Mẹ hiệu trưởng của tôi – Update Chương 139
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Mẹ hiệu trưởng của tôi – Update Chương 139
Tác Giả: Sưu Tầm
Danh Mục: Bạo Dâm, Biến Thái, Bú Cu, Hiếp Dâm, Loạn Luân, Máy Bay, Ngoại Tình, Truyện Sex Người Lớn, Vụng Trộm
Thể Loại: gái dâm, me con, thuốc kích dục
Lượt Xem: 6116 Lượt Xem
Chương 72: nhập viện.
Tiết tấu làm tình của bố và mẹ dường như sắp kết thúc. Bố dùng hai nay nắm lấy đôi chân trắng như ngọc của mẹ, tăng tốc đâm mạnh. Vốn dĩ mẹ vẫn miễn cưỡng có thể chịu đựng được, nhưng bây giờ bà không thể phát ra một tiếng rên nhe.
“a….a….aho…”
“phập phập phập”
Kèm theo tiếng bố dùng lực dồn dập, mẹ phát ra tiếng kêu đầy mê hồn, mẹ như vậy thật hiếm có. Bố thấy sắp đến rồi nên nói : “vợ à, hôm nay tiếng kêu của em to hơn mọi khi. Xem ra dù có cứng miệng thế nào thì phản ứng của cơ thể vẫn nhạy cảm như vậy.”
“a…làm sao có…ohh…mới….không…có”
“không có sau, thế bộ đồ lót ren gợi cảm này là chuyên gì vậy? Vừa rồi anh gần như giật mình, nhưng anh không ngờ rằng người vợ luôn bảo thủ của anh thực sự sẽ có ngày mặc loại đồ lót này, nhưng anh phải nói rằng, vợ của anh, em thật sự rất khác sau khi mặc đồ lót này, anh chưa bao giờ phấn khích như vậy.”
Bố muốn dùng lời nói để kích thích mẹ, để mẹ có thể tiến xa hơn để đạt cực khoái, xuất phát điểm của bố là tốt, nhưng bố đã tính sai. Không ai hiểu rõ hơn mẹ lý do tại sao mẹ lại mặc bộ đồ lót sexy từng khiến mẹ không biết xấu hổ này hoàn toàn là vì đứa con trai yêu quý của mẹ. Đột nhiên, mẹ tràn đầy cảm giác phản bội đối với con trai của mình, đúng vậy, bà vẫn còn một lớp danh, đó là người yêu của con trai bà TIểu Phong, nhưng bà đang lợi dụng con trai mình để chơi bời và quấn quýt với người đàn ông khác ở đây.
Cho dù người đàn ông đang đè lên bà trước mặt chính là người chồng trên danh nghĩa hợp pháp của bà, bà vẫn không kìm nén được nỗi đau không thể kìm nén trong lòng mà rơi vào một hố sau không đáy.
Cảm giác hồi hộp trước khi lên đỉnh mà mẹ vừa được nâng lên trong phút chốc đã tan biến không chút dấu vết vào lúc này. Mẹ khác với những người phụ nữ khác, mẹ có thể là người phụ nữ duy nhất trên thế giới này có thể kiểm soát được cảm xúc và suy nghĩ của mình khi quan hệ tình dục. Lúc này tâm trạng của mẹ rất phức tạp, không biết diễn trả cảm xúc hiện tại của mình như thế nào, chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại yêu con sâu đậm như vậy, đúng là có duyên với con. Làm vợ chồng tới nay mười mấy năm cũng ít nhiều cảm động, thưở ban đầu của bà và con trai chỉ là một mối tình tình cờ đẹp đẽ rất lạ, là phụ nữ thì không thể không có chuyện chăn gối, và khả năng tình dục của chồng cũng không tồi, nhiều lần có thể lên đỉnh nhưng sao chỉ sau một lần quan hệ mà bà lại dâng trào cảm xúc khó tra với con trai mình, có phải vì là hai mẹ con không? Bà cũng đã từng đau khổ, chịu đựng, vất vả, sau những lần trăng hoa của con trai bà đã đan xen vào bà thành tình yêu, cuối cùng bà cũng chịu khuất phục trước số phaanjk, không còn giấu giếm tình cảm của mình và hứa sẽ hở bên con.
