Màu cuối cùng

Tác phẩm : Màu cuối cùng
Tác giả : LK
Thể loại : truyện ngắn
Tình trạng : đã hoàn thành


Đôi lời : Ý tưởng lấy từ một cuộc thi truyện ngắn của ficland chủ đề “Ngã ba đường”. Đây là một truyện viết tốc (nhanh) nên có nhiều sơ sót. Các bạn nhận xét để mình sửa lại hòan chỉnh hơn.

Hôm nay tôi lần đầu tiên học về cách pha màu, cũng chính là tiết học thứ ba mươi tám của khoa Hội họa trường Đại học Mỹ thuật Việt Nam. Tôi bước vào phòng học cũng như mọi ngày. Tôi cứ ngỡ rằng hôm nay thầy sẽ cho chúng tôi mớ lý thuyết dày cộm như thường khi. Nhưng không, hôm nay thầy không mang vào một quyển sách nào mà chỉ là những bình màu trên tay. 

mau_cuoi

Thầy bắt đầu với hai bình màu đen và trắng. Không với một từ ngữ nào, thấy chỉ đơn giản trộn lẫn hai bình ấy lại với nhau và nó tất nhiên trở thành màu xám. Tôi không ngạc nhiên gì với thí nghiệm này cả. Thầy cứ tiếp tục với hai màu khác, rồi ba màu. Một lát sau, thầy chậm rãi nói : 



– Đó chính là pha chế màu sắc, nếu các em muốn bức tranh mình hoàn hảo, thì các em trước hết phải thành thạo cách pha màu. Bởi chỉ với bảy màu cơ bản mà thầy mang vào, giờ đây trên bàn thầy đã thành mười sáu màu khác nhau. Nhưng nhiều khi cũng với bảy màu này thầy có thể biến chúng trở lại chỉ còn hai ba màu. Đó chính là sự kỳ diệu của mỹ thuật. Ví dụ với ba màu vàng, lam và đỏ, các em có thể tạo ra thêm màu hồng, lục và cam hoặc gom cả ba lại làm một, màu nâu. 



Tôi nghe thầy nói thì nhớ lại những ngày ấy. Những ngày tôi mới đặt chân lên đất thủ đô. Cũng như thế, ba lọ màu được tạo thành, nhưng cuộc đời đã trộn chúng lại với nhau cho đến khi chỉ còn một màu nâu. Tôi rất buồn mỗi khi nghĩ đến chuyện này. Tôi cố quên nó nhưng không tài nào làm được.



Lúc bấy giờ, không lẻ loi một mình trên đất khách, tôi đi chung với hai người bạn, một là thằng Cường, và hai là con Vy, bạn gái nó. Thoạt đầu, chúng tôi sống vui vẻ với nhau lắm. Dường như là suốt ngày chỉ có những tiếng cười đùa vui vẻ với nhau, như là một gia đình ; mặc dầu lúc đó rất là vất vả, đồng tiền kiếm được không dám tiêu xài dù chỉ là một món đồ nhỏ. Từ quê lên mà, làm mấy cũng không than, chỉ có cái là không biết hưởng thôi. 



Tôi nhớ có cái lần, phải chăng đó là sinh nhật hay ngày kỷ niệm nào đó, tôi không rõ lắm bởi tôi chẳng quan tâm đến những ngày đặc biệt gì, nghèo mà. Hôm ấy, thằng Cường và con Vy rũ tôi đi ăn quán. Tôi không ngần ngại gì liền lắc đầu từ chối. Tôi bảo rằng tiền không có nhiều mà đòi đi, muốn đi thì đợi khá lên rồi hẳn ăn sang tí. Thật thì tôi cũng không biết mình có nhớ chính xác không, nhưng tôi có viết vào quyển nhật ký. Nó nằm ngay trong cặp tôi. 



Ngày 23 tháng 8 năm 2001, 



Chúng rũ tôi đi ăn tiệm, buồn cười chứ nhỉ, nghèo mà bày đặt làm sang. Có tiền thì cất đó để mà lo cho tương lai, ở đó mà ăn với uống cho béo vào rồi không làm được gì cả. Mỗi ngày chỉ cần cháo trắng cũng no rồi. Tôi thẳng thừng từ chối chúng nhưng chúng cứ nặng nặc đòi đi.



– Mày không đi thì đừng xem tụi tao là bạn nữa. – thằng Cường nói. 



