Mẹ hiệu trưởng của tôi – Update Chương 139
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Mẹ hiệu trưởng của tôi – Update Chương 139
Tác Giả: Sưu Tầm
Danh Mục: Bạo Dâm, Biến Thái, Bú Cu, Hiếp Dâm, Loạn Luân, Máy Bay, Ngoại Tình, Truyện Sex Người Lớn, Vụng Trộm
Thể Loại: gái dâm, me con, thuốc kích dục
Lượt Xem: 3009 Lượt Xem
Chương 51: thú nhận
Tôi lao đến, ôm đầu TIểu Phong, tôi không thể tin được những gì mình nhìn thấy…
“Tiểu Phong”
“Tiểu Phong, Tiểu Phong”
“ con ơi, tỉnh lại đi”
Tôi gần như phát điên lắc người Tiểu Phong, hét lên tên Tiểu Phong, “TIểu PHong , tỉnh lại đi Tiểu Phong, tại sao… tại sao…ah”
Nước mắt của tôi lăn dài và rơi trên khuôn mặt của Tiểu Phong. Đột nhiên người đột nhiên bê bết máu, nó khẽ run lên nheo mắt một chút và thấy tôi đang khóc, trên khuôn mặt đẫm máu còn có một nụ cười.
“mẹ, mẹ không sao … khụ… thật tốt… khụ …khụ”
Có thể nghẹn máu trong cổ họng, nói đứt quãng và không còn sức lực, khuôn mặt thanh tú của Tiểu Phong giờ đầy máu, ciarm giác đẫm máu kinh hãi, trong đôi mắt còn chưa mở ra, con người cực kỳ mờ mịt, nó yếu ớt đến mức gần như tan biến, và nó dường như tượng trưng cho ngọn lửa sinh mệnh của Tiểu Phong sắp tắt.
“Tiểu Phong, con bị sao vậy? Đụng vào đâu? Đau không? Mẹ đưa con đi bệnh viện”
Tôi không nói nên lời, và không biết mình đang nói cái gì. Nhưng tôi không biết phải làm gì. Đến bệnh viện, đúng, tôi phải đưa Tiểu Phong đến bệnh viện.
“mẹ…con không sao…. con chỉ hơi… mệt… ngủ một chút là được rồi..”
“không, Tiểu Phong, con không ngủ được, mẹ …. con…”
Tôi hận mình vô cùng, tại sao đến thời khắc mấu chốt còn không nói được, tôi khoiong phải là hiệu trưởng sao? Tôi không phải là một người phụ nữ mạnh mẽ sao? Tại sao, đây không phải là phim truyền hình, sẽ không bao giờ có cơ hội phát lại đâu, Tiểu Phong, mẹ nên làm gì đây?
Tôi phải bình tĩnh, đúng, bình tĩnh. Giúp Tiểu Phong hô hấp nhân tạo? Kích lực tim? Không, Tiểu Phong không chết đuối. Đó là một vụ tai nạn xe hơi. Tôi không biết lúc nãy Tiểu Phong bị va vào đâu. Nếu Tiểu Phong bị đau ngực, tôi vô tình ấn vào xương sườn bị gãy của Tiểu Phong có nguy hiểm hơn không? Không được, tôi phải làm gì đây?
Phải làm sao đây?
Ngay khi tôi không biết phải làm sao, ý thức của Tiểu Phong đã rất mơ hồ, có thể thấy Tiểu Phong có thể kiên trì đến bây giờ đã là dựa vào một hơi thở yếu ớt, nhưng cũng chỉ là đang hấp hối, ngọn lửa sự sống có thể tiêu tán bất cứ lúc nào.
Đúng rồi, ý chí sinh tồn, tôi muốn đánh thức ý chí sinh tồn của Tiểu Phong và kiên trì cho đến khi xe cấp cứu đến. Nhưng phải làm gì để Tiểu Phong có huy vọng sống sót mãnh liệt như vậy ? phải làm gì?
Trong đầu tôi chợt lóe lên một tia sáng, có lẽ….
“Tiểu Phong, con có… có… phải vẫn còn loại suy nghĩ kia về mẹ…”, mặc dù lúc này là để cứu con trai, tôi đã bỏ xuống rồi, nhưng vẫn hơi khó nói. Xét cho cùng, với tư cách là một người mẹ, làm sao mẹ có thể không xấu hổ khi hỏi con trai mình có suy nghĩ khác về bà ây không?
