Mẹ hiệu trưởng của tôi – Update Chương 139
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Mẹ hiệu trưởng của tôi – Update Chương 139
Tác Giả: Sưu Tầm
Danh Mục: Bạo Dâm, Biến Thái, Bú Cu, Hiếp Dâm, Loạn Luân, Máy Bay, Ngoại Tình, Truyện Sex Người Lớn, Vụng Trộm
Thể Loại: gái dâm, me con, thuốc kích dục
Lượt Xem: 6091 Lượt Xem
Chương 73: chết tiệt
Con người là động vật có tình cảm, mẹ tôi cũng không ngoại lệ, mẹ trước đây của tôi có vẻ rất điềm đạm, đó là vì trước đây chưa bao giờ động đến những điều mẹ quan tâm, tôi là một điểnyếu đuối trong lòng mẹ. Nếu trước đây là cảm lạnh ốm đâu thông thường mẹ không đến mức thế này, nay còn sốt cao hôn mê không tỉnh, mẹ như vậy tính là tốt rồi, vẫn còn có chút tình yêu con đến cực điểm, gặp phải chuyện như thế này không ngất đã không tệ lắm rồi.
Mẹ đem tôi ra khỏi hành lang một cách khó khăn, sau đó mới nhớ ra mẹ vẫn chưa mặc quần áo, cũng không thể chạy ra ngoài khi đang quấn khăn tắm, vì vậy mẹ tôi đặt tôi lên ghế, quay trở lại phòng và mực một chiếc váy ngẫu nhiên, không cần biết đẹp hay xấu, không gì quan trọng hơn đối với mẹ vào lúc này.
Mẹ do dự dìu tôi xuống cầu thang, tôi đã phải ngã nhiều lần trong quá trình này, nhưng mẹ đã kéo toi lại đột ngột bằng một lực từ đâu đó. Theeo quan điểm vật lý, trọng lượng của tôi cộng với trọng clwcj và gia tốc rơi, mẹ tôi không thể kéo tôi lại được, nhưng mẹ đã làm được. Cũng giống như báo chí đưa tin, để cứu con mình, một người mẹ đã xông ra một lực lượng mà khoa học chưa thể giải thích được, dù cuối cùng người mẹ chết vì kiệt sức cũng cứu được con mình, khi mọi người nghĩ không còn hy vọng, người mẹ đã thực hiện một điều kỳ diệu mà chỉ có thể nhờ sự cao cả của tình mẫu tử.
Sau khi xuống cầu thang, may mắn thay, có nhân viên bảo vệ công cộng đi tuần, được sự giúp đỡ của nhân viên bảo vệ, họ đưa tôi ra khỏi cổng và đưa lên một chiếc taxi, cuối cùng đưa tô đến bệnh viện. Thấy tôi được đưa vào phòng bệnh, mẹ ngã vật ra ghế bên lối đi bệnh viện.
Đây là lần đầu tiền trong đời mẹ hoảng sợ chưa từng thấy, lần đầu tiên bà nhận ra rằng nếu thật sự có chuyện gì xảy ra với con trai mình, bà nên sống như thế nào tiếp? Lần đầu tiên bà nghĩ, thế giới của bà sẽ ra sao nếu không có con trai bà?
Khi nhìn thấy con trai mình không thể tỉnh dậy bất kể lắc thế nào, bà đã mất kiểm soát, và lúc đó dường như cả thế giới bị bao trùm trong một khoảng lặng xám xịt.
Mẹ không biết diễn tả cái cảm giác đó như thế nào, cái cảm giác thót tim đó, trên đường đi tới, mẹ còn nghĩ nếu tôi có mệnh hệ gì thì bà xẽ không sống một mình.
Thật lâu sau, cuối cùng bác sĩ cũng ra khỏi khoa cấp cứu, mẹ vội vàng ra đón, vị bác sĩ lớn tuổi kể những triệu chứng của tôi và trách móc mẹ, giận dữ mắng mẹ vì đã cho con vào bệnh viện khi đã sốt cao tới 40 độ. Rốt cuộc là làm mẹ thế nào!!
