Mẹ hiệu trưởng của tôi – Update Chương 139
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Mẹ hiệu trưởng của tôi – Update Chương 139
Tác Giả: Sưu Tầm
Danh Mục: Bạo Dâm, Biến Thái, Bú Cu, Hiếp Dâm, Loạn Luân, Máy Bay, Ngoại Tình, Truyện Sex Người Lớn, Vụng Trộm
Thể Loại: gái dâm, me con, thuốc kích dục
Lượt Xem: 6121 Lượt Xem
Chương 60
“hả? Có phải những gì mẹ nói là sai? ” mẹ nhận ra vẻ mặt của tôi và nghĩ răng tôi đang chất vấn lời nói của bà.
“không, mẹ có thể gọi con bất cứ lúc nào mẹ muốn, con sẽ ở đó bất cứ lúc nào với mẹ”, tôi nói với nụ cười nịnh nọt, rồi đi đến chỗ mẹ và gãi gãi sau đầu. “chỉ là mẹ, mẹ không phải không muốn cả trường biết về mối quan hệ của chúng ta, còn có, không phải mje không thích con chủ động đến tìm mẹ sao?”
“đó không phải lầ bởi vì trước đây con quá không hiểu chuyện, trong lớp cả ngày không chú ý, điểm cũng không tốt, mẹ sặp bị con làm cho mất mặt rồi. Thêm nữa, trước đây mẹ là hiệu phó, bị hiệu trưởng bức ép nên ít nhiều cần tránh sự nghi ngờ. Hơn nữa không phụ lòng mong đợi, con còn dựa vào giúp đi qua cửa sau tiến vào trường cấp 2. con nói mẹ con dám nói cho người khác biết vinh quang, ta là mẹ của con à?”
“vâng, con xin lỗi mẹ.”
Tôi cúi đầu tội lỗi, xem ra trước đây mẹ tôi quá thờ ơ với tôi, một mặt, thêm vào đó là tính tình của mẹ tôi, còn có tôi khiến mẹ rất thất vọng. Cứ nghĩ sau này mình phải làm thật tốt để mẹ không thất vọng, nhưng nghĩ đến việc từ béo hỏi mình, tôi lại thấy buồn đầu vấng cả đầu, mẹ mỉm cười nhẹ nhõm “chỉ cần con chăm chỉ, sau này đừng để mẹ phải lo lắng nhiều về con, mẹ sẽ rất vui.”
“thế thì sao bây giờ mẹ lại kêu con đến văn phòng, đừng lo lắng về điều đó nữa chứ?”
Mẹ tôi một tay cầm cốc nước trên bàn, tay kia véo mũi tôi “con ngốc, thành tích của con trong khoảng thời gian này mẹ xem rồi, mẹ rất hài lòng vì Phong bé bỏng của mẹ, cuối cùng cũng đã trưởng thành và trở nên hiểu chuyện rồi, một người con trai đáng để mẹ tự hào trong mắt người ngoài. Ngay cả khi mẹ tiết lộ rằng con là con trai của mẹ, cũng sẽ chỉ nhận được những lời nhận xét tích cực, khiến họ ghen tị vì mẹ có một câu con trai ngoan ngoãn, học giỏi và đạt điểm cao như vậy.”
“thế chính là nói, sau này con không cần bảo trì khoảng cách với mẹ nữa, có thể thường xuyên tới tìm mẹ được phải không?”
Trong ánh mắt đầy hy vọng của tôi, cuối cùng mẹ cũng xoa đầu. Thấy mẹ tán thành, tôi vui mừng khôn xiết, lao lên ôm chầm lấy mẹ. Hai tay ôm chắt lấy vòng eo xinh đẹp của mẹ, rồi ôm lấy lưng mẹ, không kìm đưuọc sự phấn khích và không kìm được mà hôn lên mặt mẹ một cái.
“hay quá, mẹ, mẹ không biết con đã gặp mẹ ở trường bao nhiêu lần, nhưng không thể đến gần nhận và gọi ra từ “mẹ” mày day dứt và xót xa biết bao. Con bây giờ….cuối cùng con cũng ….”, tôi vui mừng đến mức không nói được mạch lạc.
Mẹ tôi cũng sửng sốt trước hành động đột ngột của tôi, mẹ không ngờ tôi lại hào hứng như vậy, bà ấy chỉ cho phép không phải tránh gọi mẹ ở trường, điều đó làm tôi rất vui. Trong lòng nghĩ bản thân trước kia thật sự quá đáng, chỉ nghĩ tới mặt mũi bản thân với công việc mà bỏ qua cảm xúc của con trai.
