Hội Thiên Thần – Truyện SEx Hành Động 2021 – Update Chap 30

Phần 29: ÁM SÁT

18h30 cùng ngày,

Phía trước Hội trường thành phố một đoạn đường 500 mét chốt chặn kiểm soát an ninh hai đầu hoàn (Written by 69deluxe) toàn trống trải. Hai hàng cảnh sát mặc cảnh phục trang trọng đứng chào chiếc xe sang trọng lướt qua cổng. Những nhóm cảnh sát cơ động khác cưỡi mô tô dẫn đường cho hàng xe tiến vào hội trường thành phố. Vì yếu tố ngoại giao nên công tác an ninh được đẩy lên mức cao nhất, ngay cả những nhóm phóng viên báo đài cũng bị chặn bên ngoài thật xa.


Các tổ thế nào rồi ? – Ông Can nét mặt nghiêm túc đảo mắt nhìn quanh bên ngoài.​

Thưa thủ trưởng. – Thùy Chi đứng bên cạnh ông báo cáo rành mạch. – Tất cả theo đúng sắp xếp của chúng ta. Hai tổ bên ngoài rà soát an ninh, kiểm tra giấy mời, chất gây nổ trong xe, bốn tổ bên trong kiểm tra cửa rà soát kim loại, quản lý các thiết bị chặn sóng vây quanh tòa nhà. Phần bên trong sảnh tiệc các vị trí bảo vệ phía sau lãnh đạo còn chờ phân công của Thủ trưởng…​

Ông Can quay sang ngắm nhìn Thùy Chi trong bộ vest đen gọn gàng lịch sự, tóc búi cao sau đầu. Trang phục này do ông căn dặn nàng trước để tránh quan khách cảm giác mất tự nhiên áp lực do bộ cảnh phục nghiêm túc của cảnh sát.


Tốt. Tôi đã xin ý kiến của lãnh đạo. Để tránh cảm giác nặng nề cho buổi tiệc các vị trí này sẽ dành cho 12 nữ cảnh sát không vũ trang, do em chỉ huy. Em làm được chứ ?​

Vâng, em làm được.​

Thùy Chi dậm mạnh gót giày vung tay chào theo điều lệnh, ánh mắt kiên định. Nàng rút khẩu súng từ trong áo vest, trao qua cho ông Can. Ông thản nhiên nhận lấy đút vào túi quần.


Tốt… Em vào trong đi. Đội đã chờ bên trong.​

Thùy Chi vừa đi ông Can cũng hơi quay người nhìn theo, hai hàng lông mày hơi nhíu lại. Cấp trên cũng không yêu cầu đội bảo vệ cận thân không được vũ trang, nhưng điều A Cửu nói khi sáng cũng làm ông có chút lo lắng bất an. Ông Can vốn không tin vào khả năng của thôi miên học. Nhưng nếu quả thật Thùy Chi bị thôi miên sai khiến với một khẩu súng trong tay thì an nguy của các lãnh đạo sẽ bị uy hiếp. Dù là lòng tin của cá nhân ông đối với Thùy Chi chưa bao giờ lung lay, nhưng chuyện hôm nay quá quan trọng ông không dám mạo hiểm.

Thùy Chi lập tức xoay người bước vào trong tòa nhà to lớn với lối kiến trúc Pháp cổ kính. Nàng cài lại nút áo vest hàng thứ ba che đi bao súng trống rỗng đeo dưới cánh tay. Vừa thấy nàng đi vào, 11 đồng nghiệp nữ đều vest đen đồng bộ đều đứng nghiêm chờ lệnh. Họ được phân công đi theo Trung Úy Thùy Chi, cũng chưa được rõ vị trí nhiệm vụ đêm nay của mình. Đây hoàn toàn là quy trình bảo vệ nguyên thủ. Để hạn chế tối đa các âm mưu ám sát lên kế hoạch trước, những vị trí cận thân bảo vệ luôn được phân công ở bước cuối cùng.


Yêu cầu điểm danh…​

Trung sĩ Bích Ngọc, Đội Điều tra Hình sự.​

Hạ sĩ Kỳ Duyên, Đội Điều tra Hình sự…​

Thiếu Úy Hà Anh, Đội…​

…..​

Tốt. Tổ công tác chúng ta hôm nay 12 người, do tôi làm tổ trưởng. – Thùy Chi dừng trước mười một gương mặt vừa lạ vừa quen dõng dạc nói. – Nhiệm vụ của chúng ta là bảo vệ an toàn cho các lãnh đạo và quan khách bên trong sảnh tiệc tối hôm nay. Tôi phân công Thiếu Úy Hà Anh làm Tổ phó, hỗ trợ tôi điều phối các thành viên tổ. Có ai có ý kiến gì không ?​

Thưa Trung Úy. Tôi muốn hỏi… Tại sao chúng ta thực hiện nhiệm vụ bảo vệ, lại không được mang theo súng ? – Một người lên tiếng hỏi.​

Chuyện này… Tôi nghĩ là ý kiến của lãnh đạo. – Thùy Chi hơi ngập ngừng, bản thân nàng cũng ngạc nhiên vì yêu cầu này. – Dù sao thì với nhiều vòng kiểm tra sẽ không ai có thể mang vũ khí vào sảnh tiệc. Chúng ta mười hai người hoàn toàn đủ khả năng dùng vũ lực của bản thân để khống chế các tình huống an ninh bên trong.​

Được rồi. Xuất phát…​

Rõ…​

Khi mười hai nữ cảnh sát vào vị trí thì sảnh tiệc cũng bắt đầu có khách đến. Phía chủ nhà đến trước mười lăm phút chờ đợi đón tiếp đoàn ngoại giao của nước bạn. Phía chủ nhà hôm nay Phó đoàn là ông Huỳnh Công Định đã có mặt chờ đợi. Vây quanh ông là rất nhiều quan chức cấp cao.

