LƯU BÚT NGÀY XANH – PHẦN 1: HỒI ỨC – Update Chương 60

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: LƯU BÚT NGÀY XANH – PHẦN 1: HỒI ỨC – Update Chương 60

Tác Giả:

Lượt Xem: 1895 Lượt Xem

Chương 51: Cô Chủ Nhiệm Nghiêm Khắc​

Hôm nay là chủ nhật, vì để chuẩn bị làm báo tường cho ngày tết nhà giáo sắp tới nên thằng Thanh và nhóm bạn tập trung ở nhà cô Liễu, cô giáo chủ nhiệm năm nay của nó. Thật ra nó không muốn tham gia đâu, nhưng nó là thằng học giỏi nhất nên được cô phân công chỉ đạo cùng với con lớp trưởng.
Nhà của cô Liễu cũng rất khang trang, nằm trong một khuôn rào rộng lớn, kế bên là nhà mẹ cô đã để lại cho cậu con út. Vì người em út đi làm xa nên bình thường cô quán xuyến cả hai nhà.
– Đồ khốn nạn… đồ mất dạy… mày muốn tao tức chết hả?
– Còn thằng Trọng… nếu không muốn đi tù mọt gông thì cút nhanh cho tao…!
Chát… chát… chát…
Đang tập trung làm báo ở nhà cô thì thằng Thanh nghe tiếng chửi rủa vang dội của cô chủ nhiệm vang lên. Cả đám tò mò nên kéo nhau sang căn nhà kế bên mà bu lại rồi bàn tán xì xào.
– Mấy bạn quay lại hết đi, để mình Thanh ở đây được rồi!
Vừa tới thì thằng Thanh thấy một thanh niên tầm hai mươi tuổi mặt mày đang tái mét chạy đi. Chờ tụi bạn tản hết thì nó lần mò vào trong và chứng kiến một cảnh làm nó vô cùng xót xa.
Cô Liễu nghiêm khắc đang cầm cây chổi lông gà mà đánh tới tấp vào một thân hình yếu ớt đang rúc vào trong góc tường. Dường như cô đã bùng nổ sự giận dữ mà không nương tay chút nào, miệng cô cũng không kìm được mà liên tục chửi mắng.
– Đồ mất dạy… mày muốn tao nhục chết hả?
– Biết vậy thà tao đẻ ra chó mèo còn hơn?
– Cha con mày ở cái nhà này không có ai làm nên trò trống gì cả. Chỉ giỏi ăn hại báo tao mà thôi…!
Chát… chát… chát…
Hình như càng chửi thì cô Liễu không cầm được lòng mà càng đánh thêm nặng tay. Cả mắt lẫn mặt mày của cô đều đỏ lên vì giận, bây giờ trông cô có vẻ thật dữ tợn. Còn cô gái yếu ớt đang rúc trong góc thì mắt không nhíu một cái. Mặc kệ đòn roi của mẹ, ánh mắt cô bé vẫn trừng lên không một chút nhượng bộ. Cũng vì thế mà đòn roi của cô Liễu không có một chút nào dừng lại.
– Cô… đánh đủ rồi! Em nó còn nhỏ… có gì từ từ rồi nói!
– Em đi ra… đừng có xen vào chuyện của cô!
– Không… nếu cô giận thì cứ đánh luôn em là được!
Chứng kiến cảnh này thì lòng thằng Thanh đau nhói, nó không chịu được mà lao vào can ngăn. Khi không kìm được tay của cô thì nó ngồi xuống chặn ở trước mặt của cô bé kiên cường.
Đã đến nhà cô vài lần nên nó biết nhà cô cực kỳ khắc nghiệt và gia trưởng. Nhưng ngược đời ở chỗ sự khắc nghiệt và gia trưởng này không đến từ chồng mà là đến từ bản thân cô. Chồng cô ở rễ nên hoàn toàn không có tiếng nói, mỗi lần cô sắp nỗi lửa thì chồng cô đã rón rén lủi đi mất. Y như lúc nãy, thấy cô nỗi trận lôi đình trút giận lên con gái thì bóng dáng ông chồng nhanh chóng lủi ra sau vườn mà đi tưới cây.
