Lạc thú nhà cô giáo – Update Chap 57

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Lạc thú nhà cô giáo – Update Chap 57

Tác Giả:

Lượt Xem: 1738 Lượt Xem

Cháp 38

Từ ngày làm nhân viên bảo vệ cho ngôi trường ptth cấp 3 Thiên Địa, ông Đắc chưa bao giờ thấy nhiều ô tô từ trên Sở, trên Bộ về như thế này. Cuộc họp kín của các lãnh đạo diễn ra cả ngày trời và ông Đắc biết rõ mọi người họp về vấn đề gì. Hơn hai mươi năm làm bảo vệ ở đây, trải qua nhiều lứa học sinh và giáo viên nhưng ông Đắc chưa bao giờ lại thấy mọi thứ tồi tệ như lần này. Ông Đắc cảm thấy bất ngờ cho một ngôi trường có tiếng như Thiên địa lại suy đồi đạo đức đến như vậy khi lần lượt các giáo viên dính scandal tình ái với chính học sinh của họ. Bất ngờ hơn không chỉ có các giáo viên, mà còn có cả hiệu trưởng và hiệu phó dính chàm. Theo thông tin rò rỉ ông Đắc nắm được thì cả ông Hiệp và bà Nga đều bị đuổi khỏi trường, thậm chí là bị đuổi ra khỏi ngành giáo dục. Và cuộc họp ngày hôm nay khi có nhiều lãnh đạo trên Bộ về dự là họ muốn làm công tác cải tổ và chấn chỉnh tư tưởng đạo đức của tất cả giáo viên đang giảng dậy tại trường. Ông Đắc châm điếu thuốc lào, ông nhả khói mù mịt một màu trắng xóa và ông cảm thấy thích thú khi nghe tin người nắm giữ chức vụ hiệu trưởng mới là cô Linh. Linh được đa số phiếu bầu vào chiếc ghế cao nhất trong trường bởi ngoài việc là giáo viên giỏi, có lí lịch trong sáng, nàng còn được tất cả đồng nghiệp và học sinh yêu mến. Tất cả đều tin tưởng vào Linh, một người có tính kỷ luật cao và lối sống lành mạnh sẽ giúp trường thiên địa đi vào kỷ cương hơn.

Ông Đắc lon ton chạy ra mở cánh cổng cho các giáo viên đi về. Ông lịch sự chào từng thầy cô một và mỉm cười thân thiện chúc mừng Linh :

 

  • Chúc mừng cô Linh nhé.

 

  • Cám ơn bác.

Linh gượng cười đáp lại và dắt chiếc xe máy đi qua cánh cổng. Ông Đắc nhìn từ đằng sau và ông thầm thèm khát cơ thể đầy đặn và quyến rũ của Linh. Bên ngoài ông luôn là người tử tế, nhưng bên trong thì ông nhủ thầm :” mông vú thế kia mà được một phát thì còn gì sướng bằng “.

Linh về đến nhà, nhìn căn nhà trống vắng khiến nàng thở dài thường thượt. Nằm vật ra chiếc ghế sofa, Linh nghĩ đến chức vụ hiệu trưởng mà từ nay mình sẽ nắm giữ. Tuy nhiên nhìn biểu lộ trên khuôn mặt thì có vẻ Linh không mấy phấn khởi và tự hào cho lắm. Mọi người gọi điện chúc mừng, gia đình hai họ vui sướng và tự hào về nàng, chỉ có duy nhất một người coi thường nàng chính là Quang. Anh ta không dám li dị vì muốn giữ cái mác gia đình hạnh phúc với tất cả thiên hạ. Chính vì điều đó làm Linh buồn bực khi cuộc sống vợ chồng nàng gần như rơi vào đổ vỡ. Hai người đóng kịch với thiên hạ rằng họ là một gia đình hạnh phúc, nhưng không ai biết bên trong thực tình họ đang sống như một cái xác không hồn.

