Mối Tình Oan Trái Của Tôi Và Dì – Siêu Phẩm

Đây là một câu chuyện có thật, mình chia sẻ trước một số phân đoạn, một số phân đoạn đứt khúc do người trong cuộc vẫn chưa kể, đó là những khoảng lặng trong những phần tiếp theo.

Phần 1:

Những tia nắng khẽ xuyên qua nhành cây, hắt thứ ánh sáng yếu ớt của buổi chiều tàn lên 2 khuôn mặt đang đăm chiêu nhìn nhau giữa công viên vắng người. Chẳng ai nói với ai lời nào. Tiếng xe cộ qua lại, tiếng lá xào xạc bởi những cơn gió vô tình. Vạn vật đều chuyển động, duy chỉ 2 cá thể vô hồn, lặng thinh. Bỗng, những tiếng nấc đứt quãng, 2 dòng nước mắt tuôn tràn trên khóe mi đẫm lệ, đỏ hoe. 2 tay con bé khẽ run lên từng hồi vì cơn giận. Nó bấu chặt vào thành ghế đá, cố cất giọng thều thào: “ vậy, em ko là đáp án chính xác của cuộc đời anh”?

di

Hắn, gương mặt lạnh tanh, đứng bật dậy, quay mặt đi, cố lê những bước chân nặng nhọc, vô hồn, bỏ lại đứa con gái đang ngồi thút thít giữa hàng ghế đá công viên lạnh lẽo. Và khi đã được một đoạn khá xa, hắn quay đầu lại, cố cất lên câu nói dứt khoát, tuyệt tình: “ xin lỗi hai ta gặp nhau em cho là cái duyên, nhưng đó là nghiệt duyên, em mãi mãi chẳng thể là đáp án chính xác của cuộc đời anh”.

Chuyện bắt đầu từ một buổi chiều định mệnh một năm về trước!

Cơn mưa chiều tầm tã không thể làm chùn bước một kẻ ham vui, Nam cố gắng hoàn thành những chi tiết cuối cùng của dự án dài hơi rồi mặc áo mưa, tiến xe về một cơ sở massage ở quận Bình Tân. Sau khi cho xe chui thẳng xuống hầm, hắn tiến đến quầy lễ tân để mua vé. Chọn cho mình một vé massage vip 90 phút, hắn theo tên locker lên phòng với câu nói cửa miệng kèm theo tờ 50k màu hồng: “ chọn cho anh em nào teen nhé”. Như quá hiểu ý khách hàng, tên locker gật gật lia lịa. Nam vào phòng xông hơi, trong lòng mường tượng về giây phút thăng hoa sắp tới. Đang thả hồn trong những suy nghĩ dục vọng thì có tiếng gõ cửa, một cô gái bước vào. Hắn vội hướng mắt ra phía cửa. Một bé teen loli chính hiệu với thân hình nhỏ nhắn, làn da trắng hồng, nét mặt thơ ngây, bẽn lẽn. Hắn vội bung cửa bay ra ngoài để chiêm ngưỡng vẻ xinh xắn thơ ngây đó. Con bé nhìn thấy hắn liền gật đầu chào.

Con bé: em chào anh, anh chờ e lâu ko?

Nam: Cũng 5 phút à em, em tên gì?

Con bé: dạ Hoài Thu

Nam: tên đẹp, người xinh, sao em giành hết cái đẹp của người khác rồi.

Con bé chợt ngập ngừng rồi đáp:

Hoài Thu: Hoài Thu là cái tên mang vẻ buồn phảng phất anh à! Câu trả lời kèm theo ánh mắt ko vui hiện trên gương mặt con bé.

Nam chợt giật mình vì câu trả lời và ánh mắt buồn man mác đó, hắn lại hỏi

Nam: hình như em mới vào làm? Cơn gió nào đưa em đến đây?

Con bé lại ngập ngừng: dạ, em mới vào làm ngày đầu tiên, anh là vị khách đầu tiên của em. Và cơn gió ngang trái đã đưa em đến đây, gặp anh trong ko gian tăm tối này.

Nam: gì mà tăm tối ghê vậy?

Hoài Thu: thì rõ ràng đây là ko gian tăm tối nhất cuộc đời em? Em chưa từng làm công việc nào như thế này.

Nam: thế em bao nhiêu tuổi

Hoài thu: 1999

Nam: quê em ở đâu?

Hoài Thu: miền trung nắng gió, lũ lụt triền miên a ạ.

Nam: ôi hay vậy? có khi nào cùng quê với anh ko ta?

Hoài Thu: Có thể, vì em nghe được giọng thật đằng sau cái cái giọng Sài Gòn của anh.

Nam: anh cũng nghe được cái giọng thật đằng sau cái giọng nửa vời lơ lớ của em.

