Hội Thiên Thần – Truyện SEx Hành Động 2021 – Update Chap 30

Phần 28: KẺ SÁT NHÂN LỘ DIỆN

“DỪNG LẠI NGAY…” – Đột nhiên cửa phòng bật mở kèm theo một giọng nói uy nghiêm tức giận.

Thùy Chi ngẩng mặt lên nhìn, hai mắt đỏ ngầu như một con dã thú khát máu. Vừa bước vào phòng là ba người đàn ông đeo mặt nạ anonymous trắng với nụ cười đê tiện bất hủ. Khi ánh mắt nàng đảo qua vóc dáng gã đàn ông cao lớn đứng giữa vừa lên tiếng cả người liền thoáng chấn động. Vóc dáng cao lớn đó thật sự rất giống một người không thể xuất hiện ở đây vào thời điểm này.


Em còn thấy chưa đủ sao? Phải chết người em mới hài lòng sao? – Gã bước đến trước giường nói với Thùy Chi.​

Giọng nói của hắn ấm áp của hắn lại làm lòng Thùy Chi thoáng buông lỏng nhẹ nhõm. Dù tự bảo với mình rằng Trung Quân không thể xuất hiện ở đây, nhưng đến khi nghe được giọng nói của hắn, nàng mới thật sự hoàn toàn gạt bỏ nghi ngờ. Dáng người hắn và anh thật giống nhau đến lạ kì… Thùy Chi chợt nhớ đến đoạn video khi Nhã Phương bị bắt cóc. Sau đó trở về cô ta còn ngộ nhận dáng người của Trung Quân… Ra là vậy. Nhưng đây chỉ là một sự tình cờ sao ?

Cơn giận dữ điền cuồng của Thùy Chi từ khi gã đàn ông này xuất hiện liền lặng lẽ chìm xuống. Nàng nhận ra mình đang đối mặt với kẻ bí ẩn phía sau Thiên thần Hội mà mình đã truy tìm… Kẻ đã sát hại Trung sĩ Anh Đào. Nàng cầm chặt cây kéo thủ trước người, rời khỏi người Huỳnh Thiên. Hắn lập tức vùng người dậy, nôn thốc nôn tháo ra sàn nhà.

Gã đàn ông nhìn vật đen nhẻm mềm oặt vừa được Huỳnh Thiên nôn ra, quay lại nói với hai gã sau lưng.


Đưa hai thằng nó đi bệnh viện nhanh… Đem cả thứ đó đi luôn…​

Vâng, Đại ca…​

Cửa phòng đóng sập, trong phòng còn hai người, Thùy Chi liền động. Nàng nhanh như cắt lao người băng qua chiếc giường bê bết máu vung chân đá tạt thẳng vào gương mặt đeo mặt nạ của gã đàn ông. Gã đàn ông như đã đề phòng trước, chân bước ngang qua để cú đá mạnh mẽ của nàng rơi vào khoảng không. Thùy Chi chưa đặt chân xuống đất, mũi kéo sáng loáng đã đâm thẳng đến trước ngực hắn…


Chát…​

Gã đàn ông ung dung đưa tay chộp cứng cổ tay nàng. Hắn cũng không nôn nóng trả đòn, chỉ cười nhạt hỏi:


Em quên mình là cảnh sát sao ? Sao lại ra tay hiểm độc như vậy chứ ?​

Hừ…​

Thùy Chi hừ lạnh, vùng mạnh tay. Cổ tay nàng bê bết máu trơn nhẫy vuột khỏi bàn tay cứng như gọng kềm của hắn. Mũi kéo một lần nữa đâm chếch lên thẳng vào cuống họng gã đàn ông. Đầu gối nàng đồng thời thốc thẳng vào hạ bộ hắn.


Hừ…​

Trước hai đòn hiểm hóc của Thùy Chi, gã đàn ông hừ lạnh. Hắn không lùi mà bước chếch lên một bước làm cả người lệch đi đồng thời tránh cả hai chiêu tất sát của nàng. Bờ vai hắn theo đà dồn tới va mạnh vào giữa ngực Thùy Chi làm nàng hự lên một tiếng đau đớn loạng choạng lùi lại mấy bước.


Ha ha… Em mạnh mẽ lắm… Ta rất thích đó…​

Hai mắt Thùy Chi nheo lại thành một đường thẳng lóe lên tia lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào gã đàn ông cao lớn trước mặt. Chấn thủy giữa ngực nàng vẫn nóng rang ê ẩm làm hơi thở nàng ngắt quãng nặng nề. Chỉ hai lần tấn công, Thùy Chi nhận ra mình không phải là đối thủ của kẻ trước mặt. Kẻ này kỹ thuật cận chiến không thua A Cửu.


Đánh đánh giết giết có gì vui chứ ?​

Gã đàn ông vừa nói giọng cười cợt vừa nghiêng nghiêng đầu ngắm nhìn cơ thể trần truồng đầy máu của Thùy Chi.


