KẺ THẤT LẠC – Truyện SEX 2023 Hay – Update Chương 32 END
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: KẺ THẤT LẠC – Truyện SEX 2023 Hay – Update Chương 32 END
Tác Giả: 69deluxe
Danh Mục: Dâm Hiệp, Gái Xinh, Hiếp Dâm, Phá Trinh, Truyện Sex Người Lớn, Tưởng Tượng, Vụng Trộm
Thể Loại: dị năng, harem, xuyên không
Lượt Xem: 843 Lượt Xem
CHƯƠNG 20: GIẢI MÃ VỊ TRÍ LINH MẠCH (1) – Sáng tác cùng Feelex
Hai ngày trước, 16h45,
Lớp tự học chiều thứ Bảy tại trường Lạc Hồng lúc này học sinh đã ra về gần hết. Trong góc lớp chỉ còn lại năm đứa Thy Thy Hội Đạt Bình Hào đang châu đầu vào nhau một cách chăm chú. Hội cẩn thận đặt miếng ngọc bội bí ẩn lên cái đèn pin dựng đứng trên mặt bàn. Ánh sáng xuyên qua lớp đá mỏng tỏa ra một màu xanh biếc mượt mắt còn làm cho đường vân mờ ảo bên trong càng nổi rõ hơn. Hội cầm điện thoại của Thy Thy cẩn thận chụp lấy vài tấm hình. Lựa một tấm hình rõ nhất, nó chuyển sang Macbook của Hào rồi phóng lớn lên cho cả đám cùng xem…
-
Nó giống như một con sông ah… – Thy Thy nhíu mày lẩm nhẩm.
-
Ừ… Chắc là một con sông. Nhưng chỉ như vậy thì làm sao xác định được con sông nào ?! – Đạt hỏi.
-
Để tao scan nó lên máy tính. Dùng hệ thống trí tuệ nhân tạo AI tra soát dữ liệu bản đồ An Nam xem thế nào… – Hào kéo máy tính về phía mình bắt đầu thao tác.
-
“Tỷ lệ phù hợp tối đa có thể tìm thấy là 7.5%… Gồm có 2034 kết quả…” – Bất chợt trên máy tính phát ra một giọng nói máy móc.
-
Không được. Miếng ngọc bội này được làm ra từ 500 năm trước ah… – Hội nhăn nhó nói. – Cách họ vẽ loại bản đồ chỉ điểm một nơi bí mật thường phải căn cứ vào một hoặc vài cột mốc quan trọng mà ai cũng biết. Ví dụ như một ngọn núi kề với một con sông… Nhưng vấn đề là bản đồ thời ông tổ năm gia tộc quá sơ sài. Thời gian lại lâu như vậy… Một con sông dù vẫn còn cũng có thể đã sớm bị phù sa bồi đắp làm cho thay đổi hình dạng.
-
Vậy… Chúng ta thử tìm bản đồ An Nam 500 năm trước xem sao ?
-
Đúng ah.
-
Tại sao nó sơ sài như vậy ah…
-
Người xưa không có số đo khoảng cách. Vẽ bản đồ cũng bằng tính bước chân. Sau đó còn dùng một loại xe ngựa đặc thù gọi là “xe ký li cổ” đi một dặm thì hình nhân gõ một tiếng trống… Cũng có thể xem họ tính toán khoảng cách bằng tiếng trống. – Hội ngẫm nghĩ vừa giải thích.
-
Kệ đi. Cứ nhập bản đồ mới vào data AI thử xem sao ?
-
“Tỷ lệ phù hợp tối đa có thể tìm thấy là 18%… Gồm có 1237 kết quả…”
-
Haizz. Xem ra đây là khả năng tối đa chúng ta có thể đạt được rồi…
-
Miếng ngọc nhỏ này của chúng ta thiếu đi phần cột mốc xác định vị trí… nhưng ngược lại nó là phần quan trọng nhất vì có địa điểm của linh mạch…
-
Ở đâu ? – Thy Thy sửng sốt hỏi dồn.
-
Đây… Có thấy cái chấm đỏ đó không ?
-
Có thể nói bốn miếng kia cung cấp cơ sở địa lý để xác định vị trí cuối cùng trên miếng thứ 5 này… Nếu chúng ta có thêm ba miếng nữa. Không chỉ cần 2 miếng nữa. Hội tin chúng ta có thể dò tìm ra vị trí linh mạch…
-
“Nếu ta cho năm đứa thêm ba miếng ngọc nữa… thì sao ?”
