Mẹ hiệu trưởng của tôi – Update Chương 139

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Mẹ hiệu trưởng của tôi – Update Chương 139

Tác Giả:

Lượt Xem: 6084 Lượt Xem

Chương 47​

Bầu không khí ám muội lan tỏa giữa tôi và mẹ, khuôn mặt mẹ đang ở rất gần tôi, cảm nhận được hơi thở mát mẻ của mẹ, mùi thơm cơ thể thoang thoảng và yên tĩnh liên tục tác động vào thần kinh não bộ, khiến hơi thở của tôi nghẹn ngào.

Động lực thúc đẩy tôi thực hiện một hành động không thể tưởng tượng được, đột nhiên tôi vươn canhs tay ra và đặt nó lên lưng mẹ, liền ôm mẹ vào lòng, mẹ chưa kịp phản ứng thì đã hôn lên đôi môi mọng đỏ thẫm của mẹ.

Đột ngột, mẹ mở to mắt, như thể bà sợ hã trước hành động đột ngột của tôi. Mẹ không bao giờ nghĩ rằng tôi sẽ thực sự dám hôm bà ấy. Sau một hồi choáng váng, mẹ tôi tỉnh táo lại và bắt đầu chống cự. Nhưng dưới cái ôm của tôi, sức lực của mẹ không thể thoát ra, và khi tôi đưa lưỡi vào miệng nhỏ của mẹ, cố gắng cay hàm răng của mẹ ra. Hơi thở nóng ẩm nồng nặc do nó mang lại khiến cơ thể mỏng manh của mẹ bị sốc, ngay cả những cử động chật vật cũng giảm bớt chậm hơn nhiều.

“ưm…ưm…”

Tất nhiên mẹ sẽ không dễ dàng nhượng bộ, chỉ khi biết không thể thoát khỏi tôi, bà cố cắn dùng răng cắn lưỡi của tôi. Nhưng không ngờ nó lại thành toàn cho tôi, vẫn lo lắng không biết sao để mở được răng của mẹ. Đang buồn ngủ thì có người mang đến một cái gối nên ngay khi hàm răng của mẹ tôi hé mở, tôi lập tức lao thẳng vào, và đưa lỡi của tôi vào sâu trong đó. Trong miệng nhỏ nhắn của mẹ, cuối cùng cũng tìm được chiếc lưỡi thơm tho nhỏ bé thuộc về mẹ, có tiếp xúc mật thiết nhất với chiếc lưỡi thơm tho của mẹ.

Lúc đó mẹ tôi choáng váng không biết phải giải quyết thế nào, vốn định dùng răng căn lưỡi tôi, ý muốn khiến tôi phải rút lui vì khó khăn, lúc này không làm được. Bởi vì cái lưỡi của tên nhóc thối này đưa vào rồi, bà ấy sợ rằng nếu cắn đứt động mạch lưỡi của tôi, sẽ thực sự trở thành” kẻ tự sát bằng cách cắn lưỡi” duy nhất trong thời hiện đại.

Mặc dù tên tiểu tử này gan lớn, dám xâm phậm mẹ ruột của mình, nhưng cho dù tên tiểu tử này có xấu xa như thế nào đi chăng nữa vẫn là con của bà, bà làm sao nhẫn tâm lầm tổn thương trái tim của chính mình.

Vì vậy sự bao dung và độ lượng của mẹ, ngược lại đã làm thành toàn cho tôi. Chỉ là chuyển động lưỡi tôi rất vụng về khó mà mô tả nó, nhưng không có gì ngạc nhiên khi tôi chưa từng hôn lần nào, nụ hôn duy nhất mà tôi từng hôn lúc đó đầu óc trống rỗng, không còn thời gian để suy nghĩ chứ chưa nói đến việc khám phá nụ hôn như thế nào. Thè lưỡi khi kết nối nụ hôn là tất cả về việc xem TV và lằng nghe bạn cùng lớp khi họ bốc phét và tán gẫu, nhưng nó chỉ giới hạn ở việc thè lưỡi, về việc phải làm gì sau khi thè lưỡi, tôi hoàn toàn là một kẻ ngốc.

Tôi tiếp tục khám phá trong cái miệng nhỏ nhắn của mẹ, vì tôi không biết phải làm gì, tôi chỉ loanh quanh t rong đó. Khiến mẹ tôi thật sự không nói nên lời, tên tiểu tử này đang làm cái quái gì vậy? Cưỡng bức hôn bà không cho bà thoát ra thì cũng thôi đi, dùng đầu lưỡi ở trong miệng người ta liếm bừa là có chuyện gì thế?

