Mùa đông lạc giữa tình yêu

Mùa đông lạc giữa tình yêu

Author: Nostalgic
Rating: G
Summary: Có một mùa đông, hai kẻ lạc lối đi tìm nhau…

mua_dong_lac_giua_tinh_yeu

A/N : Tất cả chỉ là những cảm xúc bâng quơ viết trong một buổi tối giao mùa. Trời lạnh, tự nhiên thích gam màu nóng và những gì màu hồng =)

Viết tặng ss medusa, với tất cả tình yêu thương ^^

Warning: So với độ dài thông thường của những oneshot Nos từng viết, fic này có vẻ như rất dài. Nếu bạn đã bắt đầu đọc, xin hãy đọc đến những dòng cuối cùng. Mong cho bạn một mùa đông yêu thương!

*

Một mùa đông của anh thường bắt đầu từ môt cuộc điện. Mấy năm gần đây hay thế. Từ đâu, anh không rõ. Có thể là từ một thành phố sương mù hay một thủ đô hoa lệ. Hoặc từ những miền quê không tên tuổi của các chàng cao bồi. Ừ, anh chẳng bao giờ chú ý xem dãy mười mấy con số vô hồn kia là từ đâu gọi đến. Nhưng anh biết, cứ đông về là cậu sẽ lại gọi điện cho anh, để bắt đầu một trò chơi mà không phải chỉ mình anh cảm thấy vô nghĩa.

Vậy nên anh không ngạc nhiên khi chiều nay se lạnh, lúc đang đi vẩn vơ ngoài phố, đút hai tay vào túi áo khoác cố tìm chút hơi ấm nơi phố đông người, tự nhiên nghe chuông điện thoại reng một giai điệu đặc biệt vốn chỉ set riêng cho ai-đó.

Vẫn là cậu, mùa đông đến.

“Anh ạ?”

“Ừ.”

“Anh biết em đang ở đâu không?”

“Một nơi nào đó?”

“Uh huh!”

“…”

“…Này anh, sao không để cuộc chơi lại bắt đầu lần nữa?”

“Nếu em muốn, em yêu.”

Cuộc chơi mà hai đứa đang nhắc đến, không phải là trò chơi đuổi-bắt tình-yêu. Nó điên khùng hơn thế. Đó là cái trò mà mấy năm trước lúc cậu đi du học, cậu nói nhất định sẽ chơi với anh cho bằng được và anh thản nhiên coi đó là lời đùa không hơn không kém. Vậy rồi hai đứa chia tay. Lần gặp cuối cùng nhìn nhau cười như hai người bạn thân tiễn một đứa ra sân bay. Đi là đi mất tiêu luôn. Cậu không viết thư, và anh thậm chí còn chẳng biết cậu đi học nước nào!

Người ta nói, xa mặt cách lòng. Đôi lúc anh nghĩ tình yêu với cậu chỉ còn là một phần của quá khứ mà anh định sẽ chôn sâu mãi mãi. Cái suy nghĩ đó, anh giữ trong lòng trọn vẹn mười một tháng mỗi năm, đến tháng thứ mười hai đành ngậm ngùi dứt khỏi. Vì Mười Hai là tháng của mùa đông, tháng của một trò chơi vô nghĩa.

Anh không biết do đâu anh lại vô tư chấp nhận bước vào cái cuộc chơi buồn cười của cậu. Hai đứa, hai cái mobile, gọi nhau từ nơi xa lắm. Để rồi kể cho nhau nghe những gì mình gặp, mình thấy, mình nghe. Để cho người kia tìm thấy mình! Nghe buồn cười vậy đó. Cậu là thế, lãng mạn và không thực tế. Cậu thích cái kết như phim ảnh, và anh nghĩ mình hợp vai nam chính hơn là khán giả chầu rìa.

Hiển nhiên là trò chơi này không có nghĩa gì. Nó chỉ làm những mùa đông vừa rồi của anh bớt phần nào lạnh giá và mấy hãng mạng di động kiếm thêm bộn tiền. Nhưng anh thấy thinh thích lạ. Dù rằng hai đứa tất nhiên chưa bao giờ tìm thấy nhau. Nội ở cùng thành phố cũng đào đâu ra mấy điều kỳ diệu như vậy, chưa kể đây lại là hai con người đang ở hai đất nước rất xa xôi.

