LANG BẠT KỲ HỒ – Seri Truyện 18+ Siêu Phẩm

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: LANG BẠT KỲ HỒ – Seri Truyện 18+ Siêu Phẩm

Tác Giả:

Lượt Xem: 598 Lượt Xem

Chương 11: Chia tay

Phải nói trước luôn với quí độc giả, rằng chia tay là chia tay với chiếc du thuyền Súng Vàng 01, chứ không phải chia tay hai cô em Bắc kỳ người nho nhỏ kẻ chân dài. Mọi chuyện cũng vô cùng bất ngờ như cái ngày Sáng từ dưới thuyền chở hoa bước lên bờ về nhà chị Vy vậy.

Số là về tới khu làng bè quanh cù lao Phố, thì tự nhiên có ông anh đang ngồi câu cá trên bè kêu lại, rủ nhậu. Vân và Chi ríu rít đi coi cá, còn Sáng thì ngồi nhâm nhi dĩa khô nai. Hóa ra ông anh câu cá là đại gia, bạn của chủ bè, mà chính xác là về đây câu cá nhiều quá rồi thành là bạn bè luôn. Hồi trước bè cá trúng lắm, nhưng bây giờ lớp chết vì thủy điện Trị An xả lũ, lớp bị rớt giá, nên các chủ bè phải xoay qua chiều chuộng dân câu để kiếm thêm thu nhập đắp đổi qua ngày.

Còn chuyện kêu lại là vì ông anh đại gia muốn giấu tên thấy chiếc du thuyền của Sáng mấy lần rồi. Có bữa ở Sài Gòn, bữa thì trong con rạch nhỏ gần đảo Kim Cương, bữa hôm qua thì bên mé ngoài sân golf và hôm nay thì đúng là chạy qua sát rạt gần bên luôn. Cũng nghiên cứu du thuyền lâu rồi, nhưng nghe nói tới tiền tỷ không hà, nên tò mò mời nhậu để hỏi thăm.

– Nhỏ cỡ này anh bỏ chừng 300 triệu đóng là đủ rồi.
– Giỡn chơi hoài em. Hôm bữa anh xuống gần Trung Lương coi chiếc tàu câu bãi cũ mèm xấu èm mà đã 200 triệu rồi.
– Dạ đúng. Hàng nhập thì như vậy, chứ còn chiếc này em làm mà.
– Giỡn hay thiệt vậy đại ca? – Ông anh hỏi, nhưng giọng bắt đầu tin rồi. Nên Sáng mới dắt xuống chỉ cho coi, rồi giải thích máy móc, và hai ưu điểm không sợ vướng rác cùng chịu sóng trong thiết kế của mình.
– Anh muốn chạy lẹ hơn nữa thì thay máy 3T này bằng con 4T là ngon, dàn ốc bên dưới y hệt nhau. – Sáng chốt lại. Không phải là quảng cáo bán du thuyền, mà đơn giản là muốn chia sẻ để người Việt có tiền cũng biết mà đặt hàng để các nơi làm du thuyền giá rẻ mà đi chơi.

Anh đại gia cám ơn. Mời Sáng uống tiếp bia. Rồi trầm ngâm suy nghĩ. Thỉnh thoảng lại chạy ra ngó chiếc thuyền, kêu Sáng chỉ cách đề nổ, tắt máy, bơm nước, và khoái chí nhứt cái vụ đái vô cầu tiêu rồi đạp chân xịt nước cho nó xả xuống bên dưới. Rồi chút nữa lại xin cho chạy một vòng, rồ ga một cái làm sóng dập dềnh mấy chủ bè chửi quá xá trời, vừa xin lỗi vừa gật gù vẻ thích thú.

– 250 triệu đi. Thì anh mua luôn. – Tự nhiên anh ta đề nghị. Tới lượt Sáng ngỡ ngàng.
– Thiệt không đó anh? – Hỏi lại.
– Sao không. Đồng ý cái bắt tay giao chìa khóa anh chuyển tiền luôn vô ngân hàng là xong. Bao tài xế chở em về Sài Gòn.

Sáng giựt mình ngồi nghĩ. Thiêt ra thì vậy là lời quá rồi, đóng một chiếc mà bán hơn tiền hai chiếc luôn. Nhưng mà cũng giựt mình. Vậy thì có lời nhiều quá không vậy.

