KẺ THẤT LẠC – Truyện SEX 2023 Hay – Update Chương 32 END
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: KẺ THẤT LẠC – Truyện SEX 2023 Hay – Update Chương 32 END
Tác Giả: 69deluxe
Danh Mục: Dâm Hiệp, Gái Xinh, Hiếp Dâm, Phá Trinh, Truyện Sex Người Lớn, Tưởng Tượng, Vụng Trộm
Thể Loại: dị năng, harem, xuyên không
Lượt Xem: 801 Lượt Xem
CHƯƠNG 23: THẢM SÁT LÀNG VỌNG PHU – Sáng tác cùng Feelex
Lúc này bên trong căn nhà cuối làng đám phụ nữ tụ họp xếp hàng bên ngoài đã không ít. Bên trong nhà không ngừng phát ra âm thanh thở dốc rên rỉ của phụ nữ… Một người phụ nữ mặt mày hớn hở đầu tóc tán loạn vừa ra thì một người khác vội chui vào.
-
Uwmmm… ôi…
-
Ahhh…
Văn Hòa ngắc ngoải nhìn sang ba thằng em cũng nhão nhoẹt không đứng nổi nữa. Hắn cũng không nhớ mình đã ra mấy lần rồi… Nhưng đám phụ nữ này không bao giờ dứt ah. Dường như không hút khô bốn anh em hắn thì kiên quyết không ngừng lại. Văn Hòa nhướng hai mắt mệt mỏi nhìn sang bên cạnh. Không nhìn thì thôi… Vừa nhìn sang Khánh Phương và Hoài Trung, thằng em kiệt quệ của hắn lại thức tỉnh. Nghe đám phụ nữ bên dưới cười khúc khích thích thú khóe miệng hắn giật giật mếu máo như muốn khóc…
-
Ưmmmmm….
-
Uwmmm…
-
Uwmmm…. Ôi…
-
Ưmmm…
-
Ahhh….
Đột biến này làm cho Hòa Phát Hậu Nhân chú ý đầu tiên. Bốn người bọn chúng dù sao cũng là một nửa tu chân giả có linh căn cảm nhận được nguyên tố đang xáo động xung quanh mình. Nhưng khi vòng xoáy nhỏ nhỏ trên đầu Khánh Phương lớn dần trở thành một vòi rồng cuồn cuộn tham lam cắn nuốt tất cả nguyên tố xung quanh làm cả căn nhà gỗ cũng bắt đầu rung chuyển thì tất cả đám phụ nữ đang trong cơn mê loạn cũng bị thức tỉnh sợ hãi. Không ít người hoảng hốt kêu la như sợ mái nhà sắp đổ sụp xuống hớt hải kéo nhau tháo chạy ra ngoài. Những người còn lại há hốc ngơ ngẩn nhìn trên đầu Khánh Phương hình thành một vòi rồng bằng lá dừa khô xoắn nát từ mái nhà. Không dừng lại nó cuồn cuộn phá nát cả lớp lá khô xuyên thẳng lên trời…
Mái nhà thủng một lỗ thật lớn không ngừng khuếch đại phía trên hai cơ thể một nam một nữ trần truồng ôm chặt nhau. Ánh nắng chiều vàng ươm phủ xuống cơ thể Khánh Phương và Hoài Trung như muốn biến hai người thành hai bức tượng hợp hoan vàng óng tuyệt đẹp. Hòa Phát Hậu Nhân đã rời khỏi giường toàn thân bất động ngơ ngác nhìn. Bên cạnh bốn gã vài phụ nữ toàn thân không mảnh vải đã quỳ mọp xuống không ngừng lạy như tế trời… Cảnh tượng này mang một vẻ thần thánh kỳ lạ không thể diễn tả bằng lời.
Trong mắt Hòa Phát Hậu Nhân lộ ra vẻ hâm mộ lẫn đố kỵ. Họ thấy được cái vòi rồng vô hình trong mắt người thường kia đang cuồn cuộn hút xuống từng dòng nguyên tố kì lạ một màu đen tuyền lấp lánh đổ vào cơ thể Khánh Phương. Không phải vài tia mà thật nhiều, thật nhiều như thác lũ… Không những Khánh Phương mà Hoài Trung bên dưới nàng làn da ngăm đen cũng phát ra tia quang mang đỏ hồng nóng rực. Giữa hai người như có một cây cầu vô hình không ngừng luân chuyển.