Hoài Thu: Thôi, anh cởi đồ vào bồn tắm, em tắm cho

Nam: ừ, tắm cái cho mát mẻ rồi đấm bóp.

Con bé khẽ dùng vòi xịt qua loa lên người hắn rồi chợt hỏi:

Hoài Thu: Chỗ đó, em ko dám rửa, sợ làm anh đau, anh có thể tự rửa được ko?

Nam thật sự ngạc nhiên:” ủa rồi trước giờ e chưa từng đụng đến à”?

Hoài Thu: dạ

Nam: xạo

Hoài Thu: Thật.

Nam: thôi, xinh như em ai lại ép làm thế này thế kia, để a tự rửa

Sau khi rửa sạch sẽ, con bé lau khô người cho Nam rồi tiến hành massage. Với tay nghề non nớt, mới tập tành, cái màn massage khỏe hắn thấy chả khỏe tí nào. Mà nói chung đi massage chủ yếu là thư giãn, nên hắn bỏ qua: “ thôi thư giãn luôn đi em”.

Con bé ấp úng một lúc rồi cũng rụt rè: “ em mới học sáng nay, giờ làm cho anh đầu tiên, có gì ko tốt anh bỏ qua nha.

Nam: có gì đâu em? Bù lại em cho anh hun em bé một tí là được.

Hoài Thu: Con bé giật mình, lắc đầu lia lịa. không được đâu anh, em vẫn còn

Nam: gì? Đừng nói em còn zin nhe

Hoài Thu: dạ

Nam: xạo quá, còn zin ai đi làm chỗ này?

Hoài Thu: hoàn cảnh bắt buộc, ba em bị ung thư gia đoạn cuối, em cần tiền. vậy nên em mới nói đây là nơi tăm tối nhất của cuộc đời em

Hắn ta ngẫm nghĩ: “ người ta nói đừng tin đĩ kể chuyện, nó lừa mình đây mà”, mặc kệ, bỏ tiền ra phải ăn được chứ.

Nam: trời, anh bỏ tiền vào đây, vậy anh được gì?

Hoài Thu: em xin lỗi, để e làm cho anh nhe

Nam: vậy e làm được gì?

Hoài Thu: em sẽ cố gắng làm bằng miệng cho anh

Hắn ta lắc đầu ngao ngán, thôi em làm đi

Vậy là con bé bắt đầu với những động tác hết sức ậm ờ. Hết sục rồi bú, liếm mà hắn chẳng thể nào ra được. Hắn liền ngỏ ý

Nam: do a ko có cảm giác nhiều nên ko ra được, em cho a hôn bướm 1 tí thôi sẽ ran gay

Hoài Thu: ko dc đâu anh, em ngại lắm, em sợ

Nam: chứ cứ như vậy a ko ra được, chả vui vẻ gì, chủ sẽ đuổi em đó, a hôn 1 tí thôi, ngửi tí mùi cho có cảm giác chứ ko cho lưỡi vào sâu đâu, a hứa.

Hết nước, con bé cũng gật đầu với giao kèo: “ anh chỉ được đụng bên ngoài, nếu đụng vào trong là em ko làm nữa.

Hắn đồng ý, hắn ra hiệu cho con bé leo lên trên theo tư thế 69. Ở bên dưới con bé bắt đầu ra sức bú mút, hắn ta thì bắt đầu từ từ ngửi lấy cái mùi bướm trinh của đứa con gái mới lớn chưa một lần giao tiếp với người lạ. Cái mùi bướm non mới lớn nó ngon lành, kích thích cực độ. Và trong sự sung sướng tột đỉnh, hắn bất ngờ bắn ào ạt vào trong miệng con bé. Bị bất ngờ, ko kịp cho ra ngoài, con bé ho sặc sụa, ọe liên tục. Rồi bất ngờ, con bé nhảy xuống đất, nó cố móc họng ói hết vào bồn tắm. Xong nó ngồi sụp xuống đất, co ro, ôm mặt khóc nức nở.

Nam chợt bừng tỉnh khỏi cơn sướng, một đứa con gái bé nhỏ với dòng nước mắt lăn dài trên khuôn mặt ngây thơ, tội nghiệp. Chỉ nửa tiếng trước đây nó vẫn nghĩ con bé nói đùa, chứ con nhà lành, chưa biết mùi đời ai lại dấn thân vào chốn này. Nhưng giờ đây, cái khoảnh khắc con bé co ro khóc nức nở khiến tim hắn rụng rời. Dường như hắn vừa gây ra một tội ác tày trời, vấy bẩn một tâm hồn trong trắng tội nghiệp. Hắn cảm thấy ghê tởm bản thân, hắn rụt rè, tiến đến chỗ con bé tội nghiệp, giọng lí nhí:

Nam: anh xin lỗi, có lẽ đây là không gian tăm tối nhất đối với em và anh là kẻ gieo nên tăm tối ấy. Anh có thể làm gì để em có thể quên đi?