Thùy Chi đứng im lặng một góc ánh mắt đảo quanh chợt phát hiện một ánh mắt nhìn mình vài lần. Người đàn ông (Written by 69deluxe) đó là ông Hạnh, hàm Thứ trưởng, đang ngồi bên cạnh ông Định xun xoe bộ dạng khúm núm. Ánh mắt lại như vô tình vài lần đảo qua gương mặt của nàng. Thùy Chi hơi nhíu mày khó hiểu. Ông ta biết nàng sao ? Trong ký ức của Thùy Chi nàng chưa bao giờ gặp mặt ông Hạnh, chẳng qua là đã thấy ông ta trên truyền hình.

Ngay lúc này từ bên ngoài xôn xao làm mọi người chú ý. Từ ngoài cửa lớn một người đàn ông trung niên dáng người bệ vệ cao lớn dẫn đầu một đoàn người bước vào. Ngay cả nhóm người vây quanh ông Công Định cũng đều biểu hiện e dè lúng túng trước khí thế đó. Ông Huỳnh Công Định đứng lên mặt mày hớn hở vui vẻ bước tới chào đón:


Xin chào thủ trưởng Hậu…​

Không dám… không dám. Ai dám làm thủ trưởng của cậu chứ ? Ha ha…​

Ha ha…​

Trong tiếng cười vang của mọi người, chỉ có ba cặp mặt đỏ hoe bất thường từ một vị trí sát vách tường đang quan sát người đàn ông vừa xuất hiện. Những ánh mắt lạnh lùng đó không ngờ lại thuộc về ba người đàn ông chức vụ không thấp thuộc nhóm ủng hộ ông Huỳnh Công Định. Khoảnh khắc ông Đỗ Trung Hậu vừa bước chân vào sảnh tiệc ba người họ như biến thành một người khác. Ánh mắt họ mất đi sự tỉnh táo thường ngày thay bằng sự âm độc quyết liệt như một con rắn độc lặng lẽ chờ đợi con mồi. Ánh mắt ba người đảo quanh không hẹn mà cùng dừng lại trên những cái bàn phía trước mình. Trên mặt bàn bày sẵn những con dao ăn bằng bạc sáng loáng.


Thùy Chi… Chào em…​

Thùy Chi đang đảo mắt nhìn quanh chợt phía trước xuất hiện một người đàn ông. Nàng hơi sững người nhận ra ông Hạnh mang vẻ mặt tươi cười kì lạ nhìn mình.


Em mặc bộ vest này cực kì ấn tượng đấy…​

Ông Hạnh tươi cười tấm tắc khen. Nơi đây có rất nhiều người, ông ta cũng không dám bước lại gần Thùy Chi mà chỉ đứng ở một vị trí xã giao hợp lý như hai người quen biết trò chuyện với nhau.


Tôi… Cảm ơn. Không biết Thủ trưởng tìm tôi có việc gì không ạ ? – Ông Hạnh bắt chuyện làm Thùy Chi hơi lúng túng.​

Thủ trưởng cái gì chứ ?! Anh biết em ngại. – Ông Hạnh đảo mắt nhìn quanh, giữ giọng thật khẽ. – Chuyện xảy ra ở Bảo Lộc, xem như là một kỷ niệm đẹp giữa chúng ta… Sẽ không ai biết đâu…​

Bảo Lộc ? Tôi đã gặp ông tại Bảo Lộc sao ?​

Thùy Chi sững người nhìn ông ta khó hiểu hỏi lại. Nàng chợt nhớ lại câu hỏi khó hiểu của A Cửu vào buổi trưa hôm nay. Dường như có gì đó đã xảy ra mà nàng không thể nhớ được.


Oh… Xem như tôi nhầm lẫn. Xin lỗi.​

Thấy Thùy Chi làm như không quen biết ông Hạnh có chút bất mãn, muốn quay người rời đi. Nhưng Thùy Chi lại lúng túng nói với theo.


Xin lỗi, ông Hạnh. Tôi có chút mạo muội… Nhưng ông có thể kể lại cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra ở Bảo Lộc không ?​

Em…​

Ông Hạnh hơi sững sờ nhìn Thùy Chi. Hai mắt ông nheo nheo nhìn nàng như muốn tìm ra điểm cười cợt giả dối nào đó trong ánh mắt nàng. Nhưng không, ông chỉ thấy được sự nghi hoặc mơ hồ trong đôi mắt trong veo xinh đẹp đó.


Thật sự là… em không nhớ sao ? – Ông Hạnh ái ngại hỏi lại.​

Thùy Chi nhíu mày lắc đầu. Giây phút này nàng cũng đang tự hỏi chính mình… Ở Bảo Lộc đã xảy ra chuyện gì (Written by 69deluxe) tại sao A Cửu và ông Hạnh đều biết, còn nàng lại không nhớ được gì cả ? Trong ký ức nàng như có một lỗ hổng rất lớn được chắp vá tạm bợ bởi nhiều mảnh ghép vụn vặt. Cơ thể Thùy Chi chợt chấn động run rẩy như có một luồng hơi lạnh chạy dọc theo sống lưng. Một nỗi bất an không tên lại xuất hiện trong đầu nàng.