-
Đừng ngạc nhiên. Miếng ngọc trên bàn đó vốn là của ta. Phía trên nó còn lưu lại ấn ký thần thức của ta. Năm đứa hẳn đã tìm thấy nó trên thi thể của một tên đàn ông cụt tay. Hắn đã đánh cắp nó từ trong tay ta…
-
Xin hỏi… Ông có phải là ông Lê Hoài Bắc, cổ đông lớn nhất của Bệnh viện Mekong phải không ạ ?
-
Cô bé nhận ra ta ? – Ông Bắc hơi ngạc nhiên hỏi lại.
-
Vâng… Cha dượng của con là Bác sĩ Phú – Khoa Tu chân chẩn mạch. Con đã một lần nhìn thấy ông ở bệnh viện… Khi đó tóc ông còn bạc trắng cơ…
-
Ah… Thì ra là con gái Bác sĩ Phú.
-
Ta muốn biết. Nếu trong tay có bốn miếng ngọc bội thì trong vòng bao lâu… các cháu có thể xác định vị trí nơi đó ? – Ông Bắc thay đổi giọng mềm mỏng một chút.
-
Ba ngày… Bọn cháu cần ba ngày.
-
Tốt.
-
Nhưng bọn cháu có một điều kiện. – Hội tiếp tục dõng dạc nói.
-
Nói đi…
-
Bọn cháu muốn ông giúp Thy Thy… lấy một thứ trong người ra…
-
Hội… mấy bạn… mấy bạn biết sao ?
-
Có thứ gì trong người con bé sao ?
Đúng như ông đoán. Bên trong âm đạo của con bé có một con trùng ăn xác rất lớn. Hẳn là trùng mẹ đang thời kỳ ấp trứng. Thần thức của ông có thể thẩm thấu vào trong phát hiện ra cả nghìn con nhỏ li ti ngo ngoe bên trong bụng nó. Không ít ấu trùng con thậm chí đã rời khỏi bụng mẹ đang bâu quanh cơ thể to lớn của mẹ chúng. Có lẽ không quá vái ngày nữa số trứng cuối cùng bên trong cơ thể trùng mẹ sẽ hoàn toàn nở ra… Tên bác sĩ Phú này thật là độc ác ah.
Ông Bắc thầm thở dài. Ông biết mình không thể cứu con bé được nữa. Nếu là hai tuần trước thì ông hoàn toàn có khả năng dùng linh lực bao bọc lấy toàn thân trùng mẹ mà cưỡng ép lôi nó ra ngoài. Nhưng bây giờ quá trình trứng nở đã xảy ra… Chỉ cần ông không cẩn thận chạm nhẹ lên nó thì cả nghìn con nhỏ kia sẽ bị kích thích phọt ra khỏi bụng con mẹ. Thân thể Thy Thy e rằng sẽ lập tức bị đục khoét thành cả nghìn lỗ nhỏ li ti dẫn thẳng lên não bộ. Cái chết đó thật sự kinh khủng hơn cả ngàn lần so với bất kỳ hình phạt nào trong mười tám tầng địa ngục.