Cậu nói, cậu tin có điều kỳ diệu. Nó ở đâu đó cuối con đường cậu đang đi và cậu một ngày nào đó sẽ tìm thấy nó.

Nhưng anh nói anh sẽ là điều kỳ diệu của cậu. Anh đang đi song song với cậu và cậu không cần phải đi hết con đường mới thấy anh.

Anh nhớ nhất hai câu này. Hai đứa từng rất hay nói với nhau những câu như thế. Anh là một người lãng mạn đủ để còn đứng trên mặt đất, trong khi cậu thích để gió thổi mình bay lên với mây. Chung quy hai đứa có điểm chung là lãng mạn. Vậy là đủ để yêu nhau tha thiết và đủ để chia tay bất ngờ, từ cả hai phía, chỉ vì muốn-gặp-lại-nhau-bằng-điều-kỳ-diệu.

Năm đầu tiên, cuộc chơi thất bại. Năm hai, vẫn không như mong muốn. Năm ba, không gặp. Năm bốn, lạc mất…

Nhưng không có nghĩa là năm nay không có chút xíu may mắn nào.

Người ta nói, đôi khi vận may là do con người tạo ra.

*

“Uhm, em đang đi trên một con phố đầy tuyết. Tuyết đang rơi… Nhiều lắm! Nhưng chả lạnh chút nào!”

Cậu vừa nói vào điện thoại, vừa ngửa mặt lên nhìn bầu trời trong veo đầy những cánh hoa trắng bay lả tả. Với cậu mùa đông nơi nào cũng như nhau. Cậu dừng chân trước một quán cà phê đông nghẹt người với người, mỉm cười:

“Cà phê, anh ạ! Nhưng đông quá. Với lại em không thích đi một mình!”

Anh thì thầm một điều gì đó làm cậu bật cười thành tiếng, người qua đường ngơ ngác nhìn thằng nhóc đứng giữa phố cười vô tư.

“Okay, kem. Em thích chứ! Uhm, mua kem vừa đi vừa ăn dưới tuyết, thích lắm anh ạ!”

“…”

“Em thích vani, nhưng ăn ngán lắm…cứ béo ngậy sao ấy…Thôi, chọn Chocolate.”

“…”

Cậu đỏ mặt liếc vội vào hình ảnh phản chiếu của mình trong tấm cửa kiếng của cửa hiệu cà phê. Hình như có vài cặp mắt đang tò mò nhìn cậu. Lâu rồi cậu chưa có cảm giác bối rối như khi vừa nghe câu nói tức thì của anh.

Chưa cầm trên tay que kem mà cậu đã cảm thấy có vị ngọt dịu mát nơi đầu lưỡi.

*

“Em đang đi đâu thế? Anh đang đến ngã tư. Mùa này người ta đi chơi nhiều quá! Toàn cặp với cặp…Hình như có mỗi thằng này đi một mình!”

Anh nói nửa đùa nửa thật, nhưng cậu đáp lời bằng một câu hoàn toàn không đếm xỉa đến ẩn ý của anh. Câu nói chán ngắt, bảo cậu đang trên một con phố tuyết.

“À…ừ…chỗ anh cũng có tuyết. Có đang gần tiệm ăn nào không? Anh đang đứng trước một quán kem…”

“…”

“Anh nhớ em thích ăn kem mà! Đang đứng mua phải không?”

“…”

“Chocolate hay vani?”

Anh mỉm cười một cách thích thú. Anh biết quá câu trả lời của cậu, cậu thuộc loại người mà khi được hỏi chọn bên nào chắc chắn sẽ chọn hai bên.

“Nah. Anh sẽ mua vani. Như vậy em có thể thử cả hai vị và chúng ta sẽ không bị ngán.”

Tự nhiên anh có cảm giác cậu đang đỏ mặt. Sao nhỉ, bình thường thôi mà!

*

Cô đứng tựa vào bàn tính tiền, cau mày nói với thằng em trai đang thẩn thơ nhìn ra cửa sổ:

“Làm gì đấy? Không lo làm kem cho khách đi?”