Chuyện hôm đó… Nhắc lại có hơi ngượng ah… Này… Thùy Chi… – Ông Hạnh vừa ấp úng nói chợt thấy Thùy Chi quay người bước đi thật nhanh.​

Thùy Chi đánh mắt ra hiệu với Hà Anh chú ý kiểm soát rồi hối hả bước nhanh ra khỏi sảnh tiệc. Thùy Chi cúi đầu bước nhanh, trái tim dồn dập loạn nhịp, nàng bấm nút bộ đàm nói gấp:


Báo cáo Thủ trưởng… Tôi Thùy Chi cần người thay thế…​

“Đã xảy ra chuyện gì ?” – Giọng ông Can vang lên trong tai nghe.​

Thưa tôi… tôi nghĩ là… tôi bị…​

“TRƯỜNG HỢP KHẨN CẤP… CẦN HỖ TRỢ… GẤP…”

Ngay khoảnh khắc đó một tiếng hét vang lên trong điện đàm. Thùy Chi nhận ra được giọng nói hoảng hốt của Hà Anh. Nàng nhanh như cắt quay người lao thẳng vào phòng sảnh tiệc.


AAAA….​

Khi Thùy Chi lao vào trong, cảnh tượng bên trong sảnh tiệc đã là một đám hỗn loạn. Tiếng la hét hoảng sợ vang vọng khắp nơi. Đám quan khách tụ lại một góc, vây kín ông Trung Hậu và ông Công Định, nét mặt mọi người đều tái ngoét sợ hãi. Đối diện họ trên sàn nhà ba người đàn ông trung niên mặc vest không ngừng gào thét bị mười nữ cảnh sát chế trụ đè chặt trên sàn nhà. Phía trước họ là ba con dao ăn và một ít máu đỏ vung vãi trên thảm trải sàn.


Trung Úy… Họ đột nhiên như phát điên… muốn tấn công ông Hậu. Rất may ông ấy không sao, chỉ có người khác bị thương…​

Thùy Chi bước tới liền nghe Hà Anh bước lại giải thích. Nàng nhíu mày nhìn ba người đàn ông này, nàng nhận (Written by 69deluxe) ra họ đều là những kẻ thuộc nhóm người đi theo ông Định. Đây là… Thùy Chi chợt ngẩng đầu lên nhìn nhóm quan chức đang túm tụm một góc. Ánh mắt nàng gần như lập tức chú ý đến một kẻ đứng trong đám đông hai mắt đỏ hoe, cả người hơi run run kìm nén. Khi bàn tay hắn lén lút đưa vào túi áo vest cũng là lúc Thùy Chi cả người lao tới nhanh như một tia chớp.


CẨN THẬN…​

CHẾT ĐI…​

Theo tiếng hét vang của Thùy Chi, gã đàn ông đó gầm lên rút ra một con dao ăn sáng loáng vung lên hướng thẳng về phía ông Trung Hậu. Tất cả mọi người liền sửng sốt mắt mở trừng nhìn lưỡi dao sáng loáng cắm thẳng vào giữa ngực ông Trung Hậu. Nhưng trước khi lưỡi dao chạm đến người ông, trong đường tơ kẽ tóc một bàn tay nhỏ nhắn lại như một gọng kềm cứng rắn túm chặt lấy nó. Thùy Chi nghiến răng, những ngón tay thon dài trắng nõn của nàng siết chặt lấy lưỡi dao sắc bén bất chấp nỗi đau da thịt.


Aaaaaa….​

Gã đàn ông như một kẻ điên hai mắt đỏ ngầu dùng hết sức vẫn không rút lưỡi dao về được. Từ những kẽ ngón tay của Thùy Chi máu đỏ ứa ra… Nhưng cơn đau đó lại làm tinh thần nàng vô cùng bình tĩnh.


BUÔNG TAY…​

Thùy Chi thét lên lanh lảnh tập trung hết sức của mình. Nàng nghiến răng bẻ gập tay cướp lấy lưỡi dao, tay còn lại túm lấy cổ áo gã đàn ông lôi mạnh ra phía sau… Cả người gã ngã nhào ra, chưa kịp vùng người ngồi dậy đã bị Thùy Chi bẻ quặt tay đè nghiến xuống sàn nhà.


GIẢI TÁN NGAY… TRÁNH RA…​

Ngay lúc này, cánh cửa bật tung bên ngoài một tóm cảnh sát ùa vào vây kín quanh người ông Trung Hậu.


Xin phép Thủ trưởng. Theo quy trình bảo vệ, chúng tôi buộc phải ngừng bữa tiệc đưa ông rời đi. – Ông Can nghiêm giọng nói.​

Được. Tôi hy vọng chuyện này không liên quan đến ông… – Ông Trung Hậu gật đầu, ánh mắt âm trầm nhìn sang ông Định bên cạnh.​

Chuyện này…​

Ông Định nhận thấy ánh mắt sắc lạnh đó, nét mặt tái đi cả người run rẩy. Nhìn ông Trung Hậu được nhóm cảnh sát vây kín đi ra khỏi phòng sảnh tiệc mà ông ta vẫn ngơ ngác không hiểu ra chuyện gì. Bốn gã đàn ông như phát điên tấn công ông Hậu đều là tay chân của ông, nhưng ông đã sai khiến họ làm chuyện liều lĩnh đó khi nào chứ ?