Cuối cùng thì mẹ cũng không thể chịu đựng được nữa và tự suy nghĩ. Quên đi, thằng nhóc này không hôn cho thỏa thì chắc chắn sẽ không bỏ cuộc, chỉ đơn giản là giúp nó một chút, qua xong sẽ thanh toán các khoản với nó từ từ sau.

Mẹ nghĩ vậy nên đưa lưỡi lên và cố gắng chạm vào lưỡi tôi. Chỉ là mẹ tôi không ngờ rằng, vào lúc cái lưỡi nóng ấm của mẹ chạm vào tôi, mẹ tôi và tôi đều cảm thấy như bị điện giật. Cả người run lên, như có hàng nghìn luồng điện đang chạy t rong người tôi và mẹ. Dòng điện cuồn cuộn làm mẹ con tôi như bị giật mình, nó thơm, mềm ẩm và nóng vô cùng không thể diễn tả. Lúc này, dòng máu ẩn chứa trong cơ thể tôi bộc phát ra hoàn toàn, vốn là bị ông ngô phong ấn sự nam tính thực sự được khơi dậy, khí chất nam tính toát ra hoàn toàn khiến mẹ đình trệ trong thời gian ngắn, cả bộ não trống rỗng. Cả thế giới sụp đổ, bầu trời đầy sao vũ trụ tan vỡ, như thể mọi thứ trên đời chỉ là mấy khói trước mắt lướt qua. Trong thế giới tĩnh lặng và trống trãi, phồn hoa và hối hả mất đi, chỉ còn lại tiếng nhịp tim của nhau.

Nụ hôn đó phong vân huyền ảo.

Nụ hôn đó im lặng như thủy triều.

Nụ hôn đó như đại dương núi hùng vĩ.

Nụ hôn đó, đã từng có.

Nụ hôn đó, cả đời không hối tiếc.

Đây là một tấm gương mờ ảo, một tòa nhà đột nhiên xuất hiện. Khung cảnh ở đây rất quen thuộc, đại sảnh, căn phòng, nhà bếp, phòng tắm, mọi trang trí ở mọi nơi đều rất đáng nhớ, đây không phải là… nhà của tôi sao? Tại sao, tại sao tôi ở nhà, tôi không phải nên ở nhà tổ, để dự tiệc sinh nhật của ông ngoại sao? Làm thế nào tôi ở đây thế?

Tuy nhiên lúc này cửa ra vào đột nhiên bị mở ra, một cậu bé da trắng mắt to đeo cặp sách bước vào. Khuôn mặt mẹ quan thuộc kiên quyết và trẻ trung ấy khiến tôi bỗng chốc khựng lại. Có phải là Tiểu Phong? Làm sao mà Tiểu Phong cũng ở đây được, không phải là Tiểu Phong cũng theo tôi đi dự tiệc sinh nhật, chúng tôi cùng nhau về rồi sao?

Lúc này, Tiểu Phong mới cởi giày, ngẩng đầu nhìn thấy mẹ đang đứng ngay người bên bàn ăn trong sảnh nhỏ. Nó hét lên: “mẹ ơi, sao hôm nay mẹ về sớm thế?”

“a? ồ, mẹ…” tôi bị con trai đột nhiên hỏi, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

Điều khiến tôi ngạc nhiên hơn nữa là Tiểu Phong thế mà đến và ôm tôi với một nụ cười nhếch mép. “có phải là lại muốn rồi không? Hắc hắc, không nghĩ tới mẹ nhìn có vẻ lạnh lùng và nghiêm túc không ngờ mẹ lại che giấu một trái tim nóng bỏng và nóng nảy bên dưới vẻ ngoài.”

“con nói cái gì!?”

Khi tôi nghe những lời nói ra từ miệng của Tiểu Phong, toi không thể tin được khi toi đang bực bội, đây là con trai của tôi Tiểu Phong? Làm sao nó có thể trở nên như thế này, và nói với tôi bằng một giọng điệu như vậy, cái này….

“uh, mẹ ơi, giờ không có ai ở nhà, mẹ giả vờ với con làm gì, con không phải đã nói với mẹ, lúc ở với con đừng gò bó, hảy để bản thân được buông lỏng hết sức là được.”