Mẹ không phản bác nhưng nước mắt cứ tuôn rơi không kìm được, mẹ không ngờ tôi sốt cao 40 độ, nếu phát hiện muộn hơn, hoặc tới muộn hơn, có lẽ tôi đã bị đốt cháy não và trở thành một tên ngốc, thậm chí tôi không còn sống nữa. Giờ phút này, mẹ cũng thầm uất hận, tự trách mình tội lỗi vô cùng.
Tôi ở trong bệnh viện ba tiếng đồng hồ, mẹ luôn ở bên cạnh chăm sóc tôi, khi tôi truyền nước xong, mẹ đã gọi điện cho bố và bảo ông đến đón chúng tôi. Nếu khong chỉ dựa vào một mình mẹ rất khó có thể đỡ tôi được, cở thể hiện tại của tôi rất yếu đuối, nếu có chuyện gì xảy ra nữa, dù mẹ có xuống địa ngục, cũng không thể hết tội được.
Sau khi truyền nước hạ sốt ba tiếng đồng hồ, cơn sốt cao của tôi hầu như không giảm một chút nào nhưng tôi mơ hồ có thể nghe thấy tiếng mẹ mình đang cãi nhau với người khác, không có một chút sức lực nào, thậm chỉ khó có thể nhấc mí mắt lên.
“Hạ Vũ, cho dù ông đang ở nước nào, nửa tiếng nữa cũng phải đến bệnh viện, nếu không ông nhìn mà làm di.” mẹ tránh sang một bên để tránh làm phiền sự nghỉ ngơi của tôi, nhưng giọng điệu trên điện thoại vô cùng kiên định.
“nghe tôi nói này, Thục Nhàn, tôi thực sự có việc phải làm ngay bây giờ, nếu không em nhờ y tá đến giúp và đưa Tiểu Phong về nhà”. bố có vẻ rất lúng túng khi nghe điện thoại, như thể ông có điều gì đó muốn che giấu.
“cái gọi là có việc chết tiệt của anh không phải chỉ là đánh bài và mạt chược thôi sao? Lẽ nào những thứ khốn nạn đó còn quan trọng hơn tính mạng của con trai sao? Hạ Vũ, để tôi nói cho anh biết, nếu a không cút tới đây, chúng ta ly hôn!!!”
Mẹ càng nói càng tức giận, cuối cùng gần như hét lên. Nếu không phải đây là bệnh viện, mẹ tôi đã sớm bùng phát cơn giận. “ cúp điện thoại một cách tức giận, vừa rồi người phụ nữ rống lên điện thoại như muốn cắn người kia cũng không tồn tại, chỉ có một người mẹ hiền mà thôi
Hơn một tiếng đồng hồ rồi mà bố vẫn không đến, mẹ cũng không giận cũng như bực bội, thay và đó bà cứ cười, chỉ là tại sao nụ cười của mẹ tôi lại buồn thế, đến tôi cũng cảm thấy ảm đạm.
“đừng lo lắng,Tiểu Phong, bố không cần chúng ta, mẹ sẽ luôn ở bên cạnh Tiểu Phong”.
Mẹ không gọi y tá đến giúp, chỉ mình mẹ đỡ tôi ra khỏi giường và cõng tôi ra ngoài. Khi một y tá thấy thế muốn đến giúp đỡ, mẹ đã từ chối từng người một, và đáp lại bằng một nụ cười nhạt cho những người nhiệt tình đến giúp đỡ.
Từng bước từng bước, ra khỏi bệnh viện, dưới ánh mắt kỳ lạ của mọi người, cùng tôi bước lên xe taxi trước cửa bệnh viện.
Sự trầm lắng còn lớn hơn cái chết của trái tim, nói điều này hẳn là như thế.
