Mưa ngày hoa

Tác giả : blackrose @ Diễn Đàn 2ya


Tuần sau tôi lấy vợ . 

Hôm qua đến bệnh viện thăm bố , tôi đã đứng chết lặng ngoài bậc cửa . Tôi sợ phải nhìn thấy gương mặt nhàu nát và úa màu vô vọng của ông , sợ phải nghe giọng ông rên rĩ , “Thằng Lâm đâu rồi … kêu … kêu nó lại đây tôi bảo . Nó làm sao đó thì làm , tôi muốn thấy mặt con dâu … tôi muốn … có con dâu …”. Mẹ tôi nấc lên khe khẽ , em gái tôi ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn tôi , không oán hận , không khinh bỉ , không thương hại , giá mà nó nhìn tôi như vậy , đằng này , tôi ghét sự van lơn trong mắt nó , như căm ghét chính bản thân mình . Tôi quay người , bước xiêu vẹo ra khỏi cửa , có lẽ , tôi biết mình phải đi đâu . 

mua_ngay_hoa


– Em … lấy anh nhé !

Tôi nhìn sâu vào mắt cô thư kí xinh đẹp của mình , nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng , kiểu cách . Nàng nhìn tôi thảng thốt , rồi oà lên khóc nức nở . Nàng nói , “Em chờ câu này của anh lâu lắm rồi !” , và nàng gục mặt vào vai tôi . Những giọt nước mắt âm ấm của nàng loang lỗ vai áo tôi , thoáng rùng mình , rồi tôi ôm chặt lây nàng . Lạ lùng .Tôi muốn nói đến cái cảm giác mình đang che chở một người con gái , nó tràn vào tôi như một đợt xâm nhập ồ ạt của một loại virus lạ , tôi choáng váng , mới hôm qua , tôi còn gục mặt vào vai anh … 

Biết tin . Bố tôi tỏ ra hoàn toàn mãn nguyện , ông bật cười giòn tan , nụ cười tưởng đã tắt từ ngày ông nhổ vào mặt tôi , “Mày là thằng bất hiếu . Thằng bệnh hoạn !” . Mẹ tôi cúi đầu , bà lại khóc . Em gái tôi đi vụt qua tôi , “Cám ơn anh !” , tôi nghĩ mình nghe được điều đó từ cái nắm tay vội vã của nó . Mọi người phản ứng thật bất thường , nhưng nó giống hoàn toàn với kịch bản tôi vẽ trong đầu . Đơn giản , hạnh phúc vốn là một liều dopinh . 

o0o

Champagne chảy tràn qua miệng cốc , chiếc cao nhất , rồi hai chiếc thấp hơn … cho đến những chiếc cốc nằm dưới cùng . Tôi và nàng cùng cầm lấy chai Champagne , đó được xem là một khâu không thể thiếu trong những cuộc hôn lễ thời thượng . Tôi nhìn quanh nàng , niềm hạnh phúc hồng lên đôi má , lấp lánh trong mắt và bật ra thật duyên dáng trên môi . Thượng đế thật khéo tay khi tạo ra người đàn bà , nhưng lại quá chễnh mãng khi lỡ tay nặn thành những kẻ như tôi . Mọi người vỗ tay chúc mừng . Họ tin chúng tôi sẽ hạnh phúc , và họ có cái quyền đó . Tôi đưa tay gỡ những sợi kim tuyến dính trên tóc , trên ngực và trên váy nàng , thầm nghĩ đó sẽ là một cử chỉ âu yếm . Tôi tự tin rằng mình sẽ làm tốt vai trò của một người chồng , trên cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng . “Mày là thằng rồ dại , ngu ngốc và tàn nhẫn !” , Hoàng gằn lên như vậy , nụ cười vô cảm lở loét trên môi , không nhìn tôi . “Mày nghĩ tao là thằng tham lam hay sao mà vơ hết những thứ đó vào mình ?” . “Mày sẽ làm khổ một con người , mày biết điều đó chứ ?” . “Tao không dám chắc điều đó . Nếu kết hôn , tao vẫn có thể làm cho vợ tao hạnh phúc nếu tao muốn . Còn nếu không kết hôn , tao sẽ không chỉ làm khổ mà là giết chết một người , điều quan trọng ở đây , người đó đã cho tao cái hình hài này , dù không toàn vẹn …” Tôi bở dở câu nói và vung tay làm một động tác phấn kích . Hoàng nhìn xoáy vào mắt tôi , “Còn tình yêu của mày thì sao ?” . “Anh ấy thừa thông minh để hiểu .” Đó là cuộc đối thoại ngắn ngũi giữa tôi và Hoàng – bạn thân của tôi – hay ít ra là chúng tôi cũng tự nhận như vậy . Hoàng đến tìm tôi một ngày trước hôm tôi cưới và trở về với cái rú xe đầy tâm trạng . Nó thừa biết , tôi không có nhiều sự lựa chọn . Đôi khi , hy sinh cũng là một liều thuốc đem lại sự hạnh phúc . 

