Mẹ hiệu trưởng của tôi – Update Chương 139

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Mẹ hiệu trưởng của tôi – Update Chương 139

Tác Giả:

Lượt Xem: 3012 Lượt Xem

Chương 54​

Đó chỉ là giấc mơ, mình đang nghĩ gì vậy, chỉ là rất nhiều thứ trong giấc mơ của mình, đại loại đó cũng là lần đầu tiên gặp, bà không dám nói với ai, kể cả tôi. Nếu con trai phát hiện ra, tôi ngủ mơ thấy loạn luân với nó, thân thể lại hưng phấn lên đến cao trào trong giấc mơ, sợ là tôi sẽ không bao giờ dám gặp mặt ai nữa.

Đầu óc tôi trở nên trống rỗng và thất thần ngồi trên giường, bí mật liếc nhìn mẹ ở bên cạnh, nhìn mẹ lúc này thế này tôi chợt thấy lạ, mẹ bị sao vậy? Lẽ nào tối qua bị ngã và làm tổn thương không chỉ có chân? Mà còn cả bộ não? Mẹ nhanh chóng bình tĩnh trở lại, và ánh mắt của mẹ lóe lên, không biết mẹ đang nghĩ gì. Đột nhiên mẹ lấy chăn, quấn quanh cơ thể. Đúng lúc tôi thắc mắc mẹ muốn làm gì thì giọng mẹ tôi vang lên.

“Tiểu Phong, dậy đi, trời sáng rồi”

Mẹ đẩy đẩy tôi, tôi đã tỉnh rồi, chỉ là giả vờ lật lật người, diễn kịch phải diễn đến cùng chứ, nếu không làm sao có thể gọi cuộc đời như một vở kịch, tất cả đều phụ thuộc vào kỹ năng diễn xuất của bạn.

“ừm…”tôi cố ý dụi mắt và nói, “mẹ, chào buổi sáng”

“hả? Mẹ, mẹ sao vậy?”

Thấy mẹ quấn quýt bọc cơ thể , vừa ngạc nhiên vừa khó hiểu, nhìn thẳng vào mắt tôi, mje có chút do dự, ngượng ngùng nói: “con biết là trong phòng tắm có quần áo của mẹ… cho nên Tiểu Phong , con có thể giúp mẹ lấy quần áo được không.?”

“ồ”, tôi chợt vờ như nhớ ra điều gì đó “mà mẹ ơi, mẹ cũng cẩn thận chân của mẹ, bây giờ đi lại không thích hợp, nếu có gì cần lấy, khi nào con quay lại con sẽ giúp. Đừng ngoan cố một mình, vấn đề của lần bong gân th ứ hai sẽ rất nghiêm trọng ”

“biết rồi, con đi nhanh về nhanh”

Tôi từ từ bước ra khỏi phòng với tâm trạng bất an, vì sợ mẹ đột ngột ngăn cản và nhắc đến chuyện hôm qua tôi đã hôn mẹ, giận tôi đùng đùng. Nhưng nhìn từ góc độ này, có vẻ như mẹ tôi không truy cứu tôi, hoặc cũng có thể là song gió đến muộn hơn.

Cánh cửa phòng dần đóng lại, lúc đó tim tôi như trút được một tảng đá nặng nề. Đồng thời với kỹ năng diễn xuất hết chỗ chê, tôi cảm tháy mình thật lãng phí tài nawngneeus không làm diễn viên, oscar nợ tôi một giải vàng đấy. Tiểu Lý Tử gì đó, tôi là muốn trở thành người đàn ông ảnh đế. Tôi đã mang quần áo quay lại, mẹ kêu tôi đợi bên ngoài, dường như sự nhút nhát bên trong của mẹ không dễ bị phá vỡ, cho dù đôi chân có bất tiện cũng không để đứa con trai là tôi giúp, nhưng nói lại, nói chung, đứa trẻ luôn ở trong tâm trí của người mẹ là tồn tại không thể lớn, cho dù là con trai, khi mẹ bất tiện, mẹ cũng không nên quá đáng cầu kỳ.

Mà bây giờ mẹ lại phòng bị tôi như vậy, từ khía cạnh nào đó, có phải trong lòng mẹ đã đói xử với tôi như một người đàn ông, chứ không phải con trai bà ấy?

