KẺ THẤT LẠC – Truyện SEX 2023 Hay – Update Chương 32 END

CHƯƠNG 2: ÂM MƯU CỦA CHA NUÔI – Sáng tác cùng Feelex

20h00 tối thứ Sáu, một tuần sau,

Hai chiếc Rolls-Royce đen bóng như nước nối đuôi nhau lướt nhanh trên mặt đường làm không ít người tò mò nhìn theo. Nhưng có lẽ thứ họ chú ý nhiều hơn là phần mui trước của cả hai chiếc xe đều phủ kín những đóa hoa hồng Pháp trắng tinh đẹp lung linh.

Bên trong chiếc xe phía sau, ở băng ghế sau Khánh Phương trong bộ áo dài trắng tóc kết hoa ngồi bên cạnh Hoài Nam. Ánh mắt nàng nhìn quan cảnh ngoài cửa sổ mà lòng có chút nao nao kì lạ.

Đám cưới của Khánh Phương và Hoài Nam, hai gia đình hoàn toàn theo phong tục truyền thống. Trưa nay vừa diễn ra bữa tiệc là Vu quy do cha mẹ nàng tổ chức. Đêm ngày mai là tiệc Tân hôn chính thức của nhà trai. Vậy là đêm nay nàng chính thức trở thành vợ Hoài Nam. Nhưng lúc này nhìn những hàng cây liên tục lướt qua trước mắt lòng nàng lại có chút hụt hẫng trống rỗng. Đây là giấc mơ mà nàng mong ước sao ?

  • Sao vậy ? – Hoài Nam kéo bàn tay mềm mại của Khánh Phương đặt lên môi hôn.​
  • Em… không có gì…​

Khánh Phương quay sang anh mỉm cười, hai gò má không nhịn được thoáng ửng hồng. Nàng vẫn chưa quen anh dùng những cử chỉ thân mật như vậy với mình. Không để cho Khánh Phương kịp làm quen, Hoài Nam bất ngờ kéo nàng vào lòng. Anh đón lấy đôi môi mềm mại của nàng mà hôn. Khánh Phương cả người căng cứng… Thậm chí nàng không nhớ phải nhắm mắt lại trong tình huống như bây giờ. Chiếc lưỡi của anh như một con lươn nghịch ngợm chui vào miệng nàng cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ thơm tho của nàng. Khánh Phương toàn thân mềm nhũn tựa sát vào ngực Hoài Nam vụng về đáp trả lại nụ hôn của anh.

Đây là lần thứ hai Hoài Nam hôn Khánh Phương. Cũng là nụ hôn thứ hai trong đời của nàng. Lần đầu tiên là năm ngày trước khi hai người thử đồ cưới chung một gian phòng. Nhân viên nơi đó có lẽ nghĩ rằng hai người sắp cưới nhau thì chắc chắn đã bén mùi không còn gì lạ lẫm xấu hổ nữa. Khánh Phương lúc đó rất ngượng vẫn phải cởi quần áo trước mặt Hoài Nam. Khi nàng còn đang lúi cúi trong bộ đồ lót thì bất ngờ anh từ phía sau ôm chặt lấy người nàng. Lúc đó Khánh Phương rất sợ hãi nhưng kìm nén mình không phản kháng. Nàng để mặc anh hôn mình, còn đặt tay lên hai bầu vú nàng mà xoa nắn đến lúc nhân viên bên ngoài gõ cửa mới thôi.

Hoài Nam có vẻ như không chờ đợi nổi nữa. Anh hôn khắp chiếc cổ thon thả trắng ngần của nàng. Anh đè nàng ra mặt ghế, dụi mặt vào ngực nàng mà hôn hít.

  • Anh… có tài xế phía trước mà… – Khánh Phương che ngực mình, gương mặt đỏ ửng nài nỉ.​
  • Không sao… – Hoài Nam bấm nút trên bàn điều khiển để tấm chắn ngăn cách buồng lái phía trước che kín lại.​
Khánh Phương vẫn rất xấu hổ nhưng không còn lý do để ngăn cản anh nữa. Nàng thả lỏng hai tay để mặc anh cởi hàng nút áo dài. Nhìn vẻ háo hức không thể chờ đợi trên mặt anh, nhìn hai bàn tay anh hấp tấp bấm mở chiếc áo ngực, rồi khi thấy hai bầu vú căng tròn tuyệt đẹp của nàng anh phấn khích nhào nặn, còn hôn hít… Khánh Phương nhắm mắt lại, thổn thức thở gấp, nhưng nàng đã không muốn nhìn nữa. Nàng có cảm giác người đàn ông đang thèm thuồng ngậm mút núm vú của mình hoàn toàn không giống với người đã để lại hình bóng trong tim nàng. Nhưng sự thất vọng đó trong đầu Khánh Phương rất nhanh bị lấn át bởi một cảm giác rạo rực mà nàng chưa từng biết đến.
  • Ư… Anh…​

Khánh Phương xuýt xoa bật rên khẽ, hai gò má nóng rực như có lửa. Lưng nàng vô thức ưỡn cong lên, ánh mắt mê ly nhìn hai bàn tay anh không ngừng xoa nắn hai bầu vú mềm mại, đầu lưỡi anh không ngừng đánh lên hai đầu nhũ hoa đỏ hồng của mình. Khánh Phương bây giờ mới biết đến cảm giác hoan ái nam nữ là như vậy. Nàng cảm nhận được cơ thể mình thay đổi, giữa hai chân ướt át nóng rực. Mặc kệ đi vậy… Tại sao nàng phải theo đuổi một giấc mơ màu hồng không có thật. Bây giờ nàng đã là vợ anh, anh ham muốn nàng… Đó không phải là điều tốt sao ?

Hoài Nam luồn tay xuống dưới sờ soạng tìm đến dây kéo chiếc quần satin trắng của nàng. Nàng không ngăn anh, còn nâng mông lên cho anh kéo quần xuống. Lúc này Khánh Phương không hề nghĩ đến chuyện mình đang ở trong xe về nhà chồng. Bao lâu nữa thì tới nhà, nàng cũng không nghĩ tới. Bên dưới truyền đến một cảm giác mát mẻ… Quần lót của nàng cũng bị anh cởi bỏ xuống. Hoài Nam kéo mở khóa quần chồm lên người Khánh Phương, đè nghiến nàng bên dưới. Nàng há hốc thở dốc dưới sức nặng của anh. Cặp đùi thon dài trắng nõn của nàng vô thức mở rộng ra hai bên quắp lấy chân anh.

