Mẹ hiệu trưởng của tôi – Update Chương 139

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Mẹ hiệu trưởng của tôi – Update Chương 139

Tác Giả:

Lượt Xem: 6148 Lượt Xem

Chương 132: lời hứa của từ béo.​

Mẹ nói không dễ phát hiện, cho nên đứa con trai lớn là tôi đương nhiên sẽ không để ý, chỉ nói một cách ngay ngô: “bất ngờ gì ạ?” dù sao thì mẹ chưa bao giờ cho tôi bất ngờ gì, nhưng sợ hãi thì bà đã cho tôi không ít, lúc này mẹ đột nhiên nói sẽ cho tôi một bất ngờ, khiến tôi có chút không thích ứng được.

“đã nói là bất ngờ, nói cho con biết thì sao gọi là bất ngờ chứ?”

Tôi không để ý rằng hành vi của mẹ trở nên kỳ lạ, như thể mẹ có chút xấu hổ và có chút nóng nảy.

“ôi chao, con đi tắm đi, con sẽ biết khi nào thời điểm đến, học hành chăm chỉ.”

Mẹ như thế khiến tôi càng thêm bối rối, tôi hông khỏi buột miệng hỏi: “ nếu không thi đậu thì sao ?”

“nếu không thi được thì tất nhiên là không có bất ngờ rồi”, nói xong mẹ không thèm đẻ ý đến tôi nữa, quay người mở nước trong bồn ruawr sạch sẽ bát đũa.

Trong thâm tâm tôi không có cảm giác gì về cái gọi là bất ngờ của mẹ, dù sao tôi cũng đã muốn chăm chỉ học hành, mục tiêu của tôi cho kỳ kiểm tra tháng này là gần với ngưỡng điểm sét tuyển của trường trung cấp số 1, nếu tôi trượt bài kiểm tra, nó không thể là quá xa. Bất ngờ không phải là xấu đối với tôi.

Chỉ là hôm nay phản ứng của mẹ tôi rất kỳ lạ, không, không chỉ là phản ứng, hình như mọi phương diện đều rất kỳ lạ.

Không giống như bình thường, thật sự muốn nói cũng không nói được, nhịn không được, tôi quá ít kinh nghiệm với phụ nữ. Cho tới nay, tôi chỉ có kinh nghiệm với dì ôn, dì dĩnh, và một vài phụ nữ thân thiết. Đúng là chênh lệch .

Nhưng bàn biểu diễn của mẹ hôm nay làm tôi nhớ đến cái phim lơn cái của bộ phim thần tượng máu chó sản xuất ở một đảo giàu đẹp. Điều này rõ ràng không phù hợp với tính cách của mẹ, lẽ ra mẹ phải là người cao quý và hào hoa, với trí tuệ xúc cảm bùng nổ? Làm sao có thể lẫn lộn với những con lơn cái đầy máu và não tàn đó? Bộ não của tác giả cũng buồn cười nhỉ? Tôi lập tức lắc đầu, thôi vậy không nghĩ nữa, ta đi tắm nhanh thôi.

Rất nhanh đã là đêm khuya, cuối cùng cũng làm xong bộ bài tập, kéo thần kinh mệt mỏi bước ra khỏi phòng rửa mặt mũi rồi lên giường đi ngủ.

Chỉ là hôm nay so vưới thường ngày trễ hơn một tiếng đồng hồ, tôi mới hoàn thành bộ bài tập.

Bạn nên biết rằng trong giai đoạn nước rút này, trung bình tôi làm ít nhất bai bộ bài được.

Nhưng hôm nay, tâm trí tôi không thể bình tĩnh hơn, và tôi không thể tập trung vào việc học của mình.

Lý do là vì những lời mẹ tôi nhắc đến chuyện ly hôn cứ quay cuồng trong đầu tôi, kể cả khi tôi cố không nghĩ đến, sau đó, lại trở lại một cách vô tình.

Nó khiến tôi phát điên, bạn biết không thể nghĩ ra lý do cho một việc, mà thứ đó rất quan trọng đối với bạn, bạn không thể loại bỏ nó đi, là cảm giác gì không? Đó là những gì toi đang trải qua bây giờ.