Mẹ tôi cõng tôi trở về nhà, cũng may mẹ tôi cao gần 1,7m, nếu không chân tôi đã bị mòn. Mẹ tôi đặt tôi xuống giường, đã mười giờ tối, tức là mẹ tôi lăn lộn trong bệnh viện bảy tám tiếng đồng hồ, kể cả việc chăm sóc tô, tuy nhiên so với thể chất đã kiệt quệ, tinh thần đau khổ là điều mẹ bị chịu đã kích lớn nhất.
Mười giờ tối rồi mà bố vẫn chưa về. Dù mẹ đã hết hi vọng từ lâu nhưng thật ra mẹ vẫn mong nếu bố về vào lúc này, xảy ra nhiều chuyện như vậy, đối với mẹ thân là một người phụ nữ thì gánh nặng quá lớn, và mẹ rất muốn có một ai đó cho mượn bờ vai bây giờ để bà dựa vào nó. Tuy nhiên, với tư cách là chồng của mẹ, là bố tôi, người đàn ông đã cùng mẹ tôi vượt qua những thằng trầm hơn mười năm, giờ phút này, bố lại bỏ mẹ đi, không ở bên mà đi làm cái gọi là những điều quan trọng.
Ở lại bệnh viện lâu như vậy, mẹ vốn tính sạch sẽ không chịu nổi, liền đi tắm rửa thay quần áo. Mẹ vào phòng làm việc và thu dọn đồ đạc trên bàn, nguyên bản hôm nay mẹ có việc phải làm thế mà mẹ đẫ bỏ công việc yêu thích để chăm sóc tôi.
Trở lại phòng, mẹ ngồi bên giường tôi và nhìn tôi dịu dàng. Không có sự nghiêm túc ở trường, không có nữ hoàng quyến rũ kieu kỳ và mạnh mẽ, cởi bỏ lớp vỏ bao bọc, người mẹ ấy trở về với tình mẫu tử nguyên thủy nhất, hóa ra mẹ chỉ là một người phàm, mẹ vẫn là một người mẹ vĩ đại dành tất cả mọi thứ cho con cái của mình. Con trai đã lớn thật rồi, trở nên khôi ngô, tỏa nắng, thân hình cường tráng chắc chắn sẽ làm mê mẩn biết bao cô gái trong tương lai.
Bà chợt nhớ lại đêm hôm đó, vòng tay dày dặn, cái ôm ấp áp và cái…. rực rửa ấy cảu con trai khiến bà đỏ bừng cả mặt, vội đưa hai tay áp vào khuôn ngực đầy đặn của mình để ngăn lại sự bồn chồn và sóng gió trong lòng mình, bà bí mật khạc nhổ, bà đang nghĩ về cái gì thế.
May mà Tiểu Phong không nhìn thấy, nếu không thì xấu hổ chết mất. Xem như mọi chuyện đã an bài. Lúc này mới mơ hồ tỉnh lại, đôi môi khô khốc tái nhợt run rẩy, “nước…nước…”
“Tiểu Phong, sao vậy con muốn gì? Nước? Được rồi, mẹ lấy nước cho con ngay lập tức, chờ một chút”, nói xong mẹ liền đi ra phòng khách rót một cốc nước. Sau đó, đưa cốc lên miệng, tôi hơi ngẩng đầu lên để có thể uống một cách ngon lành.
Tôi nhấp một ngụm, có lẽ do lâu quá không uống nước, cổ họng chưa quen một lúc đã bị sặc.
Mẹ lo lắng vỗ nhẹ vào lưng tôi “con uống tư từ thôi, đừng lo, mẹ sẽ luôn ở bên cạnh con.”
Uống nước xong tôi lại ngủ, nhưng có dưỡng ẩm nên môi không còn bị khô như trước nữa, mặt cũng không bị nhợt nhạt nữa.
“mẹ..mẹ..”, tới một giờ sáng, tôi đột nhiên mơ hồ tỉnh dậy.
Mẹ vừa đi, quay lại đã thấy tôi tư trên giường đi ra, bà gần như không khỏi giật mình “Tiểu Phong , con làm sao lại đi ra? Con muốn đi vệ sinh à? mẹ sẽ đưa con đến đó.”