Trà cười một mình khi nghe tin Linh được bầu vào chiếc ghế hiệu trưởng của trường thiên địa. Nụ cười của nàng có vẻ mỉa mai như chua sót cho số phận của mình. Hai người cùng dâm đãng và trụy lạc như nhau nhưng một người thì bị kỉ luật đẩy lên vùng núi xa xôi để giảng dậy, một người thì được tôn vinh bầu chọn cho ngồi vào chiếc ghế hiệu trưởng. Trà muốn nhắn tin chúc mừng mỉa mai nhưng nàng không thể vì Linh đã chặn tất cả các số điện thoại của ba mẹ con nàng và các kênh liên lạc như Facebook. Ban đầu Trà không hiểu tại sao nhưng khi Quang nhắn tin cấm nàng tiếp xúc và quan hệ bạn bè với vợ anh ta thì Trà đã hiểu tất cả. Vậy là hai bên sẽ chấm dứt quan hệ bạn bè và sẽ không còn chơi với nhau nữa. Hôm nhận được tin nhắn của Quang, Trà thực sự cảm thấy bị tổn thương và tức giận. Đàn bà thường hay có tính đố kỵ và ganh ghét nên lúc này Trà chỉ muốn hét lên cho cả ngôi trường biết được bộ mặt thật của bà hiệu trưởng mới mà thôi. Trà cười nhếch mép khi nghĩ đến viễn cảnh ngôi trường sẽ diễn ra những vở kịch gì tiếp theo khi Linh là người cầm lái.

xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx

Cái ngày mọi người hồi hộp mong chờ cũng đã đến khi họ ngồi chật kín tại phiên tòa xét xử hành vi cố tình giết người của Tuấn. Khi vị thẩm phán đọc bản tuyên án, ai cũng nín thở và lo lắng cho thằng bé. Trong số những người ngồi trong phiên tòa, có cả Việt, người được coi là bị hại trong vụ án. Việt vẫn còn yếu do vết thương chưa lành nhưng nó vẫn muốn đến dự phiên tòa để một lần được nói xin lỗi với thằng bạn. Rất may cho Tuấn khi vị thẩm phán đọc bản án và chỉ kết tội nó có 2 năm ngồi tù. Tuấn bị xử nhẹ như vậy là do may mắn Việt chưa chết và chính Việt xin tha tội cho Tuấn. Lúc Tuấn được công an đưa ra xe, dòng người chạy theo khóc gọi tên nó. Tuấn nhìn họ hàng, nhìn bố mẹ rồi nhìn Việt. Hai thằng cố ôm nhau lần cuối khóc nức nở và Tuấn nghe thằng Việt nói :

 

  • Tao xin lỗi. Về sớm nha mày.

Trước khi bị công an gạt hai đứa ra để đưa vào xe, Tuấn cố gắng nói thầm như lời nhắn nhủ với thằng bạn :

 

  • Tao cũng xin lỗi. Ở ngoài chăm sóc mẹ hộ tao nhé.

Khi chiếc xe hú còi lăn bánh đi khỏi trụ sở tòa án thì gia đình bên nhà chồng ông Thủy quay sang nhìn Loan với ánh mắt hằn học. Thằng cháu bị ngồi tù là do con mẹ lăng loàn. Không chịu nổi sự đau đớn, họ liền chửi Loan thậm tệ cho dù ông Thủy cố can ngăn.

xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx

2 Tháng Sau

Hai tháng sau, Trà chính thức lên miền núi dậy học và nàng vui mừng khi Hương đỗ vào trường sư phạm 2. Vậy là ba mẹ con Trà mỗi người ở một phương khi Long vẫn về sống với bố, còn Hương cũng sống xa hà nội và sống trong ký túc xá của trường. Bi kịch bắt đầu từ Trà nhưng có lẽ nàng vẫn là người may mắn hơn tất cả. Như Nga chẳng hạn, Trà nghe phong phanh mọi người đồn rằng Nga bị khủng hoảng tâm lí và bây giờ suốt ngày chỉ biết ăn chay niệm phật và lên chùa tụng kinh cho vơi nhẹ cõi lòng.

Còn Loan có lẽ cũng hơi bi thảm khi nàng không chịu được sự đàm tếu và khinh bỉ của xã hội nên đã cùng Việt bỏ chốn vào Đồng nai sinh sống. Ông Thủy chấp nhận li dị và hai vợ chồng quyết định bán ngôi nhà và chia đôi. Loan cầm số tiền vào Nam mưu sinh, còn ông Thủy cầm số tiền về quê sống ẩn dật. Ông cất giữ số tiền đó để đợi thằng Tuấn ra tù rồi sẽ cho nó hết.

Quang về hơi muộn một chút do đi nhậu với cánh cùng phòng. Về đến nhà, thấy vợ ngồi nghiêm túc ở ghế sofa như đang đợi mình, Quang mặc kệ và lẳng lặng lên phòng để đi tắm.