Nó quay lại, cười khì:

“Chị à, cho em nghỉ tí đi. Mấy đứa khác làm được rồi!”

Nó hất đầu về phía mấy đứa phục vụ bàn đang tất tả ngược xuôi. Cô miễn cưỡng đồng ý, dù sao có được thằng em tốt bụng dịp lễ vẫn chăm chỉ đến giúp mình làm việc không công thế này là may mắn lắm rồi. Dạo này khách đến quán đông quá, làm không xuể!

“Nhìn gì ngoài đấy nhìn mãi thế?”

“Có thằng nhóc nhìn dễ thương lắm!”

“Hả?” – Cô nhìn theo ánh mắt như bị mất hồn của thằng em. Bên ngoài quán, trên vỉa hè đông đúc người qua lại, “thằng nhóc” mà em cô nói đang đứng tựa cột điện nghe điện thoại. Lý do cô nhận ra nó giữa hơn chục người khác và qua lớp cửa kính phủ sương dày là do nó quấn một chiếc khăn len to sù sụ trên cổ. Hơn thế nữa, cái màu xanh lá cây trông quái đản cực. Bỏ qua những chi tiết lặt vặt làm thằng nhóc nổi bật lên giữa đám đông, trông nó dễ thương đúng như lời em cô nhận xét. Nước da trắng hồng không phải là hiếm nơi vùng đất ôn đới này, nhưng nụ cười rạng rỡ tựa hồ rực sáng trong làn tuyết đúng là không phải ai cũng có.

“Ừ, cũng được.” – Dù sao cô cũng không có thói quen khen mấy đứa con trai kiểu này, cái nét đẹp dịu dàng chẳng chút nam tính ấy không đủ để làm cô chú ý quá một phút.

Nhưng khi cô liếc thấy vị khách mới bước vào quán, ánh mắt cô không tài nào dứt ra khỏi anh chàng tóc hung này. Anh mặc chiếc áo khoác jean sẫm màu, đôi mắt đẹp và gương mặt không quá điển trai nhưng thừa sức để cuốn hút người đối diện. Hình như thằng em cô nhận ra điều này, nó nheo mắt trêu :

“Sao hả, mẫu người của chị phải không?”

“Không…” – Cô lúng túng đáp, vờ cúi xuống xem xét mấy tờ hóa đơn.

Anh chàng tóc hung tiến tới quầy, nở một nụ cười tựa hồ còn mang hơi lạnh của vài bông tuyết :

“Chào cô.”

“Eh…vâng, kính chào quý khách.”

“Có thể cho tôi một phần kem Chocolate mang về được không?”

“Vâng, có ngay.”

Cô bối rối quay mặt đi và bắt gặp cái cười nhạo của thằng em. Trong lúc cô làm kem, nó thản nhiên đứng bắt chuyện với khách. Và cô thấy mình tự nhiên lại chú ý đến mẩu hội thoại đó.

“Anh mua kem vừa đi vừa ăn à?”

“Uh…”

“Ngộ vậy! Trời lạnh sao lại mua kem ăn?”

Câu nói này nếu xét trong trường hợp của người chủ đối với khách thì quả là không bình thường. Nhưng lần này câu trả lời của khách nghe còn khùng hơn gấp bội:

“Tôi thấy nếu đi giữa trời lạnh mà có cái gì lạnh lạnh trong người thì sẽ ấm hơn chứ!”

“Khùng vậy!”

Thằng em cô buột miệng và thiệt tình cô chỉ muốn đạp nó xuống hố. Ai đời lại đi nói với khách bằng cái giọng đó! Cô vừa gói xong phần kem Chocolate, vừa len lén nhìn anh chàng khách hàng, cố chờ cơn thịnh nộ của anh ta. Nhưng ngạc nhiên thay, anh chỉ bật cười :

“Ừ. Nhưng có người còn khùng hơn tôi đó!”

Rồi vừa thanh toán tiền trước hai cặp mắt ngạc nhiên nhìn mình, anh vừa tiếp tục cười một cách đầy khó hiểu.

“Đúng là không thể đánh giá con người qua bề ngoài!” – Thằng em cô nhún vai kết luận, khi anh chàng tóc hung vừa đi khuất. – “Nhìn đẹp trai vậy mà đầu óc không bình thường!”