-
Được. Ta sẽ lấy nó ra khỏi người bạn của cậu. Nhưng chỉ sau khi các cậu xác định được vị trí linh mạch…
-
Vậy tốt quá rồi…
-
Ta muốn các cháu rời khỏi trường đi theo ta ngay bây giờ. Không được gọi điện thoại về nhà. Cũng không được thông báo cho bất kỳ ai… Nếu làm được việc đó thì chúng ta có thể tiếp tục thỏa thuận. Nếu không thì thôi vậy…
-
Bọn cháu làm được…
-
Tốt…
Thy Thy lặng lẽ dọn tập sách rồi cùng Hội Đạt Bình Hào rời khỏi phòng học. Nhìn bốn gương mặt thân thương quen thuộc đầy vẻ hưng phấn kích động mà lòng nàng thoáng buông lỏng. Thy Thy khoác tay Hội Đạt, đi giữa bốn người. Dường như chỉ cần có bốn người bên cạnh nàng có thể tự tin đi hết thế gian này. Còn việc quay về nhà Thy Thy vốn không hề suy nghĩ đến… Dù không có việc đột xuất hôm nay nàng cũng sẽ không bao giờ quay về căn nhà đó nữa…
———–++++++++———-
Thời điểm hiện tại,
Bên trong một căn phòng tại tầng một dinh thự nhà họ Lê,
-
“Tỷ lệ phù hợp tối đa có thể tìm thấy là 63%… Gồm có 324 kết quả…”
Trên màn hình máy tính của mỗi đứa đều có một hình vẽ một bông hoa xanh biếc có năm cánh. Khuyết trống một cánh ở góc dưới bên trái. 63% là tỷ lệ phù hợp cao nhất mà năm đứa đạt được trong hai ngày nay. Nhưng con số đó như mãi mãi dừng lại không nhích thêm được chút nào. Lúc này với hỗ trợ của hệ thống AI trí tuệ nhân tạo, năm đứa Thy Thy đã có thể xác định mỏ linh mạch mà ngọc bội chỉ đến là nằm bên dưới dãy Hoàng Liên Sơn. Nhưng nên biết linh mạch là nằm dưới lòng đất, phải tìm được lối vào ah. Lối vào ở nơi nào trong một dãy núi dài 180km, rộng 30km với hơn hai mươi ngọn núi cao chọc trời ?!
-
Miếng ngọc bội cuối cùng phải chăng có chữ ?! Hay một ký hiệu nào đó rất quan trọng ah ?! – Hào nằm bò trên mặt bàn miệng không ngừng lẩm bẩm.
-
Tao cũng nghĩ như vậy. Nếu không thì sơ đồ chia làm năm cũng chẳng có ý nghĩa. Vì chỉ cần 4 miếng người ta đã có thể xác định được vị trí ah. – Đạt gãi gãi cái đầu bù xù nói.
-
Thy Thy… Năm vị lão tổ của năm gia tộc khi đó… đều là cường giả Nguyên Anh đúng không ?
-
Ừ. Trong An nam Tu chân bí sử đã nói như vậy. – Thy Thy gật đầu.
-
Vậy họ hẳn đều có thể bay chứ ? – Hội hỏi tiếp.
-
Mình nghĩ là vậy… – Thy Thy lại gật đầu.
-
Nhưng họ có thể bay cao bao nhiêu ? Ý mình nói là… Cao bao nhiêu tính từ mặt đất ?
-
Cái này… mình không biết ah. – Thy Thy trả lời hai bím tóc lúc lắc rất đáng yêu.
-
“Không ai trả lời được câu hỏi đó của cậu đâu…”
-
Tại sao không ai trả lời được ạ ? – Hội không e ngại ông, tiếp tục hỏi lại.
-
Vì cảnh giới Nguyên Anh đã vượt qua sự ràng buộc hạn chế của Thiên địa. Họ không cần linh lực để phản lại lực hút Trái Đất như Kim Đan nữa. Nói cách khác họ có thể bay cao đến đâu tùy thích mà không sợ linh lực cạn kiệt mà rơi xuống… Đó là trên lý thuyết. Vì đến nay cũng không có ghi chép nào cụ thể về giới hạn khả năng của Nguyên Anh cường giả.
-
Tức là… Nguyên Anh cường giả có thể bay hơn hai mươi ngàn mét phải không ạ ? – Hội trở nên hứng khởi hỏi tiếp.
-
Dĩ nhiên là được. – Ông Bắc gật đầu.
-
Hội nghĩ ra được điều gì sao ? – Thy Thy hỏi.
-
Ha ha… Mình đã nghĩ ra cách mà họ vẽ ra bản đồ rồi. – Hội bật cười lớn đầy hứng thú, nói. – Trước đây chúng ta cứ mãi tính toán theo cách mà lịch sử ghi nhận phương pháp người xưa vẽ bản đồ. Nhưng đó là người bình thường ah… Nếu như họ có thể bay lên trời như Nguyên Anh cường giả thì họ còn dùng loại biện pháp vừa tốn công vừa thiếu chính xác như vậy sao ?