Toi không biết chuyện này, trong khoảng thời gian này, ông ngoại của toi đã đến gặp mẹ tôi vài lần, liên tục căn dặn với tôi chân của mẹ không tốt thì để mẹ ở lại thêm vài ngày nữa, nhưng mẹ không đồng ý, dù gì thì cũng đã là chủ nhật rồi, ngày mai còn phải lên lớp, mẹ tôi đương nhiên cũng phải đi làm

Mẹ là một người phụ nữ mạnh mẽ tham công tiếc việc, làm sao có thể vắng mặt được, nên bà dưới trăm vạn lời khuyên của ông, vẫn ngoan cố muốn về. May mà có dì Dĩnh đi ô tô đến nên mẹ con tôi không phải đi bộ ra bến đón xe vất vả nên ở đầu làng bắt xe rồi về thành phố.

“chị DĨnh, lần này thật sự là may có chị”

“em đang nói cái gì vậy, cũng không phải người ngoài, chỉ là đưa em gái đi một quãng mà tôi. Càng huống hồ chị thích nhất là TIểu Phong, anh chàng nhỏ nhắn dễ thương ngày nào bỗng lớn lên thành một chàng trai đẹp trai như vậy, đã lâu như vậy rồi không gặp chị vẫn còn nhiều điều muốn nói với cháu trai nhỏ của mình.”

“cháu nói có đúng không, Tiểu Phong”

“ồ, ừm, mới không phải đâu dì Dĩnh, nên là dì đã trở nên gày càng đẹp rồi nên cháu không nhận ra ấy.” khi nghe tháy tiếng dì Dĩnh kéo tôi vào, tôi ngẩn ra và nhanh chóng trả lời, đó không phải là lời khen của tôi, tôi nói là sự thật. Mặc dù dì Dĩnh đã xinh đẹp, nhưng có lẽ là do lúc đó tôi chưa ngộ ra. Dì DĨnh giờ xinh đẹp hơn trước rất nhiều, trên người có nét quyến rũ trưởng thành, nét quyến rũ của một người phụ nữ xinh đẹp trưởng thành đập vào mặt, so với mẹ, dì Dĩnh hớn hơn mẹ 2 tuổi, điệu bộ thuần thục hơn.

Không giống như bản tính lạnh lùng và trí thức của mẹ cô, dì Dĩnh hoàn toàn thành thục, và dì ấy thành thục từ trong ra ngoài, giống như mọt loại hoa hồng thơm, hương thơm quyến rũ kích thích nội tiết tố nam.

Lý do khiến tôi ngẩn ngơ lúc nãy là vi tôi nhìn thấy dì DĨnh và bị vẻ đẹp của dì ấy làm cho choáng váng, làn da bạch tuyết hồng hào không ít máu, người đẹp đeo kính áp tròng nhấp nháy sống mũi cao, gương mật trang điểm một chút trắng nõn đẹp như tranh vẽ, đôi môi đỏ mọng thanh tú xinh đẹp. Một bông hồng nở rộ, đôi môi mềm làm tôi nhớ đến việc dì DĨnh đã giúp người đàn ông đêm qua, cảnh làm tình bú cặc của người đàn ông bằng cái miệng nhỏ nhắn này.

Không giống như hôm qua, hôm nay dì Dĩnh ăn mặc giản dị, áo dệt kim màu xanh đậm, giống áo len trang phục ôm sát cơ thể nên vòng một đầy đặn của dì Dĩnh được phô bày một cách sinh động. Mặc trên người của dì dĩnh, cứ như thể nhét hai quả bóng vào trong. Tuy nhiên, hôm nay dì Dĩnh mang tất, nhưng có lẽ là do phối hợp hợp lý, hôm nay dì Dĩnh mặc váy màu xanh đậm, nếu dì ấy mặc tất lụa đen, nhìn không có gì đáng chê cả. Nhưng là mới trở về một đêm, dì Dĩnh không thể mang quá nhiều quần áo thay. Dù vậy, dáng người tốt tự nhiên của dì Dĩnh cũng không thể che giấu được bờ mông to. Một vòng cung tuyệtđẹp hình thành, tạo thành đường cong hình rắn mà phụ nữ mơ ước cùng vòng eo thon thả như rắn nước. Đôi chân xinh đẹp kết hợp với giày cao gót màu trắng. Khi đi bộ, mông vặn vẹo, khiến tôi nuốt nước miếng khó khăn.

Tuyệt đẹp, chỉ có thể dùng từ choáng váng để mô tả dì Dĩnh, một yêu tinh mê hoặc con người không màng cái chết.