Trung Úy… Giao tên đó cho người khác đi. Em đi theo bảo vệ thủ trưởng Hậu…​

Nghe ông Can nói, Thùy Chi lập tức buông lỏng gã đàn ông đã bị còng tay cho Hà Anh tiếp nhận. Nàng vội vàng bước nhanh về hướng phòng (Written by 69deluxe) an toàn của ông Hậu. Theo quy trình bảo vệ nguyên thủ, trong trường hợp khẩn cấp tấn công do yếu tố con người, yếu nhân cần được bảo vệ trong một căn phòng an toàn không rời đi trước khi tất cả yếu tố an ninh được rà soát lại.


Trung Úy Chi. Thủ trưởng Hậu muốn gặp mặt cô…​

Khi Thùy Chi vừa đến nơi trước căn phòng đóng chặt cửa được bảo vệ kín bởi nhóm mười người cảnh sát mặc cảnh phục. Một người cảnh sát khá lạ mặt đứng ra nói với nàng.


Vâng. Được.​

Đứng trong nhóm cảnh sát, A Cửu nhíu mày nghi hoặc nhìn người cảnh sát đó. Anh không nhớ được đoạn đường từ sảnh tiệc vào đến đây ông Trung Hậu đã nói chuyện với anh ta lần nào. A Cửu nhìn Thùy Chi đi lướt qua mình bước vào phòng mà lòng dâng lên một nỗi bất an mãnh liệt. Dường như… dường như tất cả những sự cố ngoài kia chỉ để tạo cơ hội cho Thùy Chi xuất hiện một mình bên cạnh ông Hậu.


Khoan đã… Tôi cũng muốn vào… – A Cửu không nhịn được chen người tới.​

Người cảnh sát vừa đóng cửa phòng lại, liền đứng chặn ngang trước người A Cửu, nghiêm giọng hỏi:


Thiếu Úy. Là thủ trưởng Hậu muốn nói chuyện riêng với Trung Úy Chi. Cậu vào đó làm gì ?​

Tôi…​

A Cửu nghiến răng không biết phải giải thích thế nào. Những kẻ ngoài kia như đã bị người ta thôi miên làm loạn trí… Ra tay tấn công một vị nguyên thủ quốc gia bất chấp hậu quả. Nhưng trong lúc đó Thùy Chi lại vẫn rất bình tĩnh, hoàn toàn không có biểu hiện bất thường gì. Hay là anh đã đoán sai ? Thùy Chi ngoại trừ bị Thiên thần Hội thôi miên làm quên đi những sự việc đã xảy ra hai ngày qua, còn lại không có gì khác lạ ? Nhưng dù tự nghĩ thế nào thì A Cửu vẫn cảm thấy vô cùng bất an. Anh có linh cảm rằng một việc gì đó sắp xảy ra mang cho Thùy Chi một tai họa cả một đời không còn cơ hội nhìn thấy ánh sáng.

A Cửu nhìn lên đồng hồ treo tường ngoài hành lang. 19h25 phút… Anh hơi nhíu mày, ánh mắt tràn ngập lo lắng.


Mình ra ngoài kia đứng đi… Ở đây nhỡ nghe được chuyện lãnh đạo không hay đâu.​

Người cảnh sát kia nói, những người còn lại cũng gật đầu cho là phải lục tục đi theo. Dù sao hành lang này cũng chỉ có một lối ra vào. Đứng ở đâu cũng không khác biệt nhiều. A Cửu cũng đi theo, nhưng lại nhíu mày nhìn lại cánh cửa kia. Dường như đứng ở đây không thể nghe được những âm thanh bên trong kia. Đây là mục đích của hắn sao ?

Bên trong căn phòng,


Cháu chào chú. Chú tìm cháu ạ ?​

Thùy Chi vừa bước vào phòng thấy ông Hậu nhăm nhi tách trà liền mỉm cười lễ phép chào. Ông quay lại nhìn nàng, ánh mắt thoáng ngạc nhiên:


Ta… ta đâu có…​

Ah… Vậy… – Thùy Chi hơi lúng túng nói.​

À. Không có gì. Lại đây ngồi đi…​

Vâng.​

Thùy Chi hơi bối rối ngồi xuống ghế đối diện ông. Nàng cũng không hiểu vì sao người cảnh sát ngoài kia lại nói ông Trung Hậu tìm mình. Ông Hậu dường như cũng không quan tâm đến sự đường đột của nàng. Ông vui vẻ rót cho Thùy Chi một tách trà đẩy sang trước mặt nàng.


Tay cháu có sao không ? – Ông Hậu chợt chú ý đến bàn tay nắm chặt của Thùy Chi, quan tâm hỏi.​

Dạ, không sao. Lát cháu vệ sinh băng bó một chút là được. – Thùy Chi mỉm cười nhìn lòng bàn tay có một vết cắt rớm máu của mình.​

Không được… Vậy dễ nhiễm trùng lắm.​

Ông Hậu đứng lên, đi đến kệ tủ lấy xuống một túi y tế sơ cứu đem đến. Ông ngồi xuống băng ghế dài bên cạnh Thùy Chi.


Chú để cháu làm được rồi…​

Không được. Đưa tay ra đây…​

Ông Hậu nghiêm giọng làm Thùy Chi không thể không nghe theo ngoan ngoãn đưa bàn tay mình ra. Nàng thật không nghĩ cuộc đời mình cũng có một thời điểm được một vị lãnh đạo cấp cao băng bó vết thương. Ông Hậu rất chuyên tâm, dường như rất thành thao với việc này. Ông dùng bông y tế thấm cồn vệ sinh vết thương, rồi dùng băng gạt quấn quanh bàn tay nhỏ bé của nàng. Cảm giác rát buốt từ trong lòng bàn tay truyền đến trái tim Thùy Chi lại trở nên ấm áp dễ chịu.


