Mẹ hiệu trưởng của tôi – Update Chương 139

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Mẹ hiệu trưởng của tôi – Update Chương 139

Tác Giả:

Lượt Xem: 6147 Lượt Xem

Chương 131: theo ai?​

Với giọng điệu thờ ơ của tôi, từ béo lập tức nói: “anh phong, anh phong à.” mặc dù tên béo đáng chết này gọi là anh phong, nhưng tôi cảm thấy toàn thân nỏi da gà.

Biets tại sao không? Nghĩ đến tiếng khóc đầy tình cảm của nam chính và nữ chính trong bộ phim truyền hình trong quỳnh dao khi họ chia tay nhau, kết hợp với hình ảnh của từ béo, tôi gần như muốn nôn ra bữa sáng của mình.

Khóc lóc trìu mến thì không có gì ai, nhưng lỗi nằm ở cái miệng của một gã béo ục ịch với khối thịt hơn trăm cân kinh tởm? “anh phong, em cầu xin anh, bây giờ không ai có thể cứu em, ngoại trừ anh.”

Thấy việc nịnh hót đã không còn khả thi, từ béo đành phải dùng đến thép giết người cuối cùng của mình, cầu xin sợ thông cảm.

Ngay lập tức, từ béo lộ ra vẻ mặt đáng thowng, “làm ơn giúp em một lần cuối, anh phong.”

“mẹ nó, có vẻ như lần trước cậu cũng đã nói như vậy. Mình đã cố gắng sửa điểm cho cậu, khiến mẹ mình suýt phát hiện ra. Cậu thậm chí còn không biết mình đã nói bao nhiêu lời nói dối để che giấu điều dó. Bây giờ cậu lại bảo mình đi làm lại chuyện này. Mà còn là đi ăn trộm đề thi kỳ thi tuyển sinh cấp 3, lần tiếp theo sẽ làm gì, ăn trộm đề thi kỳ thi tuyể nsinh đại học??”

“anh phong, em biết anh rất khó xử, nhưng em không có lựa chọn nào khác nogafi việc này, em thực sự không còn lựa chọn nào khác. Nếu em không thi đỗ lên trung học, sao có thể để cho em sống với một nghìn tệ?”

“Không thể sống mới một nghìn tệ…mẹ nó, cậu có thể để tôi kẻ có một ít tiền chảy ra khỏi ngón tay của mẹ tôi cũng khong có sống không?”

“cần mình giúp cậu cũng phải đợi mình có năng lực để giúp mới được. Mẹ mình chỉ là hiệu trưởng một trường cấp 2. mặc dù bà có chức danh phó giám đốc sở giáo dục thành phố, nhưng cậu biết đó chỉ là giả vờ. Hơn nữa tuy mẹ mình không nói rõ, nhưng từ một số tài liệu mình tình cờ đọc được trong văn phòng và phòng học ở nhà của mẹ, mình thường thấy những đề xuất của mẹ mình bị bác bỏ, và tôi có thể thấy rằng công việc của mẹ ở phòng giáo dục không được suôn sẻ.”

“Trong tình huống như thế, cậu cảm thấy mẹ mihf sẽ có đề thi cho kỳ thi t uyển sinh cáp 3?”

Loiwfn ói của tôi khiến cho từ béo hoảng sợ “thế phải làm sao đây? Nếu con đường này không đi được thì mình chết chắc rồi sao? Anh phong, anh nhất định phải có cách giải quyết. Phải không? Anh thông minh như thế nhất định phải cs phải cách đúng không?”

“mình nghĩ đã……..”

Từ béo đặt hết hy vọng vào tôi, tôi thật sự không thể nói hai chữ không có ra được.

“này…”

Tên mập béo này tuy không đáng tin cậy nhưng cũng là bạn thân nhất của tôi, đã cầu xin toi như thế này rồi.

Vả lại trong lòng tôi còn nợ từ béo, dù gì tôi đã dùng dương vật của mình ra vào đường hầm nơi nó sinh ra, còn phải trả món nợ lãng xẹt nữa.

Từ béo trên mặt lộ ra vẻ hi vọng. “anh phong, hạnh phúc cả đời của em đều phụ thuộc vào anh.”

“mình khuyên cậu đừng có quá nhiều hy vọng, t rong lòng mình cũng không có manh mối.”