Lúc tắm rửa xong tôi không về phòng mình, từ hôm ngủ với mẹ thì tôi chưa quay về phòng ngr của mình nữa.

Dù gì có một người mẹ xinh đẹp bụ bẫm có thẻ ôm ngủ trong tay, ai lại chọn ngủ một mình trong phòng? Tuy rằng mỹ nữ này chỉ có thể ngắm nhìn không ăn được, nhưng cũng là một loại hưởng thụ, hơn nữa không phải chỉ nhìn, mà là loại có thể chiếm lợi, một kẻ ngốc mới tự về ngủ.

Tôi đi thẳng đến cửa phòng mẹ, tôi mở cwarw không gõ cửa bước bào, tôi biết mẹ chưa ngủ, có lẽ đó là phần thưởng cho sự chăm chỉ của tôi.

Mẹ tôi sẽ đợi tôi ngủ ngay cả khi trời đã muộn, khi tôi nghĩ đến một người phụ nữ xinh đẹp đang đợi tôi ngủ trong vòng tay của tô, mọi mệt mỏi học hành của tôi đều tan biến.

Chắc chắn là mẹ tôi đang ngồi trên giowngf đọc sách, và khi thấy tôi bước vào, bà mỉm cười.

“sau một tối học tập mệt mỏi rồi, mau ngủ đi.”

“con đánh răng chưa?” tôi gật đầu.

Nhân tiện tôi kéo chăn bông và chui vào.

Mẹ tắt đền đầu giường, trong phòng bỗng tối sầm, một lúc sau mắt đã quen với bóng tối, ánh trăng khuếch tán vào trong.

Ngửi thấy mùi thơm ngát từ mẹ, dù biết người mẹ xinh đẹp trước mặt có dáng người đẹp mà tôi khao khát nhưng tôi không hề hành động hấp tấp.

Không phải tôi không dám, mà là tôi đã chạy nước rút toàn diện trong suốt thời gian qua, và tôi không muốn chuyển hướng năng lượng của mình sang các lĩnh vực khác.

Nếu động lòng, chắc chắn tôi sẽ không thể kìm lòng.

Đành phải hít sâu vài cái rồi đột ngột nói: “mẹ ơi”

Dù lúc này mẹ quay lưng về phiaas tôi nhưng tôi biết rằng mẹ không thể ngủ nhanh như vậy được.

Toi chỉ nghe thấy động tĩnh từ mẹ “hả? Có chuyện gì vậy? Chăn bông không đủ à?”

“không , mẹ ơi, thực ra có một câu hỏi con muốn hỏi mẹ. Bố đã biến mất nhiều ngày như vậy và chỉ gọi về nói là ông ấy lại ra ngoài lái xe rồi. Sau đó đã gầ nửa tháng rồi, bố không về, mẹ không lo lắng sao?”

“có cái gì phải lo lắng.”

Lời có chút không bình thường.

“không phải là bình thường bố con cũng đi xe một tháng rưỡi sao?”, giọng mẹ rất bình tĩnh, nhưng bố không lấy quần áo và chào tạm biệt, không giải thích mẹ ốm đã đi đâu, sao không về, điện thoại không liên lạc được, mẹ không cảm thấy là lạ sao?”

“con đừng nghĩ tới nhiều như vậy, có thể là bố con tạm thời bị phái lên xe, con không phải nói không mang theo quần áo hay chào tạm biệt sao, có lẽ là quên mang bộ sạc và điện thoại di động của ông ấy đã hết phin.” tôi biến thành pháp quan thăm dò mẹ, đáng tiếc mẹ vẫn không có phản ứng gì, hơn nữa giọng điệu cũng vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến mức tôi không thể tin được người mà chúng tôi đang nói đến lại là bố và là chồng của mẹ.

Có vẻ như mẹ hông quan tâm đến những gì đã xảy ra với bố.

Mà sao tôi cứ có cảm giác như mẹ tôi đang tìm cách bào chữa cho bố tôi, nói chung là lâu như vậy không có tin tức gì mà chồng không về, là vợ thì dù có nghi ngờ bố ra ngoài với phụ nữ hay gì đó cũng được, ít nhất sẽ lo lắng về điều đó.