Cảm ơn chú…​

Ta mới phải cảm ơn cháu đó… Cháu đã cứu ta một mạng.​

Đó là nhiệm vụ của cháu ạ… – Thùy Chi mỉm cười.​

Haizz… Ta cũng rất bất ngờ… Thật không nghĩ ra lão Định lại muốn ta chết đến như vậy… – Ông Hậu tựa người ra ghế, than thở.​

Cháu cũng…​

Thùy Chi vừa định nói một lời gì đó chợt im bặt. Sắc mặt nàng biến đổi trắng bệt. Trái tim đập dồn dập thật nhanh bất thường. Hai mắt nàng mở lớn nhìn ông Đỗ Trung Hậu ngồi ngay bên cạnh mình… Ông vẫn đang nói, nhưng giọng ông ta lọt vào tai nàng lại ồm ồm không thể nghe rõ.

“Giết… giết… giết…”

Trong đầu Thùy Chi vang lên một giọng nói lạnh lùng sai khiến làm cả cơ thể nàng run rẩy. Hai nắm tay Thùy Chi siết chặt lại, vết dao cắt vừa cầm máu lại rách vỡ lại không có cảm giác đau đớn. Bên trong đầu như có một con quỷ khát máu điên cuồng đang từng chút chiếm cứ ý thức của nàng.

“GIÊT… GIẾT… GIẾT…”

Đầu óc Thùy Chi khoảnh khắc này hoàn toàn trống rỗng. Nàng chỉ muốn giết người, giết người đàn ông đang lãi nhãi bên cạnh mình, giết hết đám người ngoài kia… Giết tất cả. Tay nàng vô thức từ từ rút vào bên trong vạt áo. Chạm phải bao súng trống rỗng cả người nàng thoáng sững lại, rút tay về.


Cháu… cháu sao vậy ?​

Ông Hậu ngạc nhiên nhìn Thùy Chi mặt trắng bệch, cơ thể run rẩy. Ông đưa tay định chạm vào trán nàng… Đột nhiên Thùy Chi ngẩng đầu lên ánh mắt sắc lạnh nhìn ông. Ông Hậu vừa thấy cặp mắt đỏ hoe bất thường của nàng liền bất giác rùng mình kinh sợ…


Thùy Chi… cháu…​

CHẾT ĐI…​

———++++++++——–

Cùng thời gian,

A Cửu hối hả chạy nhanh ra bên ngoài ánh mắt lướt nhìn quanh sảnh tiệc. Bốn gã đàn ông hung thủ của vụ tấn công đã được khống chế đem đi. Những người khác còn ở lại để lấy lời khai và kiểm tra tìm kiếm khả năng còn một hung thủ khác. Ông Can đang rất bận rộn, trán ướt đẫm mồ hôi… Dù sao những người ông đối mặt tối hôm nay đều có cấp bậc cao trong chính phủ.


Thủ trưởng, tôi cần báo cáo… – A Cửu đứng phía sau, nói nhỏ bên tai ông.​

Có chuyện gì ? – Ông Can vẻ mặt thiếu kiên nhẫn quay lại.​

A Cửu hơi ái ngại nhìn người đàn ông bên cạnh ông Can, nhưng việc này đã rất gấp. Anh dứt khoát nắm cánh tay ông, kéo ông sang một bên. Ông Can nhíu chặt mày, không phản kháng nhưng vẻ khó chịu đã hiện ra trên mặt.


Thủ trưởng, tôi không có thời gian để diễn giải… Tôi nghi ngờ bốn gã đàn ông kia chỉ là màn dạo đầu, cũng không phải là kẻ sát nhân chính thức đêm nay.​

Không cần cậu dạy… Không phải tôi cũng đang rà soát lại khách mời sao ? – Ông Can hậm hực hỏi lại.​

Thủ trưởng, tôi e rằng người đó không có ở đây… – A Cửu lo lắng nói nhanh. – Như tôi báo cáo khi sáng, tôi nghi ngờ…​

Đủ rồi. – Ông Can lạnh giọng gạt ngang. – Theo ý cậu, tôi cũng đã tước vũ trang của Thùy Chi… Kết quả thế nào ? Chính cô ấy đã cứu Thủ trưởng Hậu một mạng đấy ? Nếu cô ấy cũng bị thôi miên, tại sao lúc đó cô ấy không tấn công ?​

Tôi không có thời gian cho những suy đoán vô căn cứ của cậu. Hừ…​

Ông Can hừ lạnh vừa quay người đi thì A Cửu đã chặn đứng trước mặt ông, nói nhanh:


Theo giải thích của Bác sĩ Trung Quân, thôi miên khống chế sai khiến con người có thể kích hoạt khi một trong những điều kiện đặt sẵn xảy ra. Như mục tiêu là một người cụ thể nào đó xuất hiện… Giống bốn người đàn ông kia. Còn có loại điều kiện theo mốc thời gian…​

Thiếu Úy Cửu. Lập tức trở về vị trí. Đây là mệnh lệnh. – Ông Can tức giận hầm hầm gắt lên.​

A Cửu nghiến răng không cam lòng khó chịu đến cực điểm. Anh không muốn đi đến bước này, nhưng dường như anh không còn lựa chọn nào khác. A Cửu chợt nắm chặt tay ông Can, cúi người xuống nói vào tai ông khẩu lệnh bí mật. Ông Can đang tức giận đùng đùng muốn gạt tay anh ra chợt cả người chấn động cứng đờ, hai mắt ngạc nhiên nhìn anh.