Cô cũng cực kỳ nghiêm khắc đối với con cái, dù bé Tuyết đã lên lớp mười nhưng làm sai cái gì cô cũng đều dạy bảo bằng đòn roi cả. Cô không hề biết rằng là nếu con cái sống trong sự yêu thương và thấu hiểu của cha mẹ, thì lớn sẽ rất ngoan hiền. Còn dạy dỗ con cái bằng đòn roi thì sẽ để lại những vết thương không nhỏ cả về thể xác lẫn tâm hồn. Như thế thì trong lòng con cái sẽ nỗi lên những chống cự và bướng bỉnh vô cùng quyết liệt. Đặc biệt là trong độ tuổi mới lớn như bé Tuyết, con của cô vậy.
Còn chuyện bé Tuyết đối với người nghiêm khắc như cô đúng là quá sức chịu đựng. Đang tuổi tò mò về giới tính, lại xem phim có mấy cảnh hôn hít nên bé Tuyết bị dụ dỗ một chút mà thôi. Cái thanh niên lúc nãy là một thằng liêu lỏng ở cái thịt trấn này. Thấy bé Tuyết xinh đẹp phổng phao nên hay sáp lại mà trêu ghẹo, không biết dụ dỗ thế nào mà đè luôn con người ta ra hôn. Không biết do may mắn hay xui xẻo mà chưa kịp nút lưỡi đã bị cô Liễu đi qua và phát hiện. Cuối cùng thì anh chàng đó sợ ở tù mà chạy mất, còn bé Tuyết thì bị một trận đòn roi nhớ đời. Đối với sự gia giáo và nghiêm khắc của cô thì cũng thể hiểu được sự tức giận của cô Liễu rồi.
“Không giống như mợ Linh và cô Phương nhĩ, mình đụ con xong rồi đụ luôn mẹ vẫn không sao. Còn cái này mới hôn môi sơ sơ thôi mà đã ăn đòn kinh khủng thế này rồi. Nếu mà đụ thì… chắc là có án mạng thiệt đó.”
Nghĩ xong thằng Thanh mới thấy mình may mắn, bởi vì không phải ai cũng có thể dễ dàng tha thứ cho người đã sàm sở con gái của mình. Còn bé Tuyết thì kể từ khi nó đứng ra can ngăn rồi cản ở trước người thì đôi mắt ương ngạnh đã trố to ra rồi nhìn nó không chớp một cái. Sau đó hai mắt con bé hơi đỏ lên, khuôn mặt có thêm một nét dịu dàng khó mà nhìn thấy được. Có lẽ đây là đầu tiên có người đồng cảm và thấu hiểu nên con bé vô cùng cảm động.
– Hừ… con hãy ngồi đó mà tự suy ngẫm về lỗi lầm của mình đi.
Sau khi thằng Thanh che chắn thì cô Liễu không còn vung tay nữa. Nhìn tay chân con gái hằn lên từng vết sẹo rớm máu thì cô để lại một câu rồi quay đi. Khoé mắt của cô cũng rơi vài giọt nước mắt, không biết vì giận hay là vì xót xa.
– Em có đau lắm không?
– Em không đau!
– Để anh coi nào…!
– Ùm…!
Khi cô Liễu đi khuất thì nó nắm lấy cái tay chi chít vết roi của bé Tuyết, nhìn từ dưới lên tận vai từng dấu vết rướm máu nó khó mà cầm lòng được. Trên cái má xinh đẹp của con bé cũng có một vết roi in vô cùng rõ ràng. Khi tay nó nhẹ nhàng xoa vết sẹo thì hai mắt bé Tuyết đỏ lên rồi chảy dài hai hàng nước mắt, nhưng con bé vẫn quật cường không hề vang lên một tiếng khóc nào.
