dứt lời là 4 chú chim thiên nga từ đâu ùa ra, líu lo như đã quen từ lâu lắm.
– Ui, anh zai à, lâu ngày quá à.
Mẹ tổ, đến lần đầu mà cứ như là khách quen không bằng, mà có là khách quen cũng không dễ nhận ra ở hoàn cảnh này. Tối quá. Chỉ có quầy thanh toán ngay lối vào là còn có đèn leo lét, còn lại thì mọi thứ đều mong manh…

Các em ngồi sát lại gần bên tôi, lả lơi như bạn tri kỉ từ lâu lắm, đầu tiên là những câu chuyện trên trời dưới biển, sau đó là những động chạm cơ thể… Những tiếng cười khách khách khoái chí của khách tìm hoa, những tiếng “đừng anh, kìa anh…” ngọt ngào nhỏ nhẹ của những bàn xung quanh làm tôi kích thích như muốn vỡ tung ***g ngực..
Khác với quán matxa tôi đã từng qua, các cô gái ở đây mạnh dạn hơn nhiều, họ mặc váy ngắn cũn cỡn, không động chạm đến cơ thể tôi nhưng chủ động để tôi tự tìm hiểu cơ thể họ.
Café được bê ra, nói thật tôi chẳng biết café này ngon hay không, họ làm bằng gì, pha chế ra sao tôi cũng không rõ, vì mọi thứ lờ mờ… Thậm chí khi bê café ra nhân viên phục vụ còn phải bật lửa lên loe loé, nếu không thì đặt nhầm lên đùi tôi mất, tôi tự nhủ.

