King of Heroes – Kẻ Cứu Thế Gian (Sáng tác – Sắc – Linh dị) – Update Chương 147

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: King of Heroes – Kẻ Cứu Thế Gian (Sáng tác – Sắc – Linh dị) – Update Chương 147

Tác Giả:

Lượt Xem: 4794 Lượt Xem

Chương 119: Thực Phẩn Quỷ [P.1]
Lúc này, màn hình cực lớn kia như biến thành vực sâu không đáy, khiến người ta không nhìn thấy đầu cuối, chỉ có bóng tối khôn cùng, mà vào lúc bóng tối tràn ra, một đốm sáng xuất hiện, khẽ nhảy lên.

"A…" Thảo Nguyên vô cùng sợ hãi, cô nàng hoảng sợ hét lên, chỉ vẻn vẹn ôm eo Thiên Tú, vùi đầu vào ngực cậu, nhưng vẫn không nhịn được tò mò len lén chú ý tới sự biến hóa của màn hình, run rẩy nói: "Đây, đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Thiên Tú vẻ mặt ngưng trọng, ôm chặt cô nàng như gặp đại địch, sống chết trong nháy mắt vậy. Thực ra trong lòng cậu đang nghĩ, dáng người cô bé này thật không tồi, đặc biệt là vòng eo nhỏ này, tuyệt đối không vượt qua hai phần ba met.

Hơn nữa, Thiên Tú vừa mới xem phim bom tấn JAV xong, đang hưng phấn, bỗng nhiên mỹ nữ chui vào trong ngực khiến cậu vô cùng sung sướng. Có điều rất nhanh cậu liền không cao hứng nổi, bởi vì trong màn hình, đốm sáng ở sâu trong vực sâu kia càng lúc càng sáng, cách họ càng lúc càng gần. Bỗng nhiên vài luồng màu đen không ngờ lại vãi ra ngoài từ trong màn hình, Thiên Tú còn tưởng là ảo giác, nhưng Thảo Nguyên trong ngực cậu lại hét toáng lên: "Á, Quỷ tới rồi."

Quỷ? Thiên Tú vận Thần lực lên đôi mắt nhìn kỹ càng: xuất hiện trong màn hình quả nhiên là mái tóc con người! Mái tóc đen dài rối tung xõa xuống, một đôi mắt đỏ au lúc ẩn lúc hiện đằng sau mái tóc, trên khuôn mặt trắng bệch còn dính máu. Nó từng chút từng chút, dường như rất gắng sức đi ra bên ngoài.

Thiên Tú nghiêm túc nói cho Thảo Nguyên: "Cô nói không sai, cái thứ cố bò ra khỏi màn hình kia quả thật là quỷ."

"Vậy anh mau nghĩ biện pháp đi." Thảo Nguyên tóm chặt lấy Tú, móng tay gần như đều lún vào trong thịt, Thiên Tú khẽ nghiến răng một cái.

"Cô nương à, trước tiên buông tôi ra được không, tôi phải đi bắt quỷ đó." Thiên Tú sợ kích động tới Thảo Nguyên, rất dịu dàng thương lượng với cô nàng.

"Không được, anh đừng rời khỏi tôi." Cô bé sợ hãi hét to.

"Thế hai ta đăng ký kết hôn nhé?" Thiên Tú hùa lời.

"Anh đừng nói vớ vẩn, mau bắt quỷ." Bé Nguyên bị quỷ dọa chết khiếp, bị lời của Tú cũng dọa không nhẹ, ai đăng ký kết hôn với ai chứ?

Thái Ngọc Thảo Nguyên vút cái lủi ra đằng sau Thiên Tú, lần này thật sự dùng cậu làm bia đỡ. Tú thì cười ha ha đi về phía màn hình, còn chưa tới gần đã ngửi thấy một mùi hôi thối phả vào mặt, Thảo Nguyên không kịp đề phòng bị nôn khan một trận.

Thiên Tú cười nói: "Không sao đâu đừng sợ, chúng ta có thể rút nguồn điện màn hình làm nó kẹt trong đó, cũng có thể đặt một tấm gương đối diện với nó, để nó tốt nhất bị khuôn mặt của mình hù chết, hoặc đặt thêm một chiếc màn hình nữa cho nó bò tới bò lui."

"Ọe…" Thảo Nguyên không ngừng nôn khan trong mùi hôi thối kia, cuối cùng thậm chí nôn thật ra, Thiên Tú cũng không dễ chịu, nhưng lại biết con quỷ bò ra ngoài này rốt cuộc là cái gì rồi, chỉ là không biết vì sao nó lại ăn mặc như thế.

Thiên Tú kéo Thảo Nguyên vội vàng thối lui, nhìn quỷ vật gian nan từ trong màn hình bò ra ngoài, thân thể đi ra càng lúc càng nhiều. Họ phát hiện ra, trên người vật này giắt đầy các thứ ô uế, tỏa ra mùi vô cùng thối, Thảo Nguyên bịt chặt mũi, vẫn đang nôn khan không ngừng.

