Mẹ hiệu trưởng của tôi – Update Chương 139

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Mẹ hiệu trưởng của tôi – Update Chương 139

Tác Giả:

Lượt Xem: 6120 Lượt Xem

Chương 77: ngủ chung​

Tôi chỉ nghe mẹ nói: “ anh không phải rất kiêu ngạo muốn ly hôn sao, sao còn quay về?”

“đó không phải chỉ là lời nói tức giận nhất thời sao, Thục Nhàn, xin hãy tha thứ cho anh một lần.” rõ ràng là bố quay lại lần này tính đặt xuống cái tự trọng không có bao nhiêu để nhận sai với mẹ.

“lời nói tức giận nhất thời? tôi thấy không giống thế đâu, giống như là oán giạn đối với tôi rất lâu rồi đi.”

“sao có thể chứ, anh sao có thể oán giận vợ mình được, tướng mạo xinh đẹp thế, lại là hiệu trưởng trường thcs của thành phố, nhẫn nại như thế, kiểu vợ thế có thắp đèn cũng không tìm ra được, anh yêu thương còn không kịp, sao dám oán giận chứ?”

Tôi ở bên ngoài nghe thấy lời bói của bố, một trận nổi da gà, không ngờ bố tôi lại có bộ mặt ghê tởm như vậy, có vẻ như tôi thường bị lừa dối bởi vẻ ngoài trung thực của bố tôi. Tuy nhiên, có một thông điệp trong cuộc trò chuyện của họ mà tôi quan tâm hơn cả, đó là bố và mẹ sắp ly hôn? Trong lòng tôi vo cùng bàng hoàng, nói thật nếu bố và mẹ ly hôn, tôi sẽ không còn phải nhìn hai bố mẹ ân ái mà bất lực, âm thầm chịu đựng nỗi đau trong lòng nữa, như vậy mẹ có thể thuộc về mình tôi, thế thì cơ hội có được mẹ của tôi sẽ nhiều hơn rất nhiều.

Nhưng mặt khác, tôi không muốn mất bố, dù thế nào đi chăng nữa thì bố vẫn là bố của tôi, tình bố con bao nhiêu năm thì không phải nói tan là tan máy cái câu chuyện loạn luân kia mấy teen móng heo vì để có được mẹ của họ mà nhìn bố mình như đối xử với kẻ thù, tôi thực sự khong nghĩ vậy.

Tôi còn nhớ khi còn nhỏ bố rất tốt với tôi, nhiều lần mẹ muốn mắng tôi thì chính bố là người ra sức khuyên can, bờ vai của bố là nơi bao dung và an toàn nhất. Tôi chưa bao giờ ghét bố, tôi rất ghen tị với khả năng sở hữu và tận hưởng hoàn toàn cơ thể mẹ tôi của bố. Nhưng ghen tuông là một chuyện, tình cảm bố con là chuyện khác, tôi không khỏi rơi vào vòng xoáy rồi ren.

“anh biết anh sai khi bỏ rơi em và Tiểu Phong, nhưng anh đã biết anh sai. Sau này điện thoại của em anh sẽ theo dõi, bất kể xa thế nào anh cũng sẽ bay về, anh hứa.”

“Tiểu Phong? Anh còn dám nhắc tới Tiểu Phong, anh có tư cách gì mà nhắc tới Tiểu Phong? Nếu như lần này xảy ra chuyện với Tiểu Phong, tôi nhất định sẽ ôm anh cùng chết, anh có tin không?!?”

Nói đến tôi, mẹ như sư tử cái bảo vệ đứa trẻ bị thương đột nhiên biến sắc, tức giận gầm lên với bố.

“là lỗi của anh, thực xin lỗi Thục Nhàn, anh không biết lần này Tiểu Phong sẽ ốm nặng như vậy, em cũng biết rằng trước đây tình trạng cảm lạnh của Tiểu Phong có chút chuyện bé xé ra to, chỉ cần chợp mắt một chút là khỏi. Lần này anh cũng tưởng rằng Tiểu Phong chỉ cảm lạnh nhe, nên anh..”

“cho nên thì sao? Cho nên anh đến quay về nhìn em một cái cũng không, anh có biết tôi đã đưa Tiểu Phong đang hôn mê đến bệnh viện như thế nào không? Anh không biết, anh căn bản không biết, anh chỉ biết cái việc gọi là quan trọng là đi dánh bài, đánh mạt chược đi, ngày mai tôi sẽ đi mua một trăm bộ anh đi ôm chúng cùng đi chết đi.”

“anh…” bố không nói nên lời một lúc, tất cả những lời chuẩn bị để xin lỗi đều không dùng được vào lúc này.

“anh cút đi, tôi không muốn nhìn tháy anh, không phải là anh không muốn về sao, thế thì sau này không cần quay về nữa.”

