Luôn có người đợi anh

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Luôn có người đợi anh

Tác Giả : Đang cập nhật

Danh Mục: Truyện Teen

Thể Loại:

Lượt Xem: 218 Lượt Xem

Sau mười ba ngày hôn mê, Liên Gia Kỳ đã tỉnh lại.
Nói là tỉnh lại thì có phần miễn cưỡng, anh có thể mở mắt nhưng không có nhận thức và phản ứng với tất cả mọi thứ xung quanh. Anh còn rất yếu, không thể nói chuyện. Vài ngày sau, anh mới dần dần có cảm giác về thế giới bên ngoài. Đôi mắt mất đi ánh sáng khiến anh mất phương hướng. Chỉ có thể vô thức quay đầu về phía có âm thanh. Thấy con trai như vậy, chiếc khăn tay lau nước mắt của bà Liên đã ướt sũng, nước mắt cứ thế trào ra. Còn Điền Điền, nước mắt cũng không ngừng rơi.
Dần dần hồi phục lại cảm giác với thế giới bên ngoài nhưng trí nhớ của Liên Gia Kỳ hoàn toàn trống rỗng. Ban đầu, đến cả mình là ai, anh cũng không biết. Anh không hề nhớ gì cả, giống như một đứa trẻ vừa mới chào đời cảm thấy thế giới xung quanh mình thật là lạ lẫm và hỗn độn.
Kiên nhẫn điều trị,sau một thời gian từ từ điều dưỡng,Liên Gia Kỳ đã dần dần khôi phục một phần trí nhớ.Anh nhớ ra người nhà nhưng không nhớ những chuyện xảy ra gần đây. “Bố, con làm sao thế này? Sao trước mắt con lại toàn là màu đen? Sao con không nhìn thấy gì cả?”
Trái tim ông Liên Thắng Kiệt như bị bóp nghẹt, dù trong lòng rất đau nhưng ỉ vào viện. Vì tổn thương não bộ, máu tụ ép vào dây thần kinh thị lực nên tạm thời không nhìn thấy gì. Vài tháng nữa, máu tụ tan dần thì sẽ ổn thôi, con cứ yên tâm. Không sao đâu.”
Sau khi bàn bạc , vợ chồng Liên thị và Liên Gia Ký đã thống nhất cách giải thích như vậy. Dù thế nào, bây giờ vẫn là bước đầu trong thời gian bình phục của Liên Gia Kỳ, họ không muốn để anh biết sự thật, không muốn anh phải chịu cú sốc nặng như thế!
Vì còn trẻ nên cơ thể Liên Gia Kỳ có thể hồi phục khá nhanh. Nhưng trí nhớ rõ ràng không được như trước đây. Anh không nhớ nổi rất nhiều chuyện, anh không gọi tên nổi rất nhiều thứ. Chẳng hạn, khi anh khát muốn uống nước nhưng nói mãi mà không biết diễn đạt thế nào: “Mẹ, con muốn uống…uống…uống…”
Anh không biết diễn đạt ý của mình lắm, giống như đứa trẻ vừa học nói, thậm chí còn không bằng.Một đứa trẻ có thể học rất nhanh,nhưng một giây trước anh vừa học từ “ uống nước” thì một giây sau lại quên ngay. Bác sĩ nói đây là hiện tượng bình thường, bệnh nhân tỉnh lại sau khi hôn mê vì não bộ bị tổn thương gần như phải trải qua quá trình học lại từ đầu, thích ứng lại từ đầu.
Liên Thắng Kiệt buồn bã nói: “ Vậy hiện tượng này diễn ra bao lâu thì mới có thể bình phục hoàn toàn?”
“Khó nói lắm. Có người bình phục rất nhanh, cũng có người bình phục rất chậm. Ông đừng vội, vội cũng không ích gì. Cứ từ từ thôi.”
Điền Điền là người mất kiên nhẫn nhất vì Liên Gia Kỳ không hề nhớ gì đến cô. Điều này khiến cô vô cùng buồn tủi. Hằng ngày, cô đều đến bệnh viện thăm anh, cô ở cả ngày trong phòng bệnh, không rời nửa bước nhưng Liên Gia Kỳ cũng không nhìn thấy cô. Có lúc, cô cũng cho anh ăn và uống nhưng anh nghĩ rằng cô là y tá nên lịch sự cám ơn. Điều này nư nhát dao đâm vào tim cô, đau đớn vô cùng.
Hôm nay, thấy Điền Điền lại một mình trốn ngoài phòng bệnh khóc, Liên Gia Ký bước ra nói với cô:
“ Anh tôi đã không nhớ gì đến cô, thực ra cô cũng không cần phải đến nữa.”
“Không! Xin hãy cho tôi tiếp tục đươc gặp anh ấy. Tôi cầu xin anh.”
Liên Gia Kỳ thở dài: “Không phải tôi cố ý gây khó dễ cho cô mà vì muốn tốt cho cô nên mới nói như vậy thôi. Bây giờ, tình trạng anh tôi đã như vậy, cô còn lý do gì để ở lại đây chứ? Cô còn trẻ, còn rất nhiều cơ hội khác.”
Lần trước, Điền Điền một mình dũng cảm đánh Hoắc Khởi Minh, chuyện này khiến Liên Gia Ký đã thay đổi ấn tượng về cô. Bất luận thế nào. Bất luận thế nào, cô cũng đã thay cậu ta làm việc cậu ta vốn muốn làm. Một cô gái có thể làm được như vậy thật sự là rất hiếm có. Liên Gia ký không còn thù địch với Điền Điền nữa nên tự nhiên cũng không gây khó dễ. Cậu chỉ muốn tốt cho cô. Cô vẫn còn trẻ như vậy, còn chưa đến hai mươi tuổi, không có lý do gì bắt cô phải ở bên người anh mù lòa của cậu cả đời.
Nhưng Điền Điền không để tâm đến ý tốt của cậu ta mà vẫn kiên trì cố chấp: “Gia Kỳ nhất định sẽ nhớ ra tôi. Tôi tin là như vậy. Anh ấy nhất định sẽ nhớ ra. Đến lúc đó, anh ấy sẽ cần tôi nên tôi nhất định phải ở bên anh ấy, không thể rời xa.”
Thực ra, những lời như vậy, mẹ Điền Điền cũng đã nói với cô. Từ khi biết tình trạng vết thương của Liên Gia Kỳ, lòng bà Điền Quyên như có tảng đã lớn đè nặng. Đôi mắt Liên Gia Kỳ đã vĩnh viễn mất đi ánh sáng, nửa đời còn lại, cậu ta sẽ sống trong bóng tối. Vậy con gái bà sẽ thế nào? Người làm mẹ như bà không hy vọng con mình sẽ sống cả đời với một người mù. Không phải bà chê Liên Gia Kỳ mà chỉ không muốn con gái mình phải chịu ấm ức.