-
Khốn kiếp…
Gương mặt Khánh Phương ửng đỏ, hai mắt thiêm thiếp đê mê nhắm chặt như hoàn toàn chìm đắm vào một thế giới khác. Bên trong thế giới tối đen đó nàng thấy mình dường như đã đến đây lại không nhớ nổi là lúc nào. Nàng thấy được tinh thần ý thức của mình như một vùng mây mờ ảo nhiều sắc tím rực rỡ xinh đẹp như hình chụp những dải thiên hà trong vũ trụ vậy. Lúc này màu sắc của chúng càng lóe sáng hơn, toàn bộ cả vùng mây đó cũng gợn sóng rung động. Thân thể Khánh Phương vô thức run lẩy bẩy. Tinh thần của nàng lần đầu tiên đạt được một cảm giác khoái lạc ngất ngây như có thể chạm đến trời cao. Nó như một sự thăng hoa về tinh thần còn mãnh liệt hơn tất cả cảm giác thỏa mãn trên thân xác mà từ trước đến giờ nàng đạt được. Nếu có lựa chọn, Khánh Phương thà để mình được chìm đắm trong thế giới này mãi mãi không quay về nữa.
-
“Thức hải em thật đẹp…”
-
“Thức hải…”
-
“Song tu thần thức thật sự mới là đỉnh cao của thế gian… Nhưng thức hải của anh còn đang khôi phục… Ông Tổ nói chuyện đó chưa làm được.”
-
“Ông Tổ…”
-
“CẨN THẬN…”
-
Phụt…
Trung đỡ lấy Khánh Phương nhìn xuống thấy một lưỡi dao cắm ngập vào lưng nàng chỉ lộ ra phần cán. Một cơn đau đớn từ trong tinh thần truyền sang làm cả người anh run rẩy, răng nghiến chặt… Tay Trung run rẩy nắm lấy cán dao, rút mạnh ra.
-
Ah…
-
CHẾT ĐI…
-
AAAAA…
Một đường đao sắc bén như tia chớp bổ xuống làm cả căn nhà gỗ tách ra làm hai ầm ầm sụp đổ. Lần này Hoài Trung cả người run rẩy lại không phát ra một tiếng la hét đau đớn nào mà hai mắt nổi gân máu nhìn chằm chằm vào vết thương trên lưng Khánh Phương đã kéo da non hồi phục. Đám phụ nữ trong làng đứng tránh từ xa che miệng nén tiếng khóc vì sợ hãi và thương tâm. Từ khá xa họ vẫn thấy được hai vết chém ngập sâu vào hai bên bờ vai của Trung cắt chéo như tạo thành một chữ V không ngừng đổ máu ròng ròng.
-
Bảo vệ Phương Phương…
-
Mẹ kiếp… Mạnh như vậy…
“ẦM…”
Một cú đá thốc vào giữa ngực. Lực đạo mạnh kinh khủng… Hoàng Bá thấy cả người mình như đằng vân giá vũ bay ngược ra phía sau. Miệng mồm há hốc phun ra một ngụm máu. Hắn còn chưa kịp đáp xuống thì hai mắt lại mở lớn nhìn một cái quyền đầu đang phóng lớn vô hạn trong tầm mắt…
“ẦM…”
Hoàng Bá cả người lại bay ngang. Thanh đao cũng suýt tuột khỏi tay… Ánh sao đầy trời. Choáng váng. Hoàng Bá nhận ra mình hoàn toàn không phải đối thủ của con quái vật hình người trước mặt. Quyền ảnh của hắn nhanh như chớp giật, nặng như núi lở làm cho cơ thể Hoàng Bá liên tục trúng đòn toàn thân run rẩy đau đớn. Hắn vội vàng lùi lại nhưng Hoài Trung đeo bám không tha…
-
AAAAA….
