MƯA TUYẾT

Tác giả:angel219
Thể loại :SA
Mức độ:13+
Tình trạng: hòan thành 
Lời mở đầu : Mưa và tuyết .
Tôi và anh
Yêu và hận



mua_tuyet

Mọi thứ trong mắt tôi giờ đây trống rỗng.
Ngoại trừ sự tồn tại của 1 người .
Anh !


Sự xuất hiện đường đột của tôi trong buổi lễ khiến sự chú ý bị chuyển dời đột ngột .Một thoáng ngạc nhiên kèm theo đâu đó lời cằn nhằn, tôi bước đi vào giáo đường một cách chậm rãi. 
Chậm rãi vào chỗ ,chậm rãi ngồi xuống .
Hôm nay ,tôi đi dự đám cưới .

Bất giác, tôi mỉm cười

Ở đây – nơi giáo đường tôn nghiêm. Nơi 2 con người chuẩn bị gắn kết cuộc đời mình trước chúa .Nơi những sinh linh nhỏ nhoi tội nghiệp tìm đường về với vòng tay yêu thương xưng tội để mong tìm chút bình yên .Thế mà, sự tồn tại của tôi ở đây là vô nghĩa một khi tội lỗi mà tôi phạm phải ngang bằng tội giết người -trước chúa.

Chợt, tôi nhận ra anh đưa mắt nhìn về phía tôi khi vị cha xứ đọc lời nguyện ước trăm năm của đôi lứa.Tôi thấy mình lãng tránh ánh mắt ấy, đồng lúc với trái tim tôi khẽ nhói đau.

Có phải tôi quá vô tình chăng?

Không, tôi không vô tình, cho đến khi tôi nhận ra mọi thứ chỉ là thứ mơ mộng huyễn hoặc từ chính tôi.Tất cả đều là không thực.Ngay cả tình yêu.

Dường như tình yêu mới thực sự là thứ vũ khí hủy diệt có tính chất tàn phá ghê gớm nhất trong lịch sử loài người .Nó có thể khiến cho 1 con người kiêu hãnh phải biến mình thành kẻ mù quáng ,ngốc nghếch nhưng đồng thời cũng có thể biến kẻ ấy thành kẻ độc ác ,tàn nhẫn trong chớp mắt khi nhận ra mình bị phản bội.
Chỉ có hụt hẵng và đau đớn là đứa con tái sinh sau khi tình yêu mất đi.
Khi nguời ta hạnh phúc, người ta thường quên đi nỗi đau .Thế nhưng, khi họ quên , là lúc nỗi đau âm thầm tìm đến, âm thầm tỏa ra khắp cơ thể. Để rồi nó lan tỏa các mạch máu, tiêu diệt các mô thần kinh,tiêu diệt mọi giác quan. 
Để không còn có thể nhận ra mình đau đớn .
Để hạnh phúc hóa hư vô.

Tôi chợt nhớ lại 3 năm trước ,quãng thời gian tuyệt vời nhất tôi từng có trong cuộc đời này .Lúc tôi gặp anh.
Khi ấy, đối với tôi, anh là nguồn nước trong lành tưới mát cho sa mạc tâm hồn cằn cỗi đầy những vết hằn của quá khứ, của 1 cơ thể không còn lành lặn theo lẽ thường, của 1 trái tim ngày ngày đang rướm máu .Tôi những tưởng có anh là thần dược giúp tôi chữa trị mọi bệnh tật trong cuộc đời.Vậy mà khi anh ra đi, tâm hồn tôi trở nên lạnh giá như có ai tạt một xô nước lạnh vao người tôi trong khí trời lạnh giá.
Có lẽ tất cả mọi thứ xung quanh tôi tồn tại như một bức tường chắn ngang khoảng cách giữa anh và tôi để nó không còn 1 chổ hở nào cả.
khoảng cách ngày càng kéo dài ra xa xăm.

Tự dưng ký ức tôi xoay ngược về quá khứ ,về thời của sự vô tư ,ngây thơ tồn tại trong 1 trái tim khao khát được yêu và mong chờ vào tình yêu ấy, tình yêu của chúng tôi.


giá như tp có tuyết ,anh nhỉ ?
-tuyết?Nhóc học thói lãng mạn ở đâu thế ! Mà tại sao ko phải là mưa ,mà là tuyết?
– tuyết như cuộc đời tái sinh vậy ! giá như em và anh sinh ra ko phải như thế này thì hay biết mấy .
-thôi ,nhóc đừng buồn ,ko tuyết thì mưa vậy, anh thích mưa ,mưa mát lắm .Nhờ mưa mà anh có thể quen nhóc mà .Nên phải thích nó thôi.hahaha
-Ừ ha ,vậy mưa và tuyết kết hợp lại là mưa tuyết. Được đó, vậy em ước lại giá như tp có mưa tuyết ,anh ha?
-Nhóc thiệt tình.
Mà thôi ,chúc em sinh nhật 18 tuổi hạnh phúc.happy brithday

.


Mưa tuyết ?
Giờ đây nghĩ lại thấy ước mơ tuổi 18 sao quá ấu trĩ làm sao.Làm gì có thứ không bao giờ tồn tại nơi thành phố đầy nắng gió này?Tôi đã từng hy vọng mưa tuyết sẽ thanh tẩy cho những tội lỗi của anh ,của tôi để 2 chúng ta có thể xóa tan những mặc cảm để có thể buớc tiếp bên nhau.


tất cả đã hóa lỡ làng
ký ức bị đẩy ra xa
chỉ còn có hận thù
chỉ còn có hạnh phúc

.

Tôi không thể tha thứ cho tất cả những tội lỗi mà anh gây ra.
Anh không bao giờ tha thứ cho tôi vì đánh mất những thứ thuộc về anh .

Không ai đủ can đảm để bước tiếp trên con đường đi tìm hạnh phúc.
Chỉ có thể là những con đường song song nhận ra mình đã từng gặp nhau.
Hạnh phúc đến bất chợt khi ta khẽ chạm vào nhau .


khẽ chạm rồi khẽ vỡ tan
vỡ tan khi tìm cách phá hủy
hủy hoại vì quá yêu
hủy hoại vì quá đau


Giờ đây,tình yêu, hạnh phúc,thù hận mà tôi và anh đã từng có trước đây sẽ mãi chìm trong góc khúât của trái tim tôi. Đối với tôi, tha thứ cũng là 1 dạng của trả thù.
Vì thế tôi tha thứ cho anh và chúc anh hạnh phúc.


Cảm ơn và tạm biệt
Chào anh, người anh trai cùng cha khác mẹ với tôi.



Khi tôi rời khỏi đây,cánh cửa này sẽ đóng kín tất cả ký ức này phía sau.

Hôm nay tôi đi tìm hạnh phúc!



Anh à, em thích mưa tuyết vì ý nghĩa của cả 2 thứ ấy cơ.
Tuyết trắng tinh như chất tẩy xóa tâm hồn ,xoa dịu những nỗi đau .
Còn mưa là dòng nuớc mát lành gội rửa những vết nhơ của vạn vật ,làm nền cho bản nhạc cuộc sống .
Có gió, có đất ,có cây ,có anh và có em.

End.
(10:12pm )