Ngày nắng gió

Này em có biết cuộc đời…
…Nắng gió qua tay…

Trưa hè,trời nóng hừng hực.Nắng chiếu gay gắt xuống những mái tole làm cái nóng nực bức bối như muốn tăng lên gấp đôi. ”Chậc,hè mà lại,nóng quá đi mất!!” -Du cầm cái quạt giấy quạt phành phạch,vài sợi tóc nâu mềm mại bay bay. Bàn tay cầm quạt đã hoạt động hết công suất mà Du vẫn thấy mình như đang ngồi trong lò thiêu,cậu lầm bầm rủa mấy ông nhà đèn. Cúp điện! Trời hỡi,ngày hè mà phải ngồi nhìn cái laptop không sáng đèn và máy điều hòa im ỉm quả là một đòn tra tấn dã man mà nhà máy phát điện dành cho Du. Những câu văn trau chuốt những hình ảnh đẹp đẽ mà cuốn văn học nước ngoài trước mặt cậu vẽ ra không thể che lấp được những câu văn hoa mỹ bằng tiếng…ngoài hành tinh do chính cậu sáng tác. Bàn tay đã làm thay nhiệm vụ của cái điều hòa bây giờ đang phản đối dữ dội và có vẻ như sắp…đình công,cổ tay mỏi nhừ còn ngón tay thì tê cứng. Du quẳng cái quạt qua một bên và đứng dậy bước ra khỏi phòng. Sàn nhà ốp gỗ sang trọng nhưng bất tiện trong những ngày cúp điện thế này vì nó chả mát lạnh được như sàn gạch men. Cậu đưa tay quẹt những giọt mồ hôi lấm tấm trên sống mũi thanh tú rồi bước ngang qua dãy hành lang dài dẫn cậu đi từ phòng mình đến phòng sách.

ngay_nang_gio

Có gió lướt qua trên mặt Du,cảm giác mơ hồ không thực. Mái tóc hoe hoe chợt tung bay, “Gió! Đúng là có gió,tuyệt thật!!” -cậu đưa chân đi về phía gió thổi đến,đầu óc mơ màng bay theo những cơn gió mát rười rượi,mơn man. Nắng chói hắt vào mặt Du làm cậu phải mở mắt ra và tự hỏi mình đã nhắm mắt lại từ lúc nào.Trước mặt cậu là ô cửa sổ nhỏ với những chấn song ở cuối đoạn hành lang dài. Khung cửa hình vuông ốp gỗ sạch bóng và đủ lớn để một cậu nhóc mảnh khảnh với chiều cao 1m6 như Du ngồi lên thoải mái khi cậu mở cửa. Cửa sổ không lắp kính mà chỉ có những chấn song,Du đưa tay khẽ nắm lấy một thanh chấn. Ngoài cửa sổ,những ngọn cây đu đưa theo lời ru của gió…xào xạc…xào xạc…

Một áng mây lững lờ trôi qua, ánh nắng dịu đi và Du đưa tay chạm vào gió… làm sao níu giữ được gió…làm sao giữ mãi yêu thương?… Cậu nhìn xa xăm,nắng lại hắt lên những lá cây biếc xanh. Du che mắt ,cậu nhìn bàn tay mình trong ánh nắng,bàn tay dài với những ngón tay thon nhỏ,trên ngón áp út là một chiếc nhẫn bằng đá đen với kiểu dáng đơn giản và nằm trơ trọi,chiếc nhẫn rộng với ngón áp út tay phải và chật với ngón giữa tay trái…quá hời hợt để yêu và quá nhiều tình cảm để chỉ là bạn…Du nghĩ.

Cậu thấy lòng mình se thắt lại…tưởng rằng đã quên cuộc tình sẽ yên…tưởng rằng đã quên nhưng tim yếu mềm…

Đã 2 năm rồi,2 năm mà như mới hôm qua. Ngày hôm nay của 2 năm trước Du đã chia tay Phong và cậu đã đứng bên cửa sổ như thế này,không còn Phong.

Nắng gió luồn qua tay Du…

———————————–

[flash back]

_ Mình chia tay đi! –Anh nói khẽ,bàn tay nắm chặt tay Du –Anh xin lỗi… -Đôi mắt anh không nhìn cậu.