Con bé chỉ lắc đầu và khóc: “ anh ko có lỗi, em là kẻ dấn thân và lỗi là ở sự sắp đặt sai sót của cuộc đời. Và em ko may rơi vào hoàn cảnh này, lỗi ở em, lỗi của số phận.

Câu nói đó của con bé như ngàn vết dao cứa nát trái tim Nam, hắn lặng lẽ đứng dậy, móc ví, cầm lấy tờ 500k nhét vội vào tay con bé rồi lẳng lặng ra về. Cơn mưa chiều vẫn tầm tã như khóc thương cho một số phận nghiệt ngã. Từng tiếng sấm chớp vang trời như muốn giáng xuống đầu một kẻ vô tâm, dâm dục như hắn. Hắn chẳng màn đến mặc áo mưa, cứ phóng xe đi trong cơn mưa chiều tầm tã.

Về đến nhà, hắn đá vội chân chống xe, thẫn thờ bước vào nhà. Mẹ hắn nghe tiếng mở cửa, từ nhà bếp chạy ra, thấy hắn ướt sũng liền chửi: thằng điên, có áo mưa ko mặc, để ướt như chuột.

Nam: kệ con

Mẹ Nam: thằng trời đánh này, hôm nay nói chuyện với mẹ vậy đó

Nam: kệ con đi, cho trời đánh chết đi.

Mẹ Nam: mày khùng thật rồi, hay mới gây ra tội ác gì rồi hớt ha hớt hảy chạy hả con?

Hắn chẳng màng đến lời mẹ hắn nói, thờ thẫn đi lên lầu, miệng lẩm bẩm: “ trời đánh”.

Bất thình lình, một tiếng sấm vang rền trời, cái đồng hồ treo tường rớt xuống ngay trước mặt hắn, mặt kính vỡ toang. Hắn linh cảm có điều chẳng lành, nghĩ đến con bé, hắn chạy toang ra cửa, lấy xe phi thẳng đến tiệm massage.

Đến nơi, hắn vội chạy vào quầy lễ tân.

Lễ tân: anh đi massage à? Ướt hết rồi, lấy vé rồi nhanh lên phòng cho em út sưởi ấm nha.

Nam: bé Hoài Thu?

Lễ tân: bé mới đến làm sáng nay hả anh, tự nhiên nó chẳng nói gì, đồ đạc vẫn còn đây, bỏ đi rồi.

Nam: lâu chưa em?

Lễ tân: khoảng 10 phút rồi anh

Linh cảm chẳng lành, hắn chạy nhanh ra đường, tìm kiếm. Hắn chạy dọc theo con đường, mưa xối xả. Hắn tìm mãi, tìm mãi trong vô vọng. Bỗng nghe tiếng la thất thanh của ai đó: “ trời ơi, có người nhảy cầu”. Theo quán tính, hắn lao theo tiếng la, chạy đến trên cầu. Hình ảnh con bé lập lờ, ngụp lặn trong làn nước đen ngóm. Hắn chẳng kịp suy nghĩ, gieo mình xuống dòng nước đang chảy siết với hi vọng cứu lấy con bé, cứu lấy lỗi lầm mà nó gây ra.

Trời thương, sau gần 10 phút vật vờ, chiến đấu với hà bá, hắn đã kéo được con bé vào bờ. Trong giây phút sinh tử, khi vừa thoát khỏi cái chết, những cái ho sặc sụa vì sặc nước của con bé khiến tim hắn ấm lại. Hắn thều thào: “ em sống rồi, ổn rồi. Con bé ko nói gì, chỉ khóc. Và trong giây phút ấy, hắn cũng khóc. Hắn khóc vì vui sướng, vì đã níu giữ được một tâm hồn non nớt, tổn thương, tuyệt vọng. Hắn ẵm con bé gọn trong vòng tay, khẽ đặt con bé ngồi tựa lên ngực mình thều thào hỏi: “ sao em lại làm vậy”?

Con bé vẫn khóc rồi thều thào: “ ba em… mất rồi!

Những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt ngây ngô, ngờ nghệch làm tim hắn thắt lại.

Hoài Thu: em sai rồi, em quẫn trí quá, bây giờ em phải về quê lo cho ba, cảm ơn anh đã cho em sống lại. Em nợ anh, sau khi xong việc ở quê em sẽ lên tìm anh và trả nợ. Anh là người đầu tiên của em, em mong sau này anh vẫn sẽ là người đầu tiên. Ba mất rồi, em ko phải làm những việc như vậy nữa.

Hắn chở con bé ra ga tàu, đón chuyến tàu khuya trở về quê lo hậu sự cho ba!