Chật chật… Em dơ như vậy rồi. Đi tắm với anh đi…​

Hắn tặc lưỡi cởi quần áo của mình vắt lên ghế, cũng không nhìn Thùy Chi lần nào quay người đi vào buồng tắm.


Vào đây đi…​

Hừ…​

Thùy Chi hừ lạnh người lao thẳng tới, một cú đá tạt mạnh mẽ nhắm thẳng vào gáy gã. Hắn cũng không quay lại, phía sau như có mắt, cúi đầu thấp xuống, chân bước ngang tránh đi. Cú đá của Thùy Chi rơi vào khoảng không, cả người nàng dồn tới trước lưỡi kéo mở ra sáng loáng cắt ngang cổ hắn.


Chết đi…​

Ha ha…​

Gã đàn ông cười lớn mắt cũng không nhìn lên vung tay chém ngang cổ tay Thùy Chi làm chiếc kéo rơi xuống sàn nhà. Cánh tay hắn thuận tiện vòng qua bờ eo nhỏ mềm mại của nàng, ôm ghì cơ thể trần truồng của nàng vào người.


Hừ… Buông tay…​

Thùy Chi rít lên, chợt nín lặng. Nàng lại nhận ra cả người mình mất kiểm soát, hai mắt mở trừng trừng nhìn gã đàn ông trước mặt dìu đỡ mình bước vào buồng tắm. Thùy Chi biết mình đang bị thôi miên như lần trước ở Khách sạn Palace… Nàng mím môi nhíu chặt lông mày muốn tập trung ý thức của mình. Nhưng cảm giác nó rất lạ. Cơ thể nàng ngoại trừ không thể cử động theo ý muốn thì toàn những thứ khác đều bình thường. Đây là chuyện gì đã xảy ra? Có một loại thôi miên như vậy sao ?


Lại đây đi…​

Gã đàn ông choàng tay qua bờ eo Thùy Chi đưa nàng vào trong buồng tắm đứng. Hắn buông tay khỏi người nàng. Quay lưng về phía Thùy Chi ung dung mở vòi sen còn dùng tay thử độ ấm của nước thoải mái nhẹ nhàng như chuẩn bị cho một cuộc tắm uyên ương thư giãn. Thùy Chi nhíu mày đứng phía sau gã âm thầm kiểm tra tất cả giác quan của mình. Tất cả đều rất bình thường, đến cả những giọt nước bắn lên hai chân nàng vẫn cảm nhận rõ ràng.


Lại đây với anh…​

Thùy Chi toàn thân trần truồng nét mặt âm trầm kềm nén đứng trước gã đàn ông cao lớn để mặc cho hắn tắm cho nàng. Hắn rất nhẹ nhàng, hai bàn tay thon dài trắng trắng không một vết chai sạn không ngừng bôi xà bông khắp cơ thể nàng. Nàng lại ngoan ngoãn như một cô bé ngây ngô không biết gì để mặc gã đàn ông tắm rửa cho mình. Sự nhẹ nhàng của hắn làm suy nghĩ Thùy Chi nghi hoặc. Nàng thật khó tưởng tượng mình đang đối diện với một kẻ đã ra tay tàn độc sát hại Anh Đào… Theo những bài nghiên cứu tâm lý tội phạm của mình. Thùy Chi biết rõ không thể liên kết ngoại hình biểu hiện bên ngoài của một tên tội phạm và hành vi sát nhân bên trong của chúng. Nhưng gã đàn ông này, dù chưa thấy mặt, vẫn làm suy nghĩ của nàng mâu thuẫn chồng lấp lên nhau…


Chắc là em đang muốn biết thân phận thật sự của tôi ? – Nhận thấy ánh mắt của Thùy Chi, gã đàn ông hỏi giọng vui vẻ.​

Phải… Nhưng anh có gan cởi bỏ mặt nạ ra sao ? – Thùy Chi nghiến răng nói.​

Được thôi. Việc này rất dễ mà…​

Làm Thùy Chi bất ngờ, hắn lại đưa tay lên tháo cái mặt nạ trắng trên mặt mình. Tiện tay vứt xuống. Cả người Thùy Chi như bị điện giật, không nhịn được bật thốt lên:


Trung Quân ?​

Nhưng chỉ một giây sau, khi sự sửng sốt trôi qua, Thùy Chi chợt thở phào. Gương mặt gã đàn ông trước mặt rất giống Trung Quân, từ đôi mắt sâu hút hồn, đến cái sống mũi thẳng. Nhưng nụ cười nhẹ trên môi hắn lại khác biệt với anh. Thùy Chi nhận ra nụ cười nhếch lãng tử của Trung Quân là thừa hưởng của ông Hậu ba anh. Vậy kẻ này là ai ?