Sau đó mẹ mới phát hiện ra tình cảm của mình dành cho con trai đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của mình, trước khi biết điều đó, bà đã yêu con trai mình rất nhiều, tình cảm của bà dành cho cậu con trai Tiểu Phong đã lên đến mức mà bà không thể kiềm chế. Ngay cả trong thâm tâm của bà, không biết bắt đầu từ khi nào, bà đã coi con trai mình là người quan trọng nhất trong cuộc đời mình, dùng thân phận là đàn ông của mình lẻn vào những nơi sâu mềm nhất của trái tim bà, không còn là một người mẹ và con trai đơn thuần như vậy.
Bố nâng nhẹ cái mông to của mje lên, con cặc của bố đâm vào lỗ âm đạo của mẹ ngày một nhanh hơn, như không kìm được mà vọt ra. Mẹ hoàn toàn không quan tâm đến điều này, mặc dù cơ thể bà vặn vẹo theo cử động của bố, nhưng bà không cảm thấy khoái cảm chút nào, chỉ có cảm giác tội lỗi.
“oh..không thể nào, vợ, anh sắp…oh oh..anh sắp xuất tinh..”
Bố kết thúc lần cuối cùng, với một tiếng rên rỉ từ cổ họng của mình, nắm lấy eo và mông của mẹ và giữ chặt một lúc, tinh dịch phun ra trong khoang âm hộ của mẹ, mẹ bất giác kẹp chặt hai chân của mình thay đổi. Mẹ không phát ra tiếng rên rỉ trong lúc cực khoái như trước, càng không phải cơn sướng tột độ, cũng may là lúc này bố đang chìm đắm trong khoái cảm xuất tinh, bố cũng không để ý quá nếu không sẽ rất kỳ lạ.
Bố hết rồi mà tim tôi như chết đứng ngoài cửa, không biết mẹ sẽ vì mình mà khonong đạt cực khoái, theo tôi thì vẻ mặt cau có của mẹ là do mẹ quá thoải mái sau khi làm tình với bố, đũng quần của bố đã tận hưởng cực khoái một cách sung sướng rồi mẹ. Lúc này đây, không trách bố và mẹ đã làm tình, cũng không trách mình hèn nhát không dám đi vào ngăn cản nữa, cách cửa năm thước mắt thấy như chân trời, lòng lặng im.
Tôi lặng lẽ đóng cửa cho bố mẹ, lê thân xác vô lực, cả người như mất hồn, một cái vỏ vô lững thững bước đi. Tô buồn bã đi, tôi cảm thấy cả thế giới của mình xám xịt và chùng xuống. Cuối cùng , tôi thậm chí còn không biết làm cách nào để trở về phòng, trở lại thế giới nhỏ trống rỗng chỉ thuộc về tôi, nơi tôi không phải nhìn thấy những hình ảnh xé lòng, và tôi không phải làm gì cho ai cả.
Ngay lập tức, tôi ném mình xuống giường, tim đau đến mức muốn chảy nước mắt mà không thể rơi nước mắt, con ngươi bên trong đờ đẫn, mí mắt càng lúc càng nặng, đột nhiên tôi cảm thấy thế giới của mình đau đớn, cuối cùng tôi bất tỉnh….
Tôi không beiets nữa. Vấn đề là, không chỉ tôi mà mẹ tôi mới là người cảm thấy đau đướn. Bố rời khỏi cơ thể bà sau khi xuất tinh, để lại một mình mẹ với vẻ mặt trống rỗng. Không có cơn bốc hỏa trong lúc cực khoái mà người phụ nữ nên có, và không có sự dịu dàng sau dư vị. Chỉ có trống rỗng và trống rỗng.