– Các anh có muốn tới bến không? Cô bé hỏi tôi khi tôi đã khám phá cơ thể cô ta một lúc, đủ để nước nhờn cô ta tiết ra một ít ,chỉ một ít gọi là..
– Là sao? Tôi ngây ngô hỏi.
– Đồ quỷ nè, biết mà còn hỏi nữa.. Cô bé bên cạnh nhanh nhảu.
– Ở ngay đây à, tôi lờ mờ hiểu ra.
– Hic, anh liều thế, muốn tìm cảm giác lại à? Vô kia đi, em chiều…
– Nhưng anh muốn ở đây cơ, thằng bạn tôi lém lỉnh.
– Ở đây thì bất tiện lắm, anh thích thì vào kia..
Tôi đặt cốc café đắng ngắt xuống bàn, cô tay dắt tay tôi vào nơi ấy, cái nơi tội lỗi bắt đầu…
Đi xuyên qua khu vườn một chút là đến một nơi nhà trọ tạm bợ. Các căn phòng nhỏ bé tưởng chừng không nhỏ hơn nữa, căn phòng ấy ám ảnh tôi đến cùng cực, nó nhơ nhớp đến kinh khủng. Bao cao su còn dính tinh trùng nằm dầy lối đi, rơi cả ra sàn nhà, cả những chiếc băng vệ sinh đẫm máu đỏ au còn nằm chỏng trơ trong cái thùng rác nho nhỏ, lại có cả kim tiêm và tàn thuốc lá…
Tôi muốn ói quá…
Điều mà tôi kinh khủng nhất là giọng ngọt ngào vừa nãy không phải là của cô gái trẻ trung như thiên nga mà tôi hình dung, mà thay vào đó là khuôn mặt của mọt bà già chừng hơn 40 tuổi.
Nhìn mặt tôi còn non choẹt, bà ta đổi cách xưng hô, gọi tôi là em…
Còn một điều nữa, các phòng chỉ được ngăn bằng tấm ri đô mỏng manh, kéo hờ, các tiếng rên xiết làm tôi không thể nào tập trung được khi gặp hoàn cảnh như thế…
Tôi định quay ra nhưng bà ấy nắm tay tôi bảo chưa được ra, chưa hết giờ…
Ngoài hành lang tiếng bước chân ra vào nhộn nhịp, tiếng chửi rủa, đèo xíu không ngớt, cả những tiếng khạc nhổ, tiếng vỗ mông nhau đen đét…
– Sao chưa được ra hả chị? Em không quen ở điều kiện như này.
– Bà chủ quy định rồi, không chơi cũng không được ra sớm, không chơi cũng phải trả tiền..
– Mỗi ngày chị tiếp bao nhiêu khách.
– Tuỳ. Giọng bất cần.
– Nhưng sao không xây phòng cho đàng hoàng, em nhìn mà kinh quá.
– Chạy công an như gì, có cố định đâu mà cần phòng đẹp. Vào đây rồi nhắm mắt nhắm mũi mà chơi chứ để ý làm gì.
Chị ta vừa nói vừa móc dưới chiếu lên một bao thuốc, châm lửa và phì phèo. Khói thuốc bay làm mờ đi khuôn mặt dạn dày sương gió ấy, những vết nhăn, vết chân chim…
Phòng bên cạnh tôi có lẽ là của một gã thợ hồ nào đó đang quan hệ với một cô gái café đèn mờ:
– Anh bẩn quá à, toàn mùi vôi vữa. Tiếng cô gái lanh lảnh.
– Ânh sướng quá…
Tôi nghe rõ cả những tiếng cơ thể họ chạm và nhau, tiếng nhóp nhép và cả tiếng rên xiết. Họ chẳng biết ngại là gì. Ngay cả cô gái U40 của tôi cũng chẳng để ý đến điều đó, đăm chiêu với những làn khói bay bay…
Giờ tôi mới để ý chị ta, khuôn mặt gìa dặn nhưng chét lên một lớp phấn dày, cố gắng che đi điểm nhấn của thời gian nhưng vẫn lộ ra nhiều. Chị ta có dáng người đẹp, ngực to, chỉ kéo lại được hai điểm ấy, còn lại thì…
– Sao cậu không chơi, mất tiền rồi thì cố mà chơi chứ. Mất tiền mua dâm phải đâm cho thủng, cậu không nghe câu đó bao giờ à?
– Em ít quan hệ nên chưa quen, dù bây giờ có quan hệ cũng không lên được.
– Tôi biết mà, mấy cậu choai choai mới lớn ban đầu cũng thế, ham cho lắm vào rồi hư hỏng.
– Chị kiếm được nhiều chứ?
– Bao nhiêu cho đủ, tiền son phấn, tiền thuốc cũng hết rồi. Tôi cũng gìa rồi, cậu mới đến nên chưa biết chọn chứ, khách quen có mấy ai chọn tôi.
Chị ta có vẻ thành thật mang nét gì đó quê mùa, và qua câu chuỵên tôi biết được thêm rằng khách có thể lựa chọn gái phù hợp với mình. Nếu lần sau đến nơi này nữa, tôi nhất định sẽ chọn em xinh đẹp hơn.

Chị dắt tôi ra bàn ngồi ban đầu, để lại tôi ngồi một mình chờ đợi những người khác, bọn nó chưa ra. Bây giờ tôi mới có thời gian nhìn xung quanh nơi này. Đó là một quán café vườn theo đúng nghĩa, các bàn được sắp xếp ở dưới những tán cây. Chẳng có đôi tình nhân nào vào nơi này, nơi này có lẽ chỉ dành cho các ông con trai tìm của lạ như tôi hoặc là các đôi cặp bồ tìm đến…
Tiếng cười nói õng ẹo, tiếng rên khe khẽ, cả những tiếng nhục dục làm tôi có cảm giác như đây là một cái nhà thổ thu nhỏ…
Các bạn tôi ra từng người một, thằng nào cũng mệt phờ sau một hồi giao hoan…
– Cảm giác thế nào? Một thằng hất hàm hỏi tôi.
– Kinh quá, giọng thì trẻ mà tuổi thì cao, tao chịu! Tôi nói.
– Ngu, kệ mẹ nó cứ, mất tiền thì cứ chơi cho đã, nhiều khi mấy bà già ấy chơi còn sướng hơn.