 

  • Anh Quang! Em muốn nói chuyện với anh.

Quang đột ngột dừng chân lại vì anh biết chắc có chuyện nghiêm trọng sắp xảy ra. Quay người lại, Quang vừa đi vừa nói :

 

  • Anh với em thì làm gì có chuyện để nói nhỉ?

Quang nói xong nhưng chợt im lặng khi nhìn thấy một tờ giấy đã được để sẵn trên bàn. Vừa ngồi xuống thì Linh đẩy tờ giấy về phía anh. Quang cầm lên và hơi hoảng hốt khi đọc ba chữ to tướng ” Đơn Li dị “.

 

  • Anh không xứng đáng là người chồng của em đúng không?

Quang đặt tờ giấy xuống và nhìn Linh hỏi. Trong thâm tâm anh cũng biết rõ cuộc sống 2 tháng nay của hai vợ chồng anh tồi tệ như thế nào rồi. Mang tiếng là tha thứ nhưng anh đã đầy đọa vợ vào cuộc sống như trong tù. Thấy Linh lắc đầu và rưng rưng nước mắt, Quang đoán chắc nàng đã không chịu nổi sự lạnh nhạt của mình nên đã quyết định viết đơn li dị. Quang bỗng thấy lo lắng và sợ điều đó xảy ra nên anh biết mình đã có lỗi.

 

  • Em không xứng đáng làm vợ anh.

Nghe Linh lắp bắp và thổn thức như vậy thì Quang liền vội vàng ôm lấy nàng thủ thỉ :

 

  • Anh xin lỗi vợ. Anh biết lỗi rồi. Đừng như vậy, chúng ta sẽ làm lại từ đầu. Anh hứa sẽ quên tất cả những thứ đã xảy ra và không bao giờ trách móc em.

Linh vẫn khóc và khóc thật lâu cho dù Quang đã xuống nước và van xin nàng.

 

  • Vậy là em hết yêu anh rồi ư?

Linh lắc đầu, nàng không nói được lí do vì thật khó nói.

 

  • Thế tại sao em lại muốn li dị? Em có biết nếu li dị thì mọi thứ sẽ chấm hết với chúng ta và cái gia đình bé nhỏ này không? Anh đã tha thứ cho em thì em cũng phải mở lòng tha thứ cho anh một lần chứ.

 

  • Anh không có lỗi gì cả.

 

  • Anh không có lỗi? Thế tại sao em lại muốn li dị?

Đắn đo một lúc thật lâu, Linh đặt hai tay xuống bụng mình cho Quang nhìn thấy điều đó rồi mới cố mở miệng :

 

  • Em đã có bầu được hai tháng.

Quang nhớ lại gần hai mươi năm trước khi Linh thông báo có bầu và anh đã nhẩy cẫng lên vì vui sướng như thế nào. Nhưng lần này thì không như vậy, Quang buồn bã nhìn vợ khẽ hỏi :

 

  • Không phải của anh đúng không?

Cái gật đầu của Linh dường như làm cho Quang sụp đổ. Anh muốn hét lên nhưng cố bình tĩnh nghĩ xem có cách nào giải quyết không.

 

  • Vậy anh đưa em đi phá cái thai đó nhé?

Quang nghĩ đó là cách tốt nhất và nghĩ Linh sẽ đồng ý vì hạnh phúc gia đình. Nhưng thật trớ trêu Linh lại lắc đầu và khẽ nói :

 

  • Không. Nó là con em nên em không muốn giết nó. Đứa bé không có tội gì ở đây cả.

Quang đứng phắt dậy, mặt đằng đằng sát khí nói như hét vào mặt vợ :

 

  • Nhưng đứa bé không phải là con anh, em có hiểu không?

Linh mặc kệ khuôn mặt tức giận của chồng, nàng đã quyết định và không ai có quyền cướp đi sinh mạng của con nàng cho dù bố đứa trẻ là ai thì chính nàng cũng không biết được. Như không muốn giải thích và đôi co nhiều, Linh đẩy tờ đơn ly hôn cho Quang nhìn thấy để anh hiểu rằng nàng đánh đổi tất cả để giữ đứa bé lại. Quang chua xót cầm tờ đơn ly hôn lên xé tan thành từng miếng nhỏ rồi kìm nén chạy ra ngoài. Liệu anh có chấp nhận nuôi con của kẻ khác không??? Hay chấp nhận li dị???