Nhưng lạ quá mẹ nói như đang nói về một người không quan trọng.

“mẹ…”

“ngủ đi con, ngày mai không phải còn phải đến lớp sao?”

Tôi muốn hỏi thêm về mẹ và bố để theo dõi phản ứng của mẹ, nhưng tôi đã bị cắt ngang trước khi tôi nói.

Tôi không còn cách nào khác là bỏ cuộc, nhưng chuyện của bố tôi và phản ứng bất thường của mẹ tôi cứ quẩn quanh trong đầu tôi, nhìn lên trần phòng một lúc lâu, không tài nào chợp mắt được.

Tôi cảm thấy gần đây mihf ngày càng gặp nhiều phiền phức, không chỉ là gánh nặng học hành mà còn có rất nhiều chuyện vặt vãnh trong cuộc sống.

Mọi người có gặp rắc rối nhiều hơn khi lớn lên không? Những lúc rảnh rỗi của ngày hôm sau, để giải tỏa căng thẳng trop học tập, tôi lại tìm đến chốn cũ, ai bảo gió ở đây mát rượi, có thể khiến người ta tạm quên đi mọi muộn phiền, làm mọi người vô thức lười biếng, nhưng rất thoải mái trở lại.

Nằm trên bãi cỏ dưới tán cây, tôi cảm tháy gió thổi từ xa, cơn gió tháng năm, mang theo chút oi bức và chút hơi ấm của mùa xuân khẽ vuốt ve lòng tôi, khiến nỗi xót xa dường như cuốn theo một cơn giá thoảng qua gió bồng bềnh trên dải lụa xanh.

Chỉ là, luôn có người ra tay phá tan yên tĩnh, nhưng không, một viên thịt tròn lơ lửng từ xa, từ xa truyền đến tiếng của một tên heo béo chết tiệt, “anh phong, anh phong……”

Tôi ôm đầu đau đầu” lại có chuyenj gì vậy? Hôm qua không phải là đã nói cho câu biết giải pháp sao? Cậu không thể dừng lại một ngày và để mình tận hưởng khoảng thời gian yên tĩnh cá nhân một hồi không được sao?”

“anh phong , anh phong, em cũng không muốn quấy rầy anh, thật sự không có cách nào khác, em không biết phải tìm ai.”

Từ béo vẻ mặt chua xót.

“nói đi, có chuyện gì vậy?”

“anh phong, không phải hôm qua anh nói với em rằng em đến một kho báu để tìm thứ có thể che má dò tín heieuj của trường sao? Em đã tìm thấy nó, nhưng người thương gia nói cho em biết, đó là loại có nhiều đầu dò tín hiệu, muốn đánh lừa đầu dò tín hiệu trước tiên phải biết kiểu dáng và nhãn hiệu của đầu báo, sau đó có thể biết t ốc độ khung hình của tín hiệu của nó, sau đó có thể biết nó có thể phát hiện tín hiệu phạm vi. Chỉ bằng cách này, mới có thể tìm ra tần số tín hiệu mà bộ dò tín hiệu không thể hoạt động, nếu không thì không có cách nào để đặt tốc độ khung hình tín hiệu khác”,

“anh phong, k,khong biết anh có biết về cái lô máy dò tín hiệu mới trong trường có kiểu dáng và nhãn hiệu gì không?”

“làm sao mình có thể biết về những thứ mua ở trường, nó không qua tay mình, não cậu bị úng à”, tôi tấn công từ béo một cách tàn nhẫn.

“anh không biết, mẹ anh biết, những thiết bị dò tín hiệu này là do mẹ anh mua, em tin tưởng mẹ anh nhất định phải chuẩn bị sẵn sáng, anh phong…..” từ béo chớp mắt với tôi.

Dĩ nhiên là tôi chán ghét và ghê tởm. “ gọi bố phong cũng vô dụng, còn muốn lừa mình để xem trôm tin tức của mẹ à, nếu mẹ phát hiện ra, mình sẽ chết rất xấu!!!” anh phong, phong à, anh không thể đối xử với em như thế này. Từ béo lập tức gấp gáp.