_Không sao,tùy anh –Du mỉm cười.

Cậu biết ngày này rồi sẽ đến,không ai có thể giữ anh mãi mãi,vì anh là gió,anh là tự do. Anh ngước lên nhìn cậu, đôi mắt ngạc nhiên thấm đẫm ưu phiền và thoáng hối hận.

_Em nói thật ư?

Vẫn cười,Du gật đầu –lúc này thì làm sao mà đùa được?!

_Sao em không…? –Anh bỏ dỡ câu hỏi,đôi mắt vẫn đăm đăm nhìn cậu, đau buồn dâng đầy…anh muốn hỏi gì?…

_Sao em không hỏi lý do? Sao em không nói gì để níu kéo anh hết vậy Du? –Đau buồn trong mắt anh chuyển dần thành tức giận -Đừng cười nữa!!

Du không nói gì,cậu cúi mặt nhưng vẫn cười. Sao phải khóc khi biết trước kết quả? Điều cậu đoán đã đúng,vậy cậu phải cười. Cười cho anh biết cậu hiểu anh đến mức nào,cười cho anh biết cậu đã biết trước,cười cho những kẻ đã từng ngăn trở anh và cậu phải tức điên lên,cười cho những kẻ ngoài cuộc không dám nhìn cậu thương hại,cười…cho nước mắt không rơi…

_Có lẽ anh đã sai khi yêu em. Anh về đây! –Anh nói trong giận dữ rồi đứng phắt dậy và bỏ đi.

Du vẫn ngồi yên bên cửa sổ nhìn bóng anh nhòa dần. Lát sau cậu nghe thấy tiếng mở cổng lách cách và tiếng xe máy quen thuộc rồ lên rồi lịm dần. Gió mơn man mái tóc cậu và nắng chiếu lấp lánh giọt nước mắt trên đôi môi vẫn mỉm cười…

[end flash back]

———————————————

Ngồi một mình với nắng và gió,Du lại thấy những ký ức có anh hiện ra rõ ràng như một sự ám ảnh…

..…Anh với mái tóc vuốt gel chỉa tám hướng và nụ cười ngây ngô lần đầu tiên Du nhìn thấy trong ngày hội trường…lúc anh nói yêu cậu lần đầu…anh cầm chiếc nhẫn đá đen đeo vào ngón tay Du…anh và cậu ngồi bên cửa sổ,anh ôm đàn guitar và hát…màu nắng hay là màu mắt em… kỷ niệm thật dịu dàng đan xen với những khúc tình ca nhạc Trịnh…..rồi lần đầu tiên anh và cậu cãi nhau vì cậu “đùa giỡn quá mức” với thằng bạn thân bằng cách…ôm eo nó.Khi đó,anh bỏ về để lại cậu ngồi bên cửa sổ với nước mắt ướt mi….. Rồi anh lại đến,một lời xin lỗi,một bài hát sâu lắng của Trịnh Công Sơn dành riêng cho Du và cậu lại cười như trẻ nhỏ…

……Đến 1 ngày,bác của anh biết mối quan hệ giữa anh và Du, ông đến nhà cậu. Cuộc nói chuyện gay gắt giữa ông với cha cậu làm cho Du không thể gặp anh nữa. Du đã buồn thật nhiều,nhiều đến mức cậu chẳng thể làm gì ra hồn. Cha cậu vẫn quát mắng,mẹ vẫn càu nhàu. Du trở nên trầm lặng,cậu không nói chuyện với bất cứ ai để rồi 1 ngày cậu lấy 1 sợi xích tự khóa mình vào chấn song cửa sổ và chỉ ngồi nhìn đăm đăm vào khoảng không trước mặt. Lúc này cha mẹ Du mới biết sự thể đã nghiêm trọng khi bác sĩ bảo cậu bị bệnh trầm cảm và có thể cậu sẽ tự tử bất cứ lúc nào. Họ bắt đầu khóc lóc,la mắng,khuyên răn và thậm chí đe dọa cậu nhưng vô ích,Du như bức tượng không hồn. Bạn bè của Du cũng được kêu gọi đến để khuyên nhủ cậu. Suốt 1 tuần nhà Du tấp nập người ra kẻ vào,có người cười,có người lo lắng,có người nói nhẹ nhàng,có người nói “lời thật mất lòng” nhưng chẳng ai hiểu được cậu. Đến cuối cùng thì cái khóa vẫn ở trên cổ Du và chìa khóa thì vẫn không thấy dấu tích. Có người bảo cha Du cưa cái khóa đi,nhưng như thế thì khéo cưa đứt đầu con trai ông còn gì vì cái ổ khóa đã được cậu khóa sát cổ?!