“Hừ…”

Đột nhiên cả người Hoài Nam run rẩy, sắc mặt tái nhợt, vội lùi lại rời khỏi người Khánh Phương. Một tay anh che mũi, vừa vội vàng rút khăn giấy bịt chặt lấy mũi mình.

  • Anh bị sao vậy ? Trời ơi… Sao tự nhiên lại…​
Khánh Phương vội ngồi dậy. Thấy chiếc khăn giấy trong tay Hoài Nam loang lổ máu, nàng sửng sốt vội lấy thêm khăn giấy cho anh. Hoài Nam nhận lấy, ngồi tựa vào ghế, lạnh nhạt nói với Khánh Phương:
  • Em mặc đồ vào đi… Gần về đến nhà rồi. Để người dưới thấy thì không hay đâu…​
  • Dạ…​

Khánh Phương cắn cắn môi nhặt lấy chiếc quần satin nhàu nhĩ dưới sàn xe, lặng lẽ mặc vào. Nàng không nhịn được phải quay sang nhìn Hoài Nam vài lần. Anh lại quay mặt đi nhìn ra cửa sổ như né tránh không muốn nhìn những mảng da thịt trắng ngần trên thân thể nàng còn lộ ra bên ngoài. Tại sao anh lại chảy máu mũi ? Không phải như người ta nói, đàn ông bị kích thích quá sẽ như vậy chứ ? Không đúng. Từ đầu anh ngoài sự ham muốn thích thú thì hoàn toàn không có vẻ gì là mất khống chế cả. Khánh Phương càng không cho rằng mình hấp dẫn đến mức một người đàn ông từng trải như Hoài Nam lại không chịu nổi…

Trước ánh mắt tò mò khó hiểu của Khánh Phương, Hoài Nam chỉ im lặng mặc lại quần không muốn giải thích. Hắn phải giải thích thế nào đây ? Vì khoảnh khắc cao trào vừa rồi một tiếng hừ lạnh chỉ vang lên trong đầu hắn. Chỉ một mình hắn nghe được. Đó là âm thanh bất mãn của cha nuôi. Ông ngồi trên chiếc xe phía trước nhưng hai người bên này làm gì muốn qua mặt một tu chân giả Trúc cơ viên mãn như ông là không thể nào.

Nhớ đến chuyện dại dột mình vừa làm Hoài Nam cảm nhận một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Hắn biết chảy máu mũi chẳng qua là một cảnh cáo nho nhỏ. Nếu cha nuôi muốn thì trong khoảng cách vài chục bước chân bộ não của hắn sẽ nát ra như bùn nhão.

Mười phút sau, hai chiếc Rolls-Royce dừng lại trước một dinh thự to lớn. Gần như cùng lúc hai cánh cổng sắt sơn đen nặng nề từ từ mở rộng sang hai bên. Hai chiếc xe nối đuôi nhau lướt chạy thẳng vào rẽ lên cung đường trải nhựa cong cong xuyên qua hàng cây tươi xanh mát rượi. Qua khỏi những tán lá che phủ, một dinh thự to lớn sơn trắng sừng sững hiện ra choáng ngợp cả tầm mắt.

Hai chiếc xe lướt lên con đường dốc lót đá đến dưới một mái chào hình cung trước lối vào sảnh lớn thì song song ngừng lại. Ngay lập tức một người đàn ông mặc áo vest đen kiểu quản gia bước đến mở cửa xe cho chiếc đầu tiên. Dĩ nhiên vì đó là xe của gia chủ. Một người đàn ông dáng người cao lớn uy nghiêm với mái tóc hoa râm bước xuống. Ông không nhìn lại lần nào mà lạnh lùng đi thẳng vào trong. Hoài Nam vừa bước xuống xe nhìn theo dáng người cao lớn của cha nuôi nét mặt liền sượng cứng mất tự nhiên.

  • Chào cậu Hai, mợ Hai…​
  • Con chào chú…​
Khánh Phương bước xuống, hai gò má còn ửng đỏ, miệng mỉm cười. Người đàn ông trước mặt là quản gia của cha nuôi Hoài Nam. Nàng đã gặp ông một lần vẫn không thể quen được kiểu ông gọi mình là mợ Hai. Trước ngày này cha mẹ đã nói cho Khánh Phương biết gia tộc họ Lê có rất nhiều quy cũ. Một trong số đó là xưng hô giữa theo cấp bậc rõ ràng giữa người trên và người dưới. Khánh Phương thật sự không thích người ta gọi mình là mợ Hai. Nghe thật già mà kì cục khó lọt tai. Về tự xưng cũng là như vậy. Nàng không thể xưng tôi với một người lớn tuổi ngang cha mình như vậy.
  • Chào cậu Hai. Chào mợ Hai…​
Lúc này hai cô hầu gái trẻ tuổi tên Hằng và Thảo nhanh nhẩu bước ra đón lấy vali quần áo Khánh Phương từ tay người tài xế. Nàng muốn bước qua phụ giúp lại bị Hoài Nam kéo tay đi vào trong nhà.
  • Chào cậu Hai, mợ Hai….​
  • Chào anh…​

Khánh Phương gật đầu mỉm cười với người đàn ông cao lớn vừa lên tiếng chào mình. Ở nhà cha nuôi Hoài Nam thật sự không ít người. Nàng không thể nhớ hết mọi người. Dường như ngoài chú Đức quản gia còn lại là bảy người đàn ông. Trong đó có hai người là vệ sĩ, hai người là bảo vệ tại gia, còn hai người là tài xế. Còn người có vẻ lụ khụ lớn tuổi nhất là người làm vườn. Còn phụ nữ thì có ba. Một người phụ nữ trung niên mập béo gọi là dì Ba và hai cô hầu gái Hằng Thảo khi nãy…

Ngay buổi gặp mặt Hoài Nam đầu tiên Khánh Phương đã có gần một tiếng đồng hồ được chú Đức quản gia giới thiệu mọi người vừa phổ biến hàng loạt các quy cũ của dinh thự này. Thật sự là… Khánh Phương thấy mình từ một giáo viên quay lại thời học sinh học thuộc lòng từng thứ một.