"Bịch", rốt cuộc con quỷ này đã rơi ra ngoài từ trong màn hình, mái tóc đen bồng bềnh, khuôn mặt vàng như nghệ, một đôi mắt nhỏ không có bất kỳ thần thái nào, trên mặt còn có vết máu, trong miệng có hai chiếc răng nanh thoạt nhìn rất khủng khiếp, toàn thân tỏa ra mùi thối.

Hình ảnh này so với con quỷ dâm dục lần trước đáng sợ hơn rất nhiều, Thảo Nguyên sợ tới mức hét toáng. Nhưng rất nhanh cô bé liền không hét nữa, bởi vì nàng phát hiện ra con quỷ kia dường như chẳng có nguy hiểm gì cả, chỉ là bề ngoài dọa người mà thôi. Hơn nữa lúc này con quỷ kia không ngờ lại nằm úp trên đất, đang ăn bãi nôn của nàng vừa nôn ra.

"Cái này…?" Thảo Nguyên trốn đằng sau Thiên Tú, vẫn ôm chặt lấy cậu, hai người dính chặt lấy nhau, cô nàng run rẩy chỉ vào con quỷ, trông Thiên Tú vô cùng bình tĩnh, biết không hề nguy hiểm lắm mới dám mở lời: "Đây rốt cuộc là cái gì?"

"Rất hiển nhiên nó là một con quỷ, hơn nữa là một con quỷ thất truyền từ rất lâu." Thiên Tú cười nói.

"Thất truyền? Quỷ cũng có thất truyền á?" Thảo Nguyên cũng không biết là đang làm nũng hay là theo thói quen, nhéo mạnh cậu một cái.

Thiên Tú nhìn nàng, nhàn nhạt nói: "Cái gọi là thất truyền cũng chính là một loài quỷ trong truyền thuyết, vào thời cổ đại rất thường thấy, nhưng những năm gần đây Địa Phủ cũng phát triển theo thời đại, rất nhiều loài quỷ đều biến mất."

"Thế, thế nó thuộc loài nào?" Thảo Nguyên hỏi.

"Nếu tôi không nhìn lầm, nó hẳn là Thực Phẩn Quỷ trong truyền thuyết." Thiên Tú nói chắc nịch.

Thảo Nguyên thắc mắc: "Ăn phân?"

Thiên Tú: "Chính là ăn cứt."

Thảo Nguyên: "Anh thật tởm lợm."

Thiên Tú bó tay, cô ả này vừa mới nôn lên người anh mày, giờ không ngờ còn trừng mắt nói anh mày tởm lợm, con gái thật không có thiên lý.

Thiên Tú lạnh lùng nói: "Chính bởi vì xã hội hiện nay phụ nữ là chủ đạo, ngang ngược hống hách cho nên rất nhiều nữ quỷ đều thất truyền rồi. Chẳng hạn như loài trước mắt, nó sở dĩ gọi là Thực Phẩn Quỷ, là bởi vì loài quỷ này lúc ở Dương gian là những người vợ lừa dối người chồng, để riêng tự ăn uống, vì ghét hiềm chồng, nên phải mắc quả báo thường ăn phấn uế. Bình thường lúc loài quỷ này xuất hiện nhằm vào ai đó, người ấy sẽ ù ù cạc cạc xuất hiện tình trạng nôn mửa thậm chí đái ị thất thường, mà quỷ vật chẳng phải muốn hại người mà là dùng những bãi nôn mửa và phân tiểu này làm thức ăn. Đương nhiên, nếu nghiêm trọng cũng sẽ vì nôn mửa và mất khống chế mà chết."

"Tôi sẽ không thế đâu, không thế đâu." Thảo Nguyên gật đầu lia lịa: "Sau khi tôi lập gia đình, chẳng những sẽ không giấu đồ ăn, mà mỗi ngày còn làm món ngon chờ ông xã tan tầm, nếu ông xã mệt quá tôi thậm chí có thể đút cho anh ấy ăn."

"Hả? Thiên kim đại tiểu thư như cô còn biết nấu cơm?" Thiên Tú hiếu kỳ nói.

"Nấu mì cũng xem như là nấu cơm chứ?" Cô bé ngây thơ hỏi.

Thiên Tú lấy tay che mặt lắc đầu: "Phán quan của Địa Phủ cũng chẳng biết mỳ ăn liền là thứ gì, cô rõ ràng là lách luật mà."

Hai người không tim không phổi đấu mồm, mà con Thực Phẩn Quỷ kia đã nhanh chóng ăn xong chỗ nôn mửa của Thảo Nguyên lúc nãy, nó đang bò trên đất, ngửi mùi bò về phía họ.

"A, nó qua đây kìa." Thảo Nguyên phát hiện đầu tiên, hét toáng lên, cô nàng ghét nó từ trong thâm tâm, sự chán ghét này không chỉ là vì nó tởm lởm, còn vì hành vi độc ác nó đối xử với chồng và nhân phẩm đê tiện.

Rất hiển nhiên Thảo Nguyên là một cô gái truyền thống từng tiếp nhận giáo dục cao đẹp, có công ty lớn như vậy, tài sản vô số, còn biết nấu mỳ, điều này đã không dễ dàng rồi.

"Này, anh đừng thộn ra đấy, nó tới rồi kia, mau nghĩ cách đuổi nó đi đi." Thảo Nguyên khẩn trương nói, nàng vừa sợ vừa ghét.​