-
AAAA… CHẾT ĐI…
Nhật Vy toàn thân mặc đồ đen che mặt theo dõi trận chiến của cha lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Tên điên kia thật lợi hại. Bị thương không nhẹ vẫn đánh đến cha cũng không có lực hoàn thủ. Nhưng đầu óc hắn quá đơn giản chỉ biết phẫn nộ gào rú lại không hề nhận ra mình đang bị dẫn theo tiết tấu của kẻ địch. Chợt Nhật Vy nhìn xuống vũng máu còn bốc nhiệt nóng của Hoài Trung, ánh mắt hơi sáng lên. Nàng vung ra một ngọn roi màu bạc mỏng như vô hình cuốn lấy vật đó vào lòng bàn tay.
-
Hắc hắc… Giấu dưới da sao ? Đủ tàn nhẫn ah…
-
Cứu họ nhanh…
-
AAAAA…
Thanh đao chém tới nhanh như chớp giật như muốn bổ đôi Hoài Trung ra làm hai nửa. Nhưng người anh đã kịp tránh sang một bên để lại một nhúm tóc tiện đứt bay trong không khí. Một quyền toàn lực móc thẳng vào cạnh hông của địch thủ…
-
Phụt…
Không đợi cho hắn hồi tỉnh quyền phải của Hoài Trung đã đến trước mặt. Cánh tay đang che mạng sườn đau đớn của Hoàng Bá miễn cưỡng cũng không nhấc lên nổi. Thanh đao của hắn vội vàng chém thẳng xuống mặt địch thủ hoàn thành một thế “vây Ngụy cứu Triệu”.
Nhưng Hoàng Bá không ngờ Hoài Trung chỉ chờ như vậy. Anh đón lấy cánh tay cầm đao của Hoàng Bá, lộn một vòng hóa giải lực đạo khóa chặt dưới cánh tay mình. Quyền đầu còn lại toàn lực tung mạnh ra đấm thẳng vào vết thương cũ của hắn. Sau một quyền là một cái đầu bờm xờm nện thẳng vào mặt hắn… Máu mũi tuôn xối xả. Đau đến choáng váng đầu óc. Hoàng Bá nghiến răng vội vàng vận linh lực toàn thân lên mặt và cạnh sườn để phòng thủ. Nhưng Hoài Trung không tung quyền mà tung chân đá thẳng vào hạ bộ… Hoàng Bá tái mặt may mắn hơi nghiêng đi dùng một bên đùi đón đỡ. “Con mẹ nó. Mày đánh nhau có chút quy cũ được không hả ?!” Hắn nghiến răng vội vận linh lực che đậy hạ hộ. Nhưng Hoài Trung lại không tiếp tục tung cước mà đá thẳng vào ống chân hắn. Diễn tả thì chậm mà tốc độ hai Kim Đan giả nhanh đến mức mắt người thường khó bắt kịp…
Trên mái nhà chỉ thấy hai bóng người như dính chặt vào nhau không ngừng chớp động qua lại còn vang lên âm thanh phanh phanh không ngừng nghỉ… Hoài Trung càng đánh càng nhuần nhuyễn. Tay đấm, chân đá, đầu nện… Liên tục không thấy chỗ nào cho địch thủ thở dốc. Hoàng Bá thân thể không ngừng bị đánh bật tung ra phía sau… Mặt mũi hắn thê thảm bê bết máu, miệng òng ọc không ngừng, hai chân run lẩy bẩy nhưng tay bị Trung khóa chặt vẫn không bứt người ra được. Tên điên trước mặt hắn nào phải tu chân giả Kim Đan ah… Đánh nhau không khác gì phường chợ búa làm hắn chật vật không sao chịu nổi. Đột nhiên Hoàng Bá hai mắt nổi tơ máu dữ tợn, ghì chặt cánh tay Hoài Trung, miệng đầy máu gào thét:
-
Nhật Vy… Khánh Phương… Tấn công Khánh Phương…
-
CHẾT ĐI…
-
COI CHỪNG…
Khánh Phương giật thót lăn tròn trên nền cát… Còn chưa kịp ngẩng lên thì một cái đầu người mang theo máu nóng đã rơi xuống ngay cạnh nàng. Trái tim Khánh Phương như muốn ngừng đập, hai mắt mở căng hết mức nhìn đầu chị Hoa đứt lìa ngang cổ còn òng ọc tuôn máu ướt đẫm cả mặt cát trắng ngay trước mặt mình.