Anh không phải Trung Quân. Anh là ai?​

Thùy Chi nhíu mày thì thào. Quá nhiều nghi vấn trong đầu làm nàng mông lung mơ màng. Gã đàn ông lại thích thú nhìn ánh mắt mờ mịt ngơ ngác của nàng. Hắn mỉm cười nói:


Tôi là Huỳnh Hải. Anh em cùng cha khác mẹ với Huỳnh Thiên. – Hắn cười nhạt nói. Và mẹ tôi… cũng là mẹ ruột của Trung Quân…​

Thùy Chi sửng sốt hai mắt mở tròn nhìn người đàn ông trước mặt. Hắn dường như lớn hơn Trung Quân vài tuổi… Nhưng lời hắn vừa nói lại làm nàng không hiểu nổi. Mẹ Trung Quân lại sinh cho ông Công Định một người con trai trước khi bà cùng ông Trung Hậu sinh anh ra sao ? Chuyện này thật khó tưởng tượng.


Chuyện này phải kể lại từ hơn bốn mươi năm trước…​

Huỳnh Hải đặt tay lên hai bầu vú căng tròn của Thùy Chi bắt đầu vuốt ve nhẹ nhàng, giọng hắn đều đều kể lại.

Ông Trung Hậu và ông Công Định hơn bốn mươi năm trước là sinh viên Đại học cùng lớp tại Liên Ban Nga. Hai người cùng yêu một bạn học nữ khóa sau, cũng là sinh viên Việt Nam, tên là Quỳnh Nga… Nhưng tính tình Quỳnh Nga rất nghiêm túc, có thể nói là khắc khe với chính bản thân mình. Bà không đáp ứng tình cảm bất cứ ai trong hai người. Sau khi tốt nghiệp trở về nước công tác, ông Hậu và ông Định vẫn tiếp tục cạnh tranh ráo riết theo đuổi bà Quỳnh Nga. Ngày qua ngày tình cảm của bà lại dần nghiêng về ông Trung Hậu làm ông Công Định rất khổ sở tuyệt vọng.

Một lần họp lớp, Quỳnh Nga say rượu, được ông Công Định đưa về ký túc xá xí nghiệp nơi bà công tác. Lúc đó người bạn nữ ở chung phòng với Quỳnh Nga đi vắng, bà say mèm nằm rũ trên giường không hay biết gì. Ông Công Định sẵn có men rượu trong người, không kềm lòng được đã lấy đi lần đầu tiên của bà. Sau khi Quỳnh Nga tỉnh giấc, ông Công Định vẫn không rời đi mà quỳ gối dập đầu xin bà tha thứ. Bà rất đau đớn khổ sở, nhưng không muốn làm lớn chuyện nên đã bỏ qua cho ông ta.

Nhưng một tháng sau, Quỳnh Nga phát hiện mình có thai. Bà không dám đối diện với ông Trung Hậu, tình yêu của mình. Bà đã dùng mối quan hệ cá nhân để được phép bay sang Đức. Tám tháng sau, bà sinh ra một đứa con trai đặt tên là Huỳnh Hải. Hai năm sau, ông Trung Hậu mới tìm được nơi ẩn trốn của Quỳnh Nga ở thành phố Frankfurt xa xôi. Khi biết người phụ nữ mình yêu lại có một đứa con riêng, ông Hậu rất buồn nhưng vẫn không hỏi cha của đứa bé là ai. Sự bao dung của ông làm Quỳnh Nga cảm động. Trước khi ông về nước bà hẹn ông một ngày sẽ trở lại bên ông. Bà âm thầm về Việt Nam trao con cho ông Công Định. Bà Quỳnh Nga dọn về sống với ông Trung Hậu được gần một năm thì có thai… Vì một lý do nào đó mà bà bụng chửa di dân sang Canada sống và sinh ra một đứa con trai đặt tên là Trung Quân. Sau khi bà Quỳnh Nga đi, ông Công Định mới biêt mình vô vọng lập gia đình, gần mười năm sau mới sinh ra Huỳnh Thiên.


Trung Quân hạnh phúc hơn tôi nhiều… – Huỳnh Hải ánh mắt mông lung nhìn lên trần nhà nói. – Ít ra hắn còn có mẹ bên cạnh…​

Thì anh cũng có ba mình… – Thùy Chi buột miệng nói.​

Ba sao ? Ha ha… Ông ta vì e ngại ảnh hưởng tiền đồ của mình, nên giao tôi cho em gái mình nuôi. Từ lúc hai tuổi tôi đã không có cả ba lẫn mẹ… Ha ha… – Huỳnh Hải cười cay đắng. – Cũng phải thôi… Tôi là một sai lầm không ai mong muốn.​

Huỳnh Hải chợt ép sát cơ thể Thùy Chi vào vách buồng tắm, quỳ gối xuống. Thùy Chi thấy hai mắt hắn đỏ hoe nổi gân máu khi hai tay không ngừng vò nắn hai bầu vú căng tròn của nàng. Nàng không chống cự, cơ thể nàng không thể cử động dù là một ngón tay. Nhưng cảm giác nhột nhạt trên hai bầu vú lại chân thật vô cùng làm hơi thở nàng dồn dập…