Nói rồi, bàn tay to ôm lấy tôi của Tiểu Phong thực sự leo lên, ngay lập tức nắm lấy bầu ngực tôi, xuyên qua lớp quần áo xoa mạnh. Một cảm giác kỳ lạ nảy sinh một cách tự nhiên, nhưng lúc này tôi mới thấy hụt hẫng. Hai tay to khỏe cầm cặp vú to của tôi, có một cảm giác khó tả , ấp áp, thoải mái, khoảnh khắc toi bị nắm bộ ngực của mình , diều đầu tiên tôi nghĩ đến không phải là phản kháng, mà là chấp nhận? Một giọng nói bên trong liên tục nói với tôi rằng tôi phải làm theo cách này mới đúng. Nghĩ đến điều này, tôi chợt tỉnh giấc, liền xoay người dùng lực đẩy người phía sau ra.

Sau đó, chỉ vào con trai Tiểu Phong của mình một cách tức giận, “Tiểu Phong!!! con đang làm gì vậy!!! con biết con đang làm gì không !? mẹ là mẹ của con, con sau có thể đối xử với mẹ như thế…”.

Có gì sai với thế giới này thế? Cái quái gì đang xảy ra với tôi? Tại sao còn chửi mắng con trai một lần nữa? Sao con dám xúc phạm mẹ, túm lấy ngực mẹ mà chơi đùa? Và có một sức mạnh không thể giải thích được đã thúc đẩy bản thân chấp nhận nó thậm chí khiến toi cảm thấy rằng đây là một điều bình thường.

Nó không phải là thực, tôi đang mơ, phải, nhất định là mơ.

Khi tôi còn đang băn khoăn không biết điều này có đúng không, thì Tiểu Phong đã thực sự nắm láy tay tôi trước, lộ một cái nhìn khó hiểu. Rồi nó lại đặt tay lên trán tôi. Kỳ lạ nói “không sốt, mẹ có chuyện gì thế?”

“con mới phát sốt, mẹ nói cho con biết, hôm nay con không nói tại sao, xem mẹ sử con như thế nào.”

Bất kể như thế nào, tên tiểu tử này càng ngày càng to gan, nếu hôm nay không dạ cho hắn một bài học, hắn sẽ không biết. Họ của mẹ nó là cái gì? Tôi thầm nghĩ thế, đúng, nhất định pharidayj cho nó một bài học, toi che đậy để thuyết phục bản thân. Chỉ là giọng nói của tôi lúc này giống như đang che đậy lương tâm cắn rứt của mình.

“xì xì”

Tiểu Phong đột ngột cười lớn , ôm bụng cười “hahahaha”

Tôi cảm thấy kỳ quái, đồng thời không khỏi khó chịu, “con cho rằng ta đang nói đùa ? con…” nói xong, cơn giận của tôi ngày càng lớn, và tôi nhìn xung quanh, cố gắng tìm một thứ giống như cây gậy. “ hôm nay không đánh cho con một trận, con sắp dỡ ngói nhà rồi.”

Như trước đây, khi Tiểu Phong nghe tôi nói tôi sẽ đánh nó, đã sợ hãi đến mức quỳ xuống nhận lỗi, nếu không nó sẽ nhanh chóng bỏ chạy trốn trong phòng. Tuy nhiên, những cảnh đáng lẽ xuất hiện này đã không thành hiện thực. Tiểu Phong vốn vô cùng sợ hãi bà, lúc này đang nhìn bà với nụ cười trên môi. Ngay lập tức tôi cảm thấy mình giống như một chú hề, vì vậy tôi người chỉ đang cố gắng để hù dọa tên khốn này, tức giận thật sự. Là một nhà giáo dục, tôi thực sự rất ít khi đánh con, nhiều nhất là dùng gậy để dọa con. Tôi sẽ sử dụng bạo lực gia đình trừ khi Tiểu Phong đã phạm sai lầm lớn và không thay đổi hết lần này đến lần khác. Nhưng tại thời điểm này, tôi không t hể làm khác được!!!!

“mẹ đừng đùa nữa, không vui đâu”

“mẹ, a, mẹ không thể là thật, được không?”

Tôi vô cùng tức giận, “con nói xem!?”

Sau khi chắc chắn rằng tôi không nói đùa, vẻ mặt của Tiểu Phong đã thay đổi, nhưng đó vẫn không phải là nỗi sợ hãi mà tôi mong muốn. Nhưng một cái nhìn bất bình, thậm chí nhiều hơn nên được mô tả là làm nũng.

