Học Cách Báo Thù – Update Chương 3

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Học Cách Báo Thù – Update Chương 3

Tác Giả:

Lượt Xem: 23 Lượt Xem

Vì đây là truyện cho nên tất cả tình tiết trong truyện đều là hư cấu không có thật, mọi người cân nhắc kỹ trước khi đọc.

Thằng Quân nằm trên giừơng hai mắt trố ra nhìn lên mái tôn cũ kĩ, có một vài chỗ đã bị thủng lỗ và rỉ sét đi nhiều, mà ngoài trời thì đang mưa lớn cho nên lúc này thằng Quân nghe rõ từng âm thanh của những hạt mưa rơi trên mặt tôn tạo lên những tiếng lộp bộp, lột bộp rồi xuyên thấu qua các lỗ thủng trước sự chứng kiến của đôi mắt hắn. Nhanh chóng rơi xuống chỗ mấy cái thau nhựa và chậu hứng nước trong nhà sau đó lại là những tiếng tí tách kêu lên.

Tất cả những âm thanh này như hòa quyện vào nhau, tạo ra một bản giao hưởng sống động giữa trời đêm đông giá buốt dễ dàng đưa mọi người vào một giấc ngủ êm ái.
Vậy mà thằng Quân lại không ngủ được chỉ vì hiện tại hắn đang rất lạnh, toàn thân chỉ mặc một cái áo bông cũ đã bị ố vàng, nhìn không ra hình dạng ban đầu, bên cạnh hắn còn có một đứa bé gái nhỏ hai mắt chặt lại đang say giấc trong vòng tay của một người phụ nữ trung niên.
Người phụ nữ là mẹ của hắn tên Võ Hà Hương năm nay 35 tuổi còn đứa bé kia là em gái của hắn Trần Hà My được 4 tuổi rưỡi, cả hai đang nằm trong một chiếc chăn nhỏ đắp phủ lên thân để có thể che đi cái lạnh tản mát ra từ không trung, còn thằng Quân thì không được may mắn như thế bởi vì chiếc chăn rất nhỏ chỉ đủ để cho hai người đắp nên hắn đành nhường lại cho mẹ và em gái.
Thằng Quân tên thật là Trần Đình Quân năm nay 16 tuổi là học sinh lớp 10, lúc nhỏ khi vừa mới được sinh ra. Thì hắn đã bị mẹ ruột vứt bỏ, sau đó trong một lần đi gặt lúa thuê cho người khác, thì Hương bất ngờ phát hiện ra thằng Quân bị bỏ trong bụi cỏ trên người còn mặc một cái tả, nằm trong nôi, hai mắt xoe tròn khóc oe oe.
Hương thấy tội nghiệp nên đành đem hắn về nuôi nấng, khi chồng của nàng nghe qua tin cũng không có ngăn cản, cả hai hết lòng yêu thương thằng Quân, xem thằng Quân như con ruột của mình đến năm thằng Quân được 12 tuổi thì ba nuôi hắn bất cẩn bị tai nạn trong lúc lao động bỏ mạng tại công trường.
Để lại vợ, con bơ vơ giữa cuộc đời, bởi vì hoàn cảnh rất nghèo không có nổi tiền lo ma chay nên Hương phải đi vay khắp nơi thậm chí là đi vay nặng lãi của bọn giang hồ để có tiền lo cho chồng một cái đám tang ổn định.
Rồi cứ thế suốt 4 năm qua kể từ ngày ba nuôi thằng Quân mất đi, nhà hắn dần dần không còn là những tiếng cười đùa như lúc trước. Trên đôi mắt của mẹ xuất hiện thấp thoáng qua, đâu đó là sự gánh nặng của đồng tiền lo cho gia đình, lo cho cuộc sống con cái rồi là những thứ lãi suất cắt cổ mà bọn giang hồ quy định ra.
Khiến mẹ hắn trầm mặc đi nhiều. Thằng Quân vì thế cũng không được vui hắn hiểu được cảm giác mà mẹ phải chịu đựng, nên thương mẹ lắm nhưng lại không thể làm gì khác chỉ biết an ủi nàng.