– Đợi anh một tí nhé! Anh đi kiếm dầu xoa cho…!
Bé Tuyết vẫn im lặng, ánh mắt lung linh mê man nhìn theo hướng nó rời đi.
Quay về bên nhà cô thì thấy tụi bạn im thin thít đang tập trung làm báo tường. Nó bước lên lầu hai thì thấy cô chủ nhiệm đang ngồi khóc ngoài hành lang. Cô chỉ mới ba mươi tám ba mươi chín tuổi gì đó, nhưng với vẻ mặt lạnh lùng và nghiêm khắc nên nhìn cô đứng tuổi hơn nhiều. Bây giờ nhìn cô khóc thì nó thấy đây mới là một phụ nữ chính hiệu. Thật ra cô Liễu rất xinh đẹp và mặn mà, cũng vì nét lạnh lùng của cô nên ít ai dám nhìn thẳng mặt lâu được. Mới nhìn qua cô một hai lần thì bị cái lạnh lùng lấn át, nhưng nếu càng nhìn kỹ thì mới càng cảm nhận hết được cái đẹp của cô.
Chuyện này nó cũng chỉ là một đứa con nít nên không biết an ủi thế nào, nhưng chính kiến của nó thì vô cùng mạnh mẽ. Ngồi xuống bên cô một lúc nó mới dám mở miệng hỏi thăm.
– Cô có đau lòng khi đánh con mình như vậy không?
– Cô…!
– Em biết cha mẹ ai mà không thương con. Nhưng tuổi của bé Tuyết thì dùng đòn roi cũng không giải quyết được gì cả. Em tuy còn nhỏ nhưng đang ở cùng độ tuổi với con bé nên em hoàn toàn có thể thấu hiểu. Cái bé Tuyết cần nhất là sự quan tâm, yêu thương của cha mẹ để có thể kịp thời dạy bảo lúc sai trái. Đòn roi chỉ làm cho lòng con bé trỗi dậy sự chống đối mãnh liệt mà thôi.
– Cô không biết nữa…!
– Cái cần nhất là cô phải hiểu và đồng cảm với bé Tuyết, như thế thì mấy cái chuyện tò mò của tuổi mới lớn cô mới có thể dễ dàng truyền đạt được. Cô rất ít khi tâm sự với con gái mình đúng không, tuổi của con bé đang rất cần một người thấu hiểu để dẫn lối đó.
– Cô không biết sẽ phải làm gì nữa. Nếu nó hư thì chắc cô sẽ chết mất…!
– Vậy cô hãy thử mở lòng một lần rồi nói chuyện với con bé đi. À… cô cho em mượn chai dầu gió, vết thương trên người con bé nếu không xử lý kịp thời thì sẽ đau lâu lắm đó.
– Ùm… em xoa dầu cho nó dùm cô…! Cô cảm ơn em…!
Lần đầu tiên thằng Thanh thấy cô không còn nét nghiêm khắc, khuôn mặt của cô bây giờ chỉ có nét ưu sầu lo lắng mà thôi. Nó dám nói nhiều với cô như vậy là vì ở trong lớp chỉ có nó với con lớp trưởng là chưa bao giờ bị cô la mắng. Cũng đúng thôi vì hai đứa luôn có học lực nhất nhì lớp mà, trong lúc răng dạy mấy đứa khác cô còn lấy nó ra làm gương nữa cơ.
– Ái ui… em đau quá…!
– Hả? Trên lưng em cũng có sẹo hả? Vậy thì em nằm nghiêng qua đi.
Vì bé Tuyết rúc vào vách tường nên toàn bộ bên phải đã hứng chịu hết đòn roi của mẹ. Nó đỡ con bé vô phòng rồi nhẹ nhàng chăm sóc vết thương. Nhìn cánh tay phải rướm máu từ trên xuống dưới làm nó xót xa đến đỏ cả mắt.
– Anh Thanh…!
– Sao em? Em đau hả… có đau thì nói anh nhẹ lại.