Người đàn ông nào kết hôn với dì ấy, tôi sợ anh ta chết mất, thảo nào dì Dĩnh vụng trộm, chẳng lẽ là chú bị dì ấy hút cạn rồi. Tôi nhớ mình đã tình cờ đọc một cuốn sách khi tôi đang chơi ở nhà Từ Béo, nó mô tả về một số vấn đề của phụ nữ, một trong số đó phù hợp với dì DĨnh ở nhiều khía cạnh , cuốn sách nói rằng phụ nữ dạng giống dì DĨnh tiết nhiều estrogen hơn phụ nữ bình thường, và ham muốn tình dục của họ sẽ rất mạnh mẽ. Chẳng là gì cả, khi bước qua tuổi 30, nếu lâu ngày không được thỏa mãn chuyện chăn gối, cơ thể sẽ thay đổi. Nó rất nhạy cảm và ham muốn, nếu những người đàn ông khác tranh thủ lúc này sẽ rất dễ chinh phục.

Cuốn sách này bị Từ Béo ném xuống gầm giường, e rằng ngay cả nó cũng quên mất sự tồn tịa của cuốn sách này. Cuốn sách này xuất hiện trong phòng của Từ Béo, suýt chút nữa tôi đã nghĩ mình đọc nhầm, trước khi mở ra còn băn khoăn không biết có phải Từ Béo đã dùng để ngụy trang bìa của truyện tranh màu vàng. Theo những gì tôi biết về Từ Béo thì loại chuyện nhạt nhẽo này không phải là phong cách của nó.

Mặc dù tôi không biết tại sao Từ Béo lại giữ cuốn sách này, nhưng tôi nghĩ cuốn sách nói cũng có lý, và tôi nghe nói rằng phụ nữ có quá nhiều estrogen có xu hướng có lông mu dày hơn. Đêm qua, khi tôi nhìn trộm cảnh vụng trộm của dì Dĩnh, nhìn tới phía dưới cơ thể của dì, quả thật có lông mu rất dày.

Bây giờ tôi nghĩ lại, có lẽ nào dì dĩnh vụng trộm với trợ lý của chú vì dì ấy khôngđược thỏa mãn với ham muốn của mình? Ừ, càng nghĩ càng thấy đúng, dù sao lúc nhỏ tôi cũng có ấn tượng tốt với dì Dĩnh. Một người phụ nữ có thể lừa mọi người, mặc dù dì DĨnh được sinh ra với một dáng người đẹp và một khuôn mặt quyến rũ, nhưng trong sâu thẳm, tôi vẫn không muốn tin rằng dì Dĩnh sẽ là loại lăng loàn không thể thiếu đàn ông.

Cũng có thể là tôi tự mình tin tưởng cách nghĩ đó thôi, ai biết…”Tiểu Phong thật sự càng ngày càng biết nói chuyện rồi, sau này khẳng định sẽ có rất nhiều cô gái thích cháu, dì DĨnh vừa cười nói, vừa bước về hướng ghế lái”

“ơ, dì DĨnh , sao dì lại lái xe, chú đó đâu rồi?”

“sáng nay chú ấy đã về sớm. Hình như công ty của chú cháu có việc gấp nên bị gọi về.”

Đột nhiên , lời của dì DĨnh thay đổi, “sao? Không tin tài lái xe của dì?”

“uh, tất nhiên là không, cháu….” tôi vội nói nhanh, chỉ khi tôi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của dì Dĩnh, tôi biết dì ấy đang trêu chọc tôi một lần nữa.

Tôi thực sự không thể hiểu được tại sao dì Dĩnh lại thích trêu chọc tôi như vậy, trên mặt tôi có viết hai chữ “dễ ăn hiếp à ?” trông tôi không giống một chàng trainhor nhắn dễ thương đi. Tôi vừa đo chiều cao của mình cách đây vài ngày và tôi đã vượt qua mức bình thường rồi, bất kể nhìn như thế nào, cũng không phù hợp với kiểu mà một người phụ nữ trưởng thành mong muốn.

Tôi mở cửa xe với tâm trạng chán nản, vừa định lên xe, tôi chợt thấy mẹ như thể câu thần chú bất động đã được niệm vậy, im lìm tại chỗ. Vì vậy, tôi bước đến và gọi lớn.