Tôi cũng không ngại nói cho em nghe… – Huỳnh Hải vùi mặt vào hai bầu vú thơm ngát của Thùy Chi thì thầm. – Vì sau hôm nay em sẽ không nhớ được gì cả…​

Anh không thể làm được chuyện đó… Trung Quân sẽ khôi phục ký ức cho tôi thôi… – Thùy Chi nhắm mắt răng nghiến chặt chịu đựng sự dày vò của hắn.​

Hắc hắc… Em có vẻ tin tưởng vào khả năng của Trung Quân nhỉ ? – Huỳnh Hải thích thú bật cười, hắn đưa đầu lưỡi liếm liếm quanh hai đầu nhũ hoa đỏ hồng của nàng.​

Trung Quân cũng thừa hưởng một phần gen di truyền của mẹ tôi mà thôi… Nếu hắn lợi hại như vậy… thì hắn đã phát hiện ra cái chết của Ngọc Ánh không liên quan đến em…​

Anh… anh… – Thùy Chi sửng sốt, trái tim đập nhanh dồn dập bất thường.​

Đúng vậy. Đêm đó… tôi đã ở đó… Không chỉ vậy… mà chính tôi là người đã dắt em lên phòng 1502, giao cho Huỳnh Thiên. Chỉ là trong ký ức của em tôi chưa bao giờ xuất hiện mà thôi.​

Không thể nào… Không thể nào… – Thùy Chi cả người run rẩy sợ hãi kêu khẽ.​

Huỳnh Hải đứng lên, áp sát vào cơ thể nàng. Hắn nâng một chân nàng lên… chèn người tới. Âm hộ nàng bị chèn cứng từng chút bị thứ đàn ông to lớn căng cứng của hắn xâm nhập.


Ưm….​

Thùy Chi không thể kìm nén bật rên khẽ. Hai mắt nàng nhắm chặt cảm nhận dương vật Huỳnh Hải lấp kín bên trong cơ thể mình, rồi từ từ lui ra đẩy vào… Thùy Chi không phản kháng vì ngay cả ngón tay cũng không nghe theo sự điều khiển của nàng. Nàng cũng không la hét chửi mắng vì điều đó thật vô nghĩa. Giây phút này Thùy Chi chợt nhận ra trước mặt Huỳnh Hải, nàng thật yếu ớt như một đứa trẻ mặc anh ta dày vò đùa bỡn. Hơi thở hắn nặng nề gấp gáp, hạ thể bắt đầu nhịp nhàng ra vào…


Ư… – Thùy Chi bật rên khẽ, cơ thể không ngừng lay động.​

Trước khi Trung Quân bước vào… tôi đã khống chế tinh thần em… Cơn nóng giận ngùn ngụt mất kiểm soát đêm đó của em cũng là do tôi rót vào đầu em… Thùy Chi em thật đáng thương, em chỉ là một nạn nhân mà thôi…​

Nhưng đáng tiếc đêm đó kẻ bị em ném qua ban công tầng 15 lẽ ra là Huỳnh Thiên, lại bị thay thế bằng Ngọc Ánh. Số hắn thật lớn…​

Ư… Anh… anh muốn giết Huỳnh Thiên? – Thùy Chi mở choàng hai mắt thở dốc nói từng lời ngắt quãng.​

Phải… Huỳnh Thiên là em tôi, nhưng tôi nó lại có tất cả. Nó có sự quang vinh vô hạn của lão già kia. Trong khi nó ngoài ăn chơi và ngủ với đàn bà làm được gì chứ ?​

Tôi dạy cho nó thôi miên… – Huỳnh Hải vừa thúc đẩy dương vật đều đều vừa nhìn Thùy Chi nói. – Nhưng nó chỉ học như cưỡi ngựa xem hoa… Nếu không có tôi âm thầm giúp Huỳnh Thiên, thì làm sao nó có thể gây ấn tượng cho Trung Quân như vậy. Làm sao nó mời được hắn hợp tác với David Hoàng làm ra phác đồ điều trị cho Sinhaco ? Làm sao nó ghi điểm trong mắt lão già ba của nó ?​

Anh đố kỵ với thân phận của Huỳnh Thiên… Và đó là lý do… anh giết Anh Đào… đổ tội cho hắn ? – Thùy Chi không nhịn được buột miệng nói.​

Anh Đào sao ? À, là nữ cảnh sát đó… Đúng vậy. Tôi cũng không muốn giết cô ấy đâu… Nhưng thế cờ buộc tôi phải làm như vậy… Cô ấy không đau đớn gì… Tôi cam đoan.​

Thùy Chi nín lặng cơ thể không ngừng rung động. Cuối cùng nàng cũng tìm ra kẻ đã sát hại Anh Đào. Nhưng nàng lại nhận ra tình huống của mình lúc này cũng không khác gì chị… Vận mệnh nằm trong tay kẻ khác. Nhưng Thùy Chi chợt cảm thấy việc này không đơn giản như vậy. Phát hiện này làm cho cơ thể nàng chấn động. Nàng như tỉnh giấc khỏi cơn mê, bật thốt lên:


Không đúng… Anh muốn đổ tội lên Thiên Thần Hội. Còn dẫn dắt Huỳnh Thiên gây án tại khu điều trị đặt biệt của Sinhaco… Mục đích của anh vốn là gây chú ý cảnh sát. Để tôi bóc trần bộ mặt phía sau của Sinhaco… Sinhaco sụp đổ sẽ kéo theo ông Định… Anh là… muốn trả thù cha ruột của mình vì đã bỏ rơi anh…​

Ha ha… Em làm tôi ngạc nhiên đấy. Đúng vậy.​

Huỳnh Hải nhìn xuống Thùy Chi thích thú cười lớn. Hai cánh tay hắn ghì chặt cơ thể nàng, hạ thể bắt đầu đè ép thúc đẩy thật nhanh…


Ưmmm… ưmmm…. ưmmm….​

Thùy Chi hai mắt nhắm nghiền mặt đỏ ửng rên nấc lên từng tiếng. Ngàn vạn lần không tình nguyện nhưng ở tình huống không thể phản kháng này cơ thể nàng bắt đầu phản ứng mãnh liệt với từng cú thúc sâu vũ bão của Huỳnh Hải. Thứ thôi miên quái ác của hắn làm nàng không thể cử động, nhưng cảm giác lại nguyên vẹn đến từng tế bào đều hấp thu. Một cơn sướng khoái ồ ạt dâng lên làm gương mặt Thùy Chi đỏ ửng rên xiết thật lớn…


Uwmmmmmm… ôi…​

Ahhhh…​

Huỳnh Hải gầm gừ nghiến răng ken két, dương vật giữ sâu trong người Thùy Chi phun trào tung tóe. Hắn thở hổn hển đỡ nàng đứng xuống, đón lấy đôi môi ướt át há hốc của nàng mà hôn…


Em nói đúng. – Hắn thì thầm. – Tôi muốn trả thù lão già đã sinh ra tôi…​

Tôi hoàn toàn có thể dùng thôi miên sai khiến lão tự nhảy xuống từ tầng thượng của một tòa nhà nào đó… Nhưng như vậy không thú vị, quá nhanh chóng. Lão đã lựa chọn sự nghiệp, bỏ rơi con trai mình. Vậy sau bao nhiêu năm, tôi đã giúp lão vươn lên đến đỉnh cao của sự nghiệp… rồi đẩy lão rơi xuống. Tôi muốn nhìn thấy lão bị dày vò bởi cảm giác hụt hẫng, tuyệt vọng… hối hận.​

Kế hoạch ban đầu của tôi vốn thực hiện theo cách em nói… Dùng Huỳnh Thiên thu hút sự chú ý của cảnh sát, dùng cảnh sát để bóc trần sự thật phía sau Sinhaco, hậu thuẫn của lão… Nhưng lão lại dùng quyền thế của mình chặn đứng cuộc điều tra của em.​

Vậy anh tìm hồ sơ bản sao là theo lệnh của ông Định ? – Thùy Chi buột miệng hỏi.​

Đúng. Tôi làm việc đó cho lão yên tâm. Và… vì tôi nhận ra… kế hoạch cũ quá tốn thời gian, hiệu quả kém hơn nhiều so với…​

So với gì ? – Thùy Chi buột miệng hỏi.​

So với… cách sử dụng một con cờ như em…​

Thùy Chi thoáng rùng mình. Nàng biết đây mới chính là mục đích bọn chúng muốn bắt cóc mình.

———–+++++++————-

Ngày hôm sau, 10h30 sáng,

Trong một căn phòng nhỏ tại bệnh viện Quân y,


Trung Úy Thùy Chi tình trạng sức khỏe bình thường. Tâm lý ổn định, không có vấn đề gì có thể nhận công tác ngay hôm nay.​

Ông Can và A Cửu đứng bên ngoài phòng bệnh nghe báo cáo của Bác sĩ vừa kiểm tra cho Thùy Chi liền thở phào nhẹ nhõm. Hai người nhìn nhau trong mắt thoáng vui vẻ, lại không giấu được vẻ nghi hoặc. Thùy Chi vốn bị Thiên thần Hội mang đi, ngay cả thiết bị theo dõi cũng hoàn toàn mất dấu. Vậy mà sáng nay nàng lại lành lặn trở về không có bất cứ dấu hiệu thương tổn nào.


Trung Úy khỏe chứ ?​

Thùy Chi mặc trên người bộ cảnh phục cảnh sát xanh quen thuộc, bước ra khỏi phòng khám bệnh liền nhận được ánh mắt quan tâm của ông Can và A Cửu. Nàng mỉm cười gật đầu:


Em bình thường. Đã phiền Thủ trưởng và Thiếu Úy quan tâm rồi.​

Vậy em không cần nghỉ ngơi vài ngày chứ ? – Ông Can hỏi.​

Thưa không!​

Tốt… Đúng là tối nay chúng ta rất bận. Có em về ta cũng đỡ lo nhiều.​

A Cửu nhìn theo Thùy Chi song song bước cùng ông Can lòng chợt dâng lên một nỗi bất an không rõ ràng. Trong mắt A Cửu, sự bình thường của Thùy Chi lại rất bất thường.