Điều lạ hơn nữa là con trai bà đột nhiên ôm hôn bà khiến bà sửng sốt, nhưng bà không hề cảm thấy một chút phản kháng nào, ngược lại còn có chút vui sướng trong lòng. Cái gì vậy….
“ được rồi được rồi, tay mẹ còn cầm cốc, đừng đụng vỡ”
Mẹ cố ý cầm cốc dơ cao lên, đề phòng tôi không cẩn thận mà làm đổ xuống, vừa khác chế hành động quá khích của tôi. Lúc này tôi nghe thấy tiếng kêu của mẹ, mới bình tĩnh lại mà buông mẹ ra, “hắc hắc, thực xin lỗi mẹ, con đã quá kích động rồi”.
“Tiểu Phong thối, chỉ biết chiếm tiện nghi của mẹ”, mẹ trừng mắt nhìn tôi, một thoáng nhìn đó, phong thái lúc đó như mê hoạc tôi. Nói thật, nếu mẹ lúc là một người phụ nữ nhỏ bé, mẹ tôi không phải là người mà những người đàn ông bình thường có thể cưỡng lại. Toi cũng không ngoại lệ.
Mẹ tôi đi đến chiếc máy lọc nước trong góc lấy nước, quay lưng về phía tôi, ở chỗ khuất không nhìn thấy, trên mặt mẹ hiện lên hai vệt ửng hồng.
“chính là như vậy để con có thể chủ động đến gặp mẹ, nhưng đừng làm vậy thường xuyên. Dù gì đây là trường học nên không thích hợp để chạy đến văn phòng mẹ suốt ngày”
“à, con biết rồi mẹ, vậy không có gì nữa thì con quay lại lớp học đây”
Trước khi đi ra ngoài, lúc này tôi vẫn chưa nguôi được cơn phấn khách, tôi ra hiệu bằng tay cho mẹ tôi rồi nhanh chóng ra mở cửa. Tôi đóng cửa lại và không cho mẹ cơ hội nào để trách móc tôi.
Nhưng sự thật là tôi đã suy nghĩ quá nhiều, sau khi cửa đóng then cài, mẹ tôi cũng không tức giận, bà chỉ lặng lẽ ngồi vào bàn, cảm thấy cơ thể có hơi ấm nhàn nhạt chưa tan bến đó. Mẹ khioong khỏi xuất thần.
“đúng là thằng nhóc xấu xa…. nhưng so với bố nó thì thú vị hơn nhiều….”
Chiều tối, mây đỏ nhộm đỏ như giọt máu rơi xuống dường như là niềm tiếc nuối của bầu trời để lại cho thời gian đã qua.
Khuôn viên rộn rã tiếng cười, là khoảng thời gian vui nhất trong ngày, tan học !! tại lúc này, ánh hoàng hôn rực rỡ trên mỗi học sinh, nụ cười trên môi là minh chừng cho những năm tháng xanh tươi.
Tôi cũng không ngoại lệ, tôi xách cặp bước ra khỏi lớp theo hướng lớp học, vào toàn nhà hành chính. Đây là cuộc hienj giữa mẹ tôi và tôi. Bữa tối nay tôi sẽ ăn ở ngoài, khi mẹ tôi đến gặp tôi chỉ để nói với tôi về điều đó, phần còn lại chỉ là một sự điều chỉnh nhỏ bổ sung. Tôi đến cửa văn phòng của mẹ tôi, gõ nhẹ vài lần nhưng không có ai đáp lại nên tôi gõ thêm vài lần nữa, vẫn vậy, tôi nghĩ là lạ, mở cửa ra thì thấy mẹ không có ở đó. Lạ quá, phải không? Mẹ tôi kêu tôi đến văn phòng để tìm bà mà? Có thể là mẹ tôi đang chơi đùa tôi? Không, đó không phải là tính cách của mẹ tôi, không nên làm một điều nhàm chán như vậy. Trong khi, tôi phải ngồi vào chỗ của mẹ tôi và đợi mẹ tôi về. Tôi phải nói rằng, chiếc ghế này của mẹ khá thoải mái, ít nhất là tốt hơn nhiều so với chiếc ghế đẩu bằng gỗ trong lớp học của tôi.
Đã mười phút mà mẹ vẫn chưa về, tôi chán nản nhìn lên trần nhà. Đột nhiên, tôi đổ dồn mắt vào chiếc máy vi tính trên bàn của mẹ, là một hiệu trưởng ở cấp khối, sẽ thật phi lý nếu mẹ thậm chí không có một chiếc máy tính văn phòng. Tôi thấy màn hình máy tính trên bàn làm việc đã sáng, tôi liếc nhìn về phía cửa phòng làm việc vẫn đóng im ỉm.