“mẹ, mẹ bị sao vậy, đã đến giờ lên xe rồi, để con đỡ mẹ qua đó”

“à… không có gì đâu, mẹ đang nghĩ về chút chuyện”

Đôi mắt của mẹ thất thường, và giọng nói của bà có chút trống rỗng. “trước chờ đã, ông ngoại con ngâm một ít rượu, đây là dùng núi sau thuốc hái sau núi ngâm thành rượu, đối với sự phát dục của thằng nhóc con rất có lợi. Lần này là ông ngoại con đặc biệt chuẩn bị, con bây giờ cùng ông ngoại qua đó, đừng để ông ngoại con bê bê vác vác, biết chưa hả.”

“ồ, vâng, con sẽ đến đó ngay bây giờ, nhưng ông bây giờ ở đâu, con không thấy ông từ nãy đến giờ”

“đằng kia, trong phòng để củi, ông của con xuống trước rồi”

“được rồi, con đi tìm ông trước, mẹ đừng nhúc nhích, chờ con trở về giúp mẹ, đừng miễn cưỡng quá tới lúc đó lại ngã.”

“biết rồi, mẹ thấy hiện giờ con còn dài dòng hơn ông con.”

Tôi quay mặt về phía mẹ làm mặt quỷ rồi bước đi nhanh chóng.

Mẹ cười bất lực tại chỗ, thực sự là một đứa trẻ… chỉ nhìn vào lưng tôi, mẹ chợt nhớ đến những gì dì Dĩnh đã nói với mình, nếu Tiểu Phong có thể ở bên cô mãi mãi như thế này mà không lớn lên thì thật tốt biết mấy…

Đúng nha, Tiểu Phong lớn rồi, một ngày nào đó nó sẽ rời xa tôi, và sẽ có cuộc sống của riêng mình. Có con đường phải đi của riêng mình, với tư cách là một người mẹ, tôi nên đưa con đi một cách ấm áp.

Nhưng tại sao, tại sao trái tim của bà không thể vui vẻ một chút nào? Theo bà , với tư cách là mẹ của Tiểu Phong, bà ấy nên cảm thấy tự hào khi nghe ai đó khen ngợi con trai mình. Nhưng sau khi nghe chị họ nói rằng Tiểu Phong tương lai sẽ có nhiều cô gái thích nó, bà cảm thấy có dấu vết của sự ghen tị và không cam tâm.

Bà tự hỏi mình bị làm sao thế, nhưng không ai trả lời cả. Cảm giác này rất lạ, cũng rất phức tạp.

Còn về tình yêu, bà chưa bao giờ nghĩ về nó theo cách đó, rốt cuộc thì một người mẹ sẽ phải làm gì với con trai mình khi xảy ra tình yêu nam nữ, sao lại có thể xảy ra chuyện như vậy trong thực tế? Dù sao mơ cũng chỉ là mơ, còn hiện thực lại là hai chuyện khác nhau như đường thẳng song song không cắt nhau.

Có lẽ là bởi vì trong lòng bà không muốn thừa nhận, cũng không dám thừa nhận. Loạn luân mẹ và con, đối với những người mẹ, là một vùng cấm của vực thẳm. Bà không biết tại sao bà đã làm điều đó đêm qua. Một giấc mơ như vậy dường như là một gợi ý nào đó từ ông trời cho bà. Bà cảm thấy như mình đang mắc kẹt trong một vũng lấy không đáy, từ từ chìm sâu xuống…

Tôi đang giúp ông của tôi mang đồ đạc trong hầm, sẽ không bao giờ nghĩ rằng người mẹ tuyệt vời và kiêu ngạo của tôi thực sự sẽ vì những gì dì Dĩnh nói, mà sẽ rơi vào cuộc chiến giữa trời và người. Nếu biết, tôi sẽ phấn khích đến mức mấy ngày không ngủ được quá.

Thật tiếc là mẹ tôi không bao giờ có thể nói với người khác về những điều như thế này. Có vẻ như con đường tình cảm giữa tôi và mẹ tôi vẫn còn phải đi tiếp.