Rồi hằng ngày sau giờ học, thời gian rảnh rỗi là thằng Quân đi xin vào mấy chỗ bán hủ tiếu hay quán nhậu ven đường để làm thêm kiếm một chút thu nhập góp vào chi tiêu hằng ngày mà mẹ hắn phải còng lưng gánh vác.
Thằng Quân rất hiểu chuyện mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng trong tâm tư đã xem mình như là chỗ chia sẽ trách nhiệm với mẹ. Còn ở trong xóm thì hắn cũng được lòng nhiều cô chú, anh chị bởi cái tính hiền lành biết trên, biết dưới lễ phép.
Thằng Quân lúc này thở hắt ra, hai mắt nhắm chặt lại đang mơ mơ màng màng tuy ngủ nhưng mà chưa ngủ, trong đầu là những hình ảnh đẹp về gia đình nhỏ bé của hắn, hắn ước mình sau này sẽ trở thành một doanh nhân thành đạt rồi sau đó là sẽ đem đến một cuộc sống ấm no hạnh phúc cho gia đình, không còn phải lo đến cái ăn bữa đực, bữa cái như bây giờ. Rồi từ từ trong cái lạnh của màn đêm buốt giá thằng Quân chìm dần vào giấc ngủ.
Đến sáng hôm sau, mặt trời đã lên cao không còn là những hạt mưa phùn mang đến sự lạnh lẽo thẩm thấu của mùa đông Thằng Quân chớp chớp hai mắt hắn thức dậy, nhìn xung quanh nhưng không thấy mẹ đâu có lẽ là mẹ đi lấy hàng từ sáng sớm về may đồ.
Mẹ hắn làm đủ mọi việc, nhưng công việc chính may vá tư nhân tại nhà chuyên nhận những đơn hàng nhỏ lẽ từ các cô chú hàng xóm để kiếm thu nhập
Còn đứa em của hắn có lẽ giờ này đã qua nhà ngoại, nhà ngoại của hắn thì cũng không có mấy khá giả chỉ đủ để sống tạm qua ngày như bao gia đình khác nên cũng khó giúp được gì nhiều cho nhà thằng Quân, ngoài việc là chăm trẻ cho thằng Quân đi học, mẹ thì đi làm
Thằng Quân đứng dậy, hắn đi vào nhà vệ sinh đánh răng, rửa mặt rồi đi đái các kiểu, sau khi xong xuôi là đi ra ngoài nhìn thấy trên bàn nhựa có đồ ăn sáng mẹ dọn sẵn ra cơm nguội, rau, trứng.
Hắn nhanh chóng ngồi vào ăn ngấu nghiến, mặc dù sức ăn rất mạnh nhưng vẫn không thể cải thiện được cái cơ thể thấp bé nhỏ thó của hắn, có lẽ là do cơ địa đã định sẵn như vậy.
Thằng Quân ăn xong thì hắn thay quần áo, sắp xếp lại sách vở bỏ vào một cái cặp xách cũ rồi đeo lên vai, hai chân bước nhanh ra khỏi nhà, vẻ mặt trầm lặng cuốc bộ đến trường trên hành trình khá là xa nhưng hắn không hề than phiền gì về điều đó, xem như là một thử thách trên con đường bước đến thành công của chính mình.
Thằng Quân sau những chặn đường dài cuối cùng cũng đến trường học, trường học của hắn tên Lưu Thị Nhậm, nằm ở trên một con đường lớn là một trường cũng khá là nổi tiếng ở tỉnh bến Tre
Thường thì những học sinh giỏi hoặc nhà có điều kiện mới vào đây, nhưng thằng Quân lại không có hai yếu tố đó nhà hắn nghèo lại học ngu nhưng được cái khi còn sống ba hắn là bạn học cũ khá là thân thích với phó hiệu trưởng của trường, nên khi ba hắn mất, chính phó hiệu trưởng đã bảo lãnh hắn vào đây học