Tôi thấy mí mắt đang chuẩn bị khép lại của Tiểu Phong bổng nhiên khựng lại sau khi nghe những lời tôi nói.
“con…”, Tiểu Phong nhìn tôi, môi mấp máy, chữ còn lại cũng không nói ra được. Nhưng miễn là không ngu ngốc cũng có thể nhìn ra được, vẻ mặt của nó đã nói lên tất cả.
“Tiểu Phong, nói cho mẹ biết, mẹ sẽ không trách con” nhìn vẻ mặt xấu hổ của Tiểu Phong, tôi cũng không tức giận. Ngược lại là trong lòng lộ ra một tia vui mừng, không ngờ chính mình đối với con trai của mình kiên quyết như vậy, Tiểu Phong vẫn không có chết tâm đối với chính mình.
Dù không cho phép mối quan hệ này nhưng tôi không thể không mong đợi, tôi mong chờ điều gì đây..
“mẹ…con xin lỗi…con không… con không có.. cách nào không… nhớ mẹ…”
“..mẹ ơi…con biết con là một… đứa con trai hư… mỗi khi con nhìn cơ thể mẹ, mẹ… con không thể không.. nghĩ về điều đó..”
“nghĩ về gì vậy?”, tôi sững sờ, đây không phải là tôi giả bộ không biết, tôi không có quá nhiều ý niệm về tình dục, có lẽ lý do là chồng không khiến tôi hứng thú nhiều đi.
Câu hỏi của tôi khiến mặt Tiểu Phong đơ ra, xấu hổ quay đàu đi,”là làm tình..”
Khi tôi nghe thấy từ “làm tình”, một nét đỏ bừng trên mặt tôi. Thằng nhóc này đang nghĩ gì cả ngày vậy?
“Tiểu Phong, nghe ta nói, con chỉ là một câu nhóc mới chớm dậy thì tò mò người khác giới, trong trường học cũng rất tò mò người khác giới, trong trường học cũng có một lớp học sinh lý học, con nên biết khi con lớn lên..”
“không, không phải thế này, khụ khụ”, Tiểu Phong cắt ngang lời tôi trước khi tôi nói xong. Khi nói nhanh hơn, nó đã chạm vào vết thương. Tôi vội vàng sử dụng tay vướt ve lưng của Tiểu Phong, đó chỉ là tiếng ho của Tiểu Phong, cơn ho vẫn không thuyên giảm.
Tôi lúng túng không biết phải làm sao, “TIểu Phong, đừng nói nữa…” tôi muốn đánh thức ý chí sinh tồn của Tiểu Phong nhưng không ngờ lại tự tiêu tan, nếu Tiểu Phong có mệnh hệ gì, tôi thật sự không biết phải sống sao.
“mẹ, mẹ ơi… con muốn nói.. con biết thể trạng của mình, nếu không nói ra thì e rằng sẽ không bao giờ có cơ hội nói ra nữa”, Tiểu Phong trở nên yếu hơn sau khi ho.
“…mẹ.. con nghĩ… bây giờ con biết… tình cảm của con dành cho mẹ… không là cái gì… sựu phát dục của tuổi mới lớn đối với người khác giới… đó không phải là tình cảm mẹ con…”
“mẹ ơi, con yêu mẹ, con rất yêu mẹ… mẹ biết không… sau khi bị mẹ từ chối lần nữa… con vẫn luôn nhớ mẹ… nhìn hành động cố tình bắt con bỏ cuộc của mẹ.. thật ra con cũng biết rồi.. con không nói ra… con đang nghĩ.. nếu mẹ không muốn ở cùng con… thế thì con sẽ tôn trọng sự lựa chọn của mẹ… giấu kín tình yêu của con dành cho mẹ trong trái tim con…”
“.. con thực sự muốn nói với bản thân mình… hãy từ bỏ đi.. nhưng mỗi khi con thấy bố và mẹ cố tình làm thân thiết … con vẫn không khỏi đau lòng.. nhất là khi bố và mẹ làm tình vào ban đêm.. con càng ghét hơn muốn xông vào và đưa mẹ đi…”
“nhưng con không thể… con không thể hủy hoại cuộc sống mà mẹ đã chọn… hạnh phúc của mẹ…”
Nếu nước mắt có tình cảm thì nước mắt của tôi lúc này cũng phải cảm động”con cái thằng nhóc xấu xa, còn nhìn trộm bố mẹ làm tình, con thật là..”
“nếu thờ gian có thể lặp lại… mẹ.. mẹ có chấp nhận con không..”