Nhưng Điền Điền không những không nghe lời nhắc nhở hàm ý của bà mà còn ngắt lời bà: “Mẹ, sao mẹ có thể nói như vậy? Gia Kỳ vừa xảy ra chuyện, con đã lập tức bỏ đi. Như vậy, chẳng phải là quá bội bạc sao? Nếu đổi lại, người xảy ra chuyện là con, Gia kỳ cũng sợ hãi né tránh, mẹ có cảm thấy dễ chịu không? Hơn nữa, anh ấy thành ra như vậy, chủ yếu nguyên nhân là vì con. Con sẽ không vì chuyện này mà rời xa Lien Gia Kỳ đâu. Tuyệt đối không!”
Bà Điền Quyên thở dài: “Điền Điền, mẹ không phải là kẻ tiểu nhân hám lợi. mẹ chỉ sợ con vì chuyện này mà phải chịu khổ cả đời.”
Khổ! Đúng là lúc này, trong lòng Điền Điền rất khổ, vô cùng khổ sở! Trước khi xảy ra vụ tai nạn, ngày tháng trước mắt cô vô cùng ngọt ngào; sau vụ tai nạn, tất cả chỉ còn là cay đắng. Đúng lúc cô nghĩ rằng mình là người hạnh phúc nhất thì số phận lại đẩy cô vào hoàn cảnh đen tối. Nhưng dù cô khổ sở thế nào cũng không khổ bằng Liên Gia Kỳ. Cuộc đời anh đã thay đổi hoàn toànsau vụ tai nạn này. Từ một người bình thường, khỏe mạnh đã biến thành một người mù. Anh sẽ đối diện với sự thực thế nào đây? Bất luận ra sao, cô cũng không thể để anh mọt mình đối mặt với hiện thực tàn khốc như vậy được.
Ngày thứ hai mươi tám sau vụ tai nạn, Liên Gia Kỳ đã nhớ ra Điền Điền. Hôm đó, khi ti vi trong phòng bệnh đang phát tin tức liên quan đến Tây Hồ, người dẫn chương trình giới thiệu vào mùa hè, phong cảnh nổi tiếng ở Tây Hồ là hồ sen ở Tây Viện đặc biệt thu hút khách du lịch. Tầng tầng lá sen xanh biếc phủ kín mặt hồ, đã có những bông sen nở rộ kết thành khóm, khônt ít du khách muốn hái.
“Giang Nam khả thái liên, liên diệp hà điền điền, phong cảnh Khúc Viện giống như một bức tranh. Lúc này hính là thời điểm tái hiện lại quanh cảnh được miêu tả trong Hán Lạc Phủ thi tập. Có điều, xin mọi người đừng nên ngắt sen, hãy làm một du khách văn minh.”
Giang Nam khả thái liên, liên diệp hà điền điền. Hai câu thơ này lọt vào tai Liên Gia Kỳ, anh suy nghĩ hồi lau rồi lẩm bẩm: “Diệp…Điền Điền.”
Khi đó, Điền Điền đang ngồi lặng lẽ ở một góc phòng bỗng nghe Liên Gia Kỳ gọi tên mình thì vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Cô thực sự kinh ngạc, vội ngào đến ôm lấy đầu gối anh mà xúc động khóc: “Gia Kỳ, Gia Kỳ, anh nhớ ra em rồi. Cuối cùng anh đã nhớ ra em rồi.”
Lúc này, trong đầu Liên Gia Kỳ có vô số mảnh vụn kí ức bay qua bay lại, rất nhiểu ảnh tượng, rất mơ hồ, chúng đan xen nhau hiện lên. Anh cố gắng nắm lấy từng thứ một, dần dần kết hợp thành một phần kí ức. “Điền Điền… em… đã tặng anh một chiếc khăn tay.”
Điền Điền mỉm cười, trào dâng nước mắt: “Đúng rồi. Em đã tặng anh một chiếc khăn tay. Anh nhớ lại rồi. Vậy anh có còn nhớ em nói chiếc khăn tay đó để tặng cho bạn trai em không?”
Nhờ Điền Điền gợi mở, Liên Gia kỳ đã nhớ lại: “Tối hôm đó, chúng ta cùng ngắm trăng bên hồ.”
Nụ cười hòa trong nước mắt, Điền Điền gật đầu thật mạnh: “Đúng rồi. Tối hôm đó, anh đặc biệt từ Hồng Kông bay về để gặp em. Ở dưới lầu, anh đã nắm tay em. sau đó, chúng ta cùng đi ngắm trăng bên hồ. Anh còn nhớ những điều này. Thật là tốt quá!”
Sau khi nhớ ra Điền Điền, nhờ cô trợ giúp, trong một thời gian ngắn, kí ức của Liên Gia Kỳ đã khôi phục lại được rất nhiều. Bác sĩ không khỏi cảm động trước chuyện này: “Sức mạnh của tình yêu quả là khó lường.”
Liên Gia Kỳ hồi phục nhanh hơn dự kiến. Điều này khiến những người quan tâm, lo lắng cho anh vừa vui vừa mừng lại vừa thấp thỏm. Vì ngày một khỏe mạnh thì anh lại ngày càng để ý đến thị lực của mình. Anh đã hỏi không chỉ một lần: “Bao giờ thì cục máu tụ trong đầu tôi mới tan? Khi nào thì mắt tôi mới có thể nhìn thấy mọi thứ?”
Bác sĩ thuận theo yêu cầu của gia đình nên đã cùng họ nói dối, lời nói dối thiện chí, khuyên anh nhẫn nại chờ đợi. Điền Điện vội an ủi: “Cục máu tụ trong não không tan nhanh như thế đâu. Anh đừng vội, cứ nghỉ ngơi trước đã. Nghỉ ngơi tốt thì mới có thể nhanh chóng bình phục được.”
Trung tuần tháng Tám, bác sĩ thông báo Liên Gia Kỳ có thể ra viện. Trước đó, vợ chồng Liên thị đã cải tạo lại nhà khá nhiều để thuận tiện cho một người mù sinh sống. Phòng của Liên Gia Kỳ càng được bài trí mới và cầu kỳ hơn, những góc nhọn của dồ dùng gia đình và nhũng đồ dễ vỡ đều bị dọn đi để tránh cho anh va phải. Sàn gỗ trong phòng cũng được trải một lớp thảm dày để ngộ nhỡ anh có ngã cũng không bị đau.
Nằm viện bao nhiêu lâu, Liên Gia kỳ về đến nhà nhưng chẳng hề có cảm giác về nhà. Tuy không nhìn thấy phòng thay đổi nhưng anh có thể cảm nhận được, đặc biệt là phòng của anh. Chân vừa giẫm lên tấm thảm mềm mại, anh đã thấy khác trước, mọi thứu thay đổi quá lớn.
Sau khi vào phòng, Liên Gia kỳ cứ im lặng không nói gì. Anh ngồi trên chiếc ghế mây trước cửa sổ như người mất hồn. Điền Điền bước đến, dịu dàng hỏi anh: “Có phải anh thấy buồn chán không? Em lấy báo ra độc cho anh nghe nhé?”