Trong lòng tôi chợt nảy ra một ý nghĩ tồi tệ.
Từ BÉo van xin tôi giúp nó sửa lại dữ liệu điểm của hệ thống liên lạc của trường học đã xuất hiện trong đầu tôi. Thời điểm để kiểm tra lòng nghĩa khí của tôi đã đến. Cuối cùng, đó là giúp Từ Béo, vì lòng nghĩa khí, và rủi ro là bị mje tôi phát hiện. Nó sẽ đưa mối quan hệ của tôi với mẹ trở lại điểm đóng băng. Hay tôi phớt lờ lời cầu xin của Từ BÉo?
Làm thế nào để tôi… làm thế nào để tôi chọn? Ah.. quên đik, chết thì chết thôi, Từ Béo, nếu lần này cậu khong trả ơn tốt cho mình, mình sẽ đốt hết sách ảnh AV của cậu. Uống đi, a di đà phật , ngọc hoang, chúa giê su allah amen, phù hộ cho mẹ đừng về sớm như vậy.
Lúc tôi cầm chuột, tôi chợt nhớ ra, hình như tôi không biết sử dụng máy tính nhiều, đó là lỗi của mẹ khi không cho tôi chơi với máy tính của mẹ, một chút kiến thức máy tính duy nhất là khi đang xem AV ở nhà của Từ Béo, tôi tình cờ nghe được những gì Từ BÉo nói.
Bản tin trường học mở ở đâu vậy? Đau trứng. Bây giờ tôi cảm thấy như tôi đang cởi quần và chuẩn bị sẵn sàng, định lấy súng lên, để thấy rằng người hụ nữ đang đeo một chiếc thắt lưng trinh tiết, và đó là loại có khóa.
Phải nói là ông trời vẫn ưu ái cho tôi, tôi mới click vào trình duyệt mà sao tôi biết đây là trình duyệt, trách Từ Béo hết làn này đến lần khác kiểm tra các nguồn vidoe mới nhất trên các trang web khiêu dâm, nên tôi vẫn biết. Thật đáng ngờ, sau khi mở trang web, tôi tìm thấy liên kết đăng nhập của bản tin của trường, nằm trong cửa sổ thông lệ ở đầu trang web. Nó dương như là một bookmark của các liên kết web do mẹ tôi đặt để tiện theo dõi.
Và trên giao diện đăng nhập back-end của bản tin trường xuất hiện sau đó, cột tài khoản đã có hồ sơ của mẹ tôi để lại từ trước, đó là một vấn đề hớn đối với tôi, lại là mật khẩu.
Nếu tôi đoán đúng, mẹ tôi lẽ ra phải sử dụng bộ mật khẩu mà bà luôn dùng sẽ không thay đổi, đó là ngày đầu tiên bà làm giáo viên. Đó là một trải nghiệm khó quên đối với mẹ tôi, và đó cũng là bước đầu tiên bà bước vào sự nghiệp giáo dục.
Đột nhiên, một hộp hiện lên trên màn hình máy tính, cho thấy mật khẩu không chính xác.
Không phải? Sao lại không thể chứ? Mẹ đã luôn sử dụng mật khẩu này làm mật khẩu, tôi nhớ rất rõ ràng, tại sao lại sai? Có thể là do tôi nhập sai.
Nhưng dù tôi gõ bao nhêu lần thì kết quả vẫn v ậy. Chứng minh rằng mẹ hoàn toàn không sử dụng mật khẩu này.
Thời gian cứ thế trôi qua, mẹ tôi sẽ quay lại lúc nào không biết, tôi đã dùng gần hết những con số mà tôi có thể nghĩ ra, sinh nhật mẹ, sinh nhật bố, thậm chí là sinh nhật chú hai của tôi, vẫn không đươc. Mẹ tôi sẽ sử dụng mật khảu gì?
Đột nhiên , tôi nhìn thấy khung ảnh bên cạnh máy tính, đó là ảnh của tôi v à mẹ khi tôi lên bảy, người mẹ trong ảnh trong trẻ hơn mẹ hiện tại một chút, áo sợ mi trắng và váy xám, với thị hiếu của tuổi trẻ văn chương. Còn tôi thì non nớt hơn rất nhiều, lúc đó tôi có da có thịt và chỉ cao ngang lưng mẹ, mặt hơi mập, tôi rụt rè muốn bỏ chạy nhưng bị mẹ bắt lại. Cảnh tượng này đã được nhiếp ảnh gia chụp lại vào thời điểm đó.
