Hoa đá

Sáng nay Lam đến giảng đường trễ hơn mọi ngày , cái đám đông đang tụ tập ở đằng kia là gì thế nhỉ , đã vào lớp gần 10 phút rồi còn đâu . Lam ngạc nhiên , rồi Lam tò mò , nhưng chưa đến được phía đám đông thì đã thấy Quang hớt hãi chạy đến :

– Mi đi mô rứa ? Ra quán cà phê nhâm nhi với ta một chút , chỗ nớ không có chi vui mô mà tới .

– Nhưng tụi hắn làm cái chi mà lại tập trung ở đó rứa ? – Lam hỏi một cách hào hứng .

– Ờ thì … khoa mình dán thông báo mới thôi mà , có chi mô mà mi tò mò , đi với ta tiết sau coi cũng được mà .

Quang kéo lấy Lam lôi ra xa đám đông , ừ thì đi uống cà phê với Quang vậy , nó nài nỉ quá Lam cũng thấy tội , mà cái thằng có bao giờ như thế đâu . Có hai thằng con trai lướt qua Lam , rồi cả hai đều quay lại nhìn Lam một cách kỳ cục . Bất chợt một thằng nhổ nước bọt xuống đường nhìn Lam đầy khinh bỉ , “Đồ lại cái !” , thằng còn lại vội vã lôi bạn mình đi . Nếu Lam không kịp ngăn lại thì có lẽ Quang đã làm một điều gì đó thật tồi tệ với hai đứa kia , Lam nhìn Quang , cố nở nụ cười dù nghe miệng mình đắng ngắt :

– Tụi hắn nói cái chi rứa ? Mà tụi hắn vừa đi ra từ đám đông kia phải không ?

Chẳng buồn đợi câu trả lời của Quang , Lam chạy như điên dại đến bản thông báo của văn phòng khoa . Lam rẽ đám động chạy vào trong , mà có lẽ cũng không khó khăn lắm , vì đám đông đã tự động tản ra khi thấy Lam chạy đến . Lam cố gắng dán mắt lên bảng thông báo , cái dòng chữ to thế mà sao Lam đọc mãi chẳng thành câu , nhưng sao nó mờ quá , lại nhoè nữa , mà Lam thì đâu có cận . Lam đọc nhẩm , từng chữ một thôi , khó khăn quá !

– Vũ Xuân Lam – Nàng “bóng” Quản trị 2 … từ những góc nhìn !!!

Những bức thư tình viết tay của Lam đã được xóa tên người nhận dán kín bảng thông báo , những bức ảnh có một không hai , Lam , chính Lam đấy , đang lăn lộn với một người khác , một người con trai được cắt mất phần đầu . Lam thấy chóng mặt , Lam hoa mắt , và lần đầu tiên trong đời , Lam chới với tìm một bàn tay nâng đỡ . Lam gượng nhìn quanh , có những nụ cười , có những cái nhíu mày khó chịu , có những cái nhìn khinh bỉ , có những giọt nước mắt của những người bạn thân … Có bàn tay ai đó đỡ lấy Lam :

– Bữa ni ta cũng đi học trễ , tới nơi thì đã thấy mấy thứ này dán đầy ra rồi . Muốn xé cũng không được , gần như cả trường xúm lại coi , đông quá , ta không biết làm răng hết … – Quang nói một cách khó khăn rồi chợt ngừng lại vì biết mình lỡ lời , Quang cũng khổ tâm lắm khi chẳng giúp được gì cho Lam , cứ ấp úng hoài mà có nói được gì đâu , mọi lời an ủi bây giờ đều trở nên sáo rỗng . Lam gạt tay Quang ra , điên cuống xé nát tất cả những gì trước mặt . Lam nấc nghẹn ngào chứ đâu dám khóc , đối với Lam , như vậy đã là quá đủ nhục nhã rồi . Lam quờ quạng rồi vụt chạy , không phương hướng , không mục đích , không gì cả …

Cả căn nhà Lam bây giờ là một bãi chiến trường , đồ đạc , tranh ảnh … tất cả đều vỡ vụn và ngổn ngang khắp sàn nhà . Đó là kết quả khi cơn bão điên loạn của Lam quét qua . Có bao giờ Lam như thế này đâu , mà có lẽ cũng chưa bao giờ Lam nghĩ sẽ có lúc Lam hành động như thế này , Lam điên rồi , Lam đánh mất một cách sạch sẽ lí trí của mình , Lam đã thua , thua đau đớn . Cuộc cá cược lớn giữa một bên là tình yêu , lòng tự trọng , liêm sĩ với một bên là sự ty tiện , đớn hèn và thâm độc đã có được kết quả . Lam phải đầu hàng thôi , biết làm sao bây giờ . Tuân đã đi quá những gì Lam có thể tưởng tượng , Tuân nguy hiểm , quá nguy hiểm . Còn Lam , Lam quá dại dột , quá ngốc nghếch nên mới ra nông nỗi này . Rồi Lam bật cười , cái nụ cười sao mà hiểm ác , Lam phải có cái gì đó để trả lễ cho Tuân chứ ? Cuộn phim âm bản lúc trước Lam đã đòi Tuân cho bằng được , Lam bảo Lam sẽ đốt , đốt hết , Lam không muốn ai ngoài Lam và Tuân biết đến những tấm ảnh này . Lam nói thế , nhưng chẳng làm như thế , Lam đem về nhà rối có đốt đâu . Lam đã cất ở một nơi nào đó , rồi Lam vùng dậy , điên cuống bới tung trong đống đổ nát , Lam thì thào :