-
AAAAA…
-
Làm sao ? Rất là khó chịu ?!
-
Hắc hắc… Đứng dậy đi…
-
Không đứng dậy nổi nữa sao ?
Khánh Phương gần nửa mặt vùi dưới cát, bàn tay yếu ớt vô lực nắm lấy cổ chân của cô ta, uất nghẹn đến trào ra nước mắt. Đột nhiên khoảnh khắc này trong cơ thể nàng như xuất hiện một dòng dung nham nóng chảy rực lửa. Khánh Phương cũng không kịp suy nghĩ nó đến từ đâu vội vàng hết sức dồn đẩy nó về phía bàn tay của mình. Nàng làm điều đó thậm chí không suy nghĩ đến hiệu quả… Nàng làm điều đó chỉ đơn giản là cơ thể nàng sớm quen sự lạnh lẽo không thể chịu nổi sức nóng kinh khủng kia.
-
AAA…
-
ĐOẠN CHI… LẬP TỨC…
-
AAAAA…
-
ĐI CHẾT ĐI…
Đột nhiên cơ thể Khánh Phương va mạnh vào một gốc cây dừng sững lại. Cảm giác đau đớn còn chưa kịp cảm nhận thì âm thanh vun vút rít qua tai làm toàn thân nàng lạnh toát sợ hãi… Khoảnh khắc đó nàng như nghe được tiếng rít gào điên cuồng của Hoài Trung trong đầu mình. Nàng muốn nhìn anh dù chỉ một lần cuối nhưng đã không kịp nữa. Khánh Phương thấy được ánh mắt lạnh lẽo điên cuồng của Nhật Vy. Cánh tay cô ta vung ra thật nhanh như vẽ trong không khí một đường ánh sáng lấp lánh tuyệt đẹp hướng đến chiếc cổ trắng ngần của Khánh Phương…
Khi vật đó cận kề Khánh Phương mới nhận ra ngọn roi mềm dẻo đó rất mỏng. Khi nó xoay ngang thì hầu như trở nên tàng hình trước ánh mắt người khác… Thật độc nhưng thật đẹp ah… Khánh Phương đã xác định đó là suy nghĩ cuối cùng của mình. Đột nhiên cả người nàng bị hất tung bay ngang vài mét, ngã sõng soài trên mặt cát.
-
Không… Không…
Hai mắt Nhật Huy cố nhìn sang người phụ nữ còn ngơ ngác bên kia, khóe miệng hắn mấp máy lại tràn ra máu đỏ ồ ạt. Một đường chỉ đỏ thẳng tắp ngang qua gương mặt thanh niên trắng thư sinh của hắn từng chút đậm dần rồi tứa máu ồ ạt. Cơ thể hắn mềm nhũn rũ xuống… Một nửa phần đầu ngang sống mũi tách rời ra rơi xuống đã được hai bàn tay run rẩy của Nhật Vy đón lấy.
-
AAAAAAAAA….
-
AAAA….
Cái chết của Nhật Huy làm Khánh Phương thẫn thờ mất một lúc. Lòng nàng rất mâu thuẫn vừa áy náy xót xa vì anh ta hy sinh để cứu mình, lại vừa bàng hoàng ngạc nhiên vì thân phận của anh ta. Nhật Huy lại là em trai Nhật Vy, con của một Kim Đan giả. Cha hắn còn là thủ lĩnh một nhóm tu chân giả không rõ lai lịch. Vậy mà hắn lại hạ mình đóng vai một người phục vụ… Mục đích là gì ? Tiếp cận nàng sao ?