Đúng 1 tháng sau. Con bé trở lại, đó là 1 ngày hạnh phúc đối với hắn khi nhận được tin nhắn của con bé: “ anh đang làm gì? Em đã trở lại và đã có công việc phù hợp, chân chính, em mời anh café nhé”!

Đó là thời điểm bắt đầu cho 1 năm hạnh phúc của hắn và con bé.

Cho đến khi…

Đó là một buổi sáng như mọi ngày, chỉ khác một điều, hôm nay nó hẹn dẫn con bé về ra mắt mẹ hắn. Hắn dậy thật sớm, vệ sinh cá nhân, thay đồ thật oách, chuẩn bị đi đón con bé. Lòng hắn vui rộn ràng, xuống nhà dưới, hắn ko quên dặn mẹ: “ mẹ ơi, hôm nay có một cuộc gặp quan trọng, mẹ nhớ ko?

Mẹ hắn: ừ nhớ

Nam: mà sao mẹ đăm chiêu vậy? mẹ xem hình gì vậy?

Mẹ hắn: ông Ba – em của bà ngoại, con nhớ ko?

Nam: dạ nhớ, mà sao vậy mẹ?

Từ khi ông bỏ vợ con, đi theo bà vợ bé, dù đã 60 tuổi vẫn có con với bà đó. Cả nhà mình từ mặt, bỏ luôn. Nghe nói sống vật vờ hơn 20 năm. Sau này vợ bé cũng bỏ đi, để lại 2 cha con. Năm trước ổng chết rồi, bỏ lại đứa con gái 20 tuổi, ko biết giờ đang ở đâu? Thiệt là, biết khổ vậy mà vẫn bỏ nhà theo gái, rồi bị bỏ rơi, đến chết cũng ko ai biết mà lo ma chay. Thương thật.

Nam: ui, vậy con ông là em của mẹ, là dì của con chứ ít gì? Họ hàng gần

Mẹ hắn: ừ, mà giờ ko biết đang sống ở đâu, có cái hình hôm trước ông chú ở quê mang vào, con xem ra đường có gặp mà nhận bà con.

Nam: đâu, mẹ đưa con xem

Vừa cầm tấm ảnh, hắn ta chết lặng. Hắn chẳng tin vào mắt mình nên hỏi lại

Nam: có chắc đây là dì con ko mẹ?

Mẹ hắn: ừ, sau bức hình còn ghi tên kìa

Hắn lật phía sau tấm ảnh và chết lặng với dòng chữ: ông Ba và con gái Hoài Thu.

Hắn choáng váng, suy nghĩ ngổn ngang. Chợt điện thoại reo, hắn nhìn vào màn hình, người gọi: Vợ Hoài Thu

Hắn như điên dại, cái suy nghĩ về tình cảm loạn luân chiếm hết tâm hồn hắn, hắn thẳng tay đập vỡ chiếc điện thoại…

Câu chuyện đứt quãng cho đến 1 tháng sau, hắn và con bé gặp lại.

Đó là 1 buổi chiều tàn:

Những tia nắng khẽ xuyên qua nhành cây, hắt thứ ánh sáng yếu ớt của buổi chiều tàn lên 2 khuôn mặt đang đăm chiêu nhìn nhau giữa công viên vắng vẻ. Chẳng ai nói với ai lời nào. Tiếng xe cộ qua lại, tiếng lá xào xạc bởi những cơn gió vô tình. Vạn vật đều chuyển động, duy chỉ 2 cá thể vô hồn, lặng thinh. Bỗng, những tiếng nấc đứt quãng, 2 dòng nước mắt tuôn tràn trên khóe mi đẫm lệ, đỏ hoe. 2 tay con bé khẽ run lên từng hồi vì cơn giận. Nó bấu chặt vào thành ghế đá, cố cất giọng thều thào: “ vậy, em ko là đáp án chính xác của anh”.

Hắn, gương mặt lạnh tanh, đứng bật dậy, quay mặt đi, cố lê những bước chân nặng nhọc, vô hồn, bỏ lại đứa con gái đang ngồi thút thít giữa hàng ghế đá công viên lạnh lẽo. Và khi đã được một đoạn khá xa, hắn quay đầu lại, cố cất lên câu nói dứt khoát, tuyệt tình: “ xin lỗi hai ta gặp nhau em cho là cái duyên, nhưng đó là nghiệt duyên, em mãi mãi chẳng thể là đáp án chính xác của cuộc đời anh”, hai ta kết thúc ở đây. Buổi chiều tàn trong tiếng nấc nghẹn ngào của co6 gái nhỏ, bị tuyệt tình mà ko biết một lý do chính đáng và một kẻ loạn thần với suy nghĩ dằn vặt, đeo bám tâm hồn bởi 2 chữ loạn luân.

Còn tiếp…