“wooooo”, âm thanh cảnh báo của xe cứu thương từ xa vọng đến.
“tốt quá, xe cấp cứu đến rồi, Tiểu Phong, kiên trì”
“mẹ… mẹ chưa trả lời câu hỏi của con..”
“mẹ..”, không thể tránh khỏi, tôi hít một hơi thật sau nhìn khuôn mặt đầy máu của Tiểu Phong, thật trẻ con. Trước khi rút ra ngoài, trong mắt nó có chút kiên định cùng trìu mến, nhưng con ngươi mờ mịt lại vì nó mà in lên tôi. Đột nhiên, tôi dường như đã quyết định.
“mẹ đồng ý, Tiểu Phong, trên thực tế, mẹ có tình cảm với con mà còn vượt qua mối quan hệ giữa mẹ và con trai, nhưng mẹ là mẹ của con, con là con ruột của mẹ, tình yêu của chúng ta bị thiên hạ coi thường, mẹ già rồi có thể không cần quan tâm, nhưng con khác Tiểu Phong, mẹ không muốn con bị buộc tội loạn luân và chịu con mắt khinh th ường của thiên hạ. Mẹ không thể ích kỉ như vậy nên mẹ cũng đang kìm nén tình cảm của mình”.
“mẹ..” lời nói của tôi rõ ràng khiến Tiểu Phong ngạc nhiên. Hóa ra mẹ không phải không có tình cảm với câu, cảm thấy rằng chính vì tôi yêu cậu mà tôi phải từ bỏ. Tội nghiệp cho hai mẹ con, họ chỉ có thể nói rằng ý trời trêu người, tạo nên ý niệm con người hại con người mà.
“nhưng cho đến giờ phút này, mẹ đã hiểu rằng mẹ yêu con, dù ngàn vạn người chống lại mẹ, mẹ đã lỡ một lần rồi, không muốn mất con lần nữa, Tiểu Phong”
“cho nên Tiểu Phong, con phải sống, vì mẹ, con nhất định phải sống”
Tiểu Phong bị ánh mắt kiên định của tôi làm cho sững sờ, nó cười mặt đầy máu tươi cười vui vẻ, như là sự đau khổ theo đuổi, cuối cùng cũng được nhận hồi đáp.
Khoảnh khắc trước khi Tiểu Phong được đưa lên xe cứu thương, toi đã ôm Tiểu Phong.
“mẹ… con không biết mẹ nói với con điều này có phải là muốn khiến con muốn có dục vọng sống tiếp không….nhưng để chứng minh lời mẹ nói… con sẽ cố gắng sống.. dù là giả… con luôn tin một ngày nào đó… con sẽ khiến mẹ rung động.. mẹ…”
“…mẹ, con yêu mẹ…”
Sau khi nói từ cuối cùng “mẹ”, tiểu PHong bất tỉnh và được đeo mặt nạ dưỡng khí, lúc nhìn Tiểu Phong được đưa vào xe cấp cứu, tôi cũng ngã xuống. Sợ hãi cùng với nỗi đau thương quá độ, tinh thần của tôi từ lâu đã bị choáng ngợp, có thể kiên trì đến giờ đó là một điều kỳ diệu.
“nhịp tim 7, sóng não bất thường, nhận định sơ bộ thì hôn mê mặng do va chạm mạnh, như đối với vết thương cần kiểm tra thêm…”
“…”, đây là âm th anh cuối cùng tôi nghe thấy trước khi bất tỉnh….
Khi tôi tỉnh dậy lần nữa, tôi đã ở trong khu bệnh viện, và ý thức của tôi đã bị mờ đi trong một khoảng thời gian ngắn. Tôi chợt nhớ ra điều gì đó vội chạy đến khu phòng bệnh vội vàng tóm lấy một cô y ta đi qua, tôi nôn nóng muốn biết tình hình hiện tại của Tiểu Phong.
“”cô nói là đứa trẻ được đưa vào cùng cô ấy hả, hiện vẫn đang cấp cứu,nghe nói chảy máu nhiều quá. Sợ là….”
“sợ cái gì !?”, trasitim tôi như thất lại trong cổ họng, vì sợ rằng cô y tá sẽ nói điều gì đó không tốt.
“tôi e rằng cơ hội cứu được là rất nhỏ”
“này cô, bộ bị sao vậy… cô ơi”, sau khi nghe tin dữ rằng Tiểu Phong có thể sẽ không thể cứu được, tôi lập tức loạng choạng gần như không vững, tôi không thể tin được. Tiểu Phong, Tiểu Phong sẽ không rời xa toi đâu.