“hiện tại anh là chỗ dựa du nhất của em, làm người tốt đến cùng có thể giúp em, lại giúp em đi mà.”

“giúp cậu không phải là không thể, nhưng mình có cái ích gì trong đó?” tôi biết rằng ngay cả khi tôi từ chối tên béo chết tiệt này một lần nữa. Cuối cùng vẫn sẽ mềm lòng đồng ý với nó khi bị nó tra tấn, tên mập mạp này biết tôi mềm lòng nên sẽ không tranh cãi gì, tốt hơn hết là nên tập trung vào lợi ích thiết thực.

“anh phong, anh muốn lợi ích gì? Mười cái ấn bản sưu tập?”

Tôi lắc đầu

“cộng thêm bộ binh không bị kiểm duyệt?”

Tôi vẫn lắc đầu.

Thấy vậy, từ béo nghiến răng nghiến lợi, “muowifl ưm bộ binh phiên bản sưu tầm không kiểm duyệt, cộng thêm phụ đề cốt truyện”

“em không thể thêm, nhiều hơn nữa em cungxk hông thể biến ra được. A cũng cần có thời gian, chỉ là mười lăm bộ chưa được kiểm duyệt. Em thậm chí không biết những người em thuê phải dành bao nhiêu đêm để xếp hàng mua kho báu. Về cơ bản, nó không còn bản in ở trung quốc đại lục và chi phí vi phạm bản quyền quá cao.”

Tôi chỉ ngón tay giữa của mình với từ béo khinh thường “chết tiệt ngoại trừ a ra, anh không nghĩ ra thứ khác sao?”

“đối với một người nhàm nhán như anh, anh phong, em thực sự không thể nghĩ ra thứ gì khác có thể gây ấn tương với anh ngoại trừ av” từ béo nói thẳng.

Ngay lập tức , tôi loạng choạng suýt ngã xuống đất.

Ngày của tôi, mẹ nó, có ai cái tên mập chết tiệt như cậu nói như vậy không? Ông đây nhàm chán ở chỗ nào? Tôi đã giận.

Lập tứ trợn mắt nhìn từ béo, cũng không thèm vòng vo nữa, cứ đẻ cho tên béo đáng chết này nói tiếp, sau này còn cho ông đây lăn lộn nữa không>? “ nếu không cậu mau cho mình vài chiếc máy ảnh lỗ kim. Nghe nói những thứ đó rất đắt, có tiền cũng chưa chắc đã mua được.”

“anh phong, đừng lo. Không có thứ gì mà em không thể mua được. Anh à, em có rất nhiều cơ hội, không hpri có một kho báu nào đó sao? Nhưng anh hong, tại sao anh lại muốn có một chiếc máy ảnh lỗ kim?”

“cậu quản mình à, tất nhiên có chuyện muốn dùng tới, cậu đừng lo nhiều như vậy nói một tiếng được hay không?” từ béo thoải mái đồng ý.

“hừ …cái đó… tên mập chết tiệt…bộ binh không kiểm duyệt đó… nhân tiện sao lại cho mình..” từ béo…

Sau khi tôi trao đổi lời hứa với từ béo, tôi đương nhiên sẽ không chỉ là những lời nói suông.

Khi toi nhận được lợi ích của người khác, tôi phri làm việc cho họ, chiều hôm đó, tôi về nhà sớm.

Kỳ thi tháng đang đến gần, công việc củ mẹ cũng bận rộn, mẹ cũng đi làm về muộn hơn thường ngày, hơn nữa mẹ là người tham công tiếc việc, làm không xong việc gì mẹ cũng không chịu nghỉ.

Tôi bắt gặp điều này và chạy về nhà sớm, cố gắng lẻn vào phòng làm việc một lần nữa trong khi mẹ tôi chưa quay lại.

Vì tôi nghĩ rằng mẹ tôi thường viết kế hoạch dạy học ở nhà, đặc biệt là những ghi chép về những khoản chi tiêu vốn quan trọng như vậy thì chắc chắn sẽ có những ghi chiesp đó.