Đêm khuya hôm qua khi vừa nhận được điện thoại của Thùy Chi báo mình đã về đến nhà an toàn, A Cửu lập tức đến gặp nàng. Khi anh đặt câu hỏi về chuyện đã xảy ra hôm qua, Thùy Chi liền kể lại bằng một giọng rất bình thản như nói về một chuyện không liên quan đến mình.

———–++++++++————–

11h30, Trụ sở Cảnh sát thành phố,

A Cửu cầm theo laptop, nét mặt sượng cứng khó nhìn bước ra khỏi phòng làm việc của ông Can. Vừa đi được hai bước anh liền dừng lại vì bắt gặp Thùy Chi đang rảo bước nhanh hướng về bên này.


Trung Úy…​

A Cửu, có chuyện gì sao ? – Thùy Chi dừng lại mỉm cười hỏi.​

Trung Úy còn nhớ đã gửi cho tôi thứ gì ở Bảo Lộc chứ ? – A Cửu nhìn Thùy Chi dò xét hỏi nhỏ.​

Bảo Lộc sao ?​

Thùy Chi nhíu mày nhìn A Cửu như khó hiểu. Nàng thật không nhớ mình đã gửi cho anh ta thứ gì. Nàng còn không biết mình đã đi Bảo Lộc lúc nào… Nét mặt A Cửu hơi trầm xuống, ánh mắt nghi hoặc nhìn chằm chằm làm nàng bối rối.


Trung Úy Chi… Thời gian đã rất gấp rồi…​

Cánh cửa phòng sếp Can chợt hé mở, giọng nói ông có phần thiếu kiên nhẫn vọng ra.


Vâng…​

A Cửu nhìn Thùy Chi gật đầu với mình rồi bước nhanh vào phòng, cửa đóng lại. Anh nhíu mày suy nghĩ. Vì tránh tổn hại đến danh dự của Thùy Chi, ba người A Cửu thống nhất với nhau không báo cáo về những gì đã chứng kiến đêm đó tại Bảo Lộc. Điều này cũng dễ dàng hơn cho những hành động phía sau của Thùy Chi đã yêu cầu A Cửu thực hiện.


“Thùy Chi thật sự không nhớ về những tấm hình đó sao ? Thật sự mình đã đoán đúng sao ? Ký ức của Thùy Chi như mất đi một đoạn thời gian hai ngày trước…”​

A Cửu mím môi, bước đi thật nhanh thẳng hướng khu vực tạm giam. Anh đến trước cửa buồng giam của Trung Quân. Một người cảnh sát nhìn thấy anh liền chào theo điều lệnh, rồi mở khóa cửa.


A Cửu… Thùy Chi sao rồi ?​

Trung Quân bần thần ngồi trên giường, vừa nghe tiếng mở khóa cửa nhìn lên thấy người vừa bước vào liền mừng rỡ kêu lên. Hai người đã gặp nhau vài ngày trước khi Thùy Chi bị bắt cóc.


Thùy Chi về an toàn rồi. Không sao…​

A Cửu ngồi xuống bên cạnh giường, tiện tay kéo cái bàn nhỏ đến trước mặt, đặt laptop lên. Anh quay lại thấy Trung Quân ánh mắt có chút lạc lõng nhìn ra cửa liền thở dài nói:


Cô ấy đang bận công tác… Tối nay có rất nhiều việc. Có thể ngày mai mới vào thăm anh được.​

À. Tôi hiểu rồi…​

Trung Quân chán nản gật đầu. Anh đảo mắt qua thì ngạc nhiên thấy A Cửu mở laptop lên. Trên màn hình được chia làm hai với hai khung biểu đồ âm thanh lên xuống gần như giống hệt nhau…


Đây là… – Trung Quân hỏi.​

Đây là hai đoạn ghi âm câu trả lời của Thùy Chi về sự việc xảy ra hôm qua, tại hai thời điểm khác nhau do hai người đặt câu hỏi khác nhau…​

A Cửu trầm giọng nói. Anh cũng không nhìn qua Trung Quân mà bấm bàn phím. Từ trong laptop vang lên giọng nói đều đều của Thùy Chi…


“Chúng bịt mắt đem tôi đến một căn biệt thự. Chúng khóa tay chân tôi trên một cái giường trong một căn phòng cửa sổ đóng kín. Gần đến nửa đêm, bọn chúng năm người đeo mặt nạ trắng vào phòng. Kẻ cầm đầu muốn thôi miên rồi cưỡng bức tôi nhưng chúng không biết tôi đã được Trung Quân dạy cách thoát ra… Tôi bất ngờ phản kháng đánh gục được hai tên, rồi vùng người chạy thoát ra khỏi căn nhà. Bọn chúng ba người đuổi theo rất sát, trời lại tối, tôi mãi chạy nên không kịp nhìn rõ địa điểm căn nhà đó. Đến lúc tôi ngoắt được một chiếc taxi, tôi mới biết mình đang ở Quận 7…”​