Bên tai vang lên những tiếng khóc than làm Khánh Phương bừng tỉnh. Nàng lập tức gạt bỏ một chút ký ức và cảm giác áy náy thương cảm đối với Nhật Huy. Nàng nhận ra mình không có lý do nào thương tiếc một kẻ ngoan độc ra tay chém giết phụ nữ trẻ em vô tội như anh ta. Mặc kệ Nhật Huy cứu nàng vì lý do gì… Mặc kệ anh ta vì nàng mà chết… Hành động tàn ác vô nhân của anh ta là không thể tha thứ.
Khánh Phương hối hả chạy đi khắp nơi phụ giúp đám phụ nữ kéo những người bị thương vào nhà. Hòa Phát Hậu Nhân cả người cũng loang lổ vết máu nằm vật trên đất không ngồi dậy nổi. Bận rộn một lúc lâu Khánh Phương vẫn không có thời gian quan tâm đến Trung. Nàng chỉ có thể vài lần nhìn lướt qua anh. Anh vẫn còn đứng đó ngay trên mái nhà, ánh mắt vô thần nhìn khắp nơi. Khánh Phương hiểu những người phụ nữ này như người thân đối với anh. Nỗi đau của anh còn lớn hơn bản thân nàng cả trăm nghìn lần…
Hai mươi ba thi thể, hai mươi mốt phụ nữ và hai đứa trẻ. Tất cả đều máu me bê bết không nguyên vẹn xếp thành một hàng dài ngay lối đi độc đạo giữa làng. Bãi cát trắng dưới bầu trời đêm cũng thấy rõ mồn một những vết máu kéo lê thật dài… Bầu không khí thê lương tang tóc bao phủ cả ngôi làng nhỏ. Tiếng khóc than ai oán vang vọng cả vùng biển đêm…
-
Anh xuống đây với mọi người đi…
Nhìn lên Trung, Khánh Phương mím chặt môi ngăn tiếng khóc của mình nhưng nước mắt vẫn cứ trào ra. Ông trời như cũng thương cảm mà khóc với nàng. Một giọt hai giọt rơi trên gò má còn sưng tấy của Khánh Phương. Nàng đưa quệt giọt nước ướt át đó. Một mũi tanh tanh của máu thoang thoảng bên mũi làm nàng sực tỉnh hoảng hốt nhìn lên. Khánh Phương thản thốt nhận ra những giọt nước đó không phải là mưa rơi mà là máu đỏ từ mái lá nơi Trung đang đứng nhỏ xuống…
-
TRUNG…
Ngay lúc này bầu trời đêm lóe lên ánh đèn sáng rực quét xuống ngôi làng nhỏ kèm theo âm thanh phành phạch dồn dập của máy bay trực thăng. Một chiếc trực thăng hành khách to lớn từng chút hạ xuống thổi bật tung những mái nhà tan nát không còn hình dạng. Không ai quan tâm đến kẻ mới đến. Tiếng khóc ai oán chỉ tạm thời bị át đi nhưng nỗi đau đớn vẫn không hề vơi đi chút nào…
-
Bác Ba… Một đám bịt mặt tấn công. Hoài Trung bị thương nặng. Dân làng chết rất nhiều…
-
Trên máy bay có thiết bị y tế… Hướng dẫn mọi người cấp cứu băng bó cho người bị thương. Trường hợp mất máu nghiêm trọng toàn bộ cho lên máy bay đưa vào bệnh viện tỉnh.
-
Vâng.
Ông Bắc không hề vội vàng xem thương thế cho Hoài Trung. Một kẻ bị Nguyên Anh giả đánh xuyên vào vách núi có thể chết đơn giản như vậy sao ? Nhất là Khánh Phương trước mặt ông hoàn toàn không có vẻ gì là thức hải tan rã ah. Nhưng ông lúc này cũng phải ngạc nhiên vì nhận ra tu vi của con bé đã là Trúc cơ trung kỳ… Thật đáng sợ. Kết quả của song tu sao ? Hay là hút khô đàn ông ah ?
-
Ai lại đánh con ra như thế ?
-
Cha… Cha cứu anh ấy… Cứu Trung đi… – Khánh Phương nghẹn ngào níu chặt tay ông, gương mặt vừa được lau lại giàn dụa nước mắt.