“được, được rồi, mẹ, cho dù hôm nay tâm trạng không tốt và không muốn làm, mẹ cũng không cần tức giận.” Tiểu Phong đột nhiên rất lãnh đạm, “mẹ có thể trực tiếp nói cho con biết, con từng nói muốn cho mẹ hạnh phúc, nếu mẹ không bằng lòng thì dù nhịn đến chết, con cũng không ép mẹ làm điều mẹ không muốn”

Nói đến phía sau, biểu cảm trên mặt Tiểu Phong đầy dịu dàng, còn có… đối với tôi… tình yêu? Tôi không có nhìn kỹ lại, bởi vì lời nói của Tiểu Phong khiến tôi càng thêm bối rối, chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

“con đang nói cái gì vậy, sao mẹ không hiểu, hạnh phúc gì? Cái gì mà không ép mẹ làm gì? Con đang nói nhảm nhí cái gì vậy?”

Bây giờ đến lượt Tiểu Phong ngập ngừng, “mẹ, sao mẹ có thể nghe không hiểu? Mẹ đừng đùa nữa, được không?”

“ai đang nói đùa với con..”

Sau khi nghe những lời tôi nói, Tiểu Phong đột nhiên nhìn chằm chằm vào tôi thật chặt, như thể cố gắng xác định từ biểu hiện trên khuôn mặt của tôi, có đang đùa với nó không?

“mẹ, mẹ không có mất trí nhớ, phải không, mẹ đã quên tất cả mọi thứ về chúng ta??”

“mất trí nhớ, mẹ không mất trí nhớ mà”

Đột nhiên, sự lo lắng và nghi ngờ của Tiểu Phong xuất hiện, hoảng hốt nói: “không mất trí nhớ? Nếu mẹ không bị mất trí nhớ thì sao mẹ có thể quên chúng ta được, mẹ đã nói , mẹ yêu con, ngay cả khi mẹ biết con là con của mẹ, biết con ở bên mẹ đồng thời trái với luân thường đạo lý, sẽ bị ngàn người gạt qua một bên, con biết như vậy phản bội bố, mẹ nói dù sao cũng đã sai một lần rồi, dù có bị nhốt vào chuồng heo thì mẹ cũng phải ở bên con. Mẹ đã nói , mẹ biết rằng với tư cách là một người mẹ, mẹ có thể yêu con, đến gặp con riêng của mẹ, mặc dù mẹ biết rằng điều này là không phù hợp, mẹ nói rằng mẹ đã hối hận về điều đó và phàn nàn với ông trời tại sao trêu ghẹo người ta như vậy, nhưng mẹ cũng đã nói rằng mẹ đã bỏ lỡ một lần, thay vì tiếc nuối vùi dập cuộc đời, tốt hơn hết hãy mạnh dạn và dũng cảm chấp nhận, tại sao, tại sao những người mẹ không thể yêu thương con mình, vì cái gì…”

Lời nói của Tiểu Phong như một nhát dao cứa 100.000 lần vào tim tôi, tôi thực sự muốn phủ nhận, phủ nhận dù là mơ, phủ nhận rằng mọi thứ tôi thấy trước mắt là hư ảo và không có thật. Nhưng nhìn thấy biểu hiện chân thật của Tiểu Phong , không biết tại sao trái tim tôi đột nhiên kịch liệt run lên. Tôi không thể chịu đựng nổi những lời cay độc mà toi sắp nói ra trong lòng.

“mẹ thật sự đã nói như vậy sao?mẹ…”

“mẹ, làm sao mẹ có thể quên được!!”, Tiểu Phong đặt tay lên vai và cánh tay của tôi, đôi mắt có chút đỏ.

“mẹ….”

Tôi chưa kịp trả lời thì đã thấy TIểu Phong nhìn tôi với ánh mắt dữ tợn, tôi không khỏi cảm thấy sợ hãi. Một cảm giác tồi tệ nảy sinh.

“mẹ, mẹ không thể quên được, đúng vậy, con sẽ không để mẹ quên…”, Tiểu Phong nói rồi lộ ra rất hung dữ, nó đột nhiên đè tôi xuống đất, và đôi tay vốn đang đặt trên vai tôi đột nhiên trượt xuống. Đưa đầu dụi vú của tôi. Ngay sao đó, Tiểu Phong không cho tôi cơ hội nói chuyện, dùng miệng bịt chặt moi tôi lại. Hôn tôi hung hăng, mặc kệ tôi có muốn hay không, tôi vô thức cắn chặt răng, nhưng Tiểu Phong lại không muốn. Không phải muốn hôn tôi, mà là muốn chiếm hữu tôi, miệng của Tiểu Phong gần như che đi đôi môi đỏ mọng của tôi , nước miếng nhớp nháp khiến tôi rất khó chịu.

“Tiểu Phong… uhm…con không được… con không được như thế này.. uwmmm.. mẹ là.. mẹ là… mẹ của con … a….”