– Không… em không có đau! Em… thấy vui lắm…!
– Ủa… sao lại vui. Anh mà bị mẹ đánh thế này chắc khóc hu hu luôn rồi đó…!
– Em không biết nữa… tự nhiên em thấy vui vậy đó!
Thấy nó lấy dầu rồi cẩn thận tỉ mỉ xoa từng vết thương một thì bé Tuyết trố mắt nhìn chằm chằm, trong lòng không hiểu sao dâng lên niềm vui vô hạn. Rồi khi thấy hai mắt nó đỏ lên vì sót xa thì trái tim bé nhỏ của cô bé mới lớn như nai tơ chạy loạn. Cũng vì thế mà cô bé không hề có cảm giác đau đớn nào, cái miệng nhỏ treo một nụ cười mĩm tươi sáng như mùa xuân.
– Cánh tay đã xong… cần anh xoa lưng luôn không?
– Ùm…
– Vậy em cỡi áo ra đi!
– Em… em không có với tay lên được!
– A… thôi được rồi… để anh giúp…!
Dù nó không có tà ý nhưng khi từng cái nút áo được gỡ ra làm lộ cái bầu vú căng tròn tràn đầy thanh xuân thì hô hấp của nó cũng phải thay đổi. Rồi bé Tuyết cũng ngại ngùng mà thở gấp làm cặp vú đang bị che bởi cái áo ngực thấp thỏm liên hồi. Nó cố nhịn cái phản ứng trong quần lại rồi nhìn lên lưng của con bé.
– Trời ơi… em đau lắm hả?
– Hơi hơi…
Từ vai kéo xuống tận eo chit chít vết rướm máu, nó không nghĩ là tại sao cô Liễu lại có thể mạnh tay như vậy được. Lần này nó còn cẩn thận nhẹ nhàng hơn nữa, trong lòng nó thật không nỡ khi cái làn da mịn màng trắng trẻo lại biến thành như vậy. Dù nó đã rất nhẹ nhưng bé Tuyết vẫn phải chau mày liên tục nhưng không hề than một tiếng, nó cũng nể cái sự quật cường của con bé này rồi.
– Xong rồi, bây giờ em có còn khó chịu chỗ nào nữa không?
– Hết rồi…!
– Sau này em đừng làm vậy nữa nhé!
– Không đâu… em hứa với anh Thanh đó!
– Tốt lắm! Lát về em xin lỗi mẹ đi nhé!
– Em không xin lỗi đâu!
– Sao vậy? Cô Liễu thương em lắm đó, hồi nãy anh thấy cô đang ngồi khóc ở tầng hai.
– Khóc? Anh nói thiệt hả?
– Ùm… cô nói cô hối hận lắm, nhưng vì sợ em hư nên mới đánh em như vậy.
– Em không có hư đâu! Em… em chỉ muốn thử một chút thôi.
– Ùm… anh biết mà! Vậy thì em càng nên xin lỗi mẹ đi, đâu có chết chóc gì đâu…!
– Dạ… em sẽ nghe lời anh Thanh!
– Ngoan lắm! Em nghỉ ngơi đi, anh về bển đây!
– Anh Thanh…!
– Sao em?
– Anh… anh có… người yêu chưa?
– Hai bàn tay của anh…!
– Mười người… anh nói xạo quá đi…!
– Anh nói thiệt đó, hơn mười người luôn! Bye em nhé… anh đi đây!
– Em không tin đâu…!
Mình nói thiệt mà người ta không tin thì đúng là lạ đời. Thằng Thanh cũng kệ con bé tin hay không tin mà quay về rồi ráo riết tham gia vào nhóm làm báo tường.
…..

– A… bây giờ cô phải đi rồi!
– Cô đi đâu?
– Lại nhà mấy đứa học sinh đang làm báo tường. Ba giờ cô mới rãnh…!
– Vậy em phải làm gì bây giờ!
– Vô chơi với cô Thủy một chút đi…!
