Nếu giữ không được thì thà sớm buông tay

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Nếu giữ không được thì thà sớm buông tay

Tác Giả : Đang cập nhật

Thể Loại:

Lượt Xem: 15 Lượt Xem

Rồi em phát hiện ra, tình yêu chẳng khác nào một ván cược, rủi ro tự chịu, thất bại tự mang, ai chủ động vẫn là kẻ luôn ngẩng cao đầu, người chấp niệm luôn là người chịu thiệt.

Em chưa bao giờ cho rằng mình sẽ từ bỏ lòng tự trọng của mình, càng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ van vỉ một người con trai để anh ta thương hại mà ở lại bên em.
Với em, mọi thứ đều quá tàn nhẫn, và trở thành một sự thật khó chấp nhận.
Người ta có thể ở, có thể đi, vốn dĩ chẳng thể có chuyện sòng phẳng trong chuyện tình cảm. Ngay từ khi bắt đầu là tự nguyện, thì sau này khi ở bên nhau cũng nên là tự nguyện. Hà cớ gì cứ chấp niệm người ta phải giữ một lời hứa đã không còn giá trị vì tình đã cạn, hà cớ gì nài ép cảm xúc của một trái tim đã không còn thuộc về chúng ta?
Nếu không giữ được, thì ít nhất cũng phải biết cách buông…
Nếu chia ly đã là điều tất yếu không thể tránh, thì ít nhất cũng hãy học cách từ bỏ…
Chúng ta thật ra đều là những người cố chấp, khi yêu thì một mực cho rằng người thay đổi tình cảm trước là kẻ bạc tình, chúng ta không hề nghĩ rằng, tình yêu chỉ là chuyện của cảm xúc, hết yêu rồi, thì sòng phẳng buông lơi. Tim đã đóng băng thì lòng cũng hóa thành dửng dưng một cách tàn nhẫn, có khóc lóc, van nài thì kết cục chẳng phải chỉ bản thân trở nên tội nghiệp thôi sao?
neu_khong_giu_duoc_thi _buong_tay
Tất nhiên, chúng ta không phải là không cảm thấy buồn, vẫn có những phút trái tim rơi xuống miệng vực bởi vì những nỗi nhớ vô hình đột nhiên ập đến, vẫn có những lúc chênh chao giữa lạo xạo tim yêu, vẫn có những lúc muốn nổi loạn và phát điên bởi vì tại sao não điều khiển mà tim vẫn ương bướng chẳng chịu nghe lời. Chỉ là vẫn phải tìm cách làm quen, và tập làm quen…
Người ấy phải đi, em cũng đành phải buông thôi, đúng không?
Rồi em phát hiện ra, tình yêu chẳng khác nào một ván cược, rủi ro tự chịu, thất bại tự mang, ai chủ động vẫn là kẻ luôn ngẩng cao đầu, người chấp niệm luôn là người chịu thiệt. Rơi nước mắt cũng là có lý do, chúng ta vẫn phải đón nhận một cách tự nhiên, buông bàn tay lạnh ngắt đã không còn muốn nắm, và tự mình bước đi theo cách của chính mình.
Tổn thương nào rồi cũng sẽ có lúc ngơi, khóc mãi rồi nước mắt sẽ cạn, chẳng phải tim đau là chuyện não sẽ giải quyết được, huống hồ vấn đề phức tạp như chuyện của cảm xúc, làm sao có thể chóng vánh cho qua?
Thôi thì đau vẫn cứ đau, nhưng buông vẫn phải buông.
Buông vì níu không nổi, buông để đỡ tổn thương, buông để bớt đau hơn, để không chấp niệm những thứ đã xa tầm với.