Cô khẽ mỉm cười. Tự nhiên cô có linh cảm về một điều gì đó rất đặc biệt sẽ xảy ra vào buổi tối lạnh giá này.

*

Chàng trai mảnh khảnh đứng tựa cột điện khi nãy đã biến mất. Nó liếc nhìn ra cửa sổ và cố nén một tiếng kêu thất vọng. Nó cố ném ánh mắt ra xa nữa nhưng dòng người qua lại tấp nập làm nó thậm chí không thấy cái cột điện ở đâu!

Bà chị nó ném sang một cái nhìn chán nản :

“Làm việc đi!”

“Lát nữa.” – Nó tặc lưỡi, vẫn ráng dõi mắt ra ngoài.

“Khỏi kiếm nữa. Nó đang đi vào kia kìa!”

“Hả?” – Nó giật bắn người, nhìn về phía cửa quán.

Đúng là cậu ấy đang tiến lại quầy. Bà chị huých vai nó :

“Làm việc đàng hoàng nghen cưng!”

Bà ấy lại trêu nó, trả thù vụ khi nãy đây mà! Nó thấy buồn cười nhưng vẫn giữ nét mặt nghiêm nghị trước “khách hàng”.

“Kính chào quý khách!” – Một phong cách phục vụ rất pro.

“Uhm…Cho em phần kem vani mang về…”

Giọng nói nghe cứ ngọt như đường! Nó chớp mắt làm duyên:

“Mua về ăn hả em?”

“Chứ chẳng lẽ đem về làm kiểng?”

Lối ăn nói bốp chát này làm nó hết hồn. Trời, đường cũng đắng dữ!

“Ý anh là em ăn liền bây giờ hả?”

“Ừa. Vừa đi vừa ăn mới ngon chứ!” – Cậu đáp, tay mân mê chiếc khăn len.

“Trời lạnh thấy mồ!”

“Tại anh không biết, trời lạnh ăn kem lạnh vô mới thấy ấm!”

Nó đơ luôn. Bây giờ thì nó mới thấm thía cái câu bông đùa khi nãy nó đem trêu bà chị. Rằng thì là “chớ trông mặt mà bắt hình dong”. Ra cái tên tóc hung kia chả đùa. Trên đời này cũng đâu thiếu người khùng như hắn!

Nó nghe tiếng hí hí của bà chị từ quầy bên cạnh mà tức anh ách. Lúc cái tên khùng số 2 kia bước ra khỏi quán, nó nghe bà chị nhận xét tỉnh bơ:

“Nhìn thằng bé dễ thương vậy mà đầu óc cứ….!”

Bà ấy bỏ dở câu nói, nhưng nó chỉ cần nhìn gương mặt đắc ý kia thôi là đủ hiểu rồi. Nó hừ giọng:

“Hai đứa đó dám quen nhau lắm. Khùng thiệt chứ!”

“Ừ, nhưng còn có đứa khùng hơn. Cứ dán mắt vô mấy đứa-khùng suốt!”

“Chị…!”

*

“Em yêu, đang đi đâu vậy?”

“…”

“Anh hả? Đang trong gift shop. Tính mua một cái gì đó…”

Anh đang ngắm nghía một cặp nhẫn đôi nhìn vô cùng hoành tráng. Nhẫn bạc, họa tiết vàng lấp lánh. Mấy món đồ đôi luôn nằm trong diện most-wanted của cậu.

“Có một thứ chắc là em thích.” – Anh nói lấp lửng, cố tạo sự tò mò nơi cậu.

“…”

“Uh huh. Để anh thử xem.”

Anh nói với cô bán hàng cho xem thử cặp nhẫn. Một cách có lệ thôi. Vì trước sau gì anh chẳng mua. Không cần đắt hay rẻ, chỉ cần thích, dù là bồng bột nhất thời, thì anh cũng vẫn muốn chiếm hữu nó.

Rồi anh mua đôi nhẫn cặp đó. Nhét vội vào túi, anh rảo nhanh trên con phố nhạt bóng hoàng hôn. Màu ráng nắng ửng hồng trên nền trắng nõn của tuyết gợi cho anh một cảm xúc kỳ lạ không tên.