“dù thế nào đi nữa. Bây giờ em chỉ có thể deaj vào anh. Tiền tiêu vặt tiếp theo của em chỉ là một phần? Nếu chúng ta học khác trường khác nhau, em sợ rằng tình bạn của chúng ta sẽ từ từ thay đổi vì điều này. Có điều em luôn muốn nói với anh, nhưng không biết phải nói thế nào , em không có bạn từ khi còn nhỏ. Vì béo phì nên bị nhiều người khinh thường và bắt nạt, chỉ có anh từ trước đến nay luôn đứng bên cạnh em, là anh cho em hiểu có bạn bè là cảm giác như thế nào. Vì vậy, em không muốn tình bạn của chúng ta cứ theo thời gian mà phai nhạt. ” đột nhiên từ béo thu hồi sắc mặt và trở nên cực kỳ nghiêm túc.

“mẹ kiếp , sao đột nhiên lại tình cảm như vậy, làm như chúng ta có quan hệ gì đó xấu hổ không để người khác biết đưuọc vậy”. hiếm khi t ừ béo nói với tôi những gì trong lòng, chưa nói đến những chuyện khác, chỉ điều này thì dù tôi cso chết cũng phải giúp nó.

Xem ra bình thường chúng tôi đánh nhau gây rối, nhưng không ít lần tôi đã lợi dụng từ béo, đương nhiên từ béo không phải kẻ ngốc, nó đương nhiên biết nhưng không tính toán với tôi bởi vì nó coi tôi như bạn của nó tự đáy lòng mình, anh em.

“thằng khốn nhạn, lần nào cũng làm trò này, nhưng ông đây sẽ không mắc lừa đâu, mẹ nó, nếu một ngày nòa đó mình chết đi, nhất định là bị cậu lừa chết.”

Tôi trầm ngâm một hồi, “trộm đề thi tuyển sinh th phổ thông là chuyện không thể. Không thể lấy. Dù gì mình cũng không biết mẹ có đề thi tuyển sinh trung học phổ thông hay không. Cho dù có cũng không biết mẹ cất chỗ nào, muốn dễ dàng ra tay quá khó. Cho nên chúng ta phải nghĩ cách khác”

“cách nào”

“có rồi,” tôi chợt lóe lên một cảm hứng, “mặc dù chế độ thi cử đã trở nên khắt khe hơn nhiều sao khi mẹ mình nhậm chưc, nhưng kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông thì khác hẳn, cũng do tỉnh xác định, và thậm chí đổi cả người bất khả kháng, những giáo viên đến trường trung học cơ sở số 1 thành phố chúng ta để bất khả xâm phạm chắc chắn không phải từ trường của chúng ta, và họ sẽ không theo chế độ thi của trường số 1 thành phố trung học cơ sở đúng không? Thoải mái hơn rất nhiều, dù sao cũng chỉ là kỳ thi tuyển sinh trung học cơ sở, nếu khắt khe hơn kỳ thi tuyển sinh đại học thì thật là tệ hại”

“đúng rồi, mình chút nữa quyên mất một chi tiết”, tôi vỗ tay thành tiếng,

“chi tiết gì”” từ béo nói.

“mình gần như quên rằng tên khốn béo nhà cậu là một bạo chúa địa phương, một nhà tư bản xấu xa.” tôi nói thẳng.

Từ béo không nói nên lời, “anh đang khen ngợi em hay hạ thấp em thế?”

“đừng lo lắng, mình hỏi cậu, tại sao cậu lại không thể gian lân được?”

“còn không phải do mẹ anh phát minh ra cái máy gì mà dò dấu hiệu nào đó sao. Khiến tất cả những phương pháp gian lận trước đây của em vô dụng hết cả.” từ béo cũng không cần nghĩ mà nói.