Liên Gia kỳ ngoảnh đầu về phía phát ra tiếng nói, trước mắt là một màn đen vô tận. Từ lúc tỉnh lại đến giờ, màn đen đó vĩnh viễn không hề thay đổi. Anh chẳng nhìn thấy gì cả, chỉ có giọng nói trong trẻo của Điền Điền như con gió nhẹ thoảng bên tai anh nhưng anh không nhìn thấy mặt cô, khuôn mặt xinh đẹp như hoa phù dung đó. Cả buổi chiều, Điền Điền đều ở trong phòng với Liên Gia Kỳ, đọc báo , đọc tiểu thuyết cho anh nghe. Anh nghe mà như không, dôi mắt không có tiêu cự vẫn cứ mơ hồ và mơ hồ…
Buổi tối, sau khi Điền Điền về nhà, Liên Gia Kỳ mò mẫn đứng lên đi ra ngoài, Liên Gia Ký ở lại trong phòng chăm sóc anh vội bước đến ân cần hỏi: “Anh, anh muốn đi đâu?”
“Có phải bố đang ở trong phòng đọc sách không? Anh… anh có chuyện cần tìm bố.”
“Anh, vậy anh ngồi đây đợi là được rồi. Em sẽ đi gọi bố đến.”
“Không, anh muốn tự đi. Em cũng không cần dìu anh, để anh tự đi.”
Liên Gia Kỳ cố ý đẩy Liên Gia Ký ra, tự mình mò mẫm bước về phía trước. Ngoài màu đen ra vẫn chỉ là màu đen, mỗi bước anh đi đều chậm chạp và chần chừ, hai tay giơ ra khua khoắng trong không khí, rờ rẫm xem phía trước có thứ gì chắn trên đường đi của mình không. Thấy anh trai mù lòa đi như vậy, lòng Liên Gia ký hoang mang, đau đớn không thể nói thành lời, tròng mắt cay xè như có thứ gì đó cứ ứa ra.
Đây là lần đầu tiên, Liên Gia Kỳ mò mẫn đi mà không có ai dìu. Từ phòng anh đến phòng đọc sách có một hành lang và một khúc cua cầu thang. Trước khi bị tai nạn, anh không cần đến hai phút là có thể đi hết đoạn đường ngắn này. Nhưng bây giờ, anh đi mất gần mười lăm phút, có một lần suýt ngã.
Liên Gia Ký đi theo sau anh vội lao đến muốn đỡ nhưng bị anh giận dữ quát ngăn lại: “Tránh ra. Anh nói rồi. Không cần ai dìu cả.”
Cuối cùng, cửa phòng đọc sách đã ở trước mặt. Khi Liên Gia kỳ đẩy cửa, vợ chồng Liên thị đang mặt mày ủ dột vì chuyện của cậu con trai cả. Bà Liên không kìm nén được lại rơi nước mắt, ông Liên Thắng Kiệt hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, vừa hút vừa thở dài. Sau khi cánh cửa phòng bị đẩy ra, thấy Liên Gia kỳ một mình đứng ở ngoài, hai vợ chồng đều giật mình kinh ngạc. “Gia Kỳ, sao con lại một mình chạy xuống đây? Sao không có ai đi cùng con vậy? Con có bị va vào đâu không?”
Bà Liên vội chạy lại kéo cậu con trai vào phòng nhìn một lượt, giọng nghẹn ngào như đang khóc. Mùi thuốc lá nồng nặc trong phòng khiến Liên Gia Kỳ dễ dàng biết được bố anh cahwcs cahwns đã hút rất nhiều. Anh còn nhớ bố vốn đã cai thuốc theo lời khuyên của mẹ, tại sao lại hút lại? Còn hút nhiều như vậy, mẹ ở ocungf phòng mà không hề khuyên bố.
Từ sau giây phút trở về nhà, Liên Gia Kỳ đã có cảm giác sự thay đổi của ngôi nhà và vết thương của mình chắc chắn có liên quan mật thiết với nhau. Trong bệnh viện, mọi người đều nói mắt anh sẽ không sao, chỉ tạm thời không nhìn thấy thôi, qua vài tháng, máu tụ tan thì có thể lại nhìn thấy ánh sáng. Nhưng về đến nhà, căn nhà bị cải tạo gần như triệt để khiến anh nghi ngờ. Không phải mắt anh chỉ tạm thời không nhìn thấy thôi sao? Vậy tại sao còn phải phí tiền tốn sức cải tạo lại như vậy? Mọi chi tiết thay đổi trong phòng ngủ, đâu đâu cũng đều như để chăm sóc một người mù không nhìn thấy gì.
Điều này nghĩa là gì? Lẽ nào, mắt anh không thể thấy lại ánh sáng nữa sao?
Ý nghĩ này khiến lòng Liên Gia kỳ trầm xuống. Anh sẽ mãi mãi là một người mù ư? Anh bị hoài nghi của mình làm cho phát sợ, lòng bàn tay toát cả mồ hôi lạnh. Đến phòng đọc sách, Liên Gia Kỳ muốn đem mối nghi hoặc của mình hỏi bố hòng tìm lấy câu trả lời chính xác. Tình hình trong này thêm một bước chứng thực sự ngờ vực của anh. Rõ ràng mẹ đã khóc, rõ ràng bố đang lo lắng. Nếu vất thương thật sự đúng như lời bác sĩ nói thì họ tuyệt đối sẽ không thở dài âu sầu đến như vậy.
Cơ thể hơi run rẩy, giọng cũng hơi run run, Liên Gia Kỳ nhìn vào màn đen dày đặc trước mặt, cất tiếng nói: “Bố mẹ, có phải mắt của con sẽ không nhìn thấy gì nữa không? Xin bố mẹ nói thật cho con biết. Đừng nói dối con nữa.”
Bà Liên nghe mà lại không kìm được bật khóc. Liên Gia Kỳ bước đến đỡ vai mẹ, cũng không kìm được nước mắt. Mắt ông Liên Thắng Kiệt cũng đỏ. Nếu còn có thể giấu, ông thật sự không muốn nói cho con trai cả biết sự thật tàn khốc này. , giấu được chừng nào hay chừng đó, cố gắng kéo dài hy vọng của anh cũng có thể bớt cho anh vài ngày đau khổ. Nhưng thấy con trai cố chấp và kiên quyết một mình chạy xuống phòng đọc sách hỏi, ông biết mình không thể giấu được nữa. Cậu con trai này quả thực quá nhạy cảm, cũng quá thông minh, muốn giấu anh lâu dài là chuyện không thể.”
“Đúng vậy. Gia Kỳ, chúng ta đã nói dối con. Mắt của con… bác sĩ nói đã vĩnh viễn mất đi ánh sáng.”
Mặc dù đúng như mình nghi ngờ nhưng giây phút ghe được sự thật, Liên Gia kỳ vẫn khó mà chấp nhận nổi. Thế giới phút chốc xoay chuyển thành một hố đen cực lớn nuốt chửng anh vào đó…
Sáng hôm sau, khi Điền Điền chạy đến nhà họ Liên, cô phát hiện ra không khí nặng nề khác thường, mọi người trong nhà đều ủ ê. Khi hỏi ra, cô mới biết Liên Gia Kỳ đã biết chân tướng sự việc.
“Từ tối qua đến giờ, nó không ăn uống gì, cũng không nói gì, ngồi im bất động như một pho tượng. Điền Điền, cháu đi xem nó thế nào, xem có thể làm nó nói chuyện được không. Cứ u sầu thế này thì sẽ sinh bệnh mất.” Bà Liên nói rồi nước mắt lại trào ra.