Tôi đã nhờ một người khác trong Phòng Điều tra thử đặt câu hỏi với Thùy Chi và ghi âm lại… Kết quả cả hai đoạn ghi âm hoàn toàn trùng khớp nhau… Từng chữ một, từng đoạn ngắt quãng cũng lặp lại không sai một ly… Y như được phát ra từ một cái máy cassette…​

Trung Quân nét mặt nghiêm trọng nhìn A Cửu kéo hai biểu đồ âm thanh để chồng lên nhau. Từng đường nét đều đè khớp lên nhau gần như không có sai lệch. Hai nắm tay anh siết chặt lại, hai mắt tóe lửa giận dữ:


Chúng đã thôi miên Thùy Chi… Đây là câu trả lời chúng nhồi nhét vào đầu nàng đối với chuyện xảy ra hôm qua.​

A Cửu gật đầu gập máy tính lại. Anh trầm ngâm một chút rồi nói:


Theo camera giám sát trước nhà Thùy Chi… Nàng đúng là về nhà lúc 1h30 sáng trên một chiếc taxi vàng, biển số… Tôi đã dò biển số và nói chuyện với người lái taxi đêm qua… Anh ta nói thấy Thùy Chi đi bộ dọc trên đường Nguyễn Lương Bằng, Phường 12, Quận 7… Dáng đi rất thong thả lại, không nhìn quanh như không có nhu cầu tìm taxi. Lúc đó, anh ta lại đang ế khách nên mới ghé lại hỏi… Không ngờ Thùy Chi lập tức bước lên xe, nói địa chỉ nhà mình.​

Câu hỏi của tôi là mục đích chúng muốn làm gì ? – A Cửu hỏi.​

Tôi không biết. – Trung Quân bóp bóp trán khổ sở lắc đầu. – Có thể chúng muốn che giấu chuyện dơ bẩn chúng đã làm với nàng đêm qua…​

Không có lý lắm. Thùy Chi sáng nay khám sức khỏe, cơ thể đều bình thường không tổn thương gì !​

A Cửu lắc đầu ảo não. Điều này đã làm anh suy nghĩ rất nhiều. Thiên thần Hội chuyên làm những chuyện kinh tởm trên cơ thể phụ nữ nhưng Thùy Chi trở về lại nguyên vẹn lành lặn. Không lẽ nàng nói đúng, nàng thật sự hạ gục hai người và thoát ra từ trong tay Thiên thần Hội. Thiếu úy Đằng, một trong những đối tượng tình nghi của tổ điều tra, hôm qua được đưa đến bệnh viện cấp cứu trong tình trạng dương vật đứt lìa mất máu nghiêm trọng. Sự cố này có liên quan đến Thùy Chi không ? Nếu có không lý do gì Thùy Chi phải che giấu cho hắn. Hay nàng thật sự đang bị thôi miên không nhớ gì ? Nghĩ đến đây A Cửu chợt thấy sự bất an trong lòng mình càng mãnh liệt hơn, anh vội quay sang Trung Quân hỏi:


Thôi miên có thể sai khiến người ta làm gì đó ngoài mong muốn không ?​

Có thể. – Trung Quân trầm ngâm suy nghĩ khẽ gật đầu. – Đây cũng là điều tôi đang lo lắng nhất.​

Thôi miên học từ xuất phát được chia làm hai trường phái, nghiên cứu khám phá và y học chữa bệnh. Hai trường phái này luôn cạnh tranh và gièm pha lẫn nhau…​

Nhưng… không phải cả hai đều như nhau sao ? – A Cửu ngạc nhiên hỏi.​

Không. Không thể như nhau được. – Trung Quân lắc đầu nói. – Một bên là vì cứu người mà nghiên cứu, một bên là vì khám phá mà nghiên cứu… Sự sai lệch từ vạch xuất phát đã dẫn đến hai bên không bao giờ có thể hòa hợp.​

Trung Quân đan hai bàn tay vào nhau siết chặt. Hai hàng lông mày rậm của anh lúc này nhíu chặt tràn ngập lo lắng. Anh nhìn sang A Cửu trầm giọng nói:


Tôi là Bác sĩ, thứ tôi học và nghiên cứu là để cứu người. Không phải là thứ khống chế, thao túng tinh thần của con người. Kẻ làm được chuyện này chỉ có thể xuất thân từ trường phái nghiên cứu khám phá…​

Ý anh là Trung Úy có thể bị người ta thao túng tinh thần để sai khiến cô ấy làm một việc gì đó ? – A Cửu run giọng hỏi lại.​

Đúng. – Trung Quân khổ sở gật đầu. – Chúng có thể dùng thôi miên để tạo cho Thùy Chi một trạng thái bình thường… Mục đích là che giấu đi trạng thái đang bị thôi miên chi phối hành động của nàng.​