Vốn di, khi bố tôi đưa ra yêu cầu với mẹ, mẹ đã từ chối, tính cách bảo thủ của mẹ như thế nào giữa ban ngày lại có thể đồng ý với loại yêu cầu này. Nhưng không biết là do mình nhịn quá lâu hay vì lý do nào khác mà bố vẫn dàng swcs chạm vào cơ thể mẹ và mẹ bắt đầu vùng vẫy một cách tự nhiên, nhưng mẹ vẫn là một người phụ nữ bình thường, từ từ mẹ có cảm giác, đương nhiên không phản kháng quá nhiều. Mẹ đã không ít lần bị túm chặt vào ngực và một số bộ phận nhạy cảm ngoài ý muốn, tuy rằng t hực ra mẹ vãn giả vờ như không có gì trước mặt tôi nhưng thật ra mẹ lòng mẹ cũng đã nảy sinh tình dục, nhưng mẹ giấu kỹ nên không nhìn ra được. Ngoài ra, bố đã đi xe hơn nửa tháng, và họ hiếm khi làm điều đó ngay cả trước khi bố rời khỏi. Hơn nữa, mẹ tôi cũng là một phụ nữ bình thường, khi người đến như sói như hổ thì tất yếu ham muốn tình dục cuarbaf sẽ trỗi dậy một cách tự nhiên. Dưới sự vuốt ve của bố, mẹ tôi, với tư cách là một người phụ nữ bình thường, không thể nào chịu được. Vì vạy, có một cảnh tôi đã nhìn thấy.
Nhưng trong khoảnh khawvs dương vật của bố thâm nhập vào, mẹ cư nhiên có chút ngẩn ngơ, bà cư nhiên hoảng sợ, rất không muốn bị bố thâm nhập. Cơ thể theo bản năng sinh ra phản kháng. Trong đầu đột nhiên xuất hiện một bóng người, đó chính là…
Mẹ lẳng lặng đứng dậy, nhặt chiếc quần lót gợi cảm rơi trên mặt đất rồi bước bafophongf tắm che kín nửa mặt. Để nước từ vòi hoa sen đổ xuống, những giọt nước ào ào bắn tung tóe trên người mẹ, chợt thấy nực cười vô cùng.
Việc bà ấy làm tình với chồng là chuyện đương nhiên. Thay vào đó bà cảm thấy tội lỗi vì đã lừa dối. Là một người mẹ và một người vợ, bà thấy buồn ràng mình cảm thấy không nên quan hệ với chồng mình, bà cảm thấy phản kháng. Người chồng cưỡi lên người bà đâm vào âm hộ của mình ghê tởm, thậm chí trong quá trình làm tình với chồng còn nghĩ đến con trai ruột của mình. Bi thương? Không sai, rất bi thương, nhưng bà không biết phải làm gì…
Nước chảy dài trên làn da trắng nõn và dịu dàng của mẹ, điểm xuyến màu đỏ trên những đường cong trắng ngần, duyên dáng, và sự cám dỗ của màu đên huyền bí…
Nửa giờ sau, mẹ từ phòng tắm đi ra, trên người quần một chiếc khăn tắm màu trắng, diện tích phía trên đầy đặn cả khăn tắm đỡ khăn tắm lộ ra khe hở, giọt nước ướt trên tóc nhỏ xuống, phong cảnh ẩm ướt động lòng người.
Mẹ vừa bước ra phòng khách vừa lau mái tóc ướt. Đột nhiên, khi đi ngang qua lối vào, nhìn thấy một đôi giày không đặt trên giá giày, chỉ nằm rải rác ở cửa , đây là vì tôi vừa trở về trong tình trạng chóng mặt, và chỉ muốn quay về phòng càng sớm càng tốt, không để ý đến đặt giày lên giá.