-
Haizz… Nó không sao. Ta vừa thăm mạch của nó rồi. Đây là trạng thái phong bế dừng lại toàn bộ cơ năng cơ thể để tránh tiếp tục tiêu hao… Hẳn là nó mất máu quá nhiều…
-
Đừng…
-
Lần sau không được làm chuyện ngu ngốc như vậy…
-
Linh lực khác hệ đưa thẳng vào kinh mạch chẳng khác nào hai người đang đối kháng sống còn… Muốn chữa thương cho người khác thông qua đường kinh mạch chỉ có thể là đồng hệ… Hả ?
Ông Bắc nhìn lướt qua Khánh Phương rồi quay đi che giấu vẻ kinh sợ trong mắt mình. Tốc độ hấp thu linh thạch này thật sự quá sức kinh khủng. Bốn viên linh thạch đó đủ cho ông một cường giả Kim đan hấp thu tu luyện hai ngày. Còn Khánh Phương thì sao ? Hai mươi giây, ba mươi giây… Ông không nhớ rõ nhưng ông chắc chắn là mình đưa linh thạch vào tay nàng còn chưa được một phút.
Khánh Phương có chút nghi hoặc vì ánh mắt khác lạ của cha nuôi nhưng nàng rất nhanh bỏ qua việc đó. Điều nàng quan tâm hiện giờ là an nguy của Hoài Trung.
-
Cảnh giới cho ta…
-
Vâng…
Ông Bắc ngồi xuống đối diện Hoài Trung, hai tay đặt áp lên tay nó bắt đầu chậm rãi truyền linh lực mình vào. Hai người cùng linh lực hỏa hệ nên linh lực còn tồn đọng trong cơ thể nó không bài xích ông. Ông Bắc hoàn toàn thả lỏng tập trung chữa thương cho Hoài Trung. Có vẻ như ông rất yên tâm vì bên cạnh có một cao thủ Trúc cơ Trung kỳ cảnh giới… Nhất là kẻ đó có thể hấp thu bốn viên linh thạch trong thời gian chưa đến một phút. Nhưng ông Bắc không biết cao thủ mà ông đang tin tưởng cảnh giới cho mình đêm nay bị một Trúc cơ sơ kỳ đánh cho thừa sống thiếu chết. Không biết ông sẽ nghĩ thế nào ?!
Ông Bắc đã tìm khắp bên trong cơ thể Hoài Trung không hề tìm thấy miếng ngọc bội kia. Từ ban đầu ông đã không cho rằng nó cất giấu một thứ quan trọng như vậy một cách thông thường như đeo lên người hoặc trong quần áo. Nếu không thì lão Châu điên đã sớm tìm được nó… Nhất là huyết thống Ninh gia có khả năng khôi phục vết thương thần kỳ… Ông Bắc có thể suy đoán miếng Ngọc bội Ninh gia được ẩn giấu nơi nào đó bên dưới da thịt của Hoài Trung. Nhưng làm cho ông thoáng thất vọng là không thể tìm ra nó. Nhưng ông thất vọng một chút thôi. Vì dù sao vị trí linh mạch ông đã tìm được.
Đột nhiên cả người ông Bắc hơi chấn động. Ông vừa xâm nhập đan điền của Hoài Trung thấy được một thứ mà ông không tin được nó tồn tại trên đời… Nhưng ông còn chưa kịp nhìn kỹ đã bị vòng xoáy kì dị kia hút vào, buộc ông phải cắt đứt tia thần thức đó mà lui ra ngoài.
-
Trung sao rồi ạ ? – Vừa thấy ông Bắc thu công Khánh Phương liền hỏi.
-
Bên trong cơ thể nó tồn tại một nguồn linh lực hệ Kim hẳn là của kẻ bịt mặt kia. Kẻ kia rất lợi hại sao ?
-
Không… Ban đầu là hắn lợi dụng đánh lén. Dù Trung bị thương không nhẹ vẫn hoàn áp chế hắn. Sau đó hắn mới bảo Nhật Vy tấn công con…
-
Nhật Vy ? Nhật Vy của Tập đoàn Bắc Nam ?
-
Vâng…
-
Vậy Hoài Nam đã ra tay tấn công con ?