Khi Điền Điền bước vào phòng Liên Gia Kỳ, anh đang ngồi trên chiếc ghế mây trước cửa sổ giống như hôm qua. Ánh mặt trời tháng Tám thật rực rỡ, giống như những sợ vàng nghiêng nghiêng giăng đầy cửa sổ. Nhưng nét mặt của anh thì lại như đang chìm trong cơn gió thu buồn, đang phải hứng chịu mùa đông sương giá.
Không kìm được nước mắt, Điền Điền bước đến, ngồi thụp xuống trước mặt anh, nhẹ nhàng gọi. “Gia Kỳ.”
Đầu anh hơi nghiêng nghiêng về hướng cô, hai ánh mắt gặp nhau nhưng cô chỉ chạm phải một đôi mắt với màu đen mịt mù và nỗi đau vô tận, mọi ánh sáng, mọi hi vọng và mơ ước đều rơi xuống vực sâu của màn đen ấy, Hàng ngàn hàng vạn năm cũng không thể đợi được một ánh sáng hy vọng…
Đôi mắt ấy khiến lòng Điền Điền đau nhói, đầu óc trống rỗng. Những lời cô vốn muốn khuyên nhủ anh, an ủi anh dường như cũng bị hút vào vực thẳm tối tăm đó, một chữ cũng không thốt ra được, chỉ có hai dòng nước mắt từ từ lăn xuống.
Một giọt lại một giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên đầu gối Liên Gia Kỳ, dần dần tạo thành hai vết ướt. Giơ một tay lên, Liên Gia kỳ thử mò mẫm thì sờ thấy mái tóc mượt mà của Điền Điền. Năm ngón tay xuyên qua mái tóc, anh nhớ lại buổi tối đợi cô ở dưới lầu. Khi cô hai má đỏ ửng chạy xuống, mái tóc dài vừa đen vừa bóng xõa xuống đôi vai, lòng anh đau đớn. Khung cảnh vừa giản đơn vừa tuyệt vời như thế, anh không còn được thấy nữa rồi.
Điền Điền nước mắt lưng tròng ôm lấy đầu gối Liên Gia Kỳ, để mặc anh rờ rẫm mái tóc của mình. Tay anh lạnh giá nhưng hơi thở lại nóng hổi, thổi nhẹ lên mái tóc cô, trán cô, dần dần đem theo cảm giác ướt át lạ lẫm. Là nước mắt! Vừa ngẩng đầu lên, cô đã thấy trong đôi mắt không còn nhìn thấy gì của anh, từng giọt từng giọt nước lăn xuống.
Nước mắt của một người đàn ông, nước mắt bi thương và tuyệt vọng khiến Điền Điền không thể chịu đựng nổi: “Gia kỳ, không sao đâu Gia Kỳ. Dù xảy ra chuyện gì, em vẫn luôn ở bên anh. Con đường sau này, em sẽ cùng anh đi tiếp. Em sẽ là đôi mắt của anh, là gậy dò đường cho anh.”
Nghe lời cô nói, lòng Liên Gia Kỳ như bị thứ gì đó đâm phải, đau nhói. Đó là nỗi trống rỗng, nỗi đau chỉ mình anh hiểu được nhưng lại không gì có thể lấp đầy…
Mấy ngày nữa là kỳ nghỉ hè kết thúc, thoáng một cái là lại sắp bắt đầu năm học mới. Năm ngoái, thời điểm này, Điền Điền đã bắt đầu dành thời gian chuẩn bị cho năm học mới, nhưng bây giờ, cô chẳng có tâm trạng nào. Lúc này, anh đang trong giai đoạn tồi tệ nhất của cuộc đời, cô nhất định phải ở bên anh, cùng anh trải qua.
Trước khi bắt đầu năm học mới hai ngày, Du Tinh mới từ Tây An về, gọi điện cho Điền Điền rủ đi mua ít đồ mới. Cô xin lỗi và từ chối: “Xin lỗi cậu. Tớ không có thời gian.”
“Vậy ngày mai nhé! Ngày mai đi được không?”
“Mai cũng không có thời gian.”
“Cậu làm sao thế? Chuyện gì mà lại bận như vậy?”
Du Tinh không hề biết những chuyện xảy ra trong kỳ nghỉ hè. Cô ở Tây An chơi vui không muốn về, không hề liên lạc gì với Điền Điền, còn Điền Điền càng không nghĩ đến việc gọi điện cho cô ấy. bây giờ, có muốn giải thích cũng không có thời gian, cô vội đến nhà họ Liên.
“Du Tinh, vậy thế đã nhé! Tớ đang có việc. Tớ sẽ nói chuyện với cậu sau.”
Sau khi đi qua con đường quen thuộc đến nhà họ Liên, vừa bước vào cửa, Điền Điền đã cảm thấy có chút kỳ lạ. Đồ dùng trong nhà hầu như đều được phủ vải, giống như người ta không định ở đâu nữa. Ông bà Liên và Liên Gia Kỳ đều không thấy đâu, người đợi cô trong phòng khách là vợ chồng Tằng Thiếu Hàng và Lục Hiểu Du. Họ nhìn vào mắt cô với vẻ tiếc nuối và thông cảm.
Chuyện đã có phần rõ ràng, nhưng Điền Điền vẫn không muốn tin vào mọi thứ trước mắt mình. Mặt cô trắng bệch, không nói lời nào, cô lao lên lầu, phòng Lien Gia Kỳ cũng trống không. Đồ dùng trong phòng cũng phủ vải giống như dưới nhà. Cô thật sự bí sốc, rồi nổi buồn dấy lên. Sau đó, dường như có một cái van mở ra, một trái tim nặng nề ngã xuống. Quay người lại, Điền Điền run rẩu nhìn Lục Hiểu Du từ dưới nhà đi lên, òa khóc hỏi: “Chị Hiểu Du, chuyện này là thế nào? Anh Gia Kỳ đâu rồi?”
“Gia Kỳ đi rồi. Cậu ấy cùng Gia Ký đi Anh rồi. Bác trai và bác gái quyết định đưa họ sang đó. Đến anh, thu xếp ổn thỏa mọi thứ xong, họ sẽ quay về. Bây giờ, người nhà họ Liên không còn ai ở thành phố G nữa. Sau này em cũng không cần đến đây nữa.”
“Vậy… liên lạc với Gia kỳ thế nào? Chị có thể nói cho em biết được không?”
“Haizz!” Lục Hiểu Du thở dài, “Điền Điền, em còn không hiểu sao? Gia Kỳ không muốn để em tiếp tục ở bên cậu ấy nên mới quyết định ra đi. Trước khi đi, cậu ấy nhờ chị đưa lại cho em thứ này.”
Lục Hiểu Du đưa chiếc hộp nhỏ đựng một chiếc khăn tay ra, màu xanh chủ đạo kinh điển phối hợp với đường sọc đen trắng, đơn giản mà mạnh mẽ. Đôi mắt như con đập lâu năm không được tu sửa, dễ dàng bị nước mắt nhấn chìm. Điền Điền cầm chiếc khăn tay mà khóc. Liên Gia Kỳ trả lại khăn cho cô, ý của anh quá dễ dàng nhận ra. Anh không còn là bạn trai cô nữa. Anh hi vọng cô tìm được chủ nhân mới thích hợp cho chiếc khăn này.
