Môi Thơm Dưới Hiên Nhà – Truyện Siêu Phẩm Cực Hay ( Đã FULL )
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Môi Thơm Dưới Hiên Nhà – Truyện Siêu Phẩm Cực Hay ( Đã FULL )
Tác Giả : Đang cập nhật
Danh Mục: Truyện Sex Người Lớn
Thể Loại:
Lượt Xem: 1390 Lượt Xem
Chương 8
Nắng ban mai lung linh xuyên qua cửa số chiếu vào bóng hình xinh đẹp đang mơ màng tỉnh giấc.
Thư hé mở đôi mắt đẹp, môi xinh khẽ mỉm cười vì nhớ về buổi sáng vài ngày trước, khi mà hai người quần nhau suốt một đêm để rồi lúc tỉnh giấc, nàng vẫn hạnh phúc nằm trong lòng Vũ.
Nhưng hôm nay thì khác, Thư chỉ có một mình, và trong điện thoại có một dòng tin nhắn từ Vũ, rằng Vũ phải giúp mẹ mang một ít quà về biếu họ hàng ở quê, không thể đến bên nàng.
Thư dậy rửa mặt, thay quần áo định ra chợ mua một ít thức ăn để làm vài món đơn giản cho ngày Chủ Nhật, nhưng khi mở cửa, Thư thấy một người phụ nữ đang đứng trước nhà.
“Chị có thể vào nhà nói chút chuyện với em chứ?” Người phụ nữ thấy Thư mở cửa liền nói.
Thư cúi đầu chào và lễ phép nói: “Vâng ạ, chị Thúy đến đây làm em bất ngờ quá, không kịp chuẩn bị gì cả! Mời chị vào nhà.”
Dẫn bà Thúy vào nhà mà tim Thư đập thình thịch trong hồi họp xen lẫn lo lắng. Mới vài ngày trước thôi, Vũ thú nhận với nàng rằng hắn là con của bà chủ tịch công ty nàng làm việc. Và đó chính là bà Thúy này.
Là mẹ chồng xem mắt nàng dâu tương lai, hay là đến để cấm cản một mối tình cách biệt tuổi tác?
“Mời chị dùng nước ạ.” Thư mời bà Thúy ngồi vào ghế rồi rót nước mời.
“Cảm ơn em!” Bà Thúy gật đầu, sau đó hắng giọng nói: “Đi thẳng vào vấn đề nhé! Vài hôm trước Vũ không về nhà, là vì nó ngủ với em đúng không?”
Một câu hỏi không thể trực tiếp hơn, và ánh mắt sắc bén của bà Thúy khiến Thư không thể không gật đầu thú nhận: “V… vâng ạ…”
Bà Thúy gật gù rồi nói tiếp: “Em là một cô gái giỏi giang, nhưng em có một quá khứ dơ bẩn, mang thai khi mới 15 tuổi.”
Tim Thư run lên, quá khứ đau đớn lại giày xéo tâm can nàng. Là Vũ nói cho bà Thúy biết sao?
“Em nghĩ một người như em có xứng với Vũ không?” Bà Thúy lại hỏi.
Môi Thư run run, cố kềm lòng, nàng đáp: “Dạ không ạ…”
Bà Thúy gật gù: “Biết thế thì tốt! Chị mong em tránh xa khỏi Vũ.”
Thư lắc đầu: “Em không thể.”
“Vì sao?”
“Vì Vũ chưa cho phép em rời xa Vũ!”
Bà Thúy lại nói: “Em cho là em có thể mang lại hạnh phúc cho Vũ sao? Chị khẳng định là không! Ở bên em, Vũ sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ! Sẽ mang nhục nhã cả cuộc đời.”
Thư lắc đầu: “Em thì không nghĩ vậy. Một người đàn ông dám yêu thương một người phụ nữ mang vết dơ quá khứ là một người đàn ông đáng ngưỡng mộ…”
“Phải! Nói hay lắm!” Bà Thúy gật gù, sau đó nói tiếp: “Nhưng người phụ nữ đó tuyệt đối không thể là em! Vì sao ư? Vì vết dơ quá khứ của em liên quan trực tiếp đến cuộc đời Vũ!”
Bà Thúy dừng lại để thưởng thức nét mặt như hoảng sợ của Thư rồi tiếp tục nói, nhấn mạnh từng chữ: “Người đàn ông lấy đi trinh tiết đời em là chồng chị, cha ruột của Vũ! Còn đứa con bị bắt đi khi mới lọt lòng của em, chính là Vũ!”