Trong bức ảnh, mẹ tôi một tay túm cổ tôi như bắt gà con. Dường như nỗi sợ mẹ của tôi đã quay trở lại từ lâu lắm rồi,chẳng trách bây giơ tôi lại sợ mẹ như vạy.
Mặc dù ký ức về tuổi thơ của tôi bây giờ rất mơ hồ, nhưng khi tôi thỉnh thoảng nhìn thấy những bức ảnh thời thơ ấu của mình, tôi luôn cảm thấy đầy ắp kỷ nhiệm, và tôi không thể không nhớ lại những năm tháng có thật đó.
Đột nhiên, tôi cảm thấy may mắn, nhanh chóng nhập một vài số vào ô mật khẩu, và nhấn phím enter.
“đinh đong”
Thành công? Tôi đã đăng nhập? Mật khẩu này.. mẹ, bà ấy..
Thế mà đã sử dụng ngày sinh của tôi làm mật khảu!!! vì hôm tôi chụp bức ảnh này là sinh nhật lần thứ bảy của tôi, tôi chợt nhớ lại sự việc này, mẹ tôi đã hẹn tôi hôm đó như hôm nay, muốn đi chơ với tôi vì trường mẹ toi tạm nghỉ. Có thể điều gì đó khiến tôi phải đợi rất lâu ở cửa hàng của một người bạn của mẹ, hễ thấy cửa mở ra là mong mẹ về, nhưng tôi lại phải thất vọng. Ngày đó, không biết bao nhiêu lần tôi dùng kỳ vọng để đổi lấy thất vọng, cuối cùng dù mẹ có quay về nhưng tôi cũng không hiểu mẹ mà chống lại mẹ trong cơn tức giận.
Khi chụp ảnh, tôi giận mẹ đến mức không muốn nói chuyện với mẹ nhưng không may bị mẹ bắt về. Do đó có bức ảnh này.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mẹ tôi sẽ sử dụng ngày sinh của tôi làm mật khẩu, tôi nghĩ rằng mẹ căn bản không đặt toi trong lòng chút nào, tôi đã cảm động một lúc. Nhưng bây giờ mẹ tôi cuối cùng cũng có kỳ vọng ở tôi, nhưng tôi lại làm chuyến khiến bà thất vọng…
Bây giờ, rút lui đến lúc này cũng vô ích. Tôi đã giúp Từ Béo lần này, rất đáng để nghĩa khí. Tôi sẽ không mềm lòng nếu tôi bị giết thêm một lần nữa.
Tôi tự nhủ, chỉ lần này thôi, tôi sẽ không làm mẹ thất vọng nữa. Sau khi vao nền tảng hệ thống liên lạc của trường, mọi thứ trở nên đơn giản hơn rất nhiều, chỉ cần tìm ra mã số học sinh của Từ Béo, kêt quả kiểm tra hàng tháng và đánh giá toàn diện tháng này của nó được công bố ngay lập tức và kết quả sẽ giúp nó đạt được. Nếu giúp nó vượt qua bài kiểm tra điểm cao nhất, cho dù nó có cao bao nhiêu đi chăng nữa, nó còn không tin mình, huống chi là dì Ôn. Về phần đánh giá thì không cần thay đổi, dù sao nói chung đánh giá của hiệu trưởng sẽ không biết quá nhiều, cái này cũng không có gì.
Sau khi chỉnh sửa xong, khi tôi chuẩn bị đóng trang web, cửa mở ra, mẹ tôi từ ngoài bước vào, khẽ cau mày khi thấy tôi đang làm trên máy tính của bà “Tiểu Phong, không phải mẹ đã nói rồi, đừng lộn xộn với máy tính của mẹ, trong máy tính của mẹ có rất nhiều thông tin quan trọng, nếu mẹ không tìm được thì sao?”
Vừa nhìn thấy người mẹ đã tới là mẹ, não tôi chợt lóe lên, tim tôi đập rất nhanh, nếu có máy đó nhịp tim lúc này thì nhịp tim của tôi ít nhất cũng phải trên 120. ngay lúc đó, đồng tử của tôi co lại, ngón tay của tôi di chuyển đến cực hạn, tôi thoát khỏ hệ thống liên lạc của trường và đóng trang web ngay lập tức, nếu không có mẹ, tôi đã thở dài với tốc độ của mình.
Mẹ tôi chỉ mất vài giây để bước khỏi cửa một cách nhanh chóng, và tôi là một người mới làm quen với máy tính mà có thể hoàn thành nhiều bước như vậy trong vài giây, thật tuyệt vời phải không?