Thiếu tá Can… Tôi cần ông đi với tôi vào phòng an toàn. Ngay lập tức.​

Ông Can nhìn A Cửu quay người đi. Ông hơi chần chừ ánh mắt phức tạp rồi bước nhanh theo. Hai người đi song song với nhau dọc hàng lang không nói một lời. Tình huống thay đổi, vai trò lãnh đạo cũng thay đổi, thật khó thích ứng cho cả hai người.


Thiếu tá…​

Ông Can và A Cửu vừa đến trước phòng an toàn, nhóm cảnh sát liền vung tay dậm chân chào.


Các anh ra đầu hành lang bên kia chặn không cho bất cứ ai vào đây… – A Cửu lên tiếng nói.​

Đám cảnh sát không ai hành động chỉ ngạc nhiên nhìn A Cửu lại quay sang nhìn ông Can. Ông Can hơi nhíu mày gật đầu:


Theo lời Thiếu Úy Cửu mà làm…​

Vâng, Thủ trưởng.​

Đám cảnh sát quay người đi. A Cửu nhận ra một ánh mắt nghi hoặc nhìn lướt qua mình. Anh biết ánh mắt đó là của ai. Nhưng lúc này không có thời gian lo lắng chuyện khác. A Cửu bước tới trước cửa phòng an toàn, gạt tay nắm cửa mở ra. Một mùi máu tanh xộc ra làm nét mặt hai người biến đổi.

Cảnh tượng trong phòng làm A Cửu và ông Can trái tim như ngừng đập, ngột ngạt không thở nổi. Bàn ghế ngã đổ, bộ ấm trà vỡ nát, sàn nhà tung tóe những mảnh sứ. Ông Đỗ Trung Hậu nằm thở dốc trên sàn nhà, áo sơ mi nhàu nát, bàn tay ướt máu giữ chặt cổ mình. Thùy Chi ngã gục bên cạnh ông, hai mắt nhắm nghiền, mái tóc xõa tung rũ rượi che lấp cả gương mặt máu ướt đẫm.


Thủ trưởng Hậu…​

Thùy Chi…​

———-+++++++———

Năm phút trước,


AAAA…. CHẾT ĐI…​

Thùy Chi như một con thú dữ xổng chuồng, hai mắt đỏ hoe điên cuồng rít lên lao thẳng vào người ông Hậu. Nàng dùng hai tay mình bóp chặt cổ ông, đè cả người ông ngã nhào xuống sàn nhà. Trong đầu nàng lúc này hoàn toàn trống rỗng chỉ có gương mặt đỏ bừng nghẹn thở của người đàn ông trung niên bên dưới mình. Bàn tay nàng thật nhỏ nhưng lúc này lại mạnh mẽ như gọng kềm sắt bóp chặt lấy cổ ông Hậu.


Thùy… Chi…​

Hai mắt Thùy Chi đỏ ngầu nhìn xuống gương mặt đỏ bừng hít thở khó khăn của người đàn ông bên dưới. Nhưng tiếng gọi thều thào yếu ớt của ông ta lại làm tinh thần nàng chấn động. Ánh mắt Thùy Chi lóe lên tia mâu thuẫn, giằng xé kịch liệt. Bàn tay nàng trên cổ ông ta thoáng buông lỏng, rồi bóp chặt, lại buông lỏng như sự đấu tranh giữa một chút ý thức mong manh và tiếng kêu gọi hối thúc kia.


AAAA….​

Thùy Chi hét lên, cả người ngã nhào xuống xô lệch cả bàn kính làm nước chảy tràn ra lênh láng. Hai tay nàng ôm chặt đầu mình, bờ vai run rẩy cố níu giữ tia ý thức mong manh cuối cùng.


Đi… ông đi ra ngoài nhanh…​

Ông Trung Hậu cúi gập người ho sặc sụa, bên tai nghe tiếng Thùy Chi rít lên kèm theo âm thanh hai hàm răng nghiến chặt ken két. Ông vừa muốn đứng lên chợt phát hiện Thùy Chi đã ngẩng đầu lên. Đôi mắt đỏ hoe khát máu của nàng làm ông sợ hãi cả người lạnh lẽo.


ÔNG NÊN CHẾT ĐI… – Thùy Chi hét lên lao thẳng đến.​

Hừ…​

Đột nhiên một tiếng hừ lạnh vang lên sát sau lưng. Căn phòng vốn chỉ có hai người bất ngờ lại xuất hiện một kẻ thứ ba như bước ra từ không khí. Dù Thùy Chi ở trạng thái bình thường cũng chưa chắc phản ứng kịp huống chi là tình trạng mất đi thần trí bây giờ. Một bàn tay cứng rắn như thép nguội túm chặt tóc nàng từ phía sau giật mạnh cả người nàng rời khỏi ông Hậu…


Aaaaa…​

Thùy Chi vùng vẫy hét lên, hai mắt đỏ ngầu quay lại tấn công kẻ phía sau. Trạng thái thần trí mơ hồ Thùy Chi hoàn toàn hành động theo bản năng, không chút kỹ năng của một cảnh sát. Một tay nàng gạt phăng tay gã ra khỏi đầu mình, tay còn lại chộp lấy ấm trà vung thẳng vào mặt hắn. Gã đàn ông không chút lúng túng tay mạnh mẽ tung ra.

“Xoảng…” – Ấm trà vỡ tung tóe.

Nắm đấm như sắt đá của hắn đánh xuyên qua ấm trà, giáng thẳng vào giữa trán Thùy Chi. Trời đất tối sầm, toàn thân bất động. Chỉ một quyền, cả người Thùy Chi mềm nhũn gục xuống tại chỗ.