-
Vâng…
-
Thằng khốn hèn nhát… – Ông Bắc nghiến răng tức giận.
-
Con nghĩ là anh ấy bị uy hiếp thôi ạ
-
Được rồi. Đợi nó vác mặt về nhà ta sẽ tính sổ với nó. Ta muốn biết vì sao linh lực Hoài Trung lại cạn kiệt như vậy ? Theo con nói là nó luôn áp chế kẻ kia ? Dù bị thương thì linh lực cũng không hẳn khô cạn như vậy chứ ?! Đến mức chừa lại một ít để tự chữa thương cũng không cần…
-
Nhưng linh lực hệ Kim trong người Hoài Trung thật ra không đáng ngại… Ta hoàn toàn có thể giúp nó tiêu trừ đi… Cái mà ta e ngại nhất là một luồng sát khí không ngừng cắn nuốt sinh cơ của nó. Làm cho vết thương không thể khép miệng…
-
Vết thương này của nó hẳn do một thanh đao tràn đầy sát khí lạnh lẽo… Hẳn đã lấy cả vạn sinh mạng để tế luyện mà thành… Thứ tà môn này làm sao tồn tại ở đất An Nam chứ ?
-
Cha… Vậy thứ sát khí kia làm sao trục xuất nó ra khỏi người Trung ? – Khánh Phương nôn nóng hỏi.
-
Thứ này… Không còn gọi là sát khí nữa rồi. Hung khí kẻ đó dùng đã có linh… Nó nên gọi là ma đao thì đúng hơn. Ma đao có thể ăn mòn sinh khí… Là tử khí sao ? – Ông lẩm bẩm như tự nói một mình.
-
KHÔNG ĐƯỢC…
Đột nhiên Khánh Phương dừng lại gương mặt tái nhợt, khóe miệng tràn ra tia máu toàn thân phát run lạnh lẽo. Nàng không ngờ thứ tử khí kia nhìn thì mỏng manh nhưng vào trong cơ thể mình lại phình to lên gấp nhiều lần. Nó như dùng linh lực ma tu của nàng làm chất dẫn để bùng nổ sinh sôi tràn ngập trong đan điền của nàng. Khánh Phương nhận ra mình lại quay về tình trạng thiếu sinh khí trầm trọng của hai ngày trước. Thấy được hiệu quả chữa trị cho Trung rõ ràng nàng rất mừng rỡ nhưng tạm thời không cách nào tiếp tục… Nàng rất cần một sự quân bình cần thiết.
-
Con không sao chứ ?
-
Dạ… Con không sao.
-
Đợi máy bay quay về ta đưa hai đứa về nhà…
-
Cha… Có thể một hai ngày nữa không ạ ? Nơi này… Mọi người…
-
Ta hiểu ý con. – Ông Bắc quay lại nhìn Khánh Phương, gật gù.
-
Được… Chúng ta ở đây thêm hai ngày. Những người mất mạng đêm nay ta sẽ đền bù cho gia đình của họ. Cái làng nghèo nàn này dù sao cũng đã cưu mang thằng Trung hơn hai năm… Ta sẽ cho họ một cuộc sống sung túc hơn.
-
Vâng, con cảm ơn cha.
Đột nhiên trong đầu Khánh Phương xuất hiện ý nghĩ của Trung làm nàng sững sờ mất vài giây rồi nhào vào lòng anh vui mừng đến bật khóc. Hai ngày không ngừng duy trì tinh thần liên kết với anh đột nhiên bị gián đoạn… Dù quãng thời gian đó chỉ hơn một giờ đồng hồ nhưng Khánh Phương thấy nó dài như hàng thế kỷ. Khoảng thời gian đó nàng thấy mình như lạc lõng giữa thế gian này chỉ có bản thân mình. Lúc này nghe được anh, Khánh Phương thấy lòng mình như nhẹ nhõm đi rất nhiều…
-
“Anh… Anh có thể nói chuyện được sao ?”
-
“Trung không sao. Chỉ cần nghỉ ngơi… Đừng lo…”
-
“Được… Anh nghỉ đi. Phương Phương chờ anh tỉnh lại.”