Lục Hiểu Du nói rõ ý đó: “ Gia Kỳ bảo em hãy quên cậu ấy đi. Cậu ấy nói em còn trẻ như vậy, sau này nhất định có thể tìm được người thích hợp với mình. Cậu ấy chúc em hạnh phúc.”
Điền Điền khóc, lắc đầu, nước mắt ướt nhòe cả khuôn mặt: “ Không! Anh ấy nói quên là quên sao. Anh ấy dựa vào cái gì mà chúc em hạnh phúc? Anh ấy đã nhận lời đem đến cho em hạnh phúc rồi, bây giờ lại một mình không nói tiếng nào bỏ đi. Anh ấy làm vậy là ý gì?”
“ Điền Điền, Gia Kỳ cũng chỉ muốn tốt cho em nên mới làm như vậy”
“ Em không muốn anh ấy nghĩ hộ em, em chỉ muốn ở bên anh ấy. Chị Hiểu Du, xin chị hãy nói cho em biết cách liên lạc với anh ấy. Em cầu xin chị”
Lục Hiểu Du dù muốn nhưng không thể giúp, đành lắc đầu: “ Điền Điền, Gia Kỳ, đi rất kiên quyết. Thậm chí, cậu ấy còn không chịu cho anh chị liên lạc vì sợ chị nhất thời mềm lòng mà nói cho em biết.”
“ Tại sao? Tại sao anh ấy lại quyết rời xa em như vậy?”
Khi Liên Gia Kỳ đơn phương quyết định chia tay với Điền Điền, người nhà và bạn bè khuyên can nhưng không thể làm thay đổi quyết định của anh. Từ góc độ ích kỉ mà nói, vợ chồng Liên Thị không muốn con trai mình bỏ Điền Điền. Vì sau khi gặp phải biến cố này, Liên Gia Kỳ bị kích động sâu sắc, cực kì cần sức mạnh của tình yêu nâng đỡ. Còn Điền Điền cũng nguyện ở bên anh , cùng anh vượt qua, chăm sóc cho anh. Có một cô gái lương thiện và biết quan tâm như vậy, ở bên anh, họ có thể yên tâm hơn rất nhiều.
Là bạn cũ, Tằng Thiếu Hàn và Lục Hiểu Du cũng tha thiết khuyên nhủ: “ Gia Kỳ, thực ra cậu cũng hiểu rõ tình cảm Điền Điền dành cho cậu. Nếu cô ấy can tâm tình nguyện ở bên cậu cả đời thì việc gì cậu phải khổ sở rời bỏ cô ấy?”
“ Điền Điền mới mười chín tuổi. Cô ấy còn quá trẻ, còn ngây thơ không hiểu chuyện, nhất thời muốn theo lời hẹn ước. Có thể chưa đến vài ba năm nữa, cô ấy sẽ hối hận, nhưng đến lúc đó, lại chỉ có thể chôn hận trong lòng. Thà rằng bây giờ kết thúc sớm, còn có thể giữ lại một hồi ức đẹp.”
Rõ ràng Liên Gia Kỳ đã suy nghĩ rất sâu sắc, giọng anh run run nhưng đau khổ cực kì bình tĩnh. Lời nói của anh nhất thời khiến mọi người xung quanh không thể nào phản bác được, im lặng rất lâu. Lục Hiểu Du mới nhẹ nhàng nói: “ Nhưng cậu đi rồi, Điền Điền nhất định sẽ đau khổ.”
“ Đau dài không bằng đau ngắn, cho cô ấy một chút thời gian vậy. Cô ấy sẽ dần dần thấy khá hơn. May mà tôi và cô ấy vừa mới bắt đầu chưa lâu. Nhân lúc tình cảm còn chưa sâu đậm, để cô ấy sớm ra đi, chắc cô ấy sẽ sớm quên được tôi thôi.”
Lục Hiểu Du không kìm được nói: “ Gia Kỳ, tình cảm sâu đậm hay không có lúc không phụ thuộc vào thời gian ngắn hay dài. Tôi dám nói, dù là cậu hay Điền Điền, hai người không thể nào quên được đối phương nhanh chóng như thế!”
Liên Gia Kỳ im lặng, không nói gì nữa, ẩn sâu trong đôi mắt anh là sương mù dày đặc.
Sau khi nghe Lục Hiểu Du giải thích, Điền Điền đã hiểu, hiểu tất cả. Lau nước mắt, cô nói chậm rãi và kiên định: “ Em hiểu rồi. Gia Kỳ quyết định ra đi vì hai lý do. Thứ nhất là vì anh ấy không muốn liên lụy đến em, thứ hai là vì anh ấy cảm thấy em còn quá trẻ, chưa hiểu hết lời hứa hẹn của mình, sợ sau này em sẽ hối hận, sẽ ôm hận. Nếu đã như vậy, em sẽ dùng thời gian để chứng minh, lời em nói tuyệt đối không phải quyết định nhất thời.”
Liên Gia Kỳ đi rồi, cuộc sống của Điền Điền lại quay về với quỹ đạo vốn có. Dường như mọi thứ trở lại bình thường. Hằng ngày, ngoài đến trường và về nhà ra, cô chỉ đến một nơi duy nhất, đó là vườn hoa cầu vồng.
Vợ chồng Tằng Thiếu Hàng và Lục Hiểu Du vẫn đối xử tốt với cô, nhưng trước mặt cô, họ không hề nhắc đến tên Liên Gia Kỳ. Cô cũng không hỏi vì cô biết có hỏi cũng uổng công vô ích. Chỉ là cô càng ngày càng thích ang sen đó.Mỗi lần đến đây, cô đều ở bên ang sen rất lâu.
Mùa sen đã gần hết, gió thu mưa thu vừa đến thì lá khô hoa héo,mùa sen chấm dứt. Điền Điền không nỡ cũng không thể giữ lại, cuối cùng, nhân gian cũng không thể giữ lại rồi. Tằng Thiếu Hằng hiểu rõ tâm sự của cô, bèn dạy cô cách làm thế nào để lấy giống từ củ sen, Sau khi lấy củ sen thì giữ trong bình nước sạch để năm sau trồng tiếp. Không đến quá một tháng là có thể nảy mầm.
Khi đào ao, Điền Điền vốn không cần tự mình động tay nhưng cô kiên quyết đòi cùng làm. Lục Hiểu Du hiểu rõ tâm sự của cô nên ra hiệu cho chồng không cần khuyên ngăn cô nữa. Sau khi trồng sen ở chiếc ao đó, bờ ao trở thành nơi Điền Điền ở lâu nhất trong vườn hoa. Cô thường một mình lặng lẽ ngồi ngây người bên bờ ao. Sen mới trồng chưa lâu, mặt nước mới chỉ có một hai chồi non nhú lên. Nhìn chồi non màu đỏ, cô nghĩ đến khung cảnh lúc vào mùa, mặt ao sẽ phủ kín tầng tầng lớp lớp lá sen.
Không kìm được lòng, cô khẽ nói một mình. “Liên diệp điền điền. Liên diệp điền điền.”