Đột nhiên bố quỳ xuống trước mặt mẹ, điều này làm vẻ mặt của mẹ có chút ngưng trệ, lóe lên màu sắc kỳ dị trong con ngươi “ đừng nghĩ rằng anh làm th ế thì tôi sẽ tha thứ cho anh.”

Bố không còn gì để nói, chỉ im lặng quỳ.

Thấy vậy, mẹ tôi nói: “anh không đi đúng không? Anh không đi tôi đi”. nói xong , mẹ “hừ ” một tiếng rồi bước ra khỏi phòng. Bố không ngăn lại cũng không cản, vẫn im lặng quỳ và để cho mẹ đi.

Ngoài cửa vang lên tiếng nói chuyện sau lưng của mẹ và bố, trong lòng ứ đọng nước như muốn rơi xuống tảng đó lớn bắt đàu vạn sóng, hóa ra mẹ… là vì tôi mà đã cãi nhau với bố, chính mẹ đã đưa tôi vào bệnh viện, trong đầu tôi chợt hiện lên hình ảnh mẹ bế tôi, mẹ, một người phụ nữ cao gầy cõng tôi đi từng bước xuống nhà và đưa tôi đến bệnh viện rồi lại mang về, gian khổ ai biết chứ. Mắt tôi ươn ướt, và khi tôi nghe những lời mẹ nói cuối cùng thì cơ bắp của tôi đã căng ra tràn đầy xấu hổ.

Đêm tôi phát bệnh, tôi thực sự đã nhờ mẹ tôi, người đang bị căng cơ và đau nhức, giúp tôi quan hệ bằng miệng và bắn vào, trong suốt quá trình không ngừng đổi tay, tưởng mẹ mệt nhưng hóa ra mẹ đang chịu đựng đau để giúp tôi. Mình có là con người không…. mình không bằng một con lợn hay con chó…

Tôi cứ tự mắng mình và thầm hối hận, chả trách hôm sau phản ứng của mẹ lại kinh khủng như vậy, tôi cảm thấy bây giờ giết tôi cũng không quá đáng.

Khi tôi cứ không ngừng tự trách mình, thính giác nhạy bén của tôi bỗng cảnh báo rằng mẹ đang tiến về phía tôi, để mẹ không phát hiện ra, tôi vội gạt nước mắt, ngăn nước mũi nức nở lau bằng tay. Nhanh chóng chạy về phòng của mình.

Về đến phòng không lâu thì mẹ bước vào, tôi thấy người tới là mẹ, tôi sợ hãi, cuộc nói chuyện giữa bố và mẹ vừa nãy tôi vì quán bận tâm đến đau cơ của mẹ. Nhìn thấy mẹ bước vào, tôi nghĩ mẹ đã phát hiện ra tôi vừa nghe tôi nghe lén nên đến hỏi tội tôi. Nhất thời khóe mắt ngấn nước, hấp tấp đứng dậy vẻ mặt ngây ngốc nhìn về phía mẹ.

Chỉ thấy mẹ không nói gì, trực tiếp ngồi ở bên giường của tôi “ngủ đi.”

“a?” tôi càng mơ hồ hơn, trên mặt có tia khó hiểu.

“tối nay mẹ ngủ ở đây”

“à? mẹ đây là có ý gì thế?”

“chính là ý trên mặt chữ, mẹ ngủ ở đây tối nay.” mẹ nói mặt không biểu tình gì, như thể mẹ đang nói một vấn đề tất nhiên, không cho phép tôi từ chối.

“mẹ, mẹ đến đây ngủ với con à?” tôi trợn tròn mắt, không thể tin đó là sự thật “vậy con ngủ ở đâu?”

Mẹ liếc nhìn tôi, “con muốn thế nào cũng được, con muốn ngủ với mẹ cũng đc, không muốn thì tìm góc nào tùy thích.”

“muốn, đương nhiên muốn rồi, có thể ngủ với mẹ là ước mơ của con , làm sao mà không muốn.” nghe mẹ nói, tôi vội gật đầu, mặc dù không hiểu sao mẹ lại đột nhiên chạy đến chen chúc một giường với tôi, nhưng làm sao tôi có thể bỏ lỡ một “ điều tốt” chỉ có một lần trong đời như vậy.

“vậy thì đừng nói nhảm nữa, đi ngủ đi.”

Rõ ràng tính khí của mẹ tôi lúc này có chút hung hăng, không khó để tưởng tượng nó có liên quan gì đến chuyện cãi nhau với bố, xem ra lần này mẹ thật sự giận bố, trước đây tuy mẹ và bố, vợ chồng thường có chút bất hòa, nhưng cũng không đến mức phải ngủ phòng riêng.