Từng chữ mà bà Thúy nói ra như từng bước đẩy Thư vào vực thẳm, môi nàng run rẫy, mắt nàng mở tròn, nàng không muốn tin.
“Không tin phải không? Đây là kết quả xét nghiệm ADN từ mẫu tóc dài chị nhặt trên bàn làm việc của em và Vũ. Vẫn không tin thì cứ tự đi mà xét nghiệm.”
Ngoài kết quả xét nghiệm, bà Thúy còn cho Thư xem một xấp ảnh cũ, và Thư càng kinh ngạc nhận ra người trong ảnh là chính nàng lúc trẻ với cái bụng bầu.
Cùng với đó là giấy chứng sinh thật sự của Vũ, với tên người mẹ là Thư, đứa bé chưa được đặt tên và ngày sinh hoàn toàn trùng khớp, tờ giấy này vốn đã bị bà Thúy lấy đi để che giấu lý lịch thật của Vũ.
Nhìn Thư đau đớn cùng cực trước sự thật quá trái ngang, bà Thúy càng muốn xát thêm muối vào lòng nàng: “Chị thương Vũ như con ruột, nên chị không muốn nó tiếp tục làm điều sai trái với mẹ ruột của mình để rồi bị người đời khinh bỉ cười chê.”
“Mất đi một người mình yêu chỉ đau một lần, còn bị người đời cười chê sẽ mang nhục nhã cà đời.”
Rồi bà Thúy lấy ra một giỏ tiền đặt lên bàn: “Tiền này đủ để em tìm một nơi xa mua nhà, gầy dựng sự nghiệp và tìm một người chồng lý tưởng. Tốt nhất đi ngay trong hôm nay, đừng gặp lại Vũ, sẽ khó mà dứt lòng.”
Trước những lời nói như từng vết dao chém sâu vào cơn đau đớn tột cùng, Thư gượng đứng dậy, bước đến bên bà Thúy, quỳ xuống dập đầu với bà, và nói những lời khiến bà không thể nào tin: “Em cảm ơn chị, xin cảm ơn chị vì đã nuôi dạy con em trở thành một người đàn ông tuyệt vời. Em luôn lo lắng rằng người ta sẽ ngược đãi nó, sẽ khiến nó tự ti mặc cảm mang tiếng con hoang. Em thật lòng xin cảm ơn chị. Em cũng cảm ơn chị đã cho em một công việc tốt, cho em cơ hội gặp lại con trai và cho em cơ hội biết con mình đã trưởng thành tốt đẹp, cảm ơn chị vì tất cả.”
“Về số tiền này, em xin chị giữ lại, en cảm ơn rất nhiều…”
Nghe từng lời xin lỗi của Thư, bản năng làm mẹ của bà Thúy dần trỗi dậy. Phải rồi, đổi lại là bà, nếu Phong bị ai đó cướp mất, bà sẽ ra sao?
Cuối cùng, bà Thúy quay đầu rời đi thật nhanh để che giấu một giọt xiêu lòng lộ ra dưới mí mắt.
“Vĩnh biệt!”
Bà Thúy rời đi lâu rồi, Thư vẫn quỳ như chết lặng, rồi nàng bật khóc nức nỡ, đau đớn khi xưa nàng từng chịu đựng hóa ra chưa phải là nỗi đau cùng cực nhất…
Mất con là quá đau khổ, nhưng tìm được con mà không thể nhận lại còn đau khổ hơn nhiều lần…
Nàng quỳ mãi, quỳ mãi…
Bà Thúy trở về nhà, dù hoàn thành mục đích nhưng trong lòng bà cũng không còn cảm giác chiến thắng, thật ra bà đã hoàn toàn thất bại, bị chính tình mẫu tử cao cả của Thư khuất phục, bà ném tập hồ sơ lên bàn làm việc rồi đi tắm cho dịu bớt cảm giác khó chịu trong lòng.
Khi cửa phòng đóng lại, Phong đang nấp sau cánh cửa lộ ra. Vốn hắn đang nhân lúc bà Thúy đi vắng lẻn vào mở máy tính tìm xem những đoạn phim của Duyên mà bà Thúy thu thập để ép Duyên chia tay Vũ ngày xưa, đang tìm thì nghe tiếng bà Thúy về nên vội nấp sau cánh cửa, may là bà Thúy không phát hiện.
Tò mò, Phong tiến lại giở tập hồ sơ bà Thúy mới mang về ra xem.