“Tiểu Phong” tôi vôi vàng nắm lấy cánh tay của cô y tá và hỏi, “ vậy nó hiện ở đâu, nói cho tôi biết, bây giờ nó đang ở đâu?”
“ hiện tại chắc là vẫn đang nằm trong phòng cấp cứu, cứ việc đi thẳng vào từ đây là xong.”
“cảm ơn nhiều”
“không cần cảm ơn, cô là ai?”
Cô y tá chỉ muốn hỏi tôi rốt cuộc là ai, nhưng thấy rằng tôi đã đi xa. Sau đó , cô ấy trở lại phòng bệnh, phát hiện có một bệnh nhân mất tích, cảm thấy rất tệ. Người phụ nữ vừa rồi vẫn còn raatsyeeus, nếu có vấn đề gì xảy ra, cô ấy sẽ không thể thoát khỏi liên quan.
Ngay lập tức, y tá vội vã đến khu phòng và đi thẳng vào phòng cấp cứu.
Tôi tự mình lê thân thể yếu ớt của mình đến trước phòng cấp cứu, và thấy đèn trong phòng cấp cứu vẫn chưa tắt, tôi cảm thấy như thể trái tim mình đang treo trên một vách đá, sẵn sàng rơi xuống.
Tôi thực sự không biết, tôi phải làm gì nếu TIểu PHong thực sự không còn nữa? Tôi sẽ sống như thế nào, bây giờ Tiểu Phong là mục tiêu sống duy nhất của tôi.
Chính xác thì tôi nên làm gì? Tại sao? Tại sao tôi không thể giúp Tiểu Phong khi nó đang chiến đấu chống lại cái chết?
Tại sao, tại sao toi lại đi khiêu khích những con hổ và sói đói đó?
Tôi không phải đồ ngốc, chỉ nghĩ về những điều này, tốc độ giới hạn trên con đường đó là 60, nhưng chiếc xe đso tốc độ lái xe nhanh như vậy, rõ ràng là muốn giết tôi, nếu Tiểu Phong không đẩy tôi ra, tôi sợ bây giờ tôi là người đối mặt với cái chết.
Giờ tôi thực sự hối hận, tôi biết những người đó là một lũ cặn bã máu lạnh, nhưng tôi khong tin vào cái ác, tôi vẫn tin rằng vẫn còn công lý trong xã hội này. Nếu tôi không ngây thơ như vậy thì Tiểu Phong đã không xuất hiện loại chuyện này, nếu không vào được trường cấp 2 số 1 thì Tiểu Phong cũng sẽ không phải không học nữa. Trong phân tích cuối cùng vẫn là cá nhân tôi mạnh mẽ đến mức tưởng rằng khả năng của mình có thể đánh gục mọi khó khăn trở ngại.
Đó là lỗi của tôi vì đã quá tự tin..
Nhìn cánh cửa phòng mổ hờ hững, tôi như nhìn tháu được sự chống chọi với tử thần bên trong, con tôi Tiểu Phong.
Tôi thời điểm này, cuối cùng tôi biết rằng dù tôi có mạnh mẽ hay năng lực đến đâu. Tôi cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường. Trời ạ, một người mẹ vô dụng thậm chí không thể cưu được con trai mình, vào lúc này khi đối mặt với sự sống và cái chết của Tiểu Phong, tôi cảm thấy mình thật nhỏ bé và bất lực biết bao. Chỉ có thể ở bên ngoài mà không thể làm gì được, có biết đó là cực hình gì không.
Hơn nữa, TIểu Phong không còn đơn thuần là người con trai trong sáng của tôi nữa, nó là người yêu của tôi, người toi yêu nhất. Cả người tôi kiệt quệ không còn thấy máu, không còn thấy chút sinh khí nào, hiện giờ tôi chỉ mong chờ, mong bác sĩ bước ra khỏi phòng mổ nói với tôi rằng mọi chuyện đã ổn.
Đây cũng là nổi ám ảnh duy nhất khiến tôi không thẻ ngã xuống.
Đèn trong phòng mổ vụt tắt, một bác sĩ trung niên mặc áo khoác trắng từ trong bước ra. Mắt tôi không bao giờ rời khỏi phòng mổ kể từ đó. Và ngay khi tôi thấy ai đó bước ra, tôi đã đi lên đón họ, chỉ là trái tim tôi không t hể bình tĩnh một chút nào được, với tâm trạng bất an, nhìn bác sĩ đầy hy vọng.