-
Nếu mình suy nghĩ là đúng thì cách mà năm vị lão tổ đã làm có thể nói là chính xác gần như chúng ta ngày nay dùng vệ tinh để vẽ bản đồ vậy…
-
Đó là cách mà họ đã vẽ bản đồ đến linh mạch. Đơn thuần là dùng ánh mắt xuyên qua miếng ngọc để xác định một đường thẳng với vị trí bên dưới…
-
Tốt. Vậy bước kế tiếp ? – Ông Bắc đầy chờ mong hỏi.
-
Bước kế tiếp là… xác định vị trí đầu bản đồ. Càng chính xác càng tốt… Sau đó chúng ta sẽ theo cách tính tỷ lệ trên bốn miếng ngọc bội so sánh với thực tế mà tìm ra vị trí cái chấm đỏ đó trên bản đồ dãy núi Hoàng Liên Sơn.
-
Mình cần dữ liệu bồi hoàn sụt lở của hai dòng sông tính từ thời điểm hôm nay bắt đầu lùi lại cho đến hết dữ liệu được ghi nhận…
-
Có ngay… – Hào cũng bỏ qua vẻ chán chường mà bắt tay vào việc.
-
Mình cần nạp dữ liệu đó vào kho data để nhờ AI hỗ trợ tính toán khả năng biến đổi hình dạng của hai dòng sông này tại thời điểm hơn năm trăm năm trước… và xác định điểm chúng giao nhau.
-
Đã xác định vị trí giao nhau của hai con sông hơn năm trăm năm trước… khoảng cách sai lệch so với ngày nay là 256 mét về phía Tây Bắc.
-
Xác định lại trên bản đồ… Tính tỷ lệ theo đường thẳng đi…
-
Xong rồi… Chấm đỏ đó hẳn là ở khu vực này…
Hội chộp lấy cái máy tính của Thy Thy, quay hướng sang mình. Nó cũng phóng lớn vị trí chấm đỏ trên miếng ngọc bội đầu tiên mà năm đứa nó lấy được. Quanh cái chấm đỏ có vẽ một vòng tròn đường nét hơi xiêu vẹo mà ban đầu Hội còn nghĩ nó giống một cái ao. Nó thật sự là một cái ao nhưng bên trong miệng núi lửa. Hội bấm chuột dịch chuyển tấm hình đó từ máy Thy Thy chuyển sang màn hình của mình. Khi hai đường viền của vòng tròn chồng lên nhau gần như khít khao cả gian phòng im phăng phắc chì còn tiếng hít thở dồn dập phấn khích của năm đứa học sinh.
-
Tốt lắm… Năm đứa thật sự rất giỏi…
-
Ha ha…
-
Cái laptop đó là của cháu mà … – Hào lắp bắp nói.
-
Cầm cái này đến Trung tâm Future World. Năm đứa có thể chọn bất kì loại laptop nào mình thích cũng được. Miễn là ở đó có là có thể đem về, không cần phải trả một đồng.
-
Vậy còn chuyện của Thy Thy thì sao ạ ?
-
Bây giờ mấy đứa ở đây… Ta sẽ cho người đi tìm Bác sĩ Phú nói chuyện. Yên tâm. Hắn không có lá gan cãi lời ta. – Ông Bắc hơi ngần ngừ một chút, quay lại nói.
-
Ông… Ông không thể tự làm sao ạ ? – Hội lo lắng hỏi.
-
Ta tuy có thể… nhưng sẽ có độ nguy hiểm nhất định. Tháo chuông nên để người buộc chuông… Cậu hiểu chứ ?!
-
Được. Vậy bọn cháu chờ ông ở đây… – Hội nói.
-
Thy Thy… Làm sao vậy ?
-
Mình đã làm liên lụy các bạn rồi… Mình xin lỗi…
-
Không. Tại sao bạn nói như vậy ? Bọn này là tự nguyện đến đây mà… – Hội sửng sốt hỏi.
-
Đúng… Không liên lụy gì hết. Không cho phép bạn nói như vậy.
-
Các bạn không hiểu. Thứ trong người mình đã quá muộn để lấy ra rồi…
-
Nhưng Ông Bắc đã hứa. Ông ta sẽ tìm được dượng Phú của bạn thôi… – Hội lắc đầu không tin.
-
Không. Tìm được thì sao chứ ? Ông ta chỉ còn là một thi thể mà thôi…
-
Sao ? Dượng Phú đã chết ? Ai giết ông ta ? – Cả bốn đứa Hội sửng sốt hỏi dồn.
-
Là… chính mình.