– Mà không được. Bây giờ anh giao 200 triệu thôi. Em phải bảo hành 6 tháng chớ. Làm hợp đồng đàng hoàng. Anh giữ 50 triệu lại sau 6 tháng trả hết luôn. Vậy đi.

Vậy thì thằng Sáng cũng không còn phải băn khoăn thêm gì nữa chuyện giá cả. Chiếc tàu do nó đóng thì tin tưởng là không sao. Máy đã có bên Cần Giờ bảo hành cho 3 tháng rồi, mà nếu có hư thì 50 cũng đủ mua máy mới ngon hơn vậy ráp vô, chỉ cần chủ mới làm đúng qui trình tới đủ số giờ là thay nhớt máy, nhớt số là được. 50 triệu coi như là công bảo trì đi, còn lỡ đại ca muốn mất mặt mà xù thì cũng không sao.

– Dạ được. Nhưng em phải lấy lại cái bếp với hũ gạo và tấm ván lên bờ à nha. – Sáng chậm rãi đề nghị. Thủ tục bán ghe ngoài các giao kèo về tài chính còn kèm với nhiều điều kiêng kỵ khác.
– Vậy bán riêng cái bếp cho anh đi. Chứ giờ tìm được cái bếp vừa khít mà lại đẹp như vậy cũng mắc công lắm.
– Em mua hết 500k, vậy để lại anh cũng đúng vậy luôn. – Sáng ngẫm nghĩ một chút rồi đưa ra giải pháp phù hợp.
– OK. – Ông anh đại gia chìa tay ra bắt, rồi móc bóp lấy tờ giấy bạc ra đưa. Xong xuôi lấy số tài khoản của Sáng để chuyển tiền vô, rồi xin chủ bè hai tờ giấy A4 làm hợp đồng bảo hành vỏ tàu cho hai bên ký tên.

Tiền vô cái rụp. Sáng xuống thuyền cầm túi của Vân và Chi lên, cho chai gạo của mình và cái võng vô ba lô, rồi kẹp tấm ván bước lên bè, ngỡ ngàng như trong mơ vậy. Anh đại gia thì gọi điện kêu tài xế chạy đi mua ít trái cây và nhang đèn mang vô cúng bà cậu, còn Sáng thì ghi hết những qui trình cần thiết để vận hành chiếc thuyền ra tờ giấy A4, dọn dẹp sơ rồi tưới đầy nước cho hai chậu rau thơm đằng sau.

Chi và Vân ngỡ ngàng trước tin mới khi quay lại, nhưng Chi vui sướng vì chút nữa sẽ được ngồi xe đẹp về thẳng nhà, còn Vân thì đã nghe Sáng nói về một thiết kế mới, lần này là thân đôi chứ không còn là thân ba nữa, đơn giản hơn và tốc độ có thể cao hơn.

Tại vậy mà suốt trên đường về Vân không nói gì, ngồi yên băng sau trao đổi với Chi về sườn bài luận văn để Sáng ngồi đằng trước im lặng tính toán trong đầu. Phải. Kết cấu thân đôi sẽ là hai chiếc tắc ráng kết lại với nhau. Mỗi chiếc có bề ngang 8 tấc là gắn được một máy 3T. Hai bên hai máy xoay vòng hay ra vô c̣ặp cảng sẽ dễ hơn, và tốc độ chạy cũng nhanh hơn. Khi hỏng một máy thì bên kia vẫn còn chạy bình thường để an toàn về bến. Đó là chưa kể khoang thuyền sẽ rộng hơn tha hồ sắp đặt và nâng thân cao lên để đăng ký thành phương tiện đi biển luôn, mai mốt chạy ra Côn Đảo hay Phú Quốc chơi.