Coi như là báo đáp ân tình khi xưa ba thằng Quân luôn giúp đỡ mình thời còn cơ hàn trên ghế nhà trường. Tuy nói là được bảo lãnh nhưng thằng Quân cũng không được hưởng đặc quyền như những đứa con ông cháu cha khác, hắn chỉ là một kẻ nghèo hèn bị khinh bỉ ở ngôi trường này.
Các bạn bè thì xa lánh, thầy cô thì coi như cái gai trong mắt nhưng vì là con bạn của thầy phó hiệu trưởng nên cũng đành chấp nhận không đả động đến quá mức nhưng đôi lúc cũng sẽ có những thành phần bất hảo đến gây sự.
Đặc biệt là thằng Vinh, là con của thầy phó hiệu trưởng. Thằng này sinh ra đã ngậm thìa vàng, được nuông chiều từ nhỏ nên tính cách rất hống hách không xem ai ra gì, nó rất ghét bọn nghèo nàn và hôi hám thường xuyên là cầm đầu nhóm du côn của trường bắt nạt những học sinh yếu đuối.
Trong đó có thằng Quân, thằng Quân không thể nào tránh khỏi những lần bị bọn nó đánh đập hội đồng, rồi lôi ra làm trò tiêu khiển trước mặt cả lớp những lúc như vậy thằng Quân chỉ biết im lặng chịu đựng không dám nói với ai, rồi khi về đến nhà mẹ hắn thấy những vết bầm tím ấy thì có thắc mắc hỏi, thằng Quân lại nói dối đó là vì không cẩn thận nên té.
Chỉ sợ là mẹ mình lo lắng, với lại nhà hắn nghèo thì làm sao đấu nổi lại với những kẻ nhà giàu kia, nếu như không muốn nói đến là lấy trứng chọi đá bởi vậy cuộc sống thằng Quân cứ như vậy trải qua hằng ngày, chấp nhận sự thật thành thoái quen.
Trở nên yếu đuối vô cùng, nhưng đâu đó trong trường cũng sẽ có những người bạn tốt của hắn, đó là Võ Hạ Vy nàng là bạn học cạnh bàn với thằng Quân, là con của một chủ tịch tập đoàn bất động sản có tiếng tại tỉnh, sinh ra là tiểu thư cành ngọc lá vàng, được hưởng mọi thứ tốt đẹp nhất đến với nàng, từ nhan sắc đến trí tuệ đều vượt bậc với những người khác.
Nhưng nàng không vì thế mà tự đắc xem mình là trên hết, luôn quan tâm đến bạn bè xung quanh không xem thường hay chê bai họ nghèo khó, đặc biệt là nàng rất thân với thằng Quân xem thằng Quân như là tri kỷ của mình bởi vậy đó cũng là một loại lý do để thằng Vinh trở nên ghen tức.
Nhắm đến thằng Quân như là một sự trả đũa. Thằng Quân bước vào lớp học một cách âm thầm im lặng, hắn không dám nhìn mọi người đi một mạch đến chỗ bàn của mình nằm ở chỗ đầu tiên, rồi để cặp xách xuống, ngồi vào là soạn sách vở ra ngay để ôn các bài tập mà thầy cô giao về nhà.
Nhưng chưa kịp học, thì từ đằng sau có một bàn tay thò tới đập lên đầu thằng Quân cái bốp.
– Thấy tao mà làm lơ à mày… Chào tao chưa
Thằng Quân đau điếng, vội đưa tay lên xoa xoa đầu của mình rồi nhìn về phía sau, bàn tay lúc nãy đánh nó vừa rồi là của thằng Vinh, nó bây giờ đang ngồi phía sau thằng Quân, gác hai chân lên bàn vẻ mặt hả hê xem thường thằng Quân, còn bên cạnh là có mấy thằng đứng kế bên.
– À… Mình xin lỗi, mình không cố ý
– Bốp
Một âm thanh rất lớn nữa vang lên, thằng Quân chưa trả lời hết câu đã bị thằng Vinh vớ người tới vung tay tát thẳng vào mặt.