Tôi nhìn một vòng những gương mặt loáng thoáng , bạn tôi , bạn nàng , bạn chúng tôi , bạn anh và tôi . Họ đến đây vì nhiều lý do , để được chiếu cố trong công việc , để thoả mãn sự tò mò , để chúc mừng , và để chứng kiến cái giờ khắc tôi bỏ chồng đi lấy vợ . Anh không đến . Anh bệnh ? Anh đang đau khổ ? Hay anh thật sự bận như lời anh nói , “Hôm đó có lẽ anh không đến được , anh có việc phải đi . Chúc em hạnh phúc , cho anh gửi lời chúc mừng đến cô ấy .” . Không sao , bất kỳ lý do nào cũng đều đòi hỏi được đáp trả bằng một sự thông cảm . Và tôi thông cảm cho anh . Biết đâu đó chẳng là điều tôi muốn , không có anh , trong ngày tôi lấy vợ , có lẽ sẽ tốt hơn . 

– Vì sao em lấy vợ ? Anh đã hỏi tôi như vậy .

– Vì gia đình em .

– Vậy còn anh , còn tình yêu của chúng ta ? Đó có là gì với em không ?

Lúc đó tôi đã không trả lời anh . Cho đến giờ , tôi chẳng còn tin vào bất cứ cái gì . Tình yêu , tình mẫu tử , tình bằng hữu . Những khái niệm sang trọng và chỉ thuần tuý sang trọng . Mọi chuyện chẳng có gì thiêng liêng và cũng chẳng nhảm nhí . Tôi còn yêu anh , có thể . Nhưng nếu phải chọn một trong những thứ quan hệ rối rắm ấy , tôi sẽ phải để anh lại phía sau . Với tôi , đã qua cái thời phải gào lên trước gia đình để đòi hỏi cái nhu cầu được yêu đương chính đáng , mà cái định nghĩa chính đáng vốn chẳng kén chọn rằng tình yêu đó bất thường hay không . Những gì tôi làm bây giờ chỉ đơn giản để nhóm lại một cái gì đó cho những ngày sống ráng còn lại của bố tôi . “Nếu mất em , anh sẽ chết !” Đã nhiều lần tôi khuyên anh đừng đe doạ tôi bằng những lời có cánh . Tôi bị dị ứng với những gì quá ngọt ngào . Anh sẽ không chết , tôi biết điều đó , đôi khi việc hiểu quá rõ về người mình yêu không hoàn toàn là một điều tốt . Mà tôi thì không còn lạ gì anh . Giới nghệ sĩ các anh thường to tát hoá những bi kịch của mình . Tôi quên , anh là hoạ sĩ . Anh có thể bóp méo cuộc đời mình lên tranh , nhưng làm ơn , đừng phết màu lên cuộc đời tôi . Nó đã đủ nhơ nhuốc . Có lần anh nói , anh thích chuyển sang vẽ khoả thân nam . Anh chàng người mẫu có những đường cong chắc và đầy , cậu ta mê anh . Và thế là tôi yên tâm đi lấy vợ , vì anh sẽ chẳng thể nào chết , hay ít ra cái sự chết đó cũng sẽ bị hoãn lại đến khi chàng người mẫu kia ra đi . 