Ngày trôi qua,mọi người mất dần kiên nhẫn,họ bỏ đi và mặc kệ Du. Cho đến một buổi chiều,anh đến.

Như một giấc mơ,nhưng hiện hữu và rõ ràng,anh đứng trước mặt cậu. Anh nhìn Du xót xa,anh vuốt má cậu và Du thấy bóng mình trong đáy mắt anh đầy yêu thương với nỗi nhớ cuồng dại. Anh ôm chầm lấy Du,cậu bật khóc,hơi ấm từ anh thật dịu dàng.

_Được rồi,anh ở đây rồi, đừng khóc nữa… -Anh cười nhẹ nhàng.

Du ôm chặt lấy anh,cậu nghe yêu thương trong mình như ngọn lửa,cảm giác yên lòng cháy bỏng tựa hồ muốn thiêu đốt cậu. Anh khẽ hôn lên mái tóc Du và thì thầm hỏi về chìa khóa. Du không trả lời,cậu muốn khoảnh khắt này là vĩnh viễn. Dường như anh hiểu,anh không hỏi nữa mà chỉ ôm cậu vào lòng và ngồi bên cậu suốt đêm… chiếc chìa khóa được lấy ra từ bụng con gấu bông anh tặng sinh nhật Du,ổ khóa bật mở,sợi xích ngăn cản cậu và anh cũng không còn… Anh và Du lại cùng nhau ngồi bên cửa sổ,anh ôm guitar,Du hát…những bản tình ca nhạc Trịnh,sâu lắng và yêu thương…hạnh phúc cho đến ngày…cậu và anh đổi thay….

Ai thay đổi trước? Điều đó Du không biết,chỉ biết sau 3 năm yêu nhau với những vui buồn Du đã chán,có lẽ anh cũng thế. Nói cho cùng thì với tuổi của Du cậu đâu có ý định yêu anh mãi mãi và cũng đâu định cùng anh đi suốt đường đời. Anh như gió và Du như nắng. Nắng gió có thể cùng luồn qua kẽ tay nhưng cũng vẫn có thể tồn tại chỉ có nắng hay chỉ có gió đấy thôi,như buổi trưa hè này, đôi lúc nắng rất chói chang mà gió đi đâu mất rồi khi mây che mặt trời thì gió vẫn hát ru cây lá…

I’m walking in the sun around around….

Điện thoại Du rung lên,màn hình nhấp nháy: Lâm’s calling. Du khẽ cười:”A lô?”

_Nhóc đó àh? Cúp điện nóng quá,anh chở nhóc đi ăn kem nhá? –Lâm cười,giọng hớn hở.

_Kem Ý tui mới ăn! –Du cũng cười,nụ cười ngọt ngào như thiên thần.

_Biết chọn quá há! Thôi được rồi,anh đến ngay.

Du có thể hình dung ra cái nhăn mặt của Lâm với nụ cười ngố-không-chịu-được của anh. Cậu thoáng cảm thấy bình yên thật nhẹ nhàng. Lâm đến với cậu sau 1 năm cậu và Phong chia tay….

Những con người đi qua đời nhau….

Có người sẽ dừng lại bên đời một ai đó nhưng sẽ không là vĩnh viễn nếu họ không thật sự là một nửa của nhau và cũng có những người chờ đợi một ai đó dừng lại bên đời mình. Sẽ có những khoảnh khắt gắn kết những cuộc đời,sẽ có những lúc để nhớ, để đối diện với quá khứ và thấy mình khôn lớn…như nắng gió của hôm nay… Điều quan trọng cần quyết định là đi tìm hay chờ đợi?….