Mẹ nghi ngờ, đây không phải là chiếc giày mà con trai bà đã đi sáng nay sao? Làm thế nào có thể ở nhà? Chẳng lẽ…
Lúc này bố đã thay quần asotwf trong phòng đi ra,mẹ nhìn thấy liền hỏi bố đi đâu thế.
“không có gì, chỉ là ra ngoài đi dạo thôi.”
Nói chung khi bố nói thế này thì chắc chắn là vào phòng đánh bài hoặc chơi mạt chược rồi. Mẹ tôi cũng bất lực lắm, cũng đã nói bố nhiều lần rồi, nhưng nghĩ tới bố chạy đường dài vất vả,khó có dịp thả lỏng vui vẻ, thì không ngăn cản nhiều quá. Vì vậy, mẹ không nói nhiều gì, liếc xéo trừng mắt về phía bố đang mỉm cười.
Đối mặt với mẹ, nữ hoàng quyền lực, bố vẫn còn có chút swoj hã, cười nịnh nọt nói: “anh buổi chiều nhất đinh sẽ trở về trước khi ăn cơm tối.”
Sau khi bố ra ngoài, căn nhà trở nên yên tĩnh lại, mẹ uống một ngụm nước và liếc nhìn đôi giày đặt ở cửa , không hiểu sao lúc này cũng có cảm giác bất an, ngay lập tức mẹ bước về phòng muốn xác nhận tôi có ở nhà hay không.
Bỗng có tiếng chuông điện thoại di động trong phòng mẹ làm mẹ chú ý, lúc đầu mẹ tưởng là bố làm rơi vật gì đó nên lấy điện thoại lên xem, không phải đây là cuộc gọi của thầy chủ nhiệm của con trai sao? Hôm nay không phải cũng cùng đi chơi à? tại sao lại gọi điện tới? Chẳng lẽ Tiểu Phong đã xảy ra chuyện gì sao?
Nghĩ tới đây, mẹ nhanh chóng bấm nút trả lời.
“có phải hiệu trưởng Trần không? Tôi là giáo viên chủ nhiệm của Tiểu Phong”. một giọng nữ vọng đến từ phía bên kia đầu dây, trong giọng nói có chút tôn trọng. Mẹ toi và cô chủ nhiệm của tôi sớm đã có qua lại, cô giáo chủ nhiệm này đã theo tôi từ năm thứ nhất đến năm thứ 3. hồi đó, mẹ tôi đã đỡ tôi qua cửa sau và vào trường thcs số 1 ở thành phố, để lo cho tôi tooits hơn trong học tập và cuộc sống, mẹ tôi đã đặc biệt đưa co chủ nhiệm đi cùng tôi. Vốn dĩ chuyện vi phạm nguyên tắc như thế này sẽ không bao giờ xảy ra với mẹ, không ai có thể nói rằng đứa con trai này không như mong đợi, lại phải khiến mẹ lo lắng hết lần này đến lần khác. Mãi sau này tôi mới nhận ra những suy nghĩ trước đây của mình còn quá ngây thơ, những gì mẹ làm cho tôi sau lưng chỉ là mẹ không giỏi thể hiện thôi, nhưng tình yêu cảu mẹ dành cho tôi thì không kém bất cứ người mẹ nào.
“là tôi, hôm nay không phải là tổ chức một chuyến du lịch sao? Có chuyện gì xảy ra với Tiểu Phong à?”, mẹ bất giác nói với một chút lo lắng.
“ồ, là thế này, hôm nay TIểu Phong có vẻ cảm thấy hơi khó chịu, vừa rồi tôi đã nhờ một giáo viên đưa cậu ấy về. Không biết TIểu Phong đã về nhà chưa?” bình thường mà nói, các giáo viên không gọi trực tiếp bằng tên, mà đều thêm hai chữ học sinh, ví dụ như học sinh Tiểu Phnong. Trừ khi có quan hệ gì đó, hoặc là họ hàng, còn không thì có khả năng khác là thân thiết. Mẹ tôi là hiệu trưởng nắm quyền sinh tử trnoong công việc của cô chủ nhiệm, tự nhiên phải láy lòng để gần mẹ hơn.