Đến trưa thằng Thanh muốn chạy lại gặp thiên thần của mình mà hú hí thì nó thấy có một con bé học sinh chở cô Vân đi mất. Trong lòng nó đang tiếc núi thì thấy cô Thủy đang đứng ở cửa phòng mà ngoắc nó.
– Này nhóc… trong mắt em chỉ có cô Vân thôi sao?
– Không phải đâu…
– Xì… nhìn cái mặt của em là cô biết rồi. Bộ cô không đẹp hả?
– Đẹp…!
– Hừ… may là em còn biết khen đó, nếu không…
– Nếu không thì sao hả cô?
– Thì cô méc chị Vân là em đã đụ cô rồi…!
– A… cô dám không?
– Hi hi… đương nhiên là không rồi! Em còn không mau vô phòng, đứng đó làm gì?
– Vô phòng rồi mình làm gì?
– Thì đụ chứ làm gì nữa! Gần một tuần rồi đó nhóc con… giờ này không đụ thì đợi chừng nào hả?
Chụt… chụt… chụt…
Vừa vào phòng nó đã bị cô Thủy ôm chầm lấy rồi nút lưỡi dồn dập. Nghe cô giáo trẻ trung xinh đẹp mà mở miệng ra là nhắc tới đụ làm nó nứng cặc kinh khủng. Nó chỉ có nhiệm vụ nút lưỡi bú vú thôi, còn việc cỡi đồ thì cô Thủy đang thay nó mà lột từng món ra. Khi cô đạp cái quần nó xuống chân thì cô đưa tay cấp tốc lột cái quần của mình ra. Con cặc to dài lập tức chỉa vào giữa háng của cô, cô cầm lấy rồi tự kê cô cái lồn của mình. Đút mãi mà con cặc không thể ghim con cặc vô cái lồn đang nứng thì cô nhón chân lên cao, đẩy nó vào tường rồi cô dập mông tới.
Ót…
Chụt… chụt… chụt…
Cô vẫn còn quấn lấy cái lưỡi nó mà nút chùn chụt, sau khi cô cỡi cái áo ra thì bắt đầu dập mông. Thấy cô có chút khó khăn nên nó chùng chân xuống một tí, tư thế vừa khớp nên cô cũng dồn dập hẩy mông mà đụ vào con cặc của nó.
Phạch… phạch… phạch… chụt… chụt… chụt…
Cái này rõ ràng là cô giáo đè học sinh vô tường rồi đụ tới tấp là đây. Nó cũng coi cô đụ được bao lâu nên chuyên tâm mà nút lưỡi. Đương nhiên tay nó không có tha cho cặp vú cùng săn chắc của cô rồi.
Cô Thủy không những nhịn cả tuần mà còn hai lần nghe lén nó với cô Vân đụ đéo đến bất tận nữa. Lần nào cũng vậy, nó với cô Vân đụ ít thì hai tiếng, còn nhiều thì gần như đụ luôn cả buổi sáng. Không giống lúc trước còn quen người yêu, cô có thể nhịn cả tháng mà không hề có cảm giác gì. Còn bây giờ kể từ khi được con cặc to dài của nó đụ cho biết mùi thiên đường thì cái lồn của cô thèm thuồng liên tục. Nhiều lúc cô chỉ nhìn vào cái đủng quần đang gồ lên của nó thôi thì cô cũng đã nứng muốn xỉu rồi. Cô biết cô đã chính thức nghiện con cặc của nó khó mà có thể từ bỏ được. Ác một cái là cô chỉ dám lén lút cô Vân để đụ nó mà thôi, vì thế mỗi lần được nó đụ thì cô luôn cháy hết mình.
Lần này cũng vậy, cô ấn nó vào tường rồi tự mình đụ vô cùng hăng hái. Cảm giác con cặc to lớn của nó ra vào trong lồn thì cô mới có thể thoả mãn được.
Phạch… phạch… phạch…
– ÁAAA… ĐÃ LỒN QUÁ…!