Năm năm sau, thành phố G.
Ánh mặt trời tháng Bảy như dát vàng, vườn hoa cầu vồng nhộn nhịp lạ thường. Hôm nay, Hạ Lỗi, diễn viên chính của bộ phim tình cảm lãng mạn mới sẽ quay một cảnh ở đây. Đập vào mắt đoàn làm phim là cảnh tượng một biển hoa nhiều màu sắc, cực kỳ thích hợp để quay cảnh nam nữ diễn viên chính gặp lại nhau, thực sự đáng để họ dồn hết cảm xúc diễn. Kết quả quay không gì tốt hơn.
Quay phim xong, Điền Điền lấy thân phận là trợ lý của Tằng Thiếu Hàng dẫn Hạ Lỗi và nữ diễn viên chính đi thăm quan vườn hoa. Đi mãi, xem mãi, khi họ đến trước ao sen, Hạ Lỗi liền thốt lên: “Ở đây có một ao sen. Thật là đẹp!”
Đây là ao sen mà trước đây Điền Điền đã tham gia đào. Bây giờ, nó không còn là mộtc hiếc ao nhỏ như trước nữa mà giống như vườn hoa cầu vồng, đã mở rộng gấp nhiều lần. Đang mùa sen nở, sen đỏ lá xanh phủ kín mặt nước. Mỗi khi có làn gió thổi qua đều tỏa hương thơm ngát.
Nữ diễn viên chính thích lắm, bèn đề nghị: “Có thể hái một bông được không?”
Điền Điền không hề suy nghĩ liền lắc đầu: “Thật xin lỗi, hoa và lá trong ao sen này đều không thể hái.”
“Tại sao?”
Điền Điền không giải thích, chỉ tỏ ý xin lỗi một lần nữa. “Thật ngại quá!”
Nữ diễn viên chính là một đại minh tinh đang nổi, đi đến đâu cũng được người người chào đón, lúc này bị người khác từ chối thì không tránh khỏi không vui, bĩu môi. Trong tình huống có phần khó xử đó, may mà có Du Tinh đến cứu cánh. Cô kéo nữ diễn viên chính ra một bên, hết lời khen ngợi:
“Chị Lộ Man, em là một fan hâm mộ trung thành của chị. Hôm nay, có thể thấy chị ở ngoài đời, em thật sự rất vui mừng. Chị còn đẹp hơn trên ti vi rất nhiều…”
Du Tinh cũng làm việc ở vườn hoa cầu vồng. Ban đầu, cô đến đây cũng là để làm thêm, muốn kiếm chút tiền lương và kinh nghiệm, nhưng dần dần đã nảy sinh tình cảm. Cô nói vườn hoa cầu vồng này không chỉ đẹp mà vợ chồng anh chị chủ còn rất tử tế, thêm nữ có Điền Điền, thế nên cô cũng gia nhập làm nhân viên quản lý ở đây.
Hôm đó, sau khi công việc quay phim kết thúc, đoàn làm phim rời đi, Hạ Lỗi hỏi Điền Điền có muốn cùng về thành phố không, anh có thể tiện đường đưa cô về. Điền Điền mỉm cười lắc đầu: “Không cần đâu. Em sợ bị đám săn tin chộp được lại truyền tin em là bạn gái của anh mất.”
Mấy năm nay, Hạ Lỗi cực kỳ thành công trong sự nghiệp điện ảnh. Bây giờ, fan của anh đã không chỉ là một hai người. Anh đã trở thành “thần tượng thời đại mới” tỏa sáng khắp nơi. Sau khi anh chia tay với cô bạn gái mối tình đầu, những chuyện tình cảm ly kỳ đã khiến không ít tờ báo đào bới tin tức.
Hạ Lỗi cười, thở dài: “Sau khi thành ngôi sao, nổi tiếng nhưng chẳng còn chút riêng tư cá nhân gì cả. Bạn gái cũng không chịu nổi áp lực nên mới chia tay với anh. Có lúc, anh thực sự khong biết mình được bao nhiêu và mất bao nhiêu nữa.”
Dưới vòng hào quang tỏa sáng, Hạ Lỗi cũng có những phiền não và đau khổ. Nhưng ai ai cũng chỉ thấy ánh hào quang trước mặt anh mà không để ý đến sự cô đơn ẩn sau đó.
Sau khi Hạ Lỗi rời đi, Du Tinh trêu: “Điền Điền, anh Hạ Lỗi muốn đưa cậu về nhà, sao không nhận lời? Trước dây cậu rất thích anh ấy mà.”
“Cậu cũng biết nói từ trước đây. Đều là chuyện đã qua lâu như thế, đừng nhắc lại nữa.”
Ngừng một lúc, Du Tinh nói ra những lời vốn luôn giữ kín trong lòng: “Liên Gia Kỳ cũng là chuyện trước đây rất lâu rồi, sao cậu vẫn không quên được?”
Điền Điền im lặng một hồi: “Bởi vì có người có thể quên, có người thì mãi mãi không thể.”
“Nhưng cậu đã đợi anh ấy năm năm rồi mà chẳng có chút tin tức gì cả. Cậu muốn đợi đến bao giờ đây?”
Nhìn lá xanh hoa đỏ phủ kín mặt ao, ánh mắt Điền Điền kiên định: “Đợi đến giây phút anh ấy xuất hiện, tớ sẽ không cần đợi nữa.”
Ngày Chủ nhật, Điền Điền thức dậy từ sớm. Khoảng tám giờ sáng, cô đã đến làm công việc tình nguyện ở một trường khiếm thị của thành phố G. Từ năm thứ tư đại học, khi biết đến ngôi trường này, cô đã kiên trì làm việc ở đây ba năm. Không không chỉ dành thời gian rỗi rãi trong ngày nghỉ đến dạy bọn trẻ gấp giấy, hát, chơi trò chơi, đồng thời còn học chữ nổi ở đây.
Vừa bước vào cổng trường, di động của cô liền đổ chuông. Là Lục Hiểu Du gọi đến, cô liền bắt máy: “Chị Hiểu Du, có chuyện gì vậy?”
“Điền Điền, báo cho em một tin vui. Hoắc Khởi Minh bị bắt rồi.”
Dừng bước, Điền Điền bất ngờ bị kích động: “Thật ư? Sao lại bị bắt ạ?”
Lục Hiểu Du nói, cảnh sát phát hiện Hoắc Khởi Minh và tên tội phạm Hoàng Long có biệt hiệu “Rồng qua sông” bí mật gặp nhau ở một mỏ khai thác bỏ hoang. Cả hai đã xảy ra tranh chấp. Anh ta dùng gạch suýt nữa đập chết Hoàng Long. Sau khi đưa đi cấp cứu tỉnh lại, Hoàng Long đã vạch tội Hoắc Khởi Minh năm năm trước từng thuê hắn tìm người đâm xe vào Liên Gia Kỳ. Sự việc năm đó, hắn đã ghi lại cuộc nói chuyện điện thoại với Hoắc Khởi Minh và giữ lại. tháng trước, vụ án bắt cóc của Hoàng Long bị cảnh sát phá, hắn may mắn thoát được và nghĩ cách chạy trốn. Trên đường chạy trốn cần rất nhiều tiền, hắn cũng không cam lòng bỏ đi tay không nên đã dùng bản ghi âm điện thoại năm xưa để tống tiền Hoắc Khởi Minh. Cái giá mà hắn đưa ra quá lớn, thời gian gấp gáp nên Hoắc Khởi Minh không thể lo kịp. Vừa tức vừa hận, anh ta đã đem một hoản tiền đến mỏ khai thác giao cho Hoàng Long nhưng hắn vẫn chưa hài lòng, còn tiếp tục uy hiếp anh ta.