Tôi ra về mà trong lòng đầy suy nghĩ, tôi nghĩ đến nơi đó, cái nơi nhơ nhớp ấy…
Giá tiền café thì không rẻ chút nào, có lẽ không hợp với một thằng nhà quê như tôi nhưng sao tôi vẫn muốn đến nữa.
Và tôi còn đến nhiều lần nữa…. Còn những niềm đau…

Mẹ tôi gọi về nói rằng đã mua xe máy cho tôi. Tôi thương mẹ quá, tiền mẹ không nhiều, vậy mà… Tôi cũng cần có xe để đi lại, tôi chán cảnh đi xe đạp lắm rồi…
Tôi về nhà vào ngày cuối tuần, về để mang xe lên.
Mẹ cười thật tươi khi thấy tôi từ xa đi vào. Mẹ rạng ngời hạnh phúc như đứa trẻ như được mẹ đi chợ về mua quà…
Tôi ôm chầm lấy mẹ khi cánh cổng vừa khép lại, “con nhớ mẹ quá”…….
Mẹ gục đầu vào ngực tôi như cô gái hờn trách người yêu lâu ngày không gặp…
Tự nhiên tôi nhớ đến chị U40 ở quán đèn mờ ấy. Cũng chạc tuổi mẹ tôi nhưng già hơn mẹ tôi nhiều quá…

– Không ngờ mẹ mua xe cho con đấy. Tôi háo hức…
– Có bác hang xóm bán xe cũ nên mẹ mua cho con, xe cũ nhưng quan trọng là có phương tiện đi lại.
Tôi nhìn chiếc xe mà lòng đầy nghi ngại, nó xấu quá mức tưởng tưởng của tôi. Nó chỉ là chiếc xe cup 50 xấu xí… Tôi cứ nghĩ ít nhất cũng phải là chiếc dream như mơ, như người tình trong mộng hay chiếc Wave lượn sóng những buổi chiều…
Mẹ hình như hiểu tôi suy nghĩ gì nên nắm tay tôi an ủi:
– Xe đi tốt là được rồi, sau này ra trường có tiền con mua cái khác tốt hơn.
– Vâng, cảm ơn mẹ nhé!
– Con đi tắm rửa rồi ăn cơm đi, đói rồi còn gì.
– Chiều con chở mẹ đi chơi bằng chiếc xe này nhé, thử xem thế nào.
Mẹ lon ton xuống bếp dọn đồ, tôi thay quần áo…
Tự nhiên tôi thấy thương mẹ quá, kẻ nghịch tử này mãi mãi chỉ là niềm đau…
Mẹ ríu rít bên tôi trong suốt cả bữa ăn, mẹ vui quá nên thế. Tôi chỉ im lặng, tôi thấy mình có lỗi.
– HHTT thế nào, còn gặp nó không?
– Không mẹ à.
– Không đến được với nhau thì làm bạn cũng được mà…
– Con không bao giờ tha thứ cho người đã bỏ rơi con, lừa dối con.
– Đồ ích kỉ, mẹ gõ và đầu tôi…
Tôi để ý là mẹ không ngủ ở phòng bố mẹ nữa, đồ đạc của bố cũng không còn, cả chiếc ảnh cưới cũng để đâu không rõ.
– Mẹ ngủ ở giường con à? Sao không ngủ bên kia?
– Mẹ không thích, mẹ quen ngủ bên này rồi, kể cả khi con không ở nhà.
Tôi bế mẹ từ nhà bếp vào trong phòng tôi, mẹ giãy giụa “ thả mẹ ra, thả mẹ xuống” nhưng tôi cứ bế mẹ trên đôi tay lực lưỡng đầy sức sống.
– Con nhớ mẹ quá, tôi đặt mẹ xuống giường rồi nói.
– Con lớn thật rồi, Mẹ vuốt má tôi rồi nói.

Tôi đặt lên môi mẹ một nụ hôn, nụ hôn vụng dại, nụ hôn ngỡ ngàng ngọt ngào tội lỗi…

Rồi tôi sẽ chìm đắm trong thú vui bệnh hoạn ấy đến bao giờ?
Rồi điều gì sẽ xảy ra khi trong hoàn cảnh nhơ nhuốc ấy lại hé lộ nghịch cảnh?
Liệu tôi có gặp lại HHTT trong hoàn cảnh khác?
Điều gì sẽ xảy ra khi mongmanhdv siêu lòng trước một gái gọi?
Liệu mẹ có tha thứ cho những mong manh dễ vỡ ấy?

Những thứ mong manh đều dễ vỡ…?