Thấy vậy, tôi không dám kêu một tiếng nào, tôi lẳng lặng dọn giường, quay lại thì mới biết hôm nay mẹ tôi “khác hẳn”. thường thì đồ ngủ của mẹ đa phần là đồ ngủ, làm bằng chất liệu vải cũ, không gợi cảm, không những thế còn che đi vóc dang chuẩn của mẹ. Mẹ hôm nay mặc bộ đồ ngủ lụa màu be, tuy không hấp dẫn như váy ngủ, vẫn là đồ ngủ pijama nhưng lớp lụa mịn bên trên được thêm ren hoa ở ngực và mông. Nước da trắng ngần của mẹ vẫn in hình vết đen nhẹ và quyến rũ theo thời gian. Cùng với việc mẹ tôi vừa từ vòi sen đi ra, tóc còn chưa kịp khô hẳn, vài vệt nước mang theo hơi nước ẩm ướt từ từ rơi xuống khuôn mặt xinh đẹp xinh xắn của mẹ, lộ ra vẻ sáng sảu mềm mại.

Ngực của mẹ nhô cao, trên nền hình dáng kiêu hãnh của mẹ, bộ đồ ngủ bằng lụa của mẹ không sexy và nóng bỏng như một chiếc váy ngủ, nhưng chúng mang lại hương vị của một người phụ nữ trưởng thành và xinh đẹp. Trong mắt tôi, mẹ trong bộ đồ ngủ bằng lụa này trông hấp dẫn hơn bất kỳ bộ váy ngủ nào. Loại kết cấu mượt mà, quý phái và xúc cảm, nhưng cũng hào phóng, mang đến cho nam giới không chỉ sự thích thú về thị giác mà còn cả hương vị nồng ấm.

Nếu thực sự có hai từ để tổng hợp lại, nó sẽ là “quý phụ”. khiến người đàn ông gục ngã trong chiếc váy màu hạt lựu duyên dáng và trưởng thành.

“mẹ, giường đã chuẩn bị xong”.

Giọng noiscuar tôi không khỏi run lên, vừa nghĩ tới có thể cùng quý phụ trước mặt ngủ, trái tim nhỏ bé trong lồng ngực không kìm được mà đập thình thịch.

Sau khi tắt đèn, căn phòng tối hoàn toàn, môi trường tối có thể phơi bày dục vọng ban đầu của con người. Ngửi thấy mùi thơm cơ thể thoang thoảng từ mẹ, chiếc giường đơn chật chội khiến tôi cảm thấy thích thú vô cùng, không hề thấy buồn ngủ chút nào. Đây đúng là ngủ chung chăn gối, không ngờ điều ước ấp ủ bấy lâu nay của mình lại thanfhh hiện thực trong hoàn cảnh như vậy.

Ngay khi tôi định ra tay, giọng nói lạnh như băng của mẹ tôi vọng ra từ vực thẳm “hãy quản cho tốt móng vuốt của con, nếu con không quản chúng tốt, hãy cút khỏi đây” khí thế bức người, nhất thời khiến cái móng heo sắp duỗi ra làm “chuyện lớn” rút lại băng một tiếng “cạch”.

Tôi nuột mạnh nước bọt, dường như mẹ tôi đang bốc hỏa, không thể khiêu khích đươc. Nhưng nếu cứ như thấy này từ bỏ, tôi lại không cam lòng, phải biết rằng cơ hội như thế này không có nhiều.

“mẹ, mẹ cãi nhau với bố à?” một lúc sau, tôi cố ý mở đề tài.

Chỉ là mẹ không trả lời, quay lưng lại với tôi ngủ, toi khó mà đoán được mẹ đang nghĩ gì, mẹ đang buồn hay vì điều gì khác?

Tôi giả vờ bối rối nói tiếp: “là do con ạ, mẹ ít khi giận bố lớn thế, có phải con lại làm gì sai không…” giọng tôi rất buồn, tôi biết mẹ thực ra là người lạnh lùng bên ngoài nhưng bên trong ấp áp. Bên ngoài bà ấy càng lạnh lùng, bên trong bà ấy càng buồn bã, quả nhiên… “không liên quan đến con”.

“sao mẹ có thể nói đó không liên quan đến con? Chính con là người gây ra cuộc cãi vã giữa mẹ và bố lần này. Bố có phát hiện ra mối quan hệ của mẹ và con không? Hay là do lần trước bị bệnh?” tôi đương nhiên biết lý do bên trong, tôi là cố ý nói thế, với tính cách lạnh lùng và cao ngạo của mẹ, nếu không có một chút kích động thì rất khó để mởi lòng mẹ. “mẹ có thể nói với con được không? Nói ra có lẽ sẽ thoải mái hơn chút. Hơn nữa mẹ đừng quên, con vẫn được coi là người đàn ông của mẹ đấy. Con có nghĩa vụ phải nghe lời người yêu nói, nói đến nghĩa vụ, mẹ thân là người yêu của con có phải nên thổ lộ cảm xúc của mẹ với con không?”

“nghã vụ cái đầu quỷ của con.”