  • Em lên lầu tắm rửa trước đi. Lát anh lên…​
  • Dạ…​
Nghe Hoài Nam nói, Khánh Phương khẽ gật đầu hai gò má lại thoáng ửng đỏ như nghĩ đến chuyện sắp xảy ra đêm nay. Qua một chút cảm giác bên trong xe khi nãy, Khánh Phương dù xấu hổ cũng phải thừa nhận rằng nàng có chút chờ mong. Nhưng mà… anh cứ thế để nàng lên phòng một mình sao ? Nàng làm sao biết anh ở phòng nào chứ ? Không đợi Khánh Phương hỏi thì giọng Hoài Nam đã vang lên sau lưng.
  • Hằng… Dẫn mợ Hai về phòng…​
  • Dạ, cậu Hai…​
  • Con mời mợ Hai…​

Hằng lên tiếng mời nhưng không bước lên trước mà chờ đợi. Khánh Phương hiểu ý của con bé. Đó cũng là một trong những phép tắc ở nơi này.

Nàng bước lên bậc thang dành cho gia chủ từ phòng khách lên tầng một. Sở dĩ phân biệt như vậy vì người giúp việc trong dinh thự nếu không phải lau dọn hoặc dẫn đường như Hằng lúc này thì không được dùng lối này mà phải đi lên lầu bằng một cầu thang nhỏ hơn phía sau nhà.

Khánh Phương cúi đầu nhìn mũi chân của mình trên mặt gỗ nổi vân bóng loáng. Trong lòng nàng chợt dâng lên một cảm giác hoảng hốt, mê man như đang bước vào một giấc mơ… Mỗi bậc thang nàng bước lên đều trạm trổ hoa văn cầu kỳ sang trọng đẳng cấp đế vương. Nàng thấy mình như trở thành nhân vật trong một bộ phim kinh điển Bến thượng hải. Dinh thự này theo cha nàng nói được người Pháp xây dựng từ đầu thế kỷ 19 mang nét đặc trưng kiến trúc Đông dương như trần cao, mái ngói vảy cá đỏ, vách tường dày hơn hai mươi phân như một pháo đài. Từng cây trụ đá hoa cương cao đến trần gần trăm năm vẫn bóng loáng nguyên vẹn.

Dù cha nàng không còn là một tu chân giả nhưng địa vị xã hội của ông cũng không thấp. Ông là một quan chức có thực quyền nắm giữ một bầu trời riêng trong nhiều năm. Trong ánh mắt thế gian gia đình nàng được xem là quyền thế khá giả nhưng nhà nàng có thế nào đi nữa cũng không thể so sánh với sự giàu sang xa hoa của nơi này. Khánh Phương biết rất nhiều cô gái mong muốn được thay thế vị trí của nàng bước vào dinh thự nhà họ Lê, đặt chân lên bậc thang của gia chủ… Nhưng thật sự ngay từ lần đầu tiên đặt chân đến đây Khánh Phương đã không yêu thích nổi căn nhà to như lâu đài với kiểu kiến trúc cổ kính hoa lệ này. Trong mắt nàng những thứ trang hoàng phong cách cổ xưa này thật nặng nề, thật áp lực.

  • Dạ… Phòng cậu Hai mợ Hai là gian thứ hai bên trái… Phòng đầu tiên là của ông chủ…​
Lúc này vừa lên đến lầu một Hằng liền nhanh nhẩu giới thiệu. Khánh Phương gật đầu nhìn quanh lại chỉ tay về cuối hàng lang hỏi:
  • Vậy… còn những phòng kia là của ai ?​
  • Dạ, những phòng đó dành cho khách. – Hằng che miệng nói nhỏ vừa đủ Khánh Phương nghe. – Nhưng từ hồi bà chủ mất đến giờ ông không tiếp khách nữa nên bỏ trống thôi…​
  • Ừ…​
  • Mợ vào phòng nghỉ ngơi nhé.​

Nhìn theo Hằng nhanh nhẹn đi xuống lầu bằng lối cầu thang phía sau, Khánh Phương chợt nhận ra mình đang một mình giữa hành lang rộng thênh thang trống trải trước mặt. Nàng hơi ớn lạnh. Nói huỵch toẹt ra thì “mợ Hai” cũng chẳng qua mới hai mươi bốn tuổi, mang trong người căn bệnh chung của con gái. Bệnh sợ ma. Nếu cho Khánh Phương lựa chọn, nàng thà được sống trong một căn hộ chung cư hiện đại thật nhiều đèn, ra vào đều thấy nhiều người mới yên tâm thoải mái.

Khánh Phương xoay nắm cửa bước vào trong phòng. Nhìn qua gian phòng ngủ rộng thênh thang được trang hoàng sang trọng mà lòng nàng chợt dâng lên cảm giác như về nhà. Nàng nhìn tấm hình cưới khổ lớn của mình và Hoài Nam được treo ngay ngắn trên đầu giường ngủ, thầm mỉm cười. Khánh Phương bước vào, đi quanh nhìn ngắm từ chiếc trường kỷ bọc da êm ái, đến một buồng tủ áo thật lớn hình chữ U có vẻ như rất mới vừa trang bị thêm. Quần áo của Hoài Nam chỉ có một góc còn lại hoàn toàn hai ô trống có lẽ là để cho nàng. Khánh Phương mỉm cười, nàng thật sự hài lòng với sự chu đáo tỉ mỉ này của anh. Phía trước tủ áo là một bốn cái vali đầy ắp quần áo của nàng đã được đem lên.

Khánh Phương đảo mắt nhìn quanh ánh mắt chợt dừng lại ở một vật như tấm gỗ phía trên lót thảm đặt phía trước giường ngủ. Nàng tò mog bước lại gần nhìn thoáng nhíu mày. Nàng nhận ra phía trên cũng không phải là một tấm thảm lót sàn mà là một loại vải bố khá dày. Phía trên nó lại vẽ lên một hình bát quái với những ký hiệu khác nhau cho mỗi cạnh. Thật không hiểu anh đặt thứ này ở đây làm gì. Khánh Phương thầm nghĩ mình sẽ nói anh dẹp nó đi. Trong mắt nàng nó có chút gì đó cổ quái làm nàng ớn lạnh.

