Mẹ hiệu trưởng của tôi – Update Chương 139

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Mẹ hiệu trưởng của tôi – Update Chương 139

Tác Giả:

Lượt Xem: 6165 Lượt Xem

Chương 104​

Lúc này, không khí như muốn đông lại, cửa phòng mở ra hình vòng cung, trên trán từng giọt mồ hôi lạnh rơi xuống, cho thấy lòng tôi dày vò đến mức nào, đến thở cũng không dám. Cuối cùng, trong cơn tuyệt vọng, tôi nhìn chiếc tủ trên bàn làm việc bên cạnh, như hứng được cọng rơm cuối cùng, vội vàng nhét vào đống sách trên tủ.

Sau khi nhét vào tôi liền hối hận, tôi ngốc sao? Để đâu mà không được tại sao lại đặt nó trên bàn làm việc, chốc nữa chết chắc rồi.

Phải biết rằng Từ Béo ở trên bàn học còn nhiều hơn thời gian nó trên giường ấy, Từ Béo cũng không biết đã chết bao nhiu đứa con trên chiếc bàn này, bởi vì bàn máy tính của Từ Béo được kết nối với nhau, nghĩa là Từ Béo ngước len xem xét kỹ, không khó để phát hiện trên tủ sách có thứ gì đó không phù hợp.

Nhưng đã không còn nhiều thời gian để tôi cứu chữa nữa rồi, nhìn thấy Từ Béo đi vào, tôi không có phong thái xử lý sự việc bình tĩnh như dì Ôn, thấy Từ Béo đi tới phía tôi, thần sắc của tôi trở nên dấu dấu diếm diếm.

Này Hạ Lưu Phong, cậu trốn ở đây làm gì, xuống ăn cơm đi?

“ồ, mình biết rồi”

“mình nói cậu bị sao vậy?” Từ Béo hỏi khi nhận thấy sắc mặt tôi không được tốt cho lắm.

“mình không sao.”

Từ Béo nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu, nhưng ánh mắt tôi vẫn không ngừng né tránh, không dám nhìn thẳng vào mặt nó. Rồi nó vô tình nhắm vào màn hình máy tính bàn, một em nữ diễn viên xinh xắn đầy đặn vừa ưỡn mông quay mặt về phía màn hình, vừa khoong ngừng vuốt ve cái mông to của mình trước máy quay, rồi lại dùng tay banh hai mông ra, và không chút ngại ngần lộ liễu, mặc dù nó đã bị chặn bởi bức khảm, rất mơ hồ, một số đường viền có thể được nhìn thấy một cách mơ hồ.

Thấy vậy, vẻ mặt của Từ BÉo dần trở nên kỳ quái, nó tiến lại gần tôi với vẻ mặt vô cùng chó má, “anda ami dáng người không tệ đúng không”

“hả?”

“hắc hắc, cậu đúng là đạo đức giả, giả vờ bỏ đi khi mình xem nó, khi mình không có thì mở lại, xứng đáng là người anh em tốt của mình, được rồi, đừng nói gì mình hiểu”, nói xong còn ra hiệu như mình biết tất cả những gì tôi biết và đấm tôi.

Cái gì với cái gì thế, càng nghe tôi càng hoang mang, có khả năng là tôi đã bị phát hiện? Nhìn thấy tôi đang cầm bộ đồ lót chết tiệt thủ dâm, hay phát hiện ra tôi đang vụng trộm với ngườ mẹ yêu tinh của nó?

Mãi cho đến khi nhìn lại, thấy trên màn hình máy tính hai thân ảnh trắng va chạm dữ dội, tôi mới biết có lẽ mình đã vô tình va vào phím cách trên bàn phím khiến màn hình máy tính bị treo mới khởi động lại. Ngay lập tức tôi sững sờ, mừng thầm vì Từ BÉo không ngh ngờ gì nữa, điều mà tôi muốn khóc là hiểu lầm vô cớ, lại là sự hiểu lầm không thể giải thích được. Còn hơn bị Từ BÉo nói rằng tôi lấy quần lót của mẹ nó, thà để nó tiếp tục hiểu lầm tôi, nhưng khoảng thời gian sau, tay cầm của tôi sẽ bị gã mập mạp này giễu cợt.

Đối mặt với ngón giữa của Từ Béo, tôi im lặng quay đầu đi. Tôi phải kìm lại, dù muốn giết chết tên béo đáng chết này thế nào đi nữa.