Ông không sao chứ ?​

Người đàn ông cao lớn mặc vest đen, đeo khẩu trang che mặt bước lại đỡ ông Hậu ngồi dậy. Ông Trung Hậu mặt còn đỏ ửng ôm ngực hổn hển thở dốc, ánh mắt phức tạp nhìn qua Thùy Chi nằm gục dưới chân mình. Một mảnh sứ sắc bén cứa rách trán nàng làm máu chảy ròng ròng trên mặt.


David… Đừng làm tổn thương con bé… Nó bị thôi miên thôi… – Nhìn David Hoàng cúi xuống nhìn Thùy Chi, ông Hậu vội nói.​

Đúng vậy. Rất ít người biết David Hoàng, Giám đốc R&D Sinhaco là người của Đỗ Trung Hậu. Ông thu phục David Hoàng từ ngày chân ướt chân ráo từ Mỹ về nước. Hai năm trước hắn theo lệnh ông đầu quân cho Sinhaco với vị trí Giám đốc R&D. Mục tiêu của David Hoàng dĩ nhiên là để tìm kiếm cơ hội phá hủy hậu thuẫn vững chắc của ông Huỳnh Công Định. Hôm nay nhận được tin báo của Trung Quân, David Hoàng theo lệnh của ông Hậu đã chờ bên trong căn phòng này từ sớm. Nhưng điều làm ông Hậu khó hiểu là hắn không ra tay ngăn chặn Thùy Chi ngay từ lần tấn công ông đầu tiên ?!


Ông quá nhân từ rồi… đối với lão Định ông nghĩ về tình cũ… bây giờ ngay kẻ ra tay ám sát ông cũng vậy. – David Hoàng cười nhạt nói.​

Nhưng Thùy Chi là bạn gái của Trung Quân… Tôi cũng đã bị gì đâu. – Ông Hậu trầm giọng nói.​

Ông không cho rằng đây là một cơ hội sao ? – David Hoàng nhìn ông Trung Hậu hai mắt lóe sáng.​

Cơ hội ?​

Để các lão già kia ủng hộ ông trả đũa lão Định… Phải có một chút hy sinh chứ…​

Hy sinh ?​

Ông Trung Hậu nhíu mày nhìn qua Thùy Chi gương mặt tái nhợt bê bết máu nằm ngất trên sàn nhà. Ông hiểu David Hoàng muốn nói đến chuyện gì… Ông có thể làm như vậy với Thùy Chi sao ? Nhưng nghĩ đến những chuyện xảy ra đêm nay và kẻ chủ mưu phía sau nét mặt ông Hậu liền tối sầm lại nghiến răng giận dữ.


Tôi hiểu ý cậu. Lần này thật là một cơ hội hiếm có.​

Vậy ông cũng nên có một chút thương tổn mới được… – David Hoàng nhặt một mảnh sứ trên sàn nhà bước tới trước gần.​

Ông Hậu nhìn mũi nhọn sắc bén trong tay hắn đưa đến sát cổ mình, hít sâu một hơi nhắm mắt lại. Một cơn đau nhói… Mũi sứ nhọn trong tay David Hoàng tạo một đường cắt trên cổ ông Hậu. Máu đỏ trào ra chảy dài xuống áo sơ mi của ông.


Vậy được rồi… – David Hoàng lùi lại ngắm nghía tác phẩm của mình, mỉm cười.​

Nhưng… còn Thùy Chi… không có cách nào khác sao ? – Ông Hậu gương mặt hơi tái tay giữ chặt trên cổ mình hỏi.​

Làm chuyện lớn phải chấp nhận hy sinh thôi. – David Hoàng thở dài nói. – Đó không phải tôi nói, mà là lời nhắn của Trung Quân dành cho ông.​

Haizz… Ta biết. Tình thế này đành hy sinh con bé vậy. – Ông Hậu thở dài, ánh mắt vẫn không nhìn lên dùng bàn tay đầy máu bôi lên áo trắng của mình.​

Bên ngoài chợt vang lên tiếng bước chân hối hả. Ông Trung Hậu nhìn lên David Hoàng nói:


Được rồi. Cậu tránh đi đi.​

Vâng.​

David Hoàng gật đầu quay người đi vào góc phòng tránh người vào sau một tấm rèm lặng im biến mất như một bóng ma.

————–+++++++++———–

A Cửu và ông Can hoảng hốt lao đến. Nhưng mỗi người lại nhắm đến một đối tượng khác nhau. A Cửu lao đến bên cạnh Thùy Chi, đỡ nàng nằm ngửa ra xem xét vết thương trên trán nàng.


Thủ trưởng… Ông bị thương nghiêm trọng không ?- Ông Can đỡ ông Hậu ngồi dậy, nhìn hai bàn tay ông đầy máu lo lắng hỏi.​

Tôi không sao… Chỉ rách da thôi. – Ông Hậu nói giọng khàn đục mệt mỏi.​

Là Trung Úy Chi… tấn công ông sao ? – Ông Can cổ họng khô đắng hỏi.​

Ông Trung Hậu ánh mắt phức tạp nhìn qua Thùy Chi gương mặt bê bết máu nằm đó, khẽ gật đầu thở dài:


Phải.​

Ông Can thấy cái gật đầu đó lòng liền trầm xuống, cả người lạnh toát ánh mắt khổ sở nhìn sang Thùy Chi bên cạnh. Thế là xong. Một tương lai rộng mở cứ thế đi vào ngõ cụt không lối thoát. Đầu óc ông rối loạn cũng không suy diễn được việc này xảy ra thế nào.

Anh Cửu nhìn sang ông Can nhận được cái lắc đầu ảo não của ông mà lòng trầm xuống. Tội danh ám sát nguyên thủ quốc gia, dù là không thành công thì nửa đời còn lại của Thùy Chi cũng đừng mong thấy ánh sáng mặt trời. Nhưng trong mắt A Cửu chuyện này có chút bất thường. Nhìn ấm trà vỡ nát trên sàn nhà cùng với vết thương trên trán Thùy Chi, anh cảm thấy có chút khó hiểu. Nếu nói ông Hậu dùng ấm trà đánh ngất Thùy Chi, vậy vì vật nhọn gây thương tích trên cổ ông là từ đâu ra ?

Khi ánh mắt ông Hậu nhìn sang Thùy Chi lóe lên một tia áy náy rất nhanh liền biến mất, A Cửu như nắm bắt được điều gì đó. Nhìn Thùy Chi gương mặt tái nhợt bất tỉnh trên sàn nhà, trái tim A Cửu như rỉ máu. Anh chợt đến trước mặt ông Hậu quỳ gối xuống, giọng run run van nài:


Thủ trưởng… Trung Úy Thùy Chi… cô ấy là bị thôi miên khống chế… Xin ông cho cô ấy một cơ hội.​

Ông Can đứng bên cạnh, hai tay chỉ siết chặt lại, đầu cúi thấp. Ông thật hối hận vì mình không nghe theo suy đoán của A Cửu. Giây phút này nhìn cậu ta quỳ gối xin lãnh đạo bỏ qua cho Thùy Chi mà ông thấy lòng hổ thẹn vô cùng. Nhưng ông không thể làm như vậy… Vì ông không chỉ đại diện cho bản thân mình. Ông chỉ có thể nín lặng chờ sự phán xét số mệnh Thùy Chi.


Cậu là gì của Trung Úy Thùy Chi ? – Ông Hậu lên tiếng hỏi.​

Thưa Thủ trưởng, Tôi là cấp dưới. – A Cửu cúi đầu nói.​

À. Ra thế… Để cậu cam tâm tình nguyện quỳ gối trước người khác xem ra cô ấy cũng có bản lĩnh phải không? – Ông Hậu cảm thấy người này có chút thú vị hỏi.​

Tôi…​

A Cửu mặt đỏ ửng răng nghiến chặt không nói nên lời. Anh không thể nói anh nghi ngờ người đàn ông trước mặt đang dùng Thùy Chi làm vật hy sinh để có lý do khai hỏa một cuộc chiến chính trị. Nhưng sự thật vẫn là Thùy Chi đã tấn công ông Hậu trước dù dưới tình trạng bị khống chế thần trí nhưng hậu quả nàng vẫn phải gánh chịu.


Vậy cậu phải cho tôi một lý do để bỏ qua việc này… – Ông Hậu cười nhạt hỏi.​

A Cửu hai nắm tay siết chặt. Đầu óc anh suy nghĩ thật nhanh. Nhìn Thùy Chi gương mặt bê bết máu hai mắt nhắm nghiền, bao nhiêu nghẹn tức mấy ngày qua ùa về trong lòng làm A Cửu ngột ngạt khó thở. Anh chợt nghiến răng quyết định rút từ túi áo ra một cái usb. Anh đưa lên cho ông Hậu, nói:


Trung Úy Chi và tổ công tác đã tìm đủ chứng cứ khởi tố Sinhaco tội danh thử nghiệm thuốc phi pháp trên cơ thể người bệnh tâm thần. Đây là source giải mã các mẫu thí nghiệm, địa điểm phân bổ các phòng thí nghiệm còn đang hoạt động, bao gồm bằng chứng ngụy tạo báo cáo tử vong của các bệnh nhân mất mạng trong quá trình thử nghiệm.​

Đây là… thật sao ?! – Ông Can và ông Hậu đều sửng sốt nhìn chằm chằm vào cái usb trong tay A Cửu.​

A Cửu im lặng, gật đâu. Anh cũng không nói cụ thể quá trình Thùy Chi bằng cách nào để lấy được điện thoại của ông Châu Chủ HĐQT Sinhaco. Sau đó, anh Tuyên đã tìm được mật khẩu truy cập hệ thông intranet của Sinhaco và thu thập dữ liệu.


Bằng thứ này Thủ trưởng có thể giải tán hậu đài của ông Công Định… – A Cửu nghiến răng nói.​

Ngoài ra… – A Cửu ánh mắt nhìn xuống gương mặt tái nhợt đầy máu của Thùy Chi, tiếp tục nói. – Thùy Chi hai ngày trước đã gửi cho tôi một thứ… có thể đem về cho Thủ trưởng Hậu mười lăm lá phiếu ủng hộ.​

Cậu nói sao ? – Ông Trung Hậu nheo mắt hỏi lại. – Cậu biết mình đang nói gì không ?​

Tôi hiểu mình đang nói gì. – A Cửu nhìn lên ông Hậu kiên quyết gật đầu. – Sinhaco dùng tiền mua được họ… nhưng trong tay tôi có được thứ còn đáng giá hơn tiền.​

Nhưng xin lỗi Thủ trưởng tôi không thể tiết lộ nó là thứ gì. Nếu ông tin tôi, ngay ngày mai sẽ có kết quả báo cáo ông…​

Được. Vậy Thùy Chi tạm thời sẽ được trông giữ ở bệnh viện quân y. Tôi chờ xem màn biểu diễn của cậu… – Ông Trung Hậu nhếch mép cười.​

Vâng…​

———+++++++———-