Mẹ lắm láy con chuột từ tay tôi và liên tục nhấp vào màn hình máy tính để xác nhận rằng các thông tin quan trọng bên trong vẫn ổn.
“con đây không phải là đợi mẹ chán quá, muốn tìm xem có mini game nào không”
Tôi nói với vẻ thiếu tự tin. May mà mẹ lo lắng về đống hồ sơ trên máy tính nên không để ý lương tâm cắn rứt của tôi. Nhìn vẻ mặt trịnh trọng của mẹ, tôi cứ nghĩ rằng mẹ sẽ phát hiện ra. Một lúc sau, mẹ tôi dừng động tác trên tay và thở phào nhẹ nhõm.
Bà quay sang tôi và nói “lần này con may mắn, thông tin của mẹ đều ổn, sau này đừng có đụng bừa vào máy tính của mẹ”
“biết rồi ạ, con đây không phải là vì chán à”
“chán thì lấy sách ra học, hoặc làm việc khác….”
“thôi thôi, con biết sai rồi, sau này con không đụng loạn máy tính của mẹ nữa”
Tôi vội vàng thú nhận lỗi lầm của mình nếu mẹ tôi nói dai vô tận, toi không muốn tâm trạng đang tốt lại bị quấy rầy bở những lời trách móc của mẹ.
“biết rồi là tốt rồi, không phải mẹ mắng con, trong trong tin máy tính của mẹ là mẹ chuẩn bị rất lâu cho buổi họp ngày mai, nếu không có mẹ cố gắng thì cũng vô ích”\
“con xin lỗi mẹ”
Thấy tôi tỏ ra rất chân thành, sắc mặt dịu đi rất nhiều, bà ấy lấy chiếc túi trong ngăn kéo ra “được ròi, lần này mẹ sẽ không hỏi tội con nữa, nhưng sau này phải nhớ đấy. Chao ôi , muộn qua rồi”mẹ liếc nhìn thời gian và nói: “chúng ta đi ăn tối !!”
“a? ồ -” tôi hơi ngạc nhiên, mẹ đây là đã tha cho tôi rồi? Điều này là phản khoa học, trước đây, cho dù cơn giận của mẹ tôi có nguôi ngoai thì ít nhất mẹ cũng phải đóng băng toi vài ngày trước khi nó từ từ chuyển sang giai đoạn âm ỉ. mẹ nói chuyện lần này cũng tốt quá phải không, mẹ mới nhận lỗi một lần thôi mà? Nếu trước đây mẹ tôi ăn nói giỏi như vậy thì tôi đã không phải sống trong cảnh khốn cùng.
Nhìn khuôn mặt xinh xắn của mẹ, tôi càng ngày càng không thể đoán được mẹ.
Màn đêm lặng lẽ đến, ánh đèn lốm đốm trên phố biến cả thành phố thành một thành phố không bao giờ ngủ, phố xá nhộn nhịp người qua lại, đâu đâu cũng thấy dòng người tấp nập.
Toi và mẹ đi ra khỏi trung tâm mua sắm sau khi ăn xong, tôi không ngạc nhiên vì mẹ tôi đã nói với tôi rằng mẹ có thứ cần mua. Tôi bị lóa mắt bởi quần áo và giày dép trang trí chọi lọi trong trung tâm thương mại, nhưng tôi không hứng thú lắm với những nhứ này. Cũng không bằng có thể nhìn mẹ.
Nhắc đến mẹ, hiếm khi nào hôm nay mẹ đi một đôi giày cao gót khiến cho cặp mông đẹp của mẹ trong đầy đặn hơn, được nhìn thấy mẹ đi giày cao gót trong đời là niềm mãn nguyện lớn nhất mà tôi có được ngày hôm nay. Hơn nữa, chận mẹ tôi mang một đôi tất đen, đó là một cảnh tượng hiếm thấy trong một thế kỷ, không hiểu sao hôm nay mẹ tôi lại đột nhiên đi một đôi tất màu đen, tôi không quan tâm, ở chỗ bôi thuốc là mẹ mặc luôn cái váy xám này che gần hết đôi chân xinh đẹp, nếu mặc cái váy ngắn cũn cỡn cho đã mắt thì tuyệt biết mấy.
Đột nhiên, bên cạnh có một ô cửa kính, đập vào mắt tôi chiếc váy đen hình ma nơ canh bên trong, thiết kế của chiếc váy này rất độc đáo, còn có một lớp ren mỏng bên trong đường viền cổ chữ V sâu gợi cảm nhưng thanh lịch, phảng phất khí chất của một tieur thư đài các.