“được rồi, phong coll, mau xuống ăn cơm đi, mình sắp chết đói rồi” tôi chưa kịp nói xong thì đã bị tên béo chết tiệt nào đó kéo bay xuống lầu dưới, ở sảnh phụ, dì Lan đang bưng một cái nồi canh đặt trên bàn, nhìn thấy hai người chúng tôi nhảy vào, cau mày nói: “ thật là, hai đứa nhóc các con, muốn chơi đùa thì đừng có mà ở đây nữa, nếu canh bị hất tung lên rồi bị bỏng thì sao?”

Tôi im lặng, trong khi Từ Béo thì bĩu môi ra vẻ không nghe lời. Lúc này dì Ôn cũng từ trong bếp bưng một đĩa đồ ăn ra, nhìn thấy cảnh này, đặc biệt là màn biểu diễn của Từ Béo. Dì ấy tức giận trừng mắt nhìn Từ BÉo, người sau co rụt đầu lại, sau đó hơi chịu thua, quay người lại nói với dì Lan từ trong bếp đi ra “dì Lan, dì thế đấy, giao đứa nhỏ này cho dì bị làm hư rồi, bình thường nói với đứa nhỏ này chưa đủ, dì phải cho nó có chút giáo huấn xem xem.”

“hì hì, thiếu gia vẫn là một đứa trẻ” dì Lan lãnh đạm cười.

“sớm muộn gì dì cũng chiều hư nó.”

Tôi im lặng nghe cuộc nói chuyện giữa dì Ôn và dì Lan, sau đó liếc nhìn Từ Béo đang co rúm đầu lại bên cạnh, trong lòng thầm nghĩ , đứa trẻ? Nếu biết rằng anh chàng này đã đến một câu lạc bộ tình dục với gái mại dâm hơn một hoặc hai lần, nghĩ dì vẫn coi cậu ta như một đứa trẻ không? Tôi đột nhiên nhớ tới lần trước giúp Từ Béo đổi điểm, tên này đã nói là sẽ báo đáp tôi, dựa vào những gì tôi biết về người đàn ông béo này, không nên tùy tiện nói như vậy là chuyện tốt. Quên đi dù sao tên mập mạp này không nên làm tổn thương, tuy rằng nói như vậy, nhưng thật ra trong lòng tôi cũng có chút mong đợi.

Đang miên man suy nghĩ gì đó, chợt một làn hương thơm đến gần, tôi ngẩng đầu lên sau khi nhận ra, vừa quay đầu lại đụng phải một lớp mềm mại. Hương trầm hương thoang thoảng thật sảng khoái. Đến lúc đó tôi mới nhận ra đây là bộ ngực của dì Ôn, trong số những người phụ nữ mà tôi từng gặp, chỉ có bộ ngực của dì Ôn mới có được sự mềm mại như vậy, và mùi trầm hương thoang thoảng.

Thì ra là dì Ôn đang bưng chén đĩa lên bàn, không gian phía trước đã bày đầy chén đĩa, phía trước còn có chỗ trống nên dọn ra bên cạnh, tôi mới cúi xuống đặt đĩa xuống, và tình cờ tôi có thể ngửi thấy mùi thơm cơ thể quen thuộc, quay đầu lại, chỉ tình cờ va vào một bên của cặp đỉnh vú khủng.

Tuy rằng nhớ tới hương thơm diuj dàng của dì Ôn, nhưng tôi vẫn có chút cảm khái, biết dì Lan và Từ Béo đều ở đây lú này không dễ làm chuyện gì quá đáng, đành phải miễn cưỡng quay đầu đi. Nhìn thấy tôi như muốn nảy lên bầu vú của dì ấy, Ôn Uyển Đình cũng cúi đầu, nhìn tôi, cười khó hiểu, nụ cười khó tả.

Đương nheien tôi biết ý tứ sau xa trong nụ cười của dì Ôn, lòng tôi như muốn bốc hỏa ngay lập tức, động tác nhỏ dưới ánh mắt quan sát của Từ BÉo và dì Lan làm sao có thể không cảm thấy bị kích thích. Đặc biệt, vừa rồi tôi cảm nhận đượ rất rõ ràng bên trong dì Ôn không có gì, nghĩa là từ khi tôi rời khỏi phòng bếp, dì Ôn đã ở trong tình trạng chân không khi nấu những món ăn này cùng dì lan.

Tôi lặng lẽ liếc nhìn ngực dì ÔN, phát hiện dưới chiếc áo khoác nhỏ kiểu phương tay có thể thấy rõ hai chỗ phình của chiếc áo sơ mi bó sát màu đen phía dưới. Từ xa nhìn bóng lưng của dì Ôn, cặp mông tròn trịa được bao bọc bởi chiếc váy bó sát mông cao và đầy đặn một cách khó tin khi bước đi thì vặn vẹo người, tôi thật muốn lao tới túm láy dùng bàn tay của tôi tàn phá bên trong.