Nhưng đó là chuyện mai mốt, còn bây giờ thì Sáng phải vác miếng ván leo ba tầng lầu lên nhà Vân ở trên kia. Nặng thì không nặng, nhưng giữa phố sá Sài Gòn ai cũng nhìn anh chàng ôm khư khư tấm ván lót chân như của quí vậy. Cũng may khúc cây chỉ dài gần hai mét xấp xỉ đầu người, chứ nếu như là tấm ván dài 6-7 mét người ta để dưới ghe bầu để vác hàng lên bờ thì không biết khiêng kiểu nào luôn. Vô tới phòng Sáng vẫn còn ngất ngây nên vô tắm rồi nằm dài luôn ra đất. Trước đây căn chung cư này kiểu như là một khách sạn giờ mỗi phòng là một chủ, nên ngoại trừ nhà tắm và góc bếp đằng sau hay ngay cửa ra thì tất cả nhà chỉ có một phòng thôi. Vân và Chi cũng mau chóng tắm rửa rồi nhào vô kẹp cứng hai bên như lúc còn bên dưới thuyền. Người ta nói nhiều khi lên bờ rồi mới say sóng. Chi coi bộ lên bờ rồi thì dính với Sáng còn hơn Vân nữa. Mặc kệ đất Sài Gòn náo nhiệt bên dưới kia và hai mỹ nữ yêu kiều bó chặt bên trên này, Sáng ngủ luôn một giấc ngon lành với những hình vẽ và con số cùng trôi vào trong cơn mơ.

Tỉnh dậy thì trời đã tối. Chi đang ngồi trên máy tính soạn lại hình ảnh còn Vân thì đâu mất rồi. – Vân nó xuống nhà mua đồ ăn rồi. – Chi giải thích.

Nhìn cô nàng nhu mì hẳn, khác hoàn toàn với dáng vẻ kênh kiệu lúc đầu. Khi con người ta đánh giá người khác bằng tiền bạc, thì số tiền 200 triệu cho một chiếc thuyền mà lúc đầu mình cứ nghĩ là rơm rác thì sẽ khiến con người ta thay đổi thái độ ngay lập tức. Một chiếc xe SH mà Chi vẫn còn mơ ước còn chưa được nửa giá đó nữa. Vậy mà mấy ngày qua mình được đi trên đó mà không biết, trong khi các đại gia thấy hời quá là mua liền tay luôn sợ người bán thay đổi ý định. Cho nên với mạng lưới nối kết ảo của mình Chi lập luôn một trang quảng cáo tuyến đường du lịch theo đúng câu ca dao mà học sinh phổ thông ai cũng phải biết “Nhà Bè nước chảy chia hai…”, cho hình mình tạo dáng lên, vừa đánh bóng bản thân vừa bán tour mai mốt ăn lời 10%.

Sáng thì không quan tâm tới mấy chuyện đó cho lắm. Nghe Chi giải thích rồi thấy Chi chỉ chỉ vô màn hình thì ừ ừ thôi, có gì mà từ chối chứ. Nhưng điều đáng chú ý nhứt là trong bộ quần áo ở nhà này nhìn cô nàng hấp dẫn vô cùng. Quần áo mặc lên người làm thay đổi những đường nét xấu, cho nên người Ý mới chú trọng vô thời trang là như vậy, như chiếc Vespa dáng đẹp chứ máy thì không bền được như của Đức. Cái áo không có tay mà lại viền ren chỗ đó tôn lên đôi cánh tay mảnh mai khẳng khiu như người mẫu của Trịnh Công Sơn, khiến cho Sáng nhìn thấy là cho luôn tay vô, mò ra đằng trước sờ ti.

Chi giật mình nhưng không phản ứng gì mà ngược lại cứng đơ người, miệng chảy nước thèm được người ta mút vô. Chừng như hiểu được suy nghĩ của Chi, Sáng hôn vô cổ rồi vòng đầu ra đằng trước kéo môi Chi bằng nụ hôn hút chặt qua một bên, người cũng nhấp nhổm đứng lên luôn theo sức hút hay sức kéo của bờ môi đó.

Rà tay xuống dưới đã thấy ướt đẫm hết rồi. Dâm thủy tràn ra hình như cũng cùng lúc với nước bọt trên miệng, nhưng miệng thì ngậm lại nuốt xuống bụng được, chứ dâm thủy chỉ có nước tràn ra rồi thấm vô quần lót mà thôi. Nhưng ở nhà thì Chi không mặt quần lót, nên dòng nước chầm chậm chảy xuống đùi.