“..mẹ….mẹ..”
“mẹ đến rồi.” mẹ đến và xoa đầu tôi.
Bất giác tôi ôm chặt láy mẹ, ôm chặt mẹ vào lòng “mẹ đừng bỏ con…”
Nhìn thấy bộ dạng của tôi, mẹ cười dịu dàng “đừng lo lắng, mẹ sẽ không bỏ con, mẹ sẽ luôn ở bên cạnh TIểu Phong, cho nên về phòng trước đi, mặc ít thế đi ra ngoài trời lạnh, cơn sốt của con vẫn chưa hoàn toàn hạ nhiệt đâu.”
Thế là mẹ dẫn tôi về phòng, tôi không ngủ mà ôm chặt lấy mẹ, giống như một đứa trẻ sẽ cảm thấy bất an nếu rời xa bố mẹ. Mẹ không khỏi mỉm cười “ con đã là một người lớn thế rồi,cao hơn cả mẹ, lại thích làm nũng như trẻ con, lúc ốm đau cũng không quên ăn đâu phụ của mẹ.”
Tại sao lại nói thế, vì tay tôi bắt đầu leo lên đỉnh ngọc bích của mẹ và xoa bóp mạnh mẽ hai bầu vú của mẹ. Nếu bình thường không ngăn cản thì chắc mẹ đã rất xấu hổ rồi, lấy dáng vẻ như chấp nhận được sự bồng bột của tôi bây giờ của mẹ, phần lớn xuất phát từ sự ốm yếu của tôi. Hơn nữa, không phải là lần đầu tiên tôi chạm vào ngực mẹ nên sức đề phòng của mẹ yếu đi rất nhiều, ít ra mẹ cũng bớt đề phòng hơn.
Tôi ngửi thấy mùi thơm trên cơ thể mẹ và xoa nắn cặp vú to lớn của mẹ qua mấy lớp áo, dần dần mẹ có vẻ hơi bất mãn, tôi chủ động cởi cúc áo trên ngực mẹ, mày hơi nhíu lại rồi cũng kệ cho tôi hành động.
Nhưng tôi vụng về không mở ra được, mẹ tôi không thể chịu đựng được nữa, bà đưa tay cởi cúc áo, lộ ra màu trắng tuyết huyền bí bọc trong chiếc áo lót có họa tiết ren đen, giống như một đôi vòng tròn trắng. Tôi bị ngọn lửa nhỏ trong tim làm lóe mắt. Ngay cả khi tôi không còn tỉnh tao nữa, nó chỉ tình cờ bộc lộ ham muốn nguyên sơ nhất của tôi, sự chiếm hữu trần trụi đối với mẹ.
Kể từ khi tôi chọn đồ lót cho mẹ trong ccwar hàng nội y, mẹ đã mặc những bộ đồ lót gợi cảm này, mẹ rất ít khi mặc những kiểu cổ điển và bảo thủ trước đây. Nguyên nhân tôi chưa hỏi mẹ, có lẽ tại tôi, trái tim của mẹ, mẹ cũng đang mong đợi một điều gì đó không thể diễn tả được sẽ xảy ra.
Nhìn da thịt trắng nõn, trên nền ren đen là bộ ngực, trông càng trắng và quyến rx hơn. Làm sao tôi có thể kìm lại được, ngay cả khi tôi nóng lòng muốn đưa tay ra chạm vào, chiecs áo lót của mẹ cứ trật ra dưới sự co xát của tôi.
Mẹ trong xóe mắt “phong hôi hám, con ốm cũng không yên. Con gấp gáp cái gì, đợi mẹ cởi bộ áo ngực ra….”
“nếu như sớm biết đã không sinh ra con, chỉ biết hành mẹ”. nói như vậy, thật ra trong lòng mẹ cũng có chút vui mừng vì tôi mê đắm bộ ngực của mẹ như thế.