Ông của tôi và tôi bước ra khỏi hầm với một chiếc bình thủy tinh lớn trên tay, ngay khi dì Dĩnh không biết từ đâu kéo Nhụy Nhụy về, hai ngày nay Nhụy Nhụy có thể nói là chơi đến điên rồi, thường ở nhà cùng dì Dĩnh kiểm soát, hai ngày nay bận đi tổ chức tiếc sinh nhật của ông và không có thời gian chăm sóc cho nó, vì vậy để nó một mình chơi. Vì vậy, Nhụy Nhụy cả người biến t hành một tiểu phù thủy, theo sau là một ít anh em họ hàng, gần như có làm đảo lộn cả ngôi làng. Không, sáng sớm nay lại chạy ra ngoài chơi, dì DĨnh vừa đi bắt con về.

Khi đặt cái bình rượu vào cốp xe của dì Dĩnh, nhóc con, nếu tôi không tập luyện thì quả thực không thể nhấc nổi. Ít nhất là ba mươi cân. Phải khâm phục ông ngoại, tôi ở trong đó còn thấy ông bê rất nhiều lọ thủy tinh có kích thước tương tự nhau, được di chuyển xung quanh.

Sau khi hoàn thành mọi việc, tôi bước tới dìu mẹ lên xe, ông của tôi căn dặn: “Thục Nhàn, con về nhớ đi khám bác sĩ, nếu không thì đến bệnh viện chụp phim để khám xương, đừng ngại phiền phức mà không đi”

“biết rồi ạ, từ khi lên xe đến giờ đã nói mười lần rồi, con có thể đọc thuộc lòng rồi, con nhất định sẽ đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe, đừng lo lắng.”

“uh, Tiểu Phong, cháu phải chưm sóc mẹ thật tốt, nếu mẹ cháu không đi thì gọi điện t hoại nói cho ông biết.”

“vâng, ông” tôi cam đoan với ông của tôi một cách kính trọng.

“Nhã Dĩnh, lái xe cẩn thận, đừng lái xe nhanh quá”

“bố, bố quan tâm đến con hay là Thục Nhàn thế?” dì Dĩnh đóng cốp sau xe và mỉm cười.

Không phải dì DĨnh ghen tị với mẹ tôi, chỉ là tính tình hay đùa giỡn của dì Dĩnh không thể thay đổi được.

Điều này không khỏi làm cho ông mỉm cười, “ con cái đứa nhỏ này”

Một bên nhìn đứa em họ này từ nhỏ đã bám lấy tôi, má lúm đồng tiền đỏ rất đáng yêu, tôi không thể không véo nó “Nhụy Nhụy, tới ngồi với anh”

Tôi nghĩ cô em họ thân thiết với tôi nhất định sẽ đồng ý, nhưng tôi thấy Nhụy Nhụy xì một hơi nặng nề từ chiếc mũi nhỏ nhắn xinh xắn của cô bé, khịt mũi, “không, em không muốn ngồi với anh Hạ Lưu, em vào ngồi phía trước, em không muốn nhìn thấy anh”

“uhm, có chuyện gì vậy, Nhụy Nhụy?” biểu cảm của tôi hình thành một cái nhìn :(, tôi cảm thấy lạ, không phải trước kia Nhụy Nhụy rất dính tôi sao? Hôm quá vẫn ổn nhưng hôm nay đã thay đổi rất nhiều.

“hì hì, Nhụy Nhụy là trách cháu hôm qua trở vể không để ý đến cô bé, cũng không có chơi với cô bé, đang giận dỗi đấy”

Vào lúc này, dì DĨnh bước ra để giải quyết những nghi ngờ của tôi, và tôi nhớ rằng tôi thực sự không quan tâm đến Nhụy Nhụy khi tôi về đến nhà ngày hôm qua.

Chiều tối lại chạy ra rừng ngoài làng, chưa kể sáng nay chăm mẹ, vô tình bị bỏ rơi Nhụy Nhụy, không có gì lạ khi cô bé tức giận và phớt lờ tôi.

Tiếp theo đây tôi phải đau đầu rồi, cô gái nhỏ này không chỉ tức giận, lại còn đặc biệt thù dai. Nếu không thể thỏa mãn cô bé, tôi sợ cô bé sẽ bỏ tôi trong một thời gian dài.

“Nhụy Nhụy…”

“anh đi đi, em với dì Nhàn ngồi ở phía sau, anh đi lên phía trước”

“nghe anh giải thích đi, Nhụy Nhụy…”

“em không muốn nghe, hừ.”

Tôi không còn cách nào khác, đành mở cửa xe bên phải đi vào, nhìn dì DĨnh đang cười bên cạnh, tôi không khỏi than thở.

Đã có rất nhiều việc xảy ra trên đường đi…..