Cô tự đụ cho mình sung sướng lên rồi cả người mềm ra, cô vô cùng hạnh phúc mà ôm lấy nó. Thấy vậy nó lập tức lật cô vô tường, kéo một chân cô lên cao rồi nó tiếp tục đụ cho cô không thể nào khép miệng lại.
– Á… á… á…! Tét lồn cô Thanh ơi…!
– Cho cô chết luôn…! Cô mới vừa hăng hái lắm mà…!
– Nhưng mà em đụ sâu quá… ư… ư..!
– Cặc dài thì đụ phải sâu chứ! Cô muốn thế nào?
– Mạnh thêm đi… tét lồn bỏ…!
– Được… em sẽ đụ tét lồn cô luôn…!
Phạch… phạch… phạch…
– Á.. á.. á..! Đụ đi em… chết bỏ…!
Như để trả thù cô hồi nãy, nó thốc những cú vô cùng mạnh bạo. Cô Thủy là dạng người thích được đụ mạnh mẽ vào tử cung nên mỗi cú thốc của nó làm cô sướng muốn quên đi trời đất.
– ÁAAA… CÔ TÉT LỒN RỒI…!
– Còn em thì chưa đâu! Không phải cô muốn chết sao? Em sẽ giúp cô!
Khi cô Thủy thét lên lần thứ hai thì cả người đã không còn đứng vững. Nó bế cô về phía tấm niệm của cô Vân rồi đặt xuống, sau đó nó dùng tư thế vác cày qua núi mà dập cho cô đến banh lồn. Đến bây giờ thì cô Thủy chỉ biết trân người mà chịu đựng con cặc to lớn của nó. Từng cơn từng cơn sung sướng kéo đến rồi lấp đầy mỗi tất da thịt của cô.
Đến khi nó xối xã bắn tinh trùng vào lồn thì giọng cô đã khàn đặc. Cô chỉ hú lên một tiếng rồi hai mắt mờ đi vì sung sướng, linh hồn của cô một lần nữa đang lâng lâng bay bổng. Nó thì gục xuống rồi ôm cô đang mềm nhũn vào lòng.
– Ư.. ư.. con cặc của em…!
– Nó làm gì cô hả, hì hì…
– Nó giết cô… ư.. ư..!
– Cô sướng nhiều không?
– Sướng nhiều lắm… nhóc con hung dữ quá…!
– Tại cô đòi đụ mà, hì hì…! Cho cô năm phút nghỉ ngơi đó!
– Đụ nữa hả?
– Ùm… cô nhịn một tuần nên em bù đắp cho cô…!
– Đụ nữa là cô chết thiệt đó!
– Chết bỏ… không phải hồi nãy cô nói vậy sao?
Thế rồi nó lại đè cô ra mà đụ cho cô chết đi sống lại, mỗi lần cực khoái thì người cô lại mềm thêm ra. Khi nó xuất tinh lần nữa thì cô cũng lên đỉnh thêm bốn lần, một ngày sướng lồn bảy lần đối với cô đã là quá đủ. Bây giờ ngay cả nói chuyện cô còn nói không nỗi, chỉ dùng ánh mắt đầy vẻ năn nỉ mà kêu nó đừng đụ nữa. Từ đó cô cũng thật là nể phục cô Vân vì có thể chịu đựng được nó cả ngày mà không sao.
Cũng đã hơn hai giờ nên thằng Thanh cũng không đụ cô Thủy nữa. Vì nếu đang đụ mà cô Vân quay về thì hư bột hư đường hết. Sau đó hai người tranh thủ tắm rửa và dọn đẹp bãi chiến trường, khi cô Vân quay về thì cô Thủy vui vẻ mà lẩn đi chỗ khác.
Và nó lại triền miên với thiên thần của mình đến bốn giờ rưỡi chiều mới chịu đi về. Đúng là tuổi trẻ thật sung sức và khiến người ta vô cùng ước ao mà.