Mò tay ra đằng sau thấy cu của Sáng đã giương thẳng ra đằng trước từ lâu, Chi với tay qua chỗ hộp bao cao su cả chục cái để sẵn trên bàn, bóc ra không cần nhìn cũng vòng tay ra đằng sau trùm vô được, rồi lột quần mình xuống dạng chân ra chờ đợi

Sáng làm theo phim Nhật, cũng lấy đầu cu mình đập đập lên mông hay quanh quanh bên ngoài âm đạo, rồi bất thình lình đâm lút cán vô bên trong như hiệp sĩ đạo kết liễu con bò đực vậy. Chi kêu hự lên một tiếng rồi hai chân run bần bật, đường gân trên cổ giật giật, tay quơ quơ trong không khí bị Sáng tóm lấy vặn ngược ra đằng sau, giữ lấy cánh tay cho người Chi khỏi bị chúi tới mỗi khi đâm vô.

– Ối giời đất ôi, làng nước ôi, mấy thằng bồ cũ ngu đần ôi. Sao mà nó sướng quá thế này không biết. – Chi la làng trong đầu, không dám nói ra thành tiếng, trong họng chỉ là những tiếng ư ử hồng hộc.

Từ đằng sau Sáng vẫn dùi tới không ngừng nghỉ, mà càng lúc càng nhanh. Tay lần dần lên tới vai Chi, khiến cho người cô gái từ cúi thẳng dần lên khiến cho đầu cu cạo ngày càng mạnh hơn ra đằng trước, đúng chỗ điểm G của nhiều phụ nữ, khiến Chi đã lên đỉnh rồi càng lúc lại càng bị cho leo cao hơn, hụt hẫng, chơi vơi, như đang bay trên đầu mũi thuyền trong phim Titanic.

Chi ưỡn cong hết người ra sau, nghiêng cổ cố hôn Sáng. Còn Sáng thì rảnh tay, chụp xuống bên dưới bụng, không chỉ kềm người Chi mà còn bấu vô đó đế giật ngược người Chi ra đằng sau mỗi khi mình hất tới trước.

– Hự, hự, hự – Tiếng kêu trong cổ họng của Chi thiệt là vô cùng kích thích. Người Sáng bắt đầu rần rần chuyển động, và kềm thêm một hai cái nữa là bắn tinh ra đầy bao luôn.

Buông Chi ra, đứng yên cho người đẹp xoay người lại, quì xuống rút cái bao ra buộc túm đầu lại một cách điệu nghệ, rồi há miệng ra ngậm cu hút cho cạn tinh trùng còn nằm đâu đó trong ống, lưỡi vét vòng quanh da và viền dưới đầu khấc cho sạch sẽ thì thôi.

Đúng lúc Vân về. Mở cửa bước vô. Nhưng Chi cũng không giật mình mà nhẹ nhàng kéo quần Sáng lên, rồi mặc quần mình vô giúp Vân dọn thức ăn ra bàn. Vân có chút giật mình khi bước vào nhưng định thần lại ngay rồi bước vô nhanh để khép cửa lại luôn. Đã quần nhau cả đêm trên thuyền rồi chứ có lạ lùng gì nữa đâu mà ngạc nhiên chứ. Chỉ hơi giận là mình phải xuống nhà mua thực phẩm mà con bạn lại phè phỡn trên này. Nhưng nghĩ cho kỹ thì chả phải là mình vẫn chịu thiệt cho bạn đấy sao.

Sáng thì không nghĩ nhiều. Nứng thì là đụ. Đói thì là ăn thôi. Ăn xong rồi sẽ đụ tiếp. Trước hay sau gì thì cũng được hưởng cặc hết. Đồ ăn ở khu này thiệt là nhứt hạng rồi. Mà người ta nói tới Sài Gòn là khu này, chứ ra ngoài một chút là Gia Định hay Phú Nhuận, Gò Vấp, Đa Kao, Khánh Hội hết trơn rồi, không còn là Sài Gòn nữa. Hồi xưa ở đây cũng là mấy con rạch cùng kênh đào và chợ quê như trên Biên Hòa hay dưới miền Tây thôi, rồi lần hồi người Pháp lấp hết kênh thành đường, nên mới như vầy, nhưng đồ ăn thì vẫn còn lưu lại hương sắc chọn lọc. Bánh mì thịt Như Lan, bánh kem Brodard hay một hàng khô mực vô danh cũng chọn lọc kỹ càng, nướng lên là xay cho thiệt là nhiễn để chấm với thứ tương ớt đặc biệt trộn nhiều đồ chua, thử hỏi nơi đâu ở Việt Nam này sáng bằng nổi hả?

(Hết Chương 11 … Xin mời đón xem tiếp Chương 12 )