– Lam sẽ giúp Tuân hoàn thành cho xong tác phẩm của mình . Cái đầu xinh đẹp của Tuân không đáng bị cắt như rứa , không đáng một chút mô hết . Nó phải được nguyên vẹn , cả Tuân và Lam đều phải được nguyên vẹn , trong mắt mọi người …

Rồi Lam cứ thế bới tung mọi thứ , đâu rồi , Lam muốn điên lên . Phải rồi , Lam chôn nó dưới chậu cây hoa đá , lúc đó Lam nghĩ làm như vậy Lam sẽ có thể chôn vùi tất cả mọi hồi ức về Tuân . Chậu hoa đá kia rồi , nó cũng bị chung số phận vùi dập như tất cả mọi đồ đạc khác trong nhà , Lam chẳng tha bất kỳ một thứ gì , bởi có cái gì là của Lam đâu , Lam chẳng có gì cả . Lam cầm cuộn phim trong tay nở một nụ cười mãn nguyện , nhưng … cái gì thế này !?? Lam không tin vào mắt mình nữa , một chiếc nụ nho nhỏ đã nhú ra , cây hoá đá đã trổ bông . Làm sao lại có thể như thế , khi mà Thoan đã chăm sóc cho nó gần hai năm nay nhưng vẫn chỉ mỗi lá là lá , vậy mà … trong khi Lam vùi dập nó , Lam bỏ mặc nó cho số phận như Lam sắp bỏ mặc lí trí của mình , thì cây hoa đã lại kiên cường vươn lên để cho đời những chiếc nụ đầu tiên . Vậy là sự kiên trì đã chiến thắng , còn Lam thì sao , Lam đã sắp đi hết chặng đường khó khăn nhất của mình , chỉ cần một bước nhỏ nữa thôi là Lam đã có thể hoàn toàn thanh thản . Vậy mà Lam định làm gì thế này , Lam muỗn trả đũa Tuân , hay trả đũa quảng đời trước kia của mình , và như vậy là Lam lại phải bước chân vào đống bùn nhơ ấy một lần nữa . Những cố gắng lâu nay của Lam để bây giờ thu được cái gì , lòng thù hận , sự cam chịu hèn mọn , sự bất cần mù quáng và những ý nghĩ tiêu cực , chỉ có thế thôi sao ? Không , Lam không đi một quảng đường dài như vậy để rồi phải quay lại từ đầu , Lam không muốn , không bao giờ muốn !!!

Chuông điện thoại lại reo :

– Lam ơi ! Mi đâu rồi ? Răng mấy bữa ni không đi học ?

– Lam ơi ! Tối ni sinh nhật ta , mi nhất định phải đi , không đi ta nghỉ chơi với mi cho coi !

– Thắng Lam chết tiệt nớ , lớp thiếu mi buồn quá ! Mi chết ở cái xứ mô rồi ?

– Mi còn buồn chuyện nớ hả , tụi ta quên hết rối , không có nhớ chi mô . Mà chuyện nớ cũng bình thường thôi , răng mà mi lại bi quan như rứa ?

– Lam nè ! Lớp trưởng đây . Ngày mai họp lớp , mày không đi tao bắt nộp quỹ gấp 3 , gấp 4 , ráng mà chịu …

– Lam …

Lam gục mặt trên gối , bạn bè của Lam đấy , họ đâu có quên Lam , đâu có khinh bỉ gì Lam . Là Lam tự làm khổ mình đấy thôi , ai bảo là Lam không có gì . Bạn bè đấy Lam bỏ cho ai , và Thoan nữa , có bao giờ Thoan không ở bên Lam , Lam còn có cây hoa đá , có những chiếc nụ đầu tiên , những tinh hoa của nghị lực , của sự kiên trì vươn lên …

– Lam hả ? Tuân đây , Tuân … chỉ biết nói xin lỗi Lam thôi , Tuân chẳng biết nói gì nữa .. Thôi , chúc Lam ngủ ngon ! … bíp … bíp …

Bên ngoài cửa sổ , Lam nghe rõ tiếng đất đang trở mình , ừ , giao mùa rồi …