o0o

Nàng khoát lấy tay tôi , tôi để yên , đó là quy tắc . Buổi tiệc đã kết thúc , và chúng tôi sẽ phải về nhà , tối nay sẽ là đêm tân hôn . Trời mưa . Tôi đưa nàng ra xe . Cửa xe mở toang , nàng vội vã chui vào , tôi cúi đầu chào quan khách rồi nhìn bâng quơ . Rùng mình . Không phải vì lạnh , chỉ vì bên kia đường , tôi thấy anh rồi . Có ai đó đẩy tôi vào xe , hoặc cũng có thể chân tôi không muốn đứng lại . Mặc cậu thợ ảnh gào lên đòi chụp vài tấm nữa , cánh cửa xe vẫn đóng sầm lại khô khốc . Tôi nhìn vợ tôi âu yếm và để nàng tựa đầu lên vai mình , đó là cách khá đơn giản để đánh lạc hướng cảm xúc . Thế rồi tôi lại đăm đăm nhìn qua cửa kính mờ đục , anh vẫn đứng đó uớt rũ rượi bên gốc sấu già . Tôi thở dài , “Về đi anh !” , lần cuối cùng tôi cũng đã nói với anh như vậy . Rồi tôi thấy anh khóc , tôi rút gói Dunhill châm bâng quơ một điếu cố không nhả khói , anh vẫn quá yếu đuối . Tôi lại quên , anh là hoạ sĩ . 

Xe chạy . Tôi quay sang và bắt gặp những giọt nước mắt của nàng . Tôi nghĩ , đó là những giây phút rưng rưng của một đời người con gái . Nhưng tôi vô cảm quá . Phải làm gì lúc này , tôi vuốt tóc nàng , hôn lên mái tóc đó . Mùi keo và mùi son phấn làm tôi muốn hắt hơi , vậy mà tôi tưởng mình chỉ bị dị ứng những gì quá ngọt ngào . Qua kiếng chiếu hậu , tôi vẫn nhận ra chiếc xe cuốc với cái dáng lêu nghêu quen thuộc . Anh vẫn chưa chịu về . Chẳng lẽ anh mệt mỏi đến vậy sao ? Anh đã quá yêu tôi . Điều đó không nên . Giá mà tôi cũng có thể khóc như anh . Đơn giản , người chết thì chẳng thể nào khóc được , mà tôi thì đã chết kể từ cái khoảnh khắc bước chân ra khỏi bệnh viện . Tôi lại châm thuốc . Nàng chỉ đưa tay che miệng . Tại sao nàng không nói , “Anh không nên hút thuốc nhiều , rất có hại cho phổi …” , như trước kia . Không lẽ hôn nhân làm cho con người ta bớt quan tâm đến nhau . Tôi kiêng nhẫn chờ nàng nói một câu gì đó . Nhưng không , nàng vẫn chỉ im lặng . Đó là sự nhường nhịn đầu tiên trước khi về làm vợ . Bất giác , tôi thấy thương hại nàng . 

Ra đến đầu đường Thanh Niên , xe chạy nhanh hơn . Tôi hạ kính xe , mưa bay ngược thốc vào mặt ướt mềm . Tôi nhoài hẳn người , không còn thấy anh nữa . Tôi rưng rưng buồn . 

Chiếc xe hoa thắng nhanh lại vì lời yêu cầu bất ngờ , “Anh tài ! Dừng lại hộ tôi .” . Nàng quay sang nhìn tôi , không giấu vẻ thắc mắc : 

– Sao vậy anh ? 

– À , cũng không có gì . Anh có hẹn với tụi bạn , lẽ ra anh định sẽ đưa em về tận nhà rồi mới đến chỗ hẹn . Nhưng vì bây giờ đã sắp tối , tiện đường đây anh sẽ đi luôn để còn kịp về ăn cơm với em tối nay . Em về nhà trước và đợi anh nhé ! 

Nàng gật đầu mỉm cười . Đó là lý do vì sao tôi chọn nàng , một cô gái biết điều và bây giờ là một người vợ hiểu chồng . Tất nhiên chỉ ở một mức độ nào đó , nhưng cũng đã đủ đối với tôi . 

Xe chạy rồi . Tôi đưa tay vẫy taxi , “Khu chung cư Thuỵ Khê , gấp hộ tôi .”

o0o

Cái cầu thang lên căn phòng gác hai quen thuộc ẩm ướt rêu . Tôi không gõ cửa , luồn tay qua lỗ nhỏ hất then như bao lần tôi đã từng mở . Người tình của tôi không ở một mình . Tôi nén một tiếng cười nhỏ , không xác định được thông điệp cảm xúc từ tiếng cười đó . Trong quả thị vẫn chỉ là hột thị . 

Chàng hoạ sĩ của tôi đang gục đầu vào lòng cậu người mẫu có những đường cong chắc và đầy . Anh ngẩng khuôn mặt bết nước mưa ( hay nước mắt ? ) ngơ ngác nhìn tôi …

Tôi bước xuống cầu thang từng bước một . Trời vẫn gió sũng đầy hạt nước . Hình như ngày cưới của ai cũng có mưa .