Làm sao để tìm ra mục tiêu của nàng là gì ?​

Không có cách nào. Vì ngay cả bản thân Thùy Chi lúc này cũng không biết mình có một nhiệm vụ và mục tiêu cài sẵn trong đầu. Nó chỉ xuất hiện trong đầu nàng khi điều kiện cụ thể nào đó xảy ra… Ví dụ như mốc thời gian, địa điểm, lời nói… hoặc là một nhân vật nào đó…​

Nhưng dạng thôi miên sai khiến này cũng có hạn chế rất lớn về thần trí người kẻ bị khống chế. Đầu óc không tỉnh táo nên chỉ làm những việc đơn giản cụ thể và dễ mắc phải những sai lầm… Ví dụ như, nếu mục tiêu là giết một người nào đó. Khi người đó xuất hiện, kẻ bị khống chế liền tấn công bất chấp điều kiện xung quanh có hợp lý hay không ?! Nếu quanh mục tiêu là một nhóm an ninh bảo vệ thì kẻ đó thảm rồi…​

Còn đối với khống chế theo điều kiện là mốc thời gian lại càng ít khả năng sử dụng thực tế hơn… Vì khi thời điểm tới, kẻ bị khống chế tinh thần sẽ bùng phát muốn giết người. Không phân biệt kẻ đó là ai, chỉ gặp người là tấn công.​

Anh có thể báo Thùy Chi đến đây gặp tôi không? – Trung Quân hỏi.​

Tôi… Tôi e rằng không được. Trung Úy đang rất bận. Tôi lại là cấp dưới, tôi không thể ra lệnh cho cô ấy… – A Cửu cười khổ.​

Anh nói Thùy Chi đang rất bận… cả ngày hôm nay sao ? Nàng đang nhận công tác gì ? – Trung Quân nhíu mày hỏi.​

Trung Úy… – A Cửu nhìn ra hướng cửa, kềm giọng nói thật khẽ. – Trung Úy đang tham gia vào tổ rà soát an ninh Hội trường thành phố… Chuẩn bị cho bữa dạ tiệc ngoại giao đêm nay… Chiêu đãi một vị Ngoại trưởng… Tôi nghe nói có cả ba của anh, ông Đỗ Trung Hậu và ông Huỳnh Công Định cùng tham gia.​

Trung Quân nín lặng nhìn A Cửu. Ánh mắt hai người đàn ông vô tình gặp nhau lại cùng lóe lên một nỗi bất an mãnh liệt.


Việc này tôi nghĩ anh phải báo cáo với ông Can gấp… – Trung Quân nghiêm giọng nói. – Tạm thời có thể đình chỉ công tác, thậm chí tạm giam giữ Thùy Chi một ngày.​

Anh nghĩ tôi chưa nói với sếp Can sao ? – A Cửu mặt nhăn lại cười khổ. – Tôi là từ phòng ông Can đến đây đấy.​

Ông Can không tin anh ? – Trung Quân nhìn nét mặt khổ sở của A Cửu hỏi.​

A Cửu hơi ngượng rồi gật đầu. Bây giờ nhớ lại ánh mắt ông Can nhìn mình, anh vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng.


Ông Can quá tin tưởng Thùy Chi. – A Cửu thở dài. – Thậm chí tôi nói ra nghi ngờ của mình cũng bị ông ta nghĩ không tốt… Dù ông ta không nói ra nhưng ánh mắt đó. Đại loại có thể hiểu như… Tôi sau vài ngày nắm giữ đội, giờ Thùy Chi trở về có chút không cam lòng trở về vị trí của mình.​

Ha ha… – Trung Quân bật cười vỗ vai A Cửu. – Xem ra ông Can đa nghi quá rồi…​

Ha ha… – A Cửu gãi đầu cười khổ.​

Trung Quân chợt đứng lên bước ra cửa. Anh ghé mắt nhìn qua khe hở nhỏ của ô cửa đóng kín. Thấy người cảnh sát bên ngoài vẫn đứng vị trí cách vài mét anh liền thoáng yên tâm… Trung Quân trở về bên cạnh A Cửu nói nhỏ vào tai anh ta một dòng mã vô nghĩa.


Anh lặp lại đi. Phải nhớ kỹ… không được quên.​

“Delta18VN19092021” – A Cửu lẩm nhẩm gật đầu. – Nhưng nó có ý nghĩa gì ?​

Đây là mật mã khẩu lệnh của ba tôi. Trong trường hợp khẩn cấp anh có thể dùng nó để điều động… ông Can thực hiện theo mệnh lệnh mình.​

A Cửu giật bắn người quay sang nhìn Trung Quân miệng mấp máy vài lần mới nói nên lời:


Anh… Anh thật sự tin tôi như vậy ?​

Không. Tôi mới gặp anh hai lần thôi… – Trung Quân lắc đầu mỉm cười.​

Là Thùy Chi tin tưởng anh.​