– Có gì đâu mà phải thế. Tao chỉ sợ ăn chơi riết rồi quen thói. Có gì mua vài thứ về nhà nấu ăn là được rồi, đâu cần phải đến quán chi cho tốn kém vậy không. – tôi bảo chúng. 



– Thôi mà Nghi ơi. Tiền kiếm được cũng phải tiêu chứ, mày để đó rồi đợi ngày nó mọc rêu à. Tao hứa rằng sẽ không tốn nhiều tiền đâu. – con Vy lên tiếng. 



Cứ như thế, chúng rũ tôi, tôi từ chối ; tôi càng từ chối, chúng càng rũ tôi. Cuối cùng, tôi cũng phải phá lệ một lần, và đó cũng là lần đầu tiên tôi biết đến một quán ăn ngon ở Hà Nội. 



Thật ra thì cũng không đắt lắm, chúng tôi chỉ tốn mười lăm nghìn cho ba tô phở gà. Ngồi ăn mà tôi mang nhiều cảm xúc khác nhau. Lúc thì hơi vui vì đây là lần đầu tiên tôi biết đến việc ăn ngoài nhà khi đặt chân đến đây, lúc lại lo lắng vì sợ tiêu tiền vô ích. Tôi thật là lo xa phải không ? Nhưng đến cuối cùng, cái cảm xúc mà làm tôi rơi nước mắt là xúc động. Tôi xúc động vì hai đứa bạn của mình. 



– Sinh nhật vui vẻ nhé, Sang. 



Chúng nói với tôi như thế. Tôi còn chẳng quan tâm gì đến ngày sinh thành của mình, đến lúc chúng nói tôi mới chợt nhớ và tự hỏi rằng mình đã quá vô tình chăng ? Chúng không những đưa tôi đi ăn, mà còn tặng tôi những món quà vô giá. Đó không phải là đắt tiền, nhưng đắt lòng. Tôi thề mình sẽ giữ mãi hai món quà này. 



Kết thúc một buổi tối yên tĩnh, tôi đánh một giấc ngủ đây. 



Tôi thật tệ. Kể cả một kỷ niệm đẹp đẽ đó muốn ngẫm lại, còn phải lấy quyển nhật ký ra xem trong ngay lúc đang học nữa cơ đấy. Nhưng trên đời chuyện gì cũng có cái lí do của nó. Tôi không nhớ đến một quá khứ tươi vui ấy cũng chính là vì một vài biến cố không nhỏ. Nếu nói về chuyện này, tôi chẳng cần phải ghi lại tường tận để xem nữa, nó nằm ngay trong đầu tôi, nó nằm ngay trong tim tôi. Là một con dao sắc, nó đâm và xé nát cuộc đời của hai đứa bạn tôi. 



Cũng không phải là một câu chuyện ngắn để ngồi nhớ lại trong giờ học thế này. Nhưng tôi không tài nào không nghĩ đến nó được. Chỉ mới hai năm trước, lúc ấy, tôi càng ngày càng thấy thằng Cường lơ đảng trong công việc, mơ màng với cuộc sống ; tôi càng ngày càng thấy con Vy, nó sa đọa vào những cuộc vui.



Tôi không hiểu vì sao mà chúng lại biến thành những con người hoàn toàn khác hẳn như thế này. Cái thằng Cường đầy nghị lực và con Vy hồn nhiên của tôi đã mất rồi. Tôi đang sống với một thằng nghiện hút và con nhỏ mê cờ bạc. Nhiều lần tôi đã lẻn theo dõi chúng, tôi giật mình khi chúng bước vào những vũ trường sang trọng ; tôi hoảng hồn khi thấy chúng đang dần bước chân vào cái chết trắng. 



Có lần, chúng còn định lôi tôi vào vòng đen cấm kỵ ấy. Thú thật với chính mình thì tôi cũng có lần đã ngã một phần người vào mơ mộng, nhưng cũng sớm kịp thời tỉnh giấc và bước ra. Tôi khuyên chúng hãy yêu cuộc sống của chính bản thân mình, nhưng ôi thôi, thuốc đắng và kẹo ngọt. Thứ nào sẽ giành lợi chứ ? 