Đọc những thông tin và hình ảnh trong tập hồ sơ, cùng bảng kết quả xét nghiệm ADN có tên thật của Thư và Vũ với kết quả xác định là mẹ con, Phong không tin vào mắt mình, rồi Phong nhấc máy gọi cho Vũ…
Khi đã khóc cạn nước mắt, Thư thu dọn một ít đồ dùng cá nhân, quyết định ra đi…
Vũ nhận được cuộc gọi của Phong, lập tức quay về…
Chần chừ nán lại thật lâu, cuối cùng Thư dứt khoát ra khỏi nhà, khóa cổng…
Xe đến đầu hẻm thì hết xăng, Vũ xuống xe chạy bộ vào…
Đến nơi, Vũ nhìn vào cánh cổng đã khóa, có một mảnh giấy nhỏ.
Vũ lấy mảnh giấy, mở ra xem, dòng chữ viết tay của Thư, chỉ vỏn vẹn vài từ: “Xin lỗi Vũ, chị phải đi rồi. Vĩnh biệt em, tình yêu duy nhất của đời chị.”
Vũ lại nhấc máy gọi cho Thư, sau rất rất nhiều lần không liên lạc được, vì nàng đã khóa máy.
Vũ sụp đổ, bật khóc như một đứa trẻ, tiếc thương bóng hình xinh đẹp có lẽ đã không còn được gặp lại…
“Chị đừng đi… Chị đừng đi… Chị đừng đi… Đừng đi…”
Có những mối tình, dù đẹp đẽ, dù hạnh phúc, nhưng cuối cùng cũng không thể có một kết thúc tốt đẹp…
Hết…
Nhưng chưa hết…
Có những mối tình, dù ngang trái, dù đớn đau, nhưng cuối cùng vẫn là một tình yêu vững bền…
“Chị… Em yêu chị! Em yêu chị! Em mãi mãi yêu chị! Dù cúng ta có là gì của nhau đi nữa thì em vẫn sẽ mãi yêu chị. Người đời có chê cười đi nữa thì em vẫn muốn ở bên chị! Đừng đi!”
Chợt có tiếng nấc nghẹn khẽ lan đến tai Vũ…
Hắn ngừng gọi, cố lắng tai nghe…
Là tiếng nấc của Thư…
Nàng chỉ vừa khóa cổng, nghe tiếng chân Vũ chạy đến nên đã nấp vào cái ngã ba nhỏ bên hông nhà, cái ngã ba mà nàng thấy Vũ lần đầu tiên, cái lần Vũ say xỉn tiến đến hôn nàng, ngay dưới hiên nhà nàng…
Đau đớn và xót thương, không cầm lòng được nữa, nàng xoay người chạy nhào vào lòng Vũ, hôn hắn một nụ hôn thật dài…
Thật dài…
Hai năm sau…
Thư ngồi hát một bài hát ru ngọt ngào bên nôi, trong nôi, đứa bé xinh xắn nằm ngủ say sưa, đôi môi nhỏ vẫn còn đang dính lại một chút sữa thơm…
“Con ngủ chưa em?” Vũ bước vào phòng và hỏi.
“Suỵt! Vừa ngủ thôi anh!” Thư khẽ đáp.
Vũ tiến đến ngắm nhìn đứa con của hắn và Thư, sau đó hắn kề môi vài tai Thư, thì thầm: “Anh muốn…”
Dưới ánh đèn ngủ, Thư vô cùng quyến rũ trong chiếc đầm ngủ mỏng manh, nàng dịu dàng thì thầm đáp lại: “Nhẹ nhẹ thôi nha, kẻo con thức!”
Vũ mỉm cười gật đầu, dang tay bế Thư lên giường…
Hai cơ thể cuộn chặt vào nhau, trao nhau những nụ hôn nồng nàn say đắm…
Hai người thực hiện một vài tư thế làm tình yêu thích nhất…
Rồi cùng đạt cực đỉnh…
Vũ gồng mình, xuất tinh vào cửa mình Thư, mẹ hắn, giờ là vợ hắn, cũng là mẹ của con hắn…
Thư hạnh phúc hứng trọn những dòng tinh quen thuộc, của chồng nàng, của con nàng, của cha của con nàng…
Trên tường, một cô dâu Thư xinh đẹp tuyệt trần trong bộ đầm cưới cũng đang hạnh phúc trong vòng tay chú rể Vũ lịch lãm. Dù là mẹ con ruột, nhưng họ vẫn cưới được nhau, đường đường chính chính, vì Vũ vẫn mang thân phận mà bà Thúy ban cho…
Hết.