*

Gift shop? Cậu khẽ bật cười. Cậu đang rảo quanh một gift shop và cố đảo mắt xem xung quanh có ai đó giống anh hay không, một cách vô vọng.

“Chị ơi, ở đây có nhẫn đôi không?” – Cậu hỏi cô nhân viên đang đứng gần đó.

“Có. Ở tủ kính đằng kia…”

Cậu ngần ngừ một lát trước những chiếc nhẫn bạc trông giống nhau y hệt, không có gì mới mẻ hay đặc sắc.

“Không còn kiểu khác hả chị?”

“Ah…” – Cô nhân viên ngước mắt nhìn lên cái kệ bên cạnh – “Hàng mới về có một loại rất hay…Cũng nhẫn đôi…”

“Đâu cơ?”

“Eh…Để chị tìm xem còn hàng không. Tại loại này hơi đắt, nên tụi chị nhập về rất ít, sáng nay chỉ còn một cặp thôi…”

Cậu hồi hộp chờ đợi. Lối quảng cáo của bà chị kia càng làm cậu tò mò. Trước giờ cậu vốn đã rất thích những món trang sức đôi, đặc biệt là nhẫn. Cái tính từ “hay” lại còn thêm “rất” của bà chị kia dùng quả là rất đắt, nó làm cậu cảm thấy muốn có cặp nhẫn đó ngay tức thì, dù nó có trông như thế nào đi nữa (!)

Vì quá hi vọng như thế, nên cậu lập tức thất vọng ngay khi cô nhân viên quay lại, mỉm cười một cách thông cảm:

“Hết hàng rồi em ơi!”

Cậu thở dài, định quay lưng bước đi, thì nghe tiếng cô gái gọi vói theo:

“Còn nhiều kiểu khác cũng được lắm nè em!”

“Không ạ. Em thích cặp nhẫn kia hơn!”

Cậu đáp khẽ, cũng không quay đầu lại. Vẫn giữ trong lòng một cảm giác thất vọng, mà hình như không phải chỉ vì đôi nhẫn kia, cậu bước ra giữa con phố đầy tuyết. Ngước mắt lên nhìn màu hồng ửng của ráng hoàng hôn, cậu cảm thấy chút thanh thản và đâu đó một niềm tin cho một điều kỳ diệu nào sắp xảy ra…

*

“Anh mua quà cho em rồi này!”

Anh phấn khởi nói qua điện thoại và mỉm cười đầy hài lòng khi đút tay vào túi bắt gặp chiếc hộp nhẫn. Anh thật sự ấn tượng cái màu vàng lấp lánh của những đường họa tiết được chạm khắc cầu kỳ rất nổi bật trên màu nền xám bạc.

“Uh huh. Để anh xem…”

Đường phố chiều tan sở tràn ngập người qua lại. Một tên nào đó với những thứ hành lý cồng kềnh lướt vội qua anh và cả hai va phải nhau khi anh vừa mở hộp nhẫn ra. Một chiếc rơi xuống đất tạo nên những âm thanh leng keng nhưng lọt thỏm giữa không gian ồn ào xung quanh.

“Damn it!” – Anh càu nhàu bằng câu nói cửa miệng và nghe rõ tiếng hừ mũi không hài lòng của cậu từ đầu dây bên kia.

“Gì đấy?”

“Không. Anh làm rớt một chiếc nhẫn rồi!”

“Tìm thấy không?”

“Đông người quá! Toàn thấy giày thôi!”

“Vậy thì bỏ đi!” – Trái với sự lo lắng của anh, cậu thản nhiên buông một câu tỉnh bơ.

“Vớ vẩn! Chẳng lẽ quăng luôn chiếc kia? Nhẫn đôi thiếu một chiếc thì còn ra cái quái gì…”

Cậu ngắt lời anh :

“Thì quăng luôn chứ sao.”

“Nhảm nhí!”

Anh cáu kỉnh đáp và không kịp nghe câu trả lời của cậu vì một cái nhấn nút kết thúc cuộc gọi có lẽ đến từ phía cả hai.

Đồ ngốc! Chẳng lẽ cậu không hiểu anh muốn gặp cậu đến thế nào, và cặp nhẫn kia là một phần rất nhỏ của tình cảm anh muốn gửi đến cậu sao?