“Cậu về tiếp tục lấy tiền cho tôi. Nếu trước mười giờ tối nay mà không kiếm đủ số tiền tôi cần thì cậu đợi tôi gửi băng ghi âm cho cảnh sát nhé!”
Bị Hoàng Long dồn ép, Hoắc Khởi Minh nhất thời làm liều. Nhân lúc hắn quay người định đi, anh ta đã nhặt một viên gạch và đập vào sau gáy hắn. Lúc này, cảnh sát truy bắt Hoàng Long đã đuổi tới. Cảnh sát tận mắt chứng kiến hành động hung ác của Hoắc Khởi Minh và bắt cả hai về chịu tội.
“Vì liên quan đến vụ án Liên Gia kỳ năm đó nên cảnh sát đã đặc biệt thông báo tin tức này cho nhà họ Liên biết. Bác trai bác gái đề vô cùng xúc động. Bác gái cứ luôn miệng nói ông trời có mắt. Lần này, Hoắc Khởi Minh mắc vô số tội, vừa thuê người lái xe đâm người vừa tự mình ra tay muốn giết người diệt khẩu. Dù không lĩnh án tù chung thân thì cũng phải ngồi tù hai ba chục năm.”
“Tốt quá rồi! Em đã nói rồi mà, nhất định hắn sẽ gặp báo ứng.”
Nước mắt Điền Điền lại trào dâng, là nước mắt vui mừng và giải tỏa. Lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt, trốn được nhất thời cũng không trốn được cả đời, cuối cùng, Hoắc Khởi Minh đã phải trả giá cho những việc mà anh ta đã gây ra. Cô nghĩ, Gia kỳ biết tin này, nhất định cũng sẽ rất vui.
Birmingham, nước Anh, một ngôi nhà sơn trắng đơn độc có một cửa ra vào duy nhất.
Chiều tối, hoàng hôn vẽ lên bầu trời vô số ánh cam tầng tầng lớp lớp, thảm cỏ xanh trải dài tắm đẫm trong ánh hoàng hôn. Phía trước ngôi nhà sơn trắng là một hàng hoa hồng đang nở, cánh đổ tươi roi rói.
Một cánh cửa sổ dài mở ra, Liên Gia kỳ đang ngồi một mình ở đó. Trên đầu gối anh đặt cuốn sách chữ nổi đang mở, mười đầu ngón tay anh chạm nhẹ lên trang sách, thông qua cảm giác để nhận biết nội dung con chữ.
Liên Gia Ký đã về. Khi đẩy cửa vào, cậu đã ngửi thấy mùi cà phê thơm nức. “Anh, thật sự là anh pha cà phê càng ngày càng thơm đấy. Uống cà phê ở bên ngoài thật sự là khó mà nuốt nổi.”
Thời gian năm năm đã trôi qua, Liên Gia Kỳ từ chỗ im lặng lầm lì đã phấn chấn trở lại. Anh dần dần quen với cuộc sống mất đi ánh sáng. Với nghị lực của mình, anh đã cố gắng học tự làm mọi thứ trong cuộc sống ở tình trạng không nhìn thấy gì. Anh không còn cần người khác lúc nào cũng ở bên chăm sóc nữa.
Ban đầu, khi thấy anh trai tự mình pha cà phê, Liên Gia Kỳ đã kinh hãi thót tim, chỉ sợ anh không cẩn thận sẽ bị bỏng. Nhưng sau khi Liên Gia Kỳ bị mù, thính giác và đôi tay anh trở nên nhạy bén lạ thường. Ở môi trường quen thuộc, anh biết rõ vị trí đặt mọi vật dụng như trong lòng bàn tay mình. Bê bình cà phê xuống, anh làm một cách thuần thục như người bình thường.
Sang Anh năm thứ hai, nhờ sự giúp đỡ của chó dẫn đường, Liên Gia kỳ không còn cả ngày ngồi buồn bã trong nhà nữa. Ban đầu, anh chỉ dắt chó ra ngoài đi dạo. Từ một ngày một lần đến một ngày hai lần. Sau đó, từ đi dạo đơn thuần đến đi mua đồ; đến trường khiến thị học chữ nổi; thậm chí là đi làm. Bây giờ anh là thầy giáo dạy Trung văn ở một trường trung học trong vùng. Mỗi tuần, anh lên lớp hai tiết dạy bọn trẻ da trắng mắt xanh nói tiếng Trung.
Chứng kiến sự thay đổi của Liên Gia Kỳ, Liên Gia Ký cảm thấy tự hào về anh trai mình. Sau cú sốc lớn đến như vậy, anh không hề mất đi ý chí mà vẫn cố gắng thay đổi số phận, giương cánh buồn đưa con thuyền cuộc đời mình tiếp tục tiến về phía trước.
Hôm nay, Liên Gia ký mang về cho anh trai một lá thư. “Anh, anh có thư này.”
Liên Gia kỳ nghe tiếng em trai xé phong bì thư rồi nhanh chóng nhận được mấy tờ giấy. Anh đang muốn nói mình sẽ đọc thế nào thì ngón tay anh vô tình chạm lên mặt giấy, đầu ngón tay nhạy bén nói cho anh biết rằng, đây là một als thứu viết bằng chữ nổi. Thảo nào, em trai lại trực tiếp đưa thư cho anh chứ không phải là đọc cho anh nghe. Thư viết bằng chữ nổi thì cậu ấy có đọc cũng không hiểu, đó là bức thư của trường khiếm thị gửi đến.
Đầu ngón tay của anh lần lần trên trang giấy, Liên Gia Kỳ đã tìm thấy dòng đầu tiên và bắt đầu “đọc”. Mới “đọc” được vài chữ, anh đã sững người.
Gia Kỳ, là em, Điền Điền đây.
Bức thư chữ nổi này là do Điền Điền viết. Thực sự quá bất ngờ đối với Liên Gia Kỳ. sao cô lại hiểu ngôn ngữ này cơ chứ?
Thấy anh trai sững người không “đọc” tiếp, Liên Gia Ký thận trọng hỏi: “Anh, bức thư này là do chị HIểu Du nhờ bố mẹ chuyển. Chị ấy nói Điền Điền cầu xin chị ấy rất lâu rồi, xin chị ấy giúp gửi cho anh một lá thư. Bố mẹ cũng không nhẫn tâm từ chối, em cũng thế. Năm đó, anh nói cô ấy còn trẻ không hiểu chuyện, lại không muốn làm liên lụy cô ấy nên nhất định đòi chia tay. Nhưng bây giờ, đã năm năm trôi qua, cô ấy không còn là một thiếu nữ ngây thơ không hiểu sự đời nữa nhưng vẫn kiên trì chờ đợi anh. Hai năm nay, cô ấy đều làm việc từ thiện cho một trường khiếm thị ở thành phố G, còn học cả chữ nổi nữa. Cô ấy viết cho anh lá thư này, anh hãy đọc cho hết đã, được không?”