“đúng rồi, mẹ có thể mua được thiết bị dò tín hiệu, tại sao cậu lại không mua được thiết bị có thể ẩn tín hiệu dò tín hiệu của trường? Mặc dù mẹ đã yêu cầu nhà trường mua lô thiết bị này rất tân tiến, nhưng công nghệ hiện tại mỗi ngày trôi qua, như người ta nói, độ cao của con đường là một bước chân, độ cao của quỷ là một trượng, mình không tin không có thứ gì có thể đối phó với máy dò tín hiệu mình cũng không tin không có thứ có thể đối phó được với cái máy dò tín hiệu đó”, tôi dứt dứt đầu và nói, “có tất cả mọi thứ trên một kho báu nhất định, dù sao thì anh chàng cậu giàu có , mình tin rằng nó chỉ là chuyện nhỏ với cậu. ”

“mẹ kiếp , hạ lưu phong câu nói đơn giản, mình tuy giàu có, nhưng túi tiền của mình không thể so với kinh phí mua sắm của trường được. Cậu không phải khong biết những thứ đó trị giá bao nhiêu, có thể giấu giếm lại không bị bắt quả tang, không biết đắt cỡ nào, bây giờ là cuối tháng rồi, tiền tiêu vặt của mình còn không nhiều, mua kiểu gì?”

“thảo nào mà cậu béo thế này, mỡ chặn óc, thật muốn dá chết cậu. Đồ ngốc, ở trường mua bộ dò tín hiệu theo lô nên giá cao như vậy, nếu một mình cậu thì tốn bao nhiêu tiền?” tôi nước miếng cũng văng cả ra rồi.

“đồ ngốc cậu, đừng nói quen biết mình khi đi ra ngoài, mình sẽ cảm thấy xấu hổ.”

“ừ nhỉ” nghe xong lời của tôi, đôi mắt từ béo chợt sáng lên.

“tại sao mình lại không nghĩ ra chứ?”

“anh phong , em yêu anh đến chết đi sống lại”

“đi đi, ông đây không thèm.” khi nhìn thấy một vật thể hình cầu bay tới, tôi kinh tởm nhanh chóng bước lùi vài bước.

“đúng rồi anh phong, có cần em mua cho anh một cái không?” sau khi có hi vọng, từ béo lập tức trở nên tươi tỉnh hơn, tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều.

“không cần, cậu có thể tự mình sử dụng. Lần này mình định bằng năng lực của mình vượt qua kỳ thi” đây là lời hứa của tôi với mẹ, tuy rằng trong lòng tôi không nguyện, nhưng cũng là một lời hứa phải không? Từ béo trợn tròn mắt.

“chết tiệt, hạ lưu phong cậu thật sự sẽ hoàn lương đấy à?”

“cái gì mà hoàn lương, cậu có biết nói chuyện không thế, nói như minhf từng mua không bằng” tôi tức giận nói.

“đương nhiên , không phải anh phong của em làm sao có thể ra mặt mua, anh phong sự ngưỡng mộ của em đối với anh như dòng nước xối…”

“cậu cút đi, tùy cậu suy nghĩ.” tê liệt, tôi đá văng tên béo chết tiệt lên trời.

Nhìn những đốm sáng lấp lánh trên bầu trời, thở ra một hơi.

Tôi thầm nghĩ, chịu đựng nó lâu như vậy, sướng! Buổi tối về nhà, mẹ hiếm hoi mới về sớm nấu nướng, vào bàn ăn cơm mẹ hỏi chuyện thi cử.

“thế nào? Kỳ thi lần này có nắm chát không?”

Nhìn mẹ mặc quần áo ở nhà, dáng người bụ bẫm lại có một hương vị riêng, tôi hoa mắt không để ý đến mẹ hỏi gì tôi.

Mãi một lúc sau, tôi mới phản ứng lại, nên nói điều gì đó.

“vâng, cũng được ạ”

“kỳ thi này là bài kiểm tra của tháng cuối rồi, là lúc tốt nhất để phản ánh trình độ hiện tại của con có liên quan đến việc chạy nước rút trước kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông.”

“còn biết mà mẹ, con sẽ học chăm chỉ. ” tôi đáp lại.

Bởi vì sự chú ý của tôi đã quấn vào cổ mẹ tôi, tôi cũng không muốn làm vậy. Ai mà biết hôm nay mẹ tôi bị làm sao. Cổ áo ở nhà rất lỏng, hơi cúi xuống là có thể nhìn thấy hết xuân sắc vào trong mắt.

Để bắt kịp, đoạn thời gian qua, tôi đã chăm chỉ học tập mà không nghĩ đến việc khác, những ham muốn tích tụ cũng không bị kích thích. Một khi bị kích thích, chúng như tụ lại với nhau và bùng nổ.

Đặc biệt là mẹ lại không phải người phụ nữ bình thường. Bộ ngực đồ sộ của mẹ rủ xuống. Giống như hai quả bóng trắng to, chúng đập vào mát tôi rất nhiều. Bạn nghĩ tôi có thể tránh được bị khiêu khích không? Ngoài ra, tôi thấy rằng chiếc áo lót mà mẹ tôi đang mặc bây giờ không còn những bộ bông tinh khiết mà từng mặc, mà chúng hầu hết đều là ren đen.

Bộ ngực tuyết trắng, áo lót ren đen và khe ngực sâu sắp lộ ra, nếu tôi vẫn có thể ăn trong yên ổn, tôi thực sự phải đi kiểm tra khoa nam giới rồi.

Lúc này, mắt mẹ nhìn qua, tôi không dám đối diện với mắt mẹ, vì sợ khi ngẩng đầu lên sẽ thấy ánh xuân khiến tôi muốn mà không thể có được.

Không biết từ lúc nào tôi đã ăn hết cơm trong bát rồi, đến món ăn cũng quên gắp.

Mẹ thấy tôi muốn láy cái muôi xúc cơm, liền mỉm cười : “ mẹ giúp con xới”. nói rồi cầm lấy cái bát trên tay tôi.

Lúc mẹ quay lưng lại với tôi, tôi lại bắt đầu giả tưởng nghìn dặm.

Không còn cách nào , mông của mẹ cứ vậy đối diện tôi, mẹ hôm nay mặc một cái váy ở nahf, không biết là nguyên bản váy mỏng hay là mông của mẹ quá lớn, mông to tròn gần như in hằn bên ngoài vay, cwpj mông đầy đặn ở dưới vừa phải, đường con đầy đặn khiến tôi thôi thúc, ước gì mà lao tới và đạp một cách tàn nhẫn vào cặp mông đầy đặn này.

Tôi thấy đồng tử của mình bắt đầu đông lại, rõ ràng là lúc này tôi đang kìm nén khó khăn làm sao.

“ăn nữa đi, đoạn thời gian này vất vả rồi”, mẹ tôi nói rồi mang bát đến trước mặt tôi.

Tôi nhìn khuôn mặt ôn nhu của mẹ, có hơi khó tin, luôn cảm thấy mẹ hôm nay có gì đó không giống bình thường.

Tuy từ lúc phát sinh quan hệ vi diệu với mẹ rồi nảy sinh biến hóa hóa học, mẹ đã không còn gay gắt với tôi như vậy nhưng vẫn có những lời lẽ lạnh lùng, giống như cảm giác lúc gần lúc xa.

Nhưng mẹ hôm nay thì khác, sự dịu dàng của mẹ dịu dàng hơn ngày thường rất nhiều, và tức thời hơi lạ.

Tôi không nói rằng mẹ tôi không tốt, nhưng tôi đã quen với những lời nói lạnh lùng của mẹ tôi với tôi, đột nhiên trở nên dịu dàng như vậy, tôi thực sự không quen.

Có khi nào mẹ phát hiện ra rằng tôi đã nhìn trộm mẹ và muons chọc tức tôi? Hay là do gần đây tôi học chăm chỉ nên thái độ của mẹ tôi đối với tôi đã thay đổi? Tôi chợt nghĩ như thế.

Không đúng nha, với mối quan hệ hiện tại của tôi với mẹ tôi, đừng nói là nhìn trộm, dù tôi ăn đậu phụ một chút, mẹ cùng lắm là nhìn tôi chằm chằm rồi cũng không nói gì.

Và nếu thái độ học tập thay đổi, cái này cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, những ngày này tôi đã làm thế rồi, cũng không thấy trước đây mẹ tôi dịu dàng với tôi như vậy.

Chắc có điều gì đó kỳ lạ trong đó, tôi đoán chắc có chuyện gì đó xảy ra với mẹ tôi rồi, t ôi không biết nữa.

Tôi cầm lấy bát cơm đưa sang, dù không biết vì sao nhưng tôi vẫn ậm ừ rồi ăn tiếp.

“tiểu phong, nếu…” một lúc sau, mẹ đang ăn gắp thức ăn đột nhiên nói một câu bất ngờ.

“nếu mẹ lý hôn với bố con, con sẽ theo ai?”

“dạ ? hả?”

“a!!!!”

Tôi đang và một miếng cơm thì phun hết ra, như bị nghẹn.

“khụ khụ… mẹ nói cái gì, con nghe không rõ.”

“không có chuyện gì, không có chuyện gì, con ăn đi.” mẹ cười đưa ly nước cho tôi.

Tôi cầm cốc nước lên và nhìn mẹ qua khóe mắt.

Tôi tự nghĩ , mẹ nói vậy là có ý gì? Mje có tìm thấy gì không? Tại sao mẹ lại đột ngột nhắc đến chuyện ly hôn? Mẹ vẫn cười ngoài mặt, như thể mẹ chỉ đang nói đùa.

Nhưng người nói không cố ý mà người nghe vô tình. Tôi không nghĩ vậy, nói chung, nhiều bậc bố mẹ sẽ chơi trò đùa kiểu này với con họ và hỏi con họ rằng con sẽ chọn ai nếu họ ly hôn.

Nhưng tôi không nghĩ đó là một trò đùa chút nào khi nói ra điều đó từ miệng mẹ tôi, mẹ tôi là ai? Hiệu trưởng trường trung học cơ sở số 1 thành phố nói đùa, dù có nói đùa thì mẹ cũng nhất định không thể đìa được loại chuyện này.

Và vào thời điểm này, khi mẹ tôi nói ly hôn, tôi không nghĩ nó đơn giản như một trò đùa.

Người khác không biết, tôi còn không rõ bố sao? Tôi đã tận mắt chứng kiến cảnh bố tôi và người phụ nữ lưu huệ anh ăn nhau trong phòng khách nhà chú cảnh minh, tôi cũng tuyệt đói tin tưởng rằng với tính cách của mẹ tôi, nếu biết chuyện bố tôi và người phụ nữ lưu huệ anh, chắc chắn sẽ không bỏ qua. Đúng vậy, ngoài việc ly hôn, tôi không thể nghĩ đến hệ quả thứ hai.

Bây giờ mẹ tôi nhắc đến lý hôn, nghĩa là sao? Nhìn mẹ đang cặm cụi gắp món ăn vào bát và ăn một cách nhàn nhã, mí mắt tôi giật giật.

Thạt sự khó có thể nhìn ra mẹ tôi đang nghĩ gì từ trên mặt, bởi vì mẹ tôi quá bình tĩnh, không giống như những người mẹ mà tôi biết, trong nhận thức của tôi, nếu mẹ tôi thực sự phát hiện ra bố tôi lừa dối thì sẽ không bình tĩnh như bây giờ.

Mẹ đã phát hiện ra điều gì?….tôi đã không nói chuyện với mẹ sau đó, và tôi thậm chí không biết dục vọng bị khiêu khích bởi hình dáng chuyển động của mẹ tôi đã bị ném đi đâu, còn điều gì để suy nghĩ nữa không, đến bây giờ tôi vẫn đang buồn khi nghĩ về mẹ là có ý như thế nào.

Bữa cơm kết thúc trong bầu không khí có phần kì quặc, sau khi giúp mẹ tôi cất hết đồ ăn, bát đũa vào chậu rửa trong bếp, mẹ tôi cười nói với tôi : “mấy cái này mẹ làm là được, con đi tắm trước đi. Đừng để tóc ướt đi ngủ muộn không tốt cho sức khỏe đâu”.

“vâng” tôi không từ chối.

Nói thật là bây giờ tôi đang rất rối và rất muốn tìm một nơi để yên tĩnh, tắm nước lạnh chắc chắn là sự lựa chọn tốt nhất.

Tôi quay người đi ra khỏi bếp, mẹ tôi đang ở phía sau dang lưỡng lự dường như đã đưa ra một quyết định khó khăn, đột nhiên ngăn tôi lại.

“tiểu phong”

“hả? Có chuyện gì vậy ạ” tôi đang đi đến cửa bếp thì nghe thấy tiếng mẹ gọi nên quay đầu lại nhìn mẹ đầy nghi ngờ.

Tôi thấy mắt mẹ tôi thất thường, thậm chí không dám nhìn thẳng vào tôi, “nếu bài kiểm tra tháng này… nếu con có thể vượt qua bài kiểm tra và đạt vào top 10 điểm cao của đầu vào trung học cở sở của trường cấp 2, mẹ có một bất ngờ cho con” trên mặt xuất hiện hai mảng ửng hồng khó phát hiện của mẹ.