  • Mợ ơi, uống thuốc…​
Nghe tiếng Hằng gọi, Khánh Phương quay lại hơi ngạc nhiên nhìn cái khay trên tay con bé. Nàng bước lại có chút khó hiểu nhìn Hằng hỏi:
  • Thuốc gì vậy Hằng ? Là cho… Phương sao ?​
  • Hi hi… Thuốc này do ông chủ hốt để cậu mợ sớm có tin vui đó… – Hằng nháy nháy mắt tinh nghịch.​
  • Phì… Trời ơi…​
Khánh Phương phì cười xoa xoa hai gò má đỏ ửng ngượng ngùng. Nàng không từ chối, đón lấy chén thuốc sắc màu nâu đen đưa lên miệng uống một hơi cạn. Không khó uống như nàng nghĩ. Cuối vị còn ngọt ngọt thơm thơm…
  • Rồi. Mợ tắm rửa nghỉ ngơi nha. À… Đêm nay quan trọng… Mợ đừng dọn đồ. Ngày mai con và Thảo lên dọn đồ vào tủ cho mợ…​
  • Cảm ơn Hằng nhiều nhé. – Khánh Phương mỉm cười.​
  • Dạ…​

Nhìn cánh cửa phòng được Hằng đóng lại Khánh Phương chợt sực nhớ mình quên hỏi con bé về tấm thảm quái dị kia. Nhưng lúc này nghĩ đến lời Hằng vừa nói và chén thuốc mình vừa uống nàng khẽ cắn môi hai gò má thoáng ửng đỏ ngượng ngùng. Cha nuôi thật sự rất chu đáo làm nàng xấu hổ. Nàng còn chưa nghĩ đến có con sớm như vậy đâu… Nhưng nếu Hoài Nam muốn có con, cha nuôi muốn ẵm cháu sớm nàng vẫn có thể chấp nhận.

Khánh Phương bước lại mở vali ra. Dù Hằng nói như vậy nhưng nàng không có thói quen để người khác sắp xếp quần áo của mình. Khánh Phương treo móc quần áo theo mục đích sử dụng. Hơn mười bộ áo dài mặc thường ngày đến lớp nên để ở vị trí dễ lấy nhất. Váy dài đầm dạ hội không sử dụng nhiều để treo móc ô bên trong. Đồ lót xếp vào ngăn kéo. Còn… Mấy cái này… Khánh Phương chợt ướm thử lên người bộ váy ngủ mỏng tang xuyên thấu. Nàng nhìn mình trong gương mà gò má lại nóng lên. Chỉ nghĩ đến vẻ háo hức phấn khích của Hoài Nam khi nhìn mình trong bộ váy ngủ này, cơ thể Khánh Phương chợt nóng lên. Cơn nóng này không ngừng lại mà mỗi lúc một nóng. Lưng nàng cũng rịn ướt mồ hôi. Khánh Phương bỏ dở công việc, cầm theo khăn tắm và chiếc váy ngủ đi vào phòng tắm.

Lúc này bên trong gian phòng tắm sang trọng, dưới ánh đèn lung linh mờ ảo Khánh Phương toàn thân lõa lồ tuyệt đẹp đứng trước tấm gương vừa nhẹ nhàng tháo xuống từng chiếc hoa tai. Nhìn hình ảnh phản chiếu của chính mình, nàng cắn nhẹ bờ môi hai gò má thoáng đỏ ửng ánh mắt man một vẻ mê ly chờ đợi.

Khánh Phương nhẹ nhàng bước vào trong buồng tắm đứng. Mở nước. Một làn nước ấm áp nhẹ nhàng phủ kín toàn thân làm cả người nàng lâng lâng thoải mái. Khánh Phương nhắm mắt lại ngửa lên đón lấy những giọt nước li ti rơi xuống. Bên trong đầu nàng lúc này chợt sinh ra một cảm giác mê man lại dễ chịu như toàn thân nàng bồng bềnh trên chín tầng mây. Khánh Phương chợt đưa tay xoa nắn hai bầu vú căng tròn của mình, ngón tay thon nhỏ của nàng khẽ miết lên đầu nhũ hoa đỏ hồng xinh xắn. Cả người nàng thoáng run rẩy. Một cảm giác nhột nhạt ray rứt lại xuất hiện vô cùng rõ ràng trong đầu nàng như chính Hoài Nam đang dùng miệng của anh ngậm mút đầu nhũ hoa của nàng.

  • Ư…​

Lúc này Khánh Phương hoàn toàn chìm đắm trong một loại khoái cảm kì lạ mà nàng chưa bao giờ biết đến. Nàng cũng không nhận ra hai cánh tay mình đã buông thỏng tự lúc nào. Hai bầu vú căng tròn của nàng lại được hai bàn tay đàn ông to lớn từ phía sau vòng lên xoa nắn vuốt ve. Một có thể đàn ông rắn chắc sung mãn áp sát sau lưng nàng. Mái đầu tóc hoa râm của người đó đã ướt sũng nước, ông ta khẽ cúi thấp hôn lên chiếc cổ trắng ngần của nàng. Khánh Phương hổn hển thở dốc cả người mềm nhũn tựa sát vào người đàn ông đó. Nàng thiêm thiếp đê mê đầu tựa lên bờ vai rắn chắc đôi môi đỏ hồng hé mở dâng chiếc lưỡi nhỏ ngọt lịm cho người đó ngậm mút say mê.

Lúc này bên ngoài phòng Hoài Nam đứng thất thần bất động. Phía sau hắn là cánh cửa đóng chặt. Hắn không nghe được âm thanh nào bên trong nhưng có thể tưởng tượng được chuyện gì đang xảy ra. Chỉ nghĩ đến người phụ nữ lẽ ra thuộc về mình lại đang rên rỉ trong vòng tay kẻ mình gọi là cha, xương hàm Hoài Nam nghiến chặt nổi cộm trên hai gò má.

————–+++++++————–

Hai ngày trước,

Bên trong căn phòng hai bên vách tường phủ kín những hàng kệ gỗ đầy sách cao đến tận trần nhà. Hoài Nam im lặng không nói lời nào ngồi đối diện cha nuôi. Lưng hắn lại không tựa vào lưng ghế bộ dạng có chút khép nép mất tự nhiên. Dù đối với bên ngoài Chủ tịch Hoài Nam lịch lãm tự tin thế nào thì ở nhà đối diện với cha nuôi hắn vẫn cảm thấy mình thật nhỏ bé không là gì cả.