Lòng Liên Gia Kỳ như có hàng trăm mối tơ vò, đầu ngón tay anh run run tiếp tục lần mò “đọc” thư.
Thời gian trôi qua thật nhanh, loáng một cái đã năm năm rồi. Em mất tin tức của anh cũng đã năm năm. Anh cứ không chịu gặp em, thậm chí còn không cho em liên lạc với anh. Em cũng biết tâm tư của anh, anh muốn để em quên anh đi. Nhưng Gia Kỳ, thời gian năm năm này, hơn một nghìn tám trăm ngày đêm, không có lúc nào em không nhớ đến anh. Anh có biết không?
“Em muốn anh biết rằng, trên thế giới này, luôn có người đợi anh. Dù anh ở nơi nào, dù là lúc nào, vẫn luôn có một người như thế.” Gia Kỳ, đây là lời Man Trinh nói với Thế Quân trong cuốn tiểu thuyết “Bán sinh duyên” của Trương Ái Linh. Bây giờ, em muốn nói cho anh nghe: Em sẽ luôn đợi anh. Anh không xuất hiện một năm, em đợi anh một năm. Anh không xuất hiện mười năm, em đợi anh mười năm. Anh không xuất hiện cả đời, em đợi anh cả đời. Dù anh ở nơi nào trên thế giới này, xin hãy nhớ rằng, luôn có một người vẫn đang đợi anh…
Gia Kỳ, em đợi anh, đợi đến khi Liên Diệp Điền Điền.
Dịch nghĩa: Duyên nửa đời người.
Câu cuối cùng hình như viết sai, ý tứ cũng không rõ nghĩa nhưng Liên Gia Kỳ hiểu câu này hàm ý điều gì. Thành phố G trước đây và Hồng Kông cũng vậy, sau khi con gái lấy chồng sẽ theo phong tục hắn họ của chồng trước họ tên của mình. Nếu Điền Điền và anh kết hôn thì tên cô sẽ là Liên Diệp Điền Điền. Trong cách nói này, cô đã kiên quyết thể hiện tấm lòng mình, đời này kiếp này, cô chỉ nguyện làm vợ anh mà thôi. Nếu không, cô thà để phí tuổi trẻ của mình.
Đầu ngón tay run run lần lần trên trang giấy rất lâu, đôi mắt Liên Gia Kỳ dần dần có một tầng sóng nước mờ mịt. Vô cùng trân trọng, anh gấp mấy trang thư nhỏ lại rồi bỏ vào chiếc ví da mang theo người. Trong ví, ngoài mấy tờ bảng Anh mệnh giá lớn nhỏ khác nhau, còn có một tờ một trăm tệ mới cứng.
Sau khi cất xong lá thư, Gia kỳ hơi nghiêng đầu về phía em trai Liên Gia Ký, đôi mắt vốn vô hồn của anh lúc này sáng rỡ lạ thường: “Gia Ký, em có số điện thoại của đại lý bán vé máy bay không? Em kiểm tra giúp anh. Anh muốn đặt một vé máy bay về thành phố G trong thời gian sớm nhất.”
Liên Gia Ký gần như vui mừng nhảy cẫng lên: “Không thành vấn đề. Anh, em sẽ đi kiểm tra ngay.”
Ngoài cửa sổ, ánh hoàng hôn đã dần tắt hẳn, nhưng trong lòng Liên Gia Kỳ, một ngọn lửa đang dần dần nhen nhóm trở lại. Thế giới của anh đã có ánh sáng mới, không còn là màn đêm vĩnh hằng nữa…
Trên đường đời chậm rãi, chúng ta sẽ tình cờ gặp rất nhiều, rất nhiều người. Tuyệt đại đa số đều chỉ là nhưng vị khách vội vàng lướt qua như sao băng, như mây trôi trong biển người, đến rồi lại đi, không để lại bất kỳ dấu tích gì.
Tuy nhiên, trong ngàn ngàn vạn vạn người trên thế giới này, luôn có một người, sự xuất hiện của anh ấy hay cô ấy sẽ không chỉ là một đám mây tình cờ đứng bóng mà sẽ trở thành cảnh đẹp tuyệt vời nhất trong cuộc đời bạn.
Chủ đề của câu chuyện này là “Luôn có một người như thế”. Trong cuộc đời của mỗi người đều có một người như vậy. NGười này tồn tại như một kỳ tích, gần như không thể nhưng lại thực sự xuất hiện ngay trước mắt, ngay bên cạnh và dần dần đi vào trái tim.
Tên sách tôi cũng trực tiếp dùng “Luôn có một người như thế”, bản thân tôi rất thích nhưng biên tập viên lại cảm thấy tốt nhất nên sửa lại, sửa một tiêu đề có thể thu hút độc giả hơn. Tên sách này hàm ý quá văn vẻ, hơn nữa, nghe có vẻ nói đến cảm giác của sự dở dang. Nhưng sau cùng, dường như vẫn còn rất nhiều điều chưa nói hết.
Nhưng tôi thích hàm ý văn vẻ này. Cách diễn đạt ấy còn muốn nói lên thứu cảm xúc duy nhất. Luôn có một người như thế, anh ấy hay cô ấy rốt cuộc như thế nào, thực ra không cần nói nhiều, trong lòng mỗi người đều có một người như vậy. Mỗi người đều có cảm nhận về câu nói này khác nhau. Mỗi người có một trái tim lĩnh hội, mỗi người có một đức tin.
Hoặc là, luôn có một người như thế, đời này khó quên, không thể nào quên.
Hoặc là, luôn có một người như thế, là vết thương không có cách nào chạm đến, chôn ở tận đáy lòng.
Trong câu chuyện này, câu nói ấy cũng có mấy cách diễn đạt khác nhau:
“Trong ngàn ngàn vạn vạn người trên thế giới này, luôn có một người, sự xuất hiện của anh ấy hay cô ấy sẽ là kỳ tích trong cuộc đời bạn.”
“Trên thế giới này luôn có một người như thế. Anh ấy chỉ thuộc về tôi, cũng như tôi chỉ thuộc về anh ấy. Dẫu anh ấy xuất hiện muộn màng nhưng tôi vẫn tin luôn có một người như thế, tin rằng gặp anh ấy vốn chỉ là vấn đề thời gian, là sớm hay muộn mà thôi.”
“Dù anh ở nơi nào trên thế giới này, xin hãy nhớ rằng, luôn có một người vẫn đang đợi anh.”
Tình yêu là một xác suất kỳ diệu! Tình cờ gặp một người rồi yêu người đó, tuy xác suất này có vẻ vô cùng nhỏ nhoi nhưng hầu như ai ai cũng có thể gặp được một người như thế!
Một quả địa cầu, năm châu bốn bể, hơn hai trăm quốc gia, hơn tám trăm hòn đảo, hơn sáu tỷ người, vậy mà em vẫn có thể may mắn tình cờ gặp được anh. Đời này kiếp này, cảm ơn số phận đã cho em có anh.