Mẹ vòng hai tay ra sau lưng, cởi cúc áo ngực, dây áo ngực đồng thời nới ra, mẹ chưa kịp cởi thì tôi đã không thể không kéo nó ra. Để bộ ngực đầy đặn của mẹ được lộ ra, và quả thật là bộ ngực của mẹ là tuyệt vời nhất, tổng hợp những ưu điểm của tất cả các bộ ngực đẹp.
Nói chung, vú mẹ hình bán cầu, không teo hình quả đu đủ. Đối với quầng vú và núm vú, bộ ngực của mẹ hoàn hảo, tự nhiên sẽ không có khuyết điểm, núm vú của mẹ không giống như của những người phụ nữ trưởng thành bình thường, giống như quả nho chính màu tím, núm vú của mẹ nhỏ và ngọt, màu hồng nhạt quần vú mềm và động lòng người.
Đơn giản là kiệt tác của ông trời.
Còn tôi, tên khó ưa đương nhiên sẽ không cho cặp vú đẹp đẽ của mẹ tôi có cơ hội nở ra đẹp đẽ, tôi véo ngay cặp vú to trắng như tuyết của mẹ, lòng bàn tay tôi chạm vào hai đỉnh bầu vú trắng mịn, ấp áp, phản ứng đến ngay lập tức. Bàn tay to không giống như để có thể cầm bằng một tay chỗ khổng lồ, nó mềm mại và đàn hồi.
Ngay sau đó, tôi không thể chờ đợi để ngậm lại, thèm muốn cho gái dễ thương đang đỏ mặt, và mở miệng. Hương thơm ngào ngạt tràn ngập miệng và cổ họng tôi. Tôi bú vú mẹ một cách liều mạng, trong khi tay còn lại thì xoa nắn cặp vú to tròn của mẹ.
“ôi chao, bú…”, mẹ chợt thấy đau, hóa ra là do tôi vô tình cắn vào răng.
“Tiểu Phong hôi hám, con cắn mẹ rồi, đừng bú mạnh thế, nhóc xấu xa….”
Cũng không nghe được lời mẹ nói mà như bị mê đắm, tôi vẫn đi con đường của mình, thấy vậy mẹ không còn cách nào khác đành phải chịu đựng, dường như căn bệnh của tôi khiến mẹ rất yên tâm với tôi. Nếu là bình thường , không đánh chết tôi đã là không tệ lắm rồi.
Nhưng thực sự lúc này tôi đang rất mơ hồ, ý thức cũng không rõ ràng lắm. Tôi hiếm khi bị ốm như vậy trước đây và cơ thể của tôi luôn khỏe mạnh do tôi tập thể dục nhiều năm. Nhưng vì chuyện này mà tôi trở nên hoặc không ốm, hoặc là ốm rất nghiêm trọng, đừng nghĩ rằng người luyện võ sẽ không bệnh, chỉ là sức đề kháng của họ tốt hơn người thường,họ cũng sẽ bị ốm, và đã ốm là bệnh nặng. Tôi nhớ lần gần đay nhất tôi bị ốm và ngất xỉu khi còn rất nhỏ, lúc đó tôi đang sống với ông nôi, lúc đó tôi suýt dọa ông nội chết điếng, may mà có ông nội ở đó, nếu không mang tới cho ông nội Ngô , có thể không có tôi bây giờ rồi. Lần này bệnh của tôi bắt đầu chỉ là một bệnh nhiễm vi rút thông thường, và nó sẽ không đến nhanh và dữ dội đến mức tôi ngất xỉu. Nhưng khi nhìn thấy người mẹ thân yêu của mình đang sung sướng dưới đáy quần của bố, tinh thần như bị đánh bay, tôi uất ức không chụ được và càng làm nặng thêm tình trạng của mình.
Ngờ đâu, tôi thấy đũng quần rất khó chịu, tôi liền lấy tay xoa ngực mẹ để thăm dò. Tuy nhiên, tôi sờ thấy một cục sưng và cứng, ở trong quần rất khó chịu, tôi không kìm được mà lôi cái thứ khó chịu bên trong ra.
Một con rồng hung dữ nhảy lên, vô cùng thô bạo….