Nhìn cha nuôi lật từng trang sách mà Hoài Nam cảm thấy khó hiểu không biết ông muốn tìm mình vì chuyện gì. Dù trong đầu thắc mắc nhưng bên ngoài Hoài Nam vẫn không dám biểu hiện gì khác thường. Vẫn kiên nhẫn chờ đợi cha nuôi mở lời trước…

Ông Bắc tháo mắt kính đặt lên cuốn sách ngẩng đầu lên nhìn Hoài Nam. Thật sự dù không có mắt kính thì một tu chân giả như ông vẫn có thể nhìn thấy hạt bụi nhỏ gấp mười lần chữ in trong cuốn sách trước mặt. Nhưng ông vẫn thích đeo vì nó làm cho ông cảm thấy mình bình thường như mọi người. Ông Bắc nhìn vẻ khép nép mất tự nhiên của đứa con nuôi trước mặt mà lòng thầm thở dài. Sau bao nhiêu năm công sức giáo dục ông vẫn nhìn ra bên trong lớp vỏ bọc hào nhoáng của đứa con không cùng huyết thống này một sự hèn mọn khó che giấu. “Thật sự là rồng sinh rồng, chó sinh chó mà”.

Ông không có ý chê bai xuất xứ của nó. Nếu có suy nghĩ đó thì hơn hai mươi năm trước ông đã không mang nó về đây. Nhưng có nhiều thứ trên một con người không thể dùng tiền bạc hay kiến thức mà che lấp được. Dĩ nhiên, ông Bắc biết mình dùng ánh mắt của một người tu chân đánh giá Hoài Nam là không công bằng cho nó. Nhưng sự thật là mỗi con người từ khi sinh ra dù là bình thường hay tu chân giả đều phủ quanh người một khí tức của vận đạo. Hiểu theo ngôn ngữ thông thường thì đó còn gọi là số mệnh.

  • Hoài Nam…​
  • Dạ…​
  • Dù ta chưa bao giờ chính thức nói với con nhưng con vẫn biết gia tộc họ Lê của ta có bí mật gì chứ ?​
  • Vâng, con biết. Gia tộc của cha có truyền thừa tu chân…​
Hoài Nam gật đầu nói. Điều này cha nuôi cũng không cố ý giấu diếm hắn. Thậm chí Hoài Nam tin rằng nếu mình có linh căn bẩm sinh thì đã sớm được cha nuôi truyền thụ công pháp tu luyện. Đáng tiếc, hắn không có.
  • Ừ… Ta chỉ tiếc rằng con không thể tu luyện… Vậy con hiểu về các cảnh giới tu chân giả phân biệt thế nào không ?​
  • Dạ… Có phải giống các truyện tu tiên Trung Quốc không cha ?​
Hoài Nam buột miệng hỏi chợt hối hận. Hắn lén nhìn cha nuôi lòng hơi thấp thỏm lo lắng. Hắn hiểu cha nuôi. Khi ông hỏi một câu như vậy nhưng thật sự ông không chờ câu trả lời của người đối diện. Kẻ đối diện nên nói là mình không biết, nhờ ông chỉ dạy. Nhưng hôm nay Hoài Nam lại hơi hấp tấp lời nói ra khỏi miệng không thể thu về.
  • Ừm… Cũng không khác nhiều…​
Thật may. Cha nuôi dường như đang có nhiều suy nghĩ trong đầu dễ tính hơn bình thường. Ông gật gù như lựa lời rồi nói:
  • Thật ra ta nghĩ những kẻ ban đầu viết ra truyện tu tiên cũng ít nhiều có hiểu biết về thế giới tu chân hoặc thậm chí cũng là một tu chân giả. Nhưng có lẽ vì để thu hút độc giả họ đã hư cấu nhiều tình tiết… Có hơi thần thánh hóa khả năng của người tu chân.​
  • Ta biết con từ nhỏ bất mãn với bốn đứa cháu họ của ta… Cũng có thể vì chúng có khả năng tu luyện nên luôn huênh hoang với con.​
Nghe nhắc đến bốn tên Hòa Phát Hậu Nhân, hai nắm tay Hoài Nam vô thức siết chặt. Đó là bốn kẻ hắn căm hận nhất trên đời. Đứa con ruột của cha nuôi đã mất tích hơn hai mươi năm hầu như không còn khả năng tìm về. Dòng họ Lê thế hệ nối tiếp của ông chỉ còn bốn đứa cháu họ này. Từ nhỏ khi được nhận về làm con nuôi Hoài Nam luôn bị chúng đánh mắng lăn nhục.
  • Ha ha… Nếu con hiểu hơn về tu chân thì có lẽ đã không bị chúng hù dọa đến khiếp sợ như vậy… – Ông Bắc bật cười lắc đầu nói.​
Tiếng cười sang sảng của cha nuôi làm Hoài Nam hơi nhíu mày. Sự thật là hắn căm thù bốn gã anh họ kia hoàn toàn chẳng liên quan gì đến chuyện chúng có thể tu luyện, mà vì một lý do khác…
  • Thật ra, từ luyện khí đến luyện khí viên mãn chỉ làm cho người ta mạnh mẽ hơn người bình thường một chút và sống ít bệnh tật hơn, có thể thọ đến trăm tuổi. Điều này cũng chẳng có gì thần kỳ cả… Một người bình thường như con nếu sống biết tiết chế ham muốn, ăn uống điều độ, tập luyện thể thao… hoàn toàn có thể làm được chuyện này.​
  • Vì thế nếu nói luyện khí kỳ chẳng qua là một môn dưỡng sinh thì cũng không xem là sai. Chỉ khi một người phá vỡ được hàng rào luyện khí đến Trúc cơ kỳ mới có thể xem như là một tu luyện giả thật thụ.​
  • Còn bốn đứa cháu ăn chơi trác táng của ta thì còn xa mới được xem là tu chân giả. Văn Hòa tu vi cao nhất trong bốn đứa thì chẳng qua là Luyện khí tầng sáu. Mà năm nay nó đã ba mươi bốn tuổi… còn lớn hơn con vài tuổi. Ta khi xưa đạt tu vi của hắn khi mới mười ba tuổi thôi. Haizz…​
  • Vậy… Trúc cơ thì sao cha ? – Hoài Nam bắt đầu cảm thấy hứng thú với đề tài này.​
  • Trúc cơ… Một Trúc cơ giả có thể đấm vỡ đầu một con trâu mộng, nhấc vật nặng hơn một trăm ký, tuổi thọ kéo dài đến 150 năm.​
  • Nhưng điều khác biệt lớn nhất giữa Luyện khí và Trúc cơ không phải là sức mạnh hay tuổi thọ… Mà là thần thức. Khi một người vượt qua Luyện khí bước vào Trúc cơ mới bắt đầu sinh ra thần thức… Một trúc cơ giả không cần dùng mắt vẫn có thể quan sát mọi thứ xung quanh trong vòng bán kính vài chục đến hơn một trăm mét. Nhưng chỉ là quan sát mà thôi… Nếu muốn cách không nhiếp vật hay dùng thần thức tấn công thì tối thiểu phải là Trúc cơ Đại viên mãn…​
Ông Bắc chợt nhìn ánh mắt Hoài Nam có vẻ thất vọng, khóe môi nhếch lên cười:
  • Làm sao ? Thất vọng lắm sao ? Hay con cho rằng Trúc cơ giả phải cưỡi mây đạp gió bay lượn trên phi kiếm ?​
  • Ha ha… Con… – Hoài Nam gãi gãi đầu cười xấu hổ.​
  • Không ít người nghĩ như con đâu… Ha ha… – Ông Bắc cười lớn lắc đầu. – Nhưng sự thật là muốn đạp phi kiếm bay lượn như phim ảnh thì tu vi tối thiểu phải đạt ngưỡng Kim đan… Thậm chí là Kim đan Trung kỳ trở lên… nếu không thì khả năng té lộn cổ mà chết rất lớn ah…​
  • Ha ha… – Hai cha con không nhịn được cùng cười lớn.​
  • Cha… vì sao ngoài đời thật… không ai thấy được có người cưỡi phi kiếm mà bay chứ ? Rất ít người đạt ngưỡng Kim đan sao ? – Hoài Nam hỏi.​
  • Không phải là rất ít… Mà là… Đã rất lâu rồi trong giới tu chân giả không ai có thể phá vỡ hàng rào Trúc cơ bước vào Kim đan. Ít nhất đối với thông tin ta có là như vậy… Vì từ Trúc cơ đến Kim đan lại là một lạch trời vô cùng khó vượt qua.​
  • Nếu thần thức Trúc cơ kỳ chỉ có thể dùng để quan sát thì thần thức Kim đan có thể cách không ngự vật. Sử dụng nguồn linh lực dồi dào hơn cả chục lần so với Trúc cơ, Kim đan giả có thể huy động linh lực phản lại lực hút trái đất, phóng xuất thần thức điều khiển phi kiếm để bay.​
  • Hơn nữa, tuổi thọ của họ có thể phá vỡ mọi kỷ lục Guinness của nhân loại kéo dài hơn 200 năm. Một đấm đánh chết voi. Nhấc bổng vật nặng hơn 300kg. Ngay cả đạn súng bình thường chỉ có thể làm rách da mà không thể xuyên vào nội tạng để cướp đi mạng sống của họ…​
Lúc này Hoài Nam mới thật sự chấn động. Hai mắt hắn mở to nhìn lên cha nuôi.
  • Cha… Còn phi kiếm thì sao ? Nói vậy… Cha có phi kiếm chứ ?​
  • Ha ha… Phi kiếm sao ? Không phải từ nhỏ ta đã cho con cầm chơi rồi sao ? – Cha nuôi mỉm cười.​
  • Là thanh kiếm ở trong phòng cha ? Nó nó… Con nghĩ rằng… phi kiếm phải rất…​
  • Rất quý đúng không ? – Ông cười tủm tỉm tiếp lời Hoài Nam.​
  • Thật ra phi kiếm chỉ quý giá với người biết sử dụng chúng mà thôi. Dù ngày nay phương pháp luyện chế phi kiếm hầu như đều đã thất truyền. Nhưng sự thật là phi kiếm vẫn rất nhiều so với người có khả năng sử dụng chúng… Ngày nay người ta mua phi kiếm về để treo lên trưng bày, để trừ tà, để tăng khí vận phong thủy… Đủ thứ công năng. Nhưng công năng chính của chúng lại không ai sử dụng được… Thật là khôi hài… Haizz…​
  • Con có nhớ ta từng dẫn con tham quan bảo tàng lịch sử không ?​
  • Dạ con nhớ.​
  • Ừm… Những thanh kiếm cổ của các đời vua, các vị tướng trong khung kính đó… Chúng hầu hết là phi kiếm đấy.​
Thấy vẻ mặt khó tin của Hoài Nam, ông Bắc bật cười lắc đầu nói:
  • Trước đây từng có rất nhiều đề tài nghiên cứu về tuổi thọ thật sự của các đời vua Hùng… Nhiều tài liệu lịch sử ghi chép lại vua Hùng Chiêu Vương trị vì 200 năm, tuổi thọ đến 692 tuổi. Vua Hùng Diệp Vương trị vì 300 năm, sống đến 646 tuổi… Rất nhiều người cho rằng điều này là phi lý.​
  • Trong khi vài thập niên gần đây y học hiện đại đã làm cho tuổi thọ nhân loại kéo dài hơn gấp đôi. Vậy thì con nói xem thời kỳ đồ đồng xa xưa làm sao một con người có thể sống lâu như vậy ?​
  • Vì họ đều là tu chân giả sao cha ?​
  • Đúng vậy. Các đời vua Hùng khi xưa đều là tu chân giả. Nếu lịch sử ghi chép là đúng thì… tuổi thọ hơn 600 năm đồng nghĩa với cảnh giới của họ phải tối thiểu tương đương với Nguyên Anh..​
Hoài Nam ngơ ngẩn khó tin nhìn lên cha nuôi. Ông chợt quay người lại, ngồi xuống đối diện với hắn. Nhìn vào mắt cha nuôi cả người Hoài Nam chợt chấn động run rẩy. Hắn thấy rõ ràng trong hai mắt ông là hai đốm lửa đang cháy không ngừng xao động bập bùng. Đây là lần đầu tiên Hoài Nam chứng kiến cha nuôi thi triển phép thuật tu chân. Ông như không thấy vẻ sợ hãi trong mắt hắn, chỉ thản nhiên nói tiếp:
  • Khi xưa sau khi thời kỳ môn phái chấm dứt thì đứng đầu tu chân giới An Nam là năm gia tộc… họ Ninh, Huỳnh, Trần, Lê, Nguyễn tương ứng với năm thuộc tính ngũ hành Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ…​
  • Con cháu nhà họ Lê sinh ra đều mang linh căn thuộc tính Hỏa. Phối hợp với công pháp Cửu Dương Hoàn công nên hiệu quả công kích mạnh mẽ nhất. Vì thế mà nhà Lê luôn ở vị trí lãnh đạo trong năm gia tộc…​
  • Đáng tiếc qua nhiều thế hệ, nhân tài dòng họ Lê càng ngày càng xuống dốc. Nhưng khi sinh Hoài Trung ra ta đã đặt hết tất cả hy vọng khôi phục sự huy hoàng của gia tộc trên người nó. Vì Hoài Trung con trai ta là thuần dương chi thể, Thiên linh căn hệ Hỏa… có thể nói thiên tài trong ngàn vạn năm có một. – Hai mắt ông Bắc sáng lên đầy vẻ tự hào và hoài niệm.​
  • Ta vốn nghĩ điều này vô cùng bí mật chỉ có ta và mẹ con biết. Nhưng đến lúc Hoài Trung bị bắt cóc ta chợt hiểu ra mình đã quá chủ quan rồi. Những kẻ mang mục đích xấu có rất nhiều cách tìm hiểu linh căn của một đứa trẻ… Nhất là một đứa hiếu động tinh nghịch như Hoài Trung thì càng dễ dàng hơn…​
  • Bọn chúng là ai ?​
  • Một trong những kẻ đó con cũng biết… Đỗ Đức Lập… còn những kẻ giấu mặt phía sau hắn ta còn không điều tra ra được.​
  • Không phải ông ta là… Chủ tịch Ace Group kẻ luôn đối đầu với chúng ta bao nhiêu năm nay sao ? – Hoài Nam sửng sốt đứng bật dậy.​
  • Phải. Đỗ Đức Lập là một cái tên giao tế bên ngoài mà thôi. Tên thật của hắn là Ninh Lập, con cháu đời thứ 18 của Ninh gia. Ninh gia đứng vị trí thứ hai trong năm gia tộc, nhiều năm nay luôn ngấp nghé vị trí lãnh đạo của năm gia tộc…​
  • Năm gia tộc ? Cha… Mẹ Quý Liên là họ Trần… Vậy có phải ?​
  • Đúng… Mẹ con xuất thân từ Trần gia,một trong năm gia tộc tu chân hiển hách khi xưa. Nhưng đến thế hệ sau này Trần gia không sinh được con nối dõi duy trì huyết mạch. Mẹ con có thể nói là người cuối cùng… cũng đã ra đi.​
Nói đến đây ông Bắc im lặng trầm ngâm một chút. Những điều ông nói với Hoài Nam cũng không sai nhưng không đầy đủ. Bên trong cuộc tranh giành vị trí này còn có một bí mật to lớn khác mà ông không muốn nói ra. Hay nên nói là Hoài Nam không có tư cách để biết.
  • Ninh Lập còn một thân phận khác mà con không biết… Phó Chủ tịch Hội tu chân An Nam.​
  • Hơn hai mươi năm trước ta và Ninh Lập, còn có Huỳnh Tấn Cang, cha của Khánh Phương là một bộ ba khá thân thiết. Những dịp liên hoan của gia đình hầu như đều có mặt hắn. Vì thế ta nghĩ nếu linh căn của Hoài Trung bị điều tra thì hắn là kẻ tình nghi đầu tiên…​

Ông Bắc còn có dự cảm Ninh Lập chẳng qua là một con cờ trong âm mưu này. Vì một kẻ xuất hiện ngoài ánh sáng như hắn rất khó thực hiện kế hoạch thôn tính bí mật được năm gia tộc cùng nhau cất giấu qua nhiều thế kỷ như vậy. Nhưng điều này Hoài Nam cũng không cần phải biết.

Hoài Nam im lặng không biết nói gì. Đến giây phút này hắn vẫn chưa hiểu được tại sao cha nuôi muốn nói những chuyện này với mình. Dù sao mình vẫn là một người bình thường không thể tu luyện có muốn giúp đỡ ông cũng không đủ khả năng.

  • Con muốn biết vì sao ta nói những chuyện này với con sao ?​
Câu hỏi của cha nuôi làm sống lưng Hoài Nam lạnh lẽo. Hắn ngồi thẳng người lên, vẻ mặt hơi lúng túng không biết phải nói gì.
  • Ta muốn nói cho con biết một mối uy hiếp to lớn đang đè ép lên chúng ta… Ông Đỗ Trường Vũ, Chủ tịch Hiệp hội Tu chân An Nam đã hơn một trăm bốn mươi tuổi. Ông ta muốn dành vài năm còn lại dành cho gia đình không muốn tham gia việc xã hội nữa… Tháng sau là Đại hội bầu chọn Chủ tịch mới. Mà tên Ninh Lập đó được xem là ứng cử viên sáng giá nhất…​
  • Nếu để hắn thành công leo lên vị trí Chủ tịch đừng nói là tung tích của Hoài Trung, ngay cả Tập đoàn Bắc Nam và tính mạng của tất cả mọi người trong gia tộc họ Lê đều bị uy hiếp.​
  • Vì để ngăn chặn việc này xảy ra ta không còn cách nào khác phải đứng ra giành lấy cái ghế Chủ tịch kia. Nhưng ta còn thiếu một điểm mạnh vượt trội hơn Ninh Lập… Cảnh giới của ta và hắn bằng nhau đều là Trúc cơ đại viên mãn. Nếu trong vòng một tháng ta có thể bứt phá lên Kim đan thì quá tốt rồi…​
  • Nhưng khả năng này rất nhỏ dù ta còn cách Kim đan chỉ một bước nhỏ… – Ông Bắc ngậm ngùi lắc đầu. – Nhưng có lẽ cả một đời này cũng không thể vượt qua…​
  • Cha… Linh thạch cha không thiếu. Tại sao lại khó như vậy ? – Hoài Nam khó hiểu hỏi.​
Ông Bắc gật đầu thở dài. Hoài Nam biết chuyện này ông cũng không ngạc nhiên. Nó là Chủ tịch Tập đoàn Bắc Nam. Tất cả những hoạt động dù không công khai của Tập đoàn đều không qua khỏi mắt nó. Hơn hai mươi năm nay từ ngày Hoài Trung bị bắt cóc, ông đã dùng danh nghĩa của Tập đoàn Bắc Nam đấu thầu khai thác khoáng sản khắp nơi trên toàn quốc. Lợi nhuận không quan trọng vì thứ ông quan tâm là linh thạch. Không những vậy… Hầu như tu chân giới tổ chức ra hội đấu giá linh thạch nào ông cũng phái người tham gia. Không tiếc bao nhiêu tiền bạc đổ ra để thu mua bằng được linh thạch để tu luyện. Linh thạch là một dạng đá được tạo ra khi linh khí thiên địa kết tinh thành thể rắn thường nằm sâu dưới lòng đất. Với tình hình linh khí càng ngày càng loãng như hiện nay thì linh thạch có thể xem như là nguồn tu luyện duy nhất có hiệu quả. Vì thế giá cả linh thạch ngày một cao ngất ngưởng. Có thể nói, nếu không vì linh thạch thì có lẽ bây giờ ông không nằm trong Top 10 người giàu nhất nước mà phải là thứ nhất độc tôn. Một kẻ thứ nhất có thể nuốt chửng chín kẻ xếp phía sau.
  • Cảnh giới của ta lên Kim đan có thể nói là một bước nhỏ nhưng chính xác là một lạch trời khó qua… Linh thạch không bù đắp vào được. Thứ ta cần là một loại lực đẩy mạnh mẽ để bứt phá hàng rào cảnh giới mình… Chính vì vậy mà khác biệt giữa Kim Đan và Trúc cơ là vô cùng lớn… một Kim đan sơ kỳ có thể đơn giạn hạ sát mười kẻ Trúc cơ viên mãn như ta…​
  • Thật sự không có cách nào khác sao ạ ?​
  • Thật ra cũng có… Nhưng…​
Thấy ánh mắt cha nuôi nhìn mình đầy vẻ khổ sở áy náy, Hoài Nam cả người mất tự nhiên. Hắn biết lần này cha nuôi đã chạm đến mục đích chính của buổi nói chuyện đêm nay.
  • Cuộc đời này, ngay tên họ này của con đều là cha mẹ ban cho. Nếu con giúp được chỗ nào cha cứ nói đi ạ.​
  • Con có biết vì sao khi xưa ta chọn Khánh Phương làm vợ cho Hoài Trung không ? – Ông Bắc thở dài nói.​
  • Dạ, không phải vì…​
  • Vì Khánh Phương là… thuần âm chi thể. Còn Hoài Trung là thuần dương chi thể. Hai đứa nó là một cặp trời sinh.​
  • Ah…​
  • Dĩ nhiên nếu là Hoài Trung thì hoàn hảo nhất nhưng dù là bất kì tu chân giả nào chỉ cần hấp thu nguyên âm của Khánh Phương đều có khả năng lớn bứt phá bình cảnh tiến vào cảnh giới kế tiếp…​
  • Nguyên âm là gì ạ ? – Hoài Nam bắt đầu cảm thấy hơi chột dạ.​
  • Là lần đầu tiên của một người phụ nữ…​

Hoài Nam nín lặng. Cuối cùng hắn đã hiểu mục đích của cuộc nói chuyện đêm nay của cha nuôi. Ông muốn thay thế hắn động phòng với Khánh Phương. Lòng Hoài Nam giây phút này không khỏi dâng lên cảm giác buồn bực ray rứt. Hắn biết giữa mình và Khánh Phương chỉ gặp nhau một lần hai ngày trước không thể sinh ra tình cảm gì đáng nói. Nhưng chỉ cần nghĩ đến nhan sắc xinh đẹp của Khánh Phương lại bị cha nuôi hắn dày vò chà đạp, Hoài Nam đã thấy toàn thân gai gai khó chịu. Hắn thầm hận đứa nhân viên bán đồ cưới ba ngày trước đã phá đám gõ cửa phòng thay đồ. Nếu không phải vì con bé đó thì hắn đã ăn tươi Khánh Phương trước rồi.

Cứ như một miếng bánh thơm ngon đã dâng lên đến miệng lại bị người ta cắn mất một góc nham nhở. Hoài Nam thấy lòng mình nhỏ máu. Hắn vẫn nhớ những ngày tháng ngủ bên lề đường co ro lạnh lẽo. Hắn vẫn nhớ những ngày đói đến hoa cả mắt lục lọi trong đống rác mừng húm khi tìm thấy một mẩu bánh mì thừa của người ta bỏ đi… “Ha… Ha…” Hoài Nam cười vang trong lòng. Thì ra bao nhiêu năm nay mình vẫn không thoát khỏi cảnh ăn đồ thừa của người khác. Không sao, mình đã quen rồi. Đúng vậy, mình đã sớm quen rồi…

  • Cha, con nghĩ hay là… để lần đầu tiên của Khánh Phương cho cha. – Hoài Nam nói mà thấy miệng mình đắng chát.​
  • Như vậy làm sao được ? Nó là vợ con đấy. Còn là con dâu của ta… – Ông Bắc nhìn xuống mái đầu cúi thấp của Hoài Nam thầm cười nhạt vẫn nói một câu khách sáo.​
  • Không. Cha nghe con nói… Việc tăng tu vi của cha là vì an toàn của cả gia tộc. Khánh Phương cũng sắp trở thành người nhà họ Lê. Việc nàng hy sinh cho nhà họ Lê cũng là bảo đảm an toàn cho bản thân nàng thôi…​
Dâng vợ mình cho người khác nhưng vẫn phải chứng tỏ mình cam tâm tình nguyện. Hoài Nam thầm nghiến răng căm hận. Nhưng hắn biết mình vẫn phải hoàn thành màn diễn ô nhục này.
  • Haizz… Ta thật hận lão già Ninh Lập kia ah. Nếu không phải vì lão thì cha con ta đâu phải lâm vào cảnh khó xử này chứ…​
  • Thôi vậy. Con hiểu được nặng nhẹ. Ta rất mừng…​
  • Ngày hôm đó Hằng sẽ đem cho Khánh Phương một chén thuốc sắc. Nó chẳng qua là Kỳ tử, đương quy, thục địa, linh chi, sâm nhung… Chỉ thêm một vị Tử ma đề không ai có thể phân biệt được. Tử ma đề sau khi vào cơ thể năm phút sẽ làm cho Khánh Phương lâm vào ảo giác không thể phân biệt được…​
  • Vâng, con hiểu rồi.​
  • Được rồi. Con đi đi…​
  • Vâng…​
Hoài Nam cúi đầu đi đến cửa chợt phía sau giọng nói của cha nuôi một lần nữa vang lên:
  • Sau đêm đó Khánh Phương sẽ không nhớ được bất cứ chuyện gì xảy ra… Còn con muốn quên đi hay vẫn nhớ trong lòng là quyền lựa chọn của con thôi…​

Hoài Nam cúi thấp đầu. Kéo cánh cửa gỗ nặng nề trượt sang một bên. Bước ra ngoài.

———-++++++———