Rồi đến một hôm, 



Ngày 5 tháng 7 năm 2003, 



Đêm qua, con Vy chạy về nhà một cách thất thường, nó nép vào một góc và cứ thì thầm chuyện gì đó. Tôi lấy làm lạ nên đến hỏi han nó, nhưng dường như nó không còn nhận ra tôi là ai nữa. Vậy là tôi để nó bình tĩnh một đêm để định thần.



Tôi không ngờ, một đêm ấy, chỉ cách một căn phòng, mà tôi không hề hay biết gì về chuyện đang xảy ra. Tôi tự trách mình sao mà vô dụng. Con Vy đã quyên sinh trên một sợi dây thừng. Nó viết lại cho tôi một bức thư. 



Tôi định mở bức thư ấy ra đọc thì lại có tiếng chuông cửa. Tôi ra mở thì trước mặt là hai vị công an. Họ nói thằng Cường đã bị xe cán chết tối qua. Tôi dường như không còn một cảm giác nào về bản thân nữa. Tôi nghe cái tin khủng khiếp ấy và chỉ biết câm lặng trong không gian. 



Bức thư ấy, tôi đã xin chính quyền địa phương cho giữ lại nó. Tôi muốn sau này con tôi có thể đọc được nó. 



Gởi Chúa cứu thế, 



Tôi nhắm mắt đây thưa Ngài. Tôi cũng xin tạ tội với Ngài vì những chuyện tôi đã từng làm. Tôi không mong mình được lên thiên đàng, tôi chỉ xin Ngài cho tôi gặp được ba mẹ tôi, đấng sinh thành đã mang nặng đẻ đau tôi, đã nuôi dưỡng tôi trước khi bị đày xuống địa ngục. 



Trước khi đi, tôi mạn phép Ngài cho tôi được ghi đôi lời trò chuyện với người bạn thân của tôi. Nếu Ngài đồng ý ! 



Sang ơi, tao biết tao sai lầm rồi. Nhưng đã là bước đường cùng rồi Sang ơi, xung quanh tao chỉ còn một màu nâu tối không thể tả được. Tao đã giết chết chồng tao rồi, mày chắc chưa biết chuyện xảy ra đâu. Tao không muốn kể về chuyện đó nữa, chắc hẳn mai mày sẽ biết được từ lời của công an thành phố. 



Giờ đây, tao ngồi nghĩ lại nhiều chuyện, từ thời ấu thơ cho đến nay. Tao khóc, những giọt nước mắt chảy ra không từ đôi mắt mà từ con tim. Tao tin rằng mày cũng hiểu cho tao đôi phần. 



À, mày còn nhớ nhiều chuyện không ? Nếu không tao kể cho mày nghe.



Lúc trẻ, mày có biết chăng là tao là thủ lĩnh của đám nhóc trong xóm. Hãnh diện ghê ! Nhưng rồi dần lớn lên, tao lại càng nhút nhát hơn nữa. Tao là con gái mà, tao cần được bảo vệ, đó chắc cũng là lẻ thường tình thôi, phải không mày ? Cái tới lúc tao gặp anh Cường, người đã đi với tao suốt cuộc đời này. Tao yêu anh ấy lắm, nhưng ba mẹ tao là cấm cản, chỉ vì lí do không môn đăng hộ đối. Ối giời rằng tao còn chẳng hiểu nổi bốn từ đó là gì mà quan trọng đến thế. Buồn cười không ? 



Tao bỏ nhà ra đi, một năm sau thì nhận tin hai đấng sinh thành của tao qua đời. Tao không ngỡ ngàng mấy từ lúc ấy. Nhưng đến bây giờ tao mới thấy không có họ trong đời thì như là không có một chỗ dựa vững chắc, dù tao có anh Cường đi chăng nữa, cũng không so sánh được với họ. 



Tao đã bị anh ta lôi vào con đường tội lỗi này. Lúc đầu, tao cũng như mày, không này không nọ với đủ những tình lí, nhưng cuối cùng tao cũng bị cái màu sắc sặc sỡ làm hoa mắt. Tao bắt đầu với cờ bạc, rồi tới những chai rượu mạnh, cả những gói bạch phiến, và cuối cùng là một cái chết của người tao yêu thương.



Tao không mong mày sẽ theo con đường này của tao, cố gắng đi tiếp cuộc đời của mình nhé Sang ! Vĩnh biệt mày ! Vĩnh biệt cuộc đời ! 



Cuối thư, 

Vy.