Chờ đã, đó là gì?

Dưới nhãn lực tốt của tôi, tôi dường như nhìn thấy thứ gì đó ở dưới chân dì Ôn, đó là mặc dù chiếc váy hôm nay dì Ôn mặc không phải váy ngắn, nhưng được nâng đỡ bởi cặp mông mập mạp của dì Ôn, nó cũng không dài đến đâu, chỉ che mông và tụt xuống dưới chân, ren của quần tất đen lộ ra mờ ảo.

Một dải mỏng màu trắng đang từ tư chảy xuống từ đáy váy dọc theo bên trong của chân và nó chảy xuống lớ ren của tất của dì Ôn, tạo thành một sự tương phản rõ rệt với lớp ren của lụa đen. Nếu không tôi sẽ không nhận thấy nó dễ dàng như vậy.

Hình như dì Ôn cũng chú ý đến cử động của chân nên không còn cách nào khác là kẹp chặt chân, điều này khiến dì Ôn đi lại có chút kỳ quái, giống như bọ bò nơi kín đáo, cho dù dì ấy đã ở địa vị cao bao nhiêu năm nay thật sự bà cũng có chút sợ hãi, nếu như toàn bộ tinh dịch trong âm hộ nhỏ chảy ra mà bị dì Lan hay Tiểu Khải nhìn thấy thì phải làm sao đây? Và chủ nhân của số tinh dịch này không ai khác chính là bạn thân của con trai bà.

Nghĩ đến đây, Ôn Uyển Đình trong tiềm thức liếc nhìn kẻ sát nhân, chỉ thấy tên này đang lén lút nhìn trộm bà, ánh mắt nhắm ngay vị trí hai chân của bà, khiến bà không khỏi có chút ủ rũ.

“khụ khụ”

Đi ra khỏi phòng bếp, Ôn Uyển Đình giả vờ ho khan hai tiếng, ám chỉ tôi không nên làm quá, nhỡ bị phát hiện thì sao? Cùng lúc đó, một luồng sáng chói mắt nhìn tôi.

Nhìn thấy bị phát hiện nhìn trộm, khuôn mặt nhỏ nhắn của tôi không khỏi đỏ bừng, không dám đối diện với anh mắt của dì Ôn, mặc dù tôi và dì Ôn đã có quan hệ khác nhưng da mặt của tôi vẫn quá mỏng. Nếu là người khác day dày, e rằng có thể không cần phải thẳng thắn nịnh nọt dì Ôn. Tôi vội vàng quay đầu lại, liếc nhìn dì Lan và Từ BÉo bên cạnh không để lộ chút dấu vết, thấy bọn họ có vẻ không để ý, tôi thở phào nhẹ nhõm.

“Tiểu Khải và Tiểu Phong, ăn trước đi thử tài khéo tay của dì xem có tiến bộ không?” “ tốt quá, con sắp đói chết rồi”, chưa kịp nói xong, Từ BÉo đã cầm bát đũa lên, dùng hết sức nhét vào miệng. Tôi thầm nghĩ, tên béo chết tiệt này ở nhà cũng như ở trường học, chẳng trách hắn béo như vậy nếu một ngày nào đso Từ BÉo chết đi tôi thật không nghi ngờ gì là nó béo đến chết đi.

“thế nào? Tiểu Phong, ăn ngon không?” dì Ôn quay đầu lại hỏi tôi khi liếc nhìn tướng ăn của con trai bà.

“vâng ngon lắm ạ. còn ngon hơn nhiều so với món mẹ cháu làm.” đây không phải là lời khen ngợi, quả thực tài nấu nướng của dì Ôn thật sự khác một cô gái không dùng ngón tay đụng vào nước, còn ngon hơn nhiều. Về việc tài nấu nướng của dì ấy còn hơn mẹ hay không thì thật khó nói, mốn ăn do dì Ôn làm đều là món ngon của núi và biển, đều là nguyên liệu cao cấp, ăn rất ngon. Nhưng gia đình tôi làm sao có thể mua được những nguyên liệu cao cấp này, thậm chí có đủ tiền mua thì cũng cả tháng trời, nên khó mà nói nó có vượt quá mẹ toi hay không.

Nhìn thấy người tình trẻ ăn uống một cách thích thú , Ôn Uyển Đình nở một nụ cười của một người phụ nữ mà bà chưa từng thể hiện, lập tức cầm bộ đồ ăn và đôi đũa ngồi bên cạnh mình lên, muốn một thìa canh.

Thấy vậy, dì Lan vội đứng dậy “thưa bà, để tôi.”

“không cần đâu, hôm nay hiếm có chuyện vui, dì Lan, ngồi ăn đi, tôi tự lấy.” dì Ôn múc cho mình một bát canh và ngồi xuống bên cạnh tôi, thật khó để che giấu nụ cười của dì ấy dưới ánh đèn dịu nhẹ.

Lúc này, Từ Béo nhìn thấy mẹ ngồi bên cạnh bạn tốt của mình nên cảm thấy kỳ quái, thường ngày mẹ hắn ngòi ở ghế chính. Tuy nhiên bàn ăn của bọn họ là bàn ăn hình bầu dục bằng đá cẩm thạch, nói đúng ra là không có ưu tiên hay không ưu tiên gì, mà dì Ôn ngày thường ngồi ở đầu bàn ăn, nhưng đột nhiên ngồi bên cạnh tôi lại có vẻ hơi kỳ quái.

“mẹ, sao mẹ lại ngồi đằng đó?”

“nhìn tướng ăn của con thì ai mà còn có thể ăn được? Thường ngày thì không sao. Hôm nay TIểu Phong tới cũng không kiềm chế chút, để Tiểu Phong nhìn cười cho. Con bao nhiêu tuổi rồi? Người không biết còn tưởng rằng ta ngược đãi con không cho con ăn cơm đấy”, Từ Béo tựa hồ vẫn đi con đường của mình, tật xấu khó thay đổi, “không có gì to tát, cứ ăn theo kiểu này là được rồi, cảm giác tốt, dù sao Hạ Lưu Phong không phải là người ngoài. Cậu ấy là người anh em tốt nhất của con.”

Ôn Uyển Đình nhìn bộ dạng ngay thơ của con trai mà cười thầm, người anh em tốt nhất? Cách đây không lâu, thằng anh em thân nhất của con đã lừa tình với mẹ đấy, còn đút dương vật t o bự của nó vào nơi sinh ra mày, mẹ không biết sướng như thế nào nữa. Bây giờ bằng chứng phạm tội của người anh em tốt và bạn tốt của con vẫn còn trong cơ thể của mẹ.

Kết quả là Từ Béo cũng không còn tiếp tục trách cứ, tập trung quét hết những thứ có thể ăn được trước mặt, cũng may dì Ôn và dì Lan biết được tính ham ăn của anh chàng này, cho nên bọn họ đều kệ Từ Béo ăn, dì Lan đang yên lặng cúi đầu ăn cơm, đột nhiên ngẩng đầu lên , nhìn tôi và dì Ôn đầy ẩn ý.

Như thế này, dì Ôn ngồi bên cạnh tôi, mặc dù bàn ăn rất lớn nhưng dì Ôn vẫn cố tình ngồi rất gần tôi. Và bất kể khi đang nhặt rau hay dậy dọn bữa, sẽ cố ý hay vô ý chạm vào tôi.

Ngay khi dì Lan vào bếp nấu canh, dì Ôn đã nắm chặt lấy dương vạt của tôi dưới gầm bàn.

Ngay lúc đó, tôi gần như phun thức ăn trong miệng ra, rồi tôi quay đầu nhìn dì Ôn , tôi tháy dì Ôn nhìn tôi đầy khiêu khích, có ý muốn trả thù. Dì Ôn đang trách tôi vì đã làm tất cả những điều xấu xa với dì ấy, và giả vờ như đang xem trò đùa của dì ấy một cách tình cờ, vì vậy dì ấy cố tình muốn làm tôi khó xử. Thật tiếc là tôi không nghe được suy nghĩ của dì Ôn, nếu tôi biết dì Ôn đang nghĩ gì thì tôi sẽ hét lên vì bất bình, tôi không cố ý xem trò nào cả.

Nhưng vì dì Ôn khiêu khích như vậy nên tôi đương nhiên không thể bỏ qua, không chịu thua kém, tôi bỏ một bàn tay, lặng lẽ chạm tới đáy váy của dì Ôn rồi đặt xuống chân dì Ôn, vốn đã rất gần với chỗ riêng tư của dì ấy.

Tôi thấy rằng từ khi mình dũng cảm bước ra và dắt dì Ôn rời khỏi nhà vệ sinh công cộng ở ngoại ô hôm đó, tôi dường như đã thay đổi rất nhiều, không còn hướng tới tương lại như trước nữa, luôn nghĩ nếu mình làm gì đó thì sao. Sai lầm? Bây giờ tôi đang nghĩ nhiều hơn về hậu quả, không phải hậu quả, mà là về cách yêu những người tôi yêu thương./