Người nói vô tình và người nghe cố ý, mẹ tôi bàng hoàng : “ý cô là TIểu PHong đã về?” ngay lập tức, mẹ nhớ lại đôi giày của tôi đã được đạt ở cửa.
“đúng vậy, thầy giáo trở về nói là đưa tới tận cửa nhà, hiệu trưởng trần không biết sao? Lẽ nào TIểu Phong chưa về sao?”
“the khoảng cách, chắc hản là chưa đầy một giờ trước.”, cô chủ nhiệm đầu bên kia cho rằng tôi không về nhà mà bị lạc, giọng điệu cả cô ấy hiển nhiên có chút lo lắng “hiệu trưởng Trần, Tiểu Phong có ở nhà không?”
“hiệu trưởng Trần?”
Một giọng nói lo lắng lại vang lên trong điện thoại, kéo mẹ trở lại từ cơn choáng váng, khi mẹ hồi phục, bà nhanh chóng nói : “không sao đâu, tôi nghĩ Tiểu Phong hẳn là ở nhà, tôi bây giờ sẽ quay về xem”, để không làm cho cô giáo chủ nhiệm của tôi nghi ngờ, mẹ đã viện cớ rằng bà không có ở nhà, như thế dù tôi có về nhà hay không thì mẹ tôi cũng có một cái cớ có lý.
“được rồi, hiệu trưởng, tôi đi làm trước đây.”
“ừ. cô đi đi” mẹ lơ đãng nói.
Cúp điện thoại xong, mẹ đặt điện thoại lên bàn, vọi vàng chạy về phòng, vừa mở cửa phòng, mẹ đã thấy tôi nằm trên giường ngủ sâu không tỉnh. Mẹ lo lắng không quan tâm mình vẫn đang còn quấn khăn tắm, lao đến trước mặt tôi, lo lắng gọi.
“Tiểu PHong!!!”
“con bị sao vậy? Tỉnh dậy đi.”
Mắt tôi vẫn nhắm nghiền, sau đó mẹ duỗi tay sờ trán tôi, hoảng hốt: “sao nóng thế này?”
Người mẹ trừ trước tới nay gặp chuyện gì cũng chưa từng hoảng loạn, thời khắc này thế mà thực sự hoảng loạn và thậm chí không biết phải làm gì.
“nên làm gì bây giờ…”
Mẹ khoảng loạn đi lại tại chỗ, thỉnh thoảng lại chạm vào thân nhiệt cao ngất của tôi, và trái tim rối bời. Đột nhiên, mẹ kêu lên : a, đến bệnh viện, phải , đúng rồi,đến bệnh viện, Tiểu Phong, đừng sợ mẹ sẽ đưa con đến bệnh viện/“
Mje khó khăn dìu toi dậy khỏi giường, toi đã cao gần 180 và nặng hơn 70 cân, với sức của mẹ thì việc đỡ tôi không phải là điều dễ dàng.
Nếu theo tính bình tĩnh của mẹ như mọi ngày mà gặp phải trường hợp như vậy chắc chắc mẹ đã gọi điện cho bố bảo ông về đưa tôi đi bệnh viện hoặc nhờ hàng xóm giúp đỡ rồi cùng nhau đưa tôi đi bệnh viện. Nhưng lúc này, khoảnh khắc mje nhìn tháy tôi hôn mẹ, vũ trụ nhỏ bé của mẹ đang hỗn loạn. Nếu quan tâm thì sẽ hỗn loạn, nếu không lo lằng thì chứng tỏ người đó không phải là người quan trọng nhất trong lòng, sau đó sẽ không hỗn loạn.