Chỉ là tôi không biết mẹ tôi cất ở nhà hay máy tính văn phòng ở trường, khả năng tôi truy cập vào máy tính văn phòng là quá ít, còn máy tính ở nhà thì dễ bắt đầu hơn nên tôi dự định bắt đầu với máy tính ở nhà trước. Cũng không nghĩ cách khác.

Như trước đây, tôi tim thấy chìa khóa trong phòng của mẹ và dễ dàng vào phòng làm việc.

Mở máy tính của mẹ lên, loại tệp văn bản này sẽ có bản sao lưu trong thư mục tài liệu, không khó tim.

Toàn bộ máy tính chỉ là một phần mềm văn phòng, chỉ cần tìm kiếm thư mục và nó sẽ xuất hiện tất cả cùng một lúc.

Nhưng không dễ tìm thấy thứ mình muốn trong vô số tệp tài liệu.

Cũng may là mẹ tôi đã đánh dấu nên tôi phải duyệt từng cái một trheo tiêu đề.

Quả nhiên ông trời đã trả công, tôi đã tìm kiếm hơn mười phút. Cuối cùng cũng tìm thấy một tài liệu có tên là “kế hoạch mua mới nhất của trường”

Có hồ sơ về mô hình máy dò tín hiệu mà từ béo cần.

(( không phải là tôi ngừng tưới nước, sau tôi cso thể tốt bụng như vậy, đúng không, là do tôi không biết mo hình như thế nào. haha) vì tôi đã có câu trả lời mà mình muốn, nên chẳng có gì đáng để ở lại cả.

Dù gì bây giờ đã nghỉ học, mặc dù tôi biết rất rõ rằng mẹ tôi sẽ không về sớm như vậy, nhưng ai có thể nói một điều rủi ro như vậy, nếu hôm nay mẹ tôi đột nhiên về sớm thì sao? Tôi đang ở trong phòng làm việc rất nguy hiểm, vừa định đóng của thì chợt nhớ đến bài đăng đọc trên diễn đàn mẹ con lần trước vo tình đăng nhập vào máy của mẹ.

Tôi đã nhớ url của diễn đàn này, vì vậy tôi đã quay lại. Tôi đã kiểm tra nó sau một thời gian dài, nhưng tôi không ngờ rằng có quá nhiều việc xảy ra trong thời gian này khiến tôi bị choáng ngợp, và tôi quên nó mất nó.

Giờ nhìn lại không phải chính là lúc sao nên tôi cũng không nghĩ ngơi gì nhiều, tôi mử ngay trang web và đăng nhập vào diễn đàn mẹ, con theo bookmark lần trước tôi đã đánh dấu.

Lần trước xem bài tâm sự loạn luân của mẹ, mở lại trang này thì thấy bài vẫn còn, lượt theo dõi nhiều lắm, khiến bài maaix không chìm được, và vẫn còn trên trang chủ.

Tôi biết bài đăng này chỉ là bài đăng trước đó, vì vậy tôi chỉ cần nhấp vào ảnh đại diện của người đăng và tìm thấy bản ghi bài đăng của bài tiếp theo.

Bài tiếp theo có rất nhiều người trả lời lại, và chắc hản ở đây cũng có nhiều người chưa tìm được.

Không có nhiều câu trả lời, không khó để tìm thấy câu trả lời của mẹ mà tôi chưa tìm thấy

“mặc dù chỉ nhà không viết chi tiết nhưng tôi có thể cảm nhận được sự vất vả của chủ nhà. Tôi cũng có trải nghiệm tương tự như chủ nhà, và tôi cũng yêu con trai mình, nhưng trái tim tôi đã do dự, tình cảm của co trai tôi dành cho tôi chịu đựng mặc cảm và muốn nó là con ruột của mình, một mảnh da thịt rơi ra khỏi mình trong mười tháng mang thai và bây giờ đang đi vào trong tôi, chỉ có quan hệ tình dục với chồng tôi, đột nhiên một người đàn ông khác cưỡi trên tôi